Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

16 - Cơm Mợ Nấu

Được tầm 15 phút, tôi dùng một thanh củi đẩy những cục than hồng vùi vào tro để tắt bếp. Vẫn chưa thấy mợ trở vào, tôi đành tự dọn bát đũa trước. Lúc xuống bếp lần nữa, cũng chưa nghe tiếng mợ xong xuôi, tôi tiếp tục bê xoong cơm đặt vào rế, xuống thêm lần nữa tôi múc canh vào tô lớn bê lên.

Như nghĩ ra, tôi xuống bếp làm chén mắm cay để chấm.
Bê nốt chén mắm cùng đĩa rau xào tỏi lên đặt trên bàn, tôi ngồi chờ nợ tắm xong rồi ăn cơm luôn.

Khi tôi vừa đặt xong đĩa rau xào cuối cùng lên bàn thì mợ bước vào. Trên tay mợ là bó hoa sen vừa được rửa sạch, từng cánh hoa chúm chím run rẩy dưới ánh đèn dầu, lung linh như sóng nước. Tóc mợ đã được lau sơ, nhưng vẫn còn ẩm, vài giọt nước tinh nghịch đọng trên chiếc khăn rằn vắt hờ trên vai. Chúng lặng lẽ trượt xuống hõm cổ, tình tứ vương lại và phát ra ánh lên thứ sáng dịu dàng, mềm mại như vệt sương mai trên lá biếc.

Tôi nhìn mà như người bị thôi miên.

Mợ chợt lên tiếng:

- "Hoa đẹp quá! Ai mà ngờ không biết đào giun lại biết chọn hoa khéo ghê"... Mợ vừa nhìn bó hoa vừa khẽ cười, giọng nói nhẹ như tơ trời.

- Mợ định cắm hoa sao ạ?

- "Ừm, lấy hộ mợ cái bình hoa lớn trong góc tủ được không"?

Tôi nghe vậy liền tiến lại, nhấc cái bình hoa sứ màu men xanh ngọc, cẩn thận đặt xuống bàn.

Mùi sen dịu ngọt đã đành, nhưng giữa căn nhà ấm áp này, còn có hương bồ kết trên tóc mợ thoảng bay, quẩn quanh trong không gian như những dải lụa vô hình. Cái mùi đó... nó cứ khiến người ta như mê như hoặc, muốn điên lên!

- Mợ, mợ thơm quá... (Lời nói bật ra trước khi tôi kịp nghĩ).

- "Hửm"? Mợ ngước lên nhìn tôi với ánh mắt có ý cười, trong khi tay vẫn đang cắm hoa

Tôi giật mình vội chữa lại lời nói:

- À..à, ý cháu là tóc mợ thơm quá ấy mà!

Mợ cúi xuống tiếp tục chăm chú vào bình hoa. Chỉ thấy khoé môi mợ hơi nhếch lên, lúm đồng tiền mờ thấp thoáng. Mà làn da kia ửng một màu hồng dịu nhẹ ...

- "Xong rồi, thấy đẹp không"? Mợ đứng thẳng người, xoay bình hoa một vòng, quay sang hỏi tôi.

Tôi nhìn thật kỹ, rồi cười:

- Mợ làm thì lúc nào cũng đẹp hết!

Mợ hừ nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ chạm vào trán tôi, trách:

- "Dẻo miệng"!

Không như mọi khi, nụ hàm tiếu của mợ hôm nay nở nhiều hơn hẳn mọi ngày.

- Mợ ơi, ta ăn cơm thôi, mất tiêu chục phút rồi, mất thêm là cơm nguội đó ạ!

Mợ thấy tôi nói vậy liền xoay người ngồi xuống bới cơm ra bát, so đũa rồi đưa cho tôi.

- "Đũa của con đây".

