#35 Vết tình...
[ Nội dung có chứa ngôn từ nhạy cảm, cân nhắc trước khi đọc. ]
Trong ánh sáng lập lòe từ tấm biển quảng cáo của tòa chung cư bên cạnh hắt sang, bóng dáng của cô và nàng hòa quyện vào nhau, in lên khung kính lớn như một bức trang sống động, đẹp đẽ đến mức cơn gió thoáng qua cũng phải chậm lại để chiêm ngưỡng...
Họ tựa như hai vũ công đang dệt nên một vũ điệu tình yêu say đắm, với những chuyển động mềm mại, duyên dáng và đầy ma mị...
Ánh sáng nhấp nháy từ bên ngoài, khi tỏ khi mờ, càng khiến từng cái chạm nhẹ của cả hai trở nên diệu kỳ, như thể thời gian đang ngưng lại, chỉ còn riêng hai người họ tồn tại giữa thế giới này...
Không gian phòng khách bỗng chốc trở thành một sân khấu lớn, chiếc sofa lại tựa như một chứng nhân, lặng lẽ giữ lại từng mảnh vụn của mật ngọt rơi vãi từ những nụ hôn nồng cháy, từ những cái ôm siết chặt đầy khao khát...
___
Và khi cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, cả thế giới bên ngoài dường như tan biến vào hư vô...
Ánh sáng lập lòe từ biển hiệu xa xôi dần bị tấm rèm buông xuống chặn đứng, nhường chỗ cho bóng tối dịu dàng, nơi chỉ còn hơi thở và sự hiện diện của dục vọng trong tình yêu...
Không gian như ngưng đọng, mang đến một cảm giác vừa tĩnh lặng vừa đong đầy, tựa hồ cả vũ trụ cũng cúi mình nhường chỗ cho khoảnh khắc này...
Chiếc váy mỏng manh trên người nàng bất giác trượt xuống, tự nhiên như một chiếc lá lìa cành, chao nghiêng trong làn gió thoảng. Từng nếp vải rơi xuống sàn một cách nhẹ nhàng, không hề gây ra tiếng động...
Trong tức khắc, chỉ còn nàng, trần trụi và tinh khôi, hiện ra trước mắt cô như ánh trăng mềm mại soi sáng giữa bầu trời đêm yên ả...
Làn da nàng trắng ngần, mịn màng tựa lụa là, phản chiếu lại những vệt sáng mong manh, tỏa ra một sự thuần khiết nhưng không kém phần cuốn hút...
Bất giác, nàng khẽ run lên trước cái se lạnh của ngọn gió luồng vào cửa sổ chưa khép kín, cảnh tượng ấy dù thoáng qua, lại gợi lên một sự giao thoa giữa yếu đuối và sức sống, khiến nàng càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết...
Nhưng có lẽ cái lạnh chưa kịp chiếm lĩnh, chưa kịp len lỏi sâu hơn thì đã bị thay thế bởi cơn sóng dữ dội của khát khao, một ngọn lửa âm ỉ trong nàng đang bùng lên thành trận cuồng phong không thể ngăn cản...
_
Trong vô thức, cô lùi lại vài bước để chiêm ngưỡng trọn vẹn dáng hình nàng, như một nghệ nhân đang say đắm tuyệt tác do chính trái tim mình tạo nên, nơi mọi chi tiết đều hoàn hảo đến mức nghẹt thở...
Và trong đáy mắt của một kẻ si tình, nàng không chỉ là một người tình, mà là một đóa hoa kiêu sa rực rỡ, mong manh nhưng đầy sức sống, một vẻ đẹp tinh tế và diệu kỳ mà cô chỉ muốn nâng niu đến trọn kiếp người...
Không gian xung quanh dần trở nên mờ ảo, nhưng nàng, đứng giữa bóng tối dịu dàng, lại tỏa sáng như một ngọn lửa nhỏ, vừa rực rỡ, vừa ấm áp đến nao lòng...
Nàng khẽ cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn vội vã che đi cơ thể, như thể e sợ để lộ sự trần trụi của mình, nhưng chính sự bối rối ấy lại càng làm nàng thêm quyến rũ...
Gò má nàng đỏ bừng, mang sắc hồng phớt tựa bình minh vừa ló rạng, dịu dàng và ngọt ngào...
Môi nhỏ của nàng run rẩy, khẽ hé mở như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng rồi lại chìm vào im lặng, để lại sự mong manh mà cô chỉ muốn ôm trọn vào lòng...
Lúc này, không chỉ riêng cơ thể nàng khiến cô mê đắm mà còn có cả đôi mắt ấy, một đôi mắt long lanh, sâu thẳm, vừa ngại ngùng vừa đầy tin tưởng...
Trong ánh mắt ấy, nàng như đang gửi gắm tất cả, từng nỗi niềm, từng nhịp đập trái tim cho tình yêu của mình...
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập mạnh đến nghẹt thở, một cảm giác vừa xúc động, vừa tự hào, như một người được vinh hạnh trao giữ món quà quý giá nhất trên đời...
_
Chậm rãi, cô tiến đến gần hơn, từng bước như hòa cùng nhịp thở dịu dàng của nàng. Bàn tay cô chạm nhẹ vào tay nàng, cảm nhận sự mềm mại cùng chút run rẩy e ấp ấy...
Từng ngón tay đang che chắn vẻ đẹp ấy được cô từ tốn gỡ ra, không một chút vội vã, như sợ rằng chỉ cần một động tác thô lỗ cũng có thể làm nàng thu mình lại...
Và rồi, khi đôi tay nhỏ bé của nàng buông thõng xuống, như buông bỏ hết mọi ngại ngần, cô chậm rãi đưa tay lên, lòng bàn tay ấm áp khẽ áp vào gương mặt nàng, cảm nhận làn da mềm mại đang nóng bừng vì ngượng ngùng của người mình yêu...
Đầu ngón tay vụ về lau đi giọt nước đang chực trào nơi khóe mi của nàng, cô nhỏ giọng, một giọng nói trầm ấm vang lên trong cảm xúc nghẹn ngào:
" Cảm ơn em vì đã tin tưởng và cho phép chị yêu em theo cách của người trưởng thành...
Chị thật sự... thật sự rất yêu em... "
Lời thổ lộ ấy khiến nàng khẽ cúi đầu, đôi má thoáng ửng hồng như đóa hoa vừa thấm sương mai, nhưng chính sự ngượng ngùng ấy lại càng làm cô thêm mê đắm...
Và rồi hai ánh mắt lại hòa tan vào nhau, ngay lúc này đây, không còn bất kỳ lí trí nào có thể giữ chặt được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng...
Những khát khao bị kìm nén bấy lâu như dòng nước vỡ đê, ào ạt vỡ òa, cuốn trôi mọi suy nghĩ...
Không còn sợ hãi, không còn rào cản, chỉ còn lại sự ham muốn thăng hoa nguyên sơ và chân thật nhất...
Cứ thế, cô và nàng bắt đầu lao vào nhau, mãnh liệt như hai đầu cơn ngọn sóng...
___
Milk Pansa, cô tựa như một con hổ đói vồ vập cắn lấy đôi môi, và cũng chẳng tha cho chiếc cổ trắng ngần của nàng, từng nơi môi cô đi qua, đều để lại một dấu ấn đỏ, như một bản năng đánh dấu lãnh thổ của loài thú săn mồi...
Hơi thở gấp gáp của cô phả vào vùng tai nhạy cảm, từng luồng hơi nóng rực len lỏi qua làn da, khiến cơ thể nàng bất giác run lên, co rúm lại như một phản xạ tự nhiên không thể kìm chế...
Nàng khẽ nhắm mắt, hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc ấy, không còn kháng cự hay ngại ngùng, mặc cho ngọn lửa tình yêu thiêu đốt, phá