- Mời mợ ăn cơm! (Tôi gỡ cho mợ một miếng cá)

- "Cảm ơn con, ăn cơm ngon nhen"! Mợ híp mắt lại cười tươi

- Thuở đời bữa cơm hôm nay cháu thấy ngon nhất đấy! (Tôi xuýt xoa)

- "Sao lại như vậy, có gì khác đâu"? Mợ ngạc nhiên hỏi

- Vì mợ nấu ăn ngon, với lại thêm nguyên nhân khách quan nữa! (Tôi vừa ăn vừa nói)

- "Nguyên nhân khách quan ở đây là gì đó"? Mợ hỏi vẻ tò mò

- Tại mợ đẹp. (Tôi nói trong lúc miệng vẫn còn nhai, mắt vẫn nhìn bát cơm)

Mợ hơi khựng lại một chút, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi rồi thoáng chốc khoé môi chậm rãi cong lên, bàn tay nhẹ nhàng gắp cho tôi một miếng cá. lại nói:

- "Sanh thời, chưa ai khen tui như vậy hết trơn á"!

- Gì, mợ đẹp như vậy chẳng lẽ không ai khen mợ!?? (Tôi ngước mặt, ngừng ăn tỏ vẻ bất ngờ)

- "Ý mợ là chưa ai khen mợ thẳng thừng với không suy nghĩ gì như vậy hết trơn á"... Mợ chùn giọng

- Cháu thấy thế nào thì cháu nói vậy thôi, tại mợ đẹp thật mà! (Tôi ăn tiếp)

Mợ nhìn tôi vẻ mặt dịu dàng, khe khẽ cười với lớp phấn hồng tự nhiên vừa được tán trên gò má, cứ như sợ tôi nhìn thấy vậy.

- "Mà Anh chưa tắm đâu đó"! Mợ nói

Tôi giật mình, ngước mắt nhìn mợ, miệng vẫn nhai nhai

- Sao tự nhiên lại gọi tên cháu vậy?

Mợ bật cười.

- "Gọi tên cho gần gũi mà, không thích hả"?

- Không phải ạ, mợ gọi thế nào cũng được hết á! Tại cháu chưa thấy mợ gọi tên cháu bao giờ nên hơi lạ thôi à! (Lại ăn)

- "Chưa tắm đâu đó, ăn nhanh ngồi nghỉ xíu rồi mợ bắc nước nóng cho Anh tắm nha". Mợ vừa ăn vừa nói

- Vâng!

Tôi ăn rất nhanh, chưa đầy 15 phút là đã xong bữa rồi. Vì tốc độ đó nên tôi phải ngồi lại nhìn mợ ăn cơm.

Mợ ăn cơm thôi cũng nhẹ nhàng, yểu điệu, miệng nhai còn chả phát ra tiếng. Đây là dịp để tôi có thể quan sát mợ kỹ hơn chăng? Giờ tôi mới để ý đến bộ đồ mợ mặc, tôi chưa thấy mợ mặc loại đồ khác ngoài mấy bộ Bà Ba bao giờ, có chăng là lúc đám cưới thì mợ mặc Áo Dài.

Hôm nay mợ mặc áo bà ba dài tay tím nhạt kèm chiếc quần đen vải bóng, nhìn rất thùy mị. Tóc mợ để xoã, vài lọn đã khô thì đang bay trong gió nhẹ.

- Mà chút cháu tắm thì lấy đâu ra đồ mặc bây giờ ạ? (Tôi đang nghĩ đến cảnh một đứa cục mịch mà mặc bà ba thì nó sẽ ra sao)

- "Thì mặc đồ mợ". Mợ thản nhiên nói

- Thôiii! (Tôi từ chối với cái nhăn mặt)

- "Chê dơ không muốn mặc chung hay chê quê mùa"? Mợ ngừng ăn nhìn tôi hỏi nhỏ

- Ấy!! Không phải thế đâu! Chỉ là cháu chưa mặc bao giờ, với lại nó không có hợp với người cục mịch như cháu đâu. (Tôi thanh minh, chẳng hiểu sao mỗi lần thấy mợ buồn tôi xót lung lắm)

- "Vậy thì Anh đừng có lo, mợ thấy Anh đâu có cục mịch. Ngược lại rất nhẹ nhàng và ân cần, chỉ là tánh tình hoạt bát quá đa"! Mợ nhìn tôi cười nói

- Vầng, sao cũng được ạ. Cháu đều nghe theo mợ. Mợ ăn xong chưa để cháu phụ mợ dọn?

- "Anh dọn hết được không? Mợ đi bắc nước cho Anh rồi sẽ lên rửa chén sau".

- Vâng, cảm phiền mợ quá! Để cháu dọn cho ạ.

- "Vậy giúp mợ nha! Cảm ơn Anh". Mợ đi vội một mạch xuống bếp

Tôi thấy cái mâm đồng trong góc thì lấy ra sắp hết chén bát lên đó để bê xuống, giá như lúc nãy thấy sớm hơn thì đỡ mệt rồi!

Tôi cất đồ ăn với mang bát đĩa ra sân giếng để xong tôi mới đi về hướng mợ đang lụi cụi.

- Trong này ấm quá ...

- "Cháy thường xuyên mà, với lại kín gió nên ấm. Ngồi đây đi, ngoài đó lạnh lắm"! Mợ nói rồi nhích người sang một bên chiếc ghế dài ngót nghét bảy chục phân.

- Cảm ơn mợ. (Tôi ngồi xuống nhìn bếp lửa cháy)

Ánh lửa bập bùng soi rõ gương mặt mợ, càng làm đường nét thêm phần dịu dàng.

- Hay mai mợ hẵng rửa chén, giờ lạnh lắm! Đụng vô nước lạnh là đóng băng luôn đó ạ!

- "Mợ không có thói quen để chén qua ngày". Mợ khẽ lắc đầu

- Vậy giờ mợ rửa luôn đi, cháu phụ mợ! Mình rửa nhanh nhanh xíu rồi nước cũng sôi à!

Nói rồi tôi đứng dậy đi ra phía sân giếng, tôi ngồi xuống múc nước trong vại ra bắt đầu rửa chén. Mợ thấy tôi làm nên cũng đi ra.

- "Thôi được rồi, để đó cho mợ"! Mợ giữ tay tôi lại

- Mợ cứ để cháu làm cho, ai lại để phụ nữ yếu mềm chạm vào thứ lạnh băng thế này! Lạnh là một, còn bị khô da tay nữa đấy! (Tôi nói trong khi tay vẫn rửa)

- "Vậy Anh không phải con gái hay sao? Còn là người thành phố về, Anh vẫn làm được đó thôi"? Mợ nhìn tôi nói nhỏ

- Nhưng cháu khoẻ hơn mợ. Mợ vào trong đi không lạnh lắm luôn nè! Chút cháu bắt mợ úp chén đó! (Tôi nhe răng cười)

Thấy mợ đứng dậy tôi cũng không đùa nữa, lo rửa cho xong chứ cũng lạnh muốn chết!
Đang ngồi quật cường với cái lạnh thì từ đâu một sự ấm áp chạm vào gáy tôi sau đó quấn xuống thân dưới.

- "Ấm hơn chưa"? Mợ quấn chiếc khăn rằn quanh người tôi rồi hỏi

- Vâng, ấm hơn nhiều rồi ạ. Mợ vào trong đi không lạnh!

- "Nhanh còn vô tắm nhen"! Mợ giục

- Vâng, cháu biết rồi ạ!

Mợ vô trong được một lúc thì tôi cũng đã xong, bê rổ bát vô tôi nói với mợ:

- Đây nhé! Vậy là xong việc của cháu rồi, giờ đến mợ đấy!

- "Rồi rồi, cảm ơn cô nương"!

- Mợ cứ làm đi, cháu tự đi pha nước cũng được!

Nói không đợi mợ trả lời, tôi lướt đi nhanh nhất có thể. Phiền mợ nhiều quá sẽ ngại!

Tôi tự pha phần nước nóng vào nước trong chậu. Lỡ để nước nóng đổ hớ vào tay, tôi hét lên trong tâm can "ui trời đất ơi nó đau!! Tay của tôi huhu" ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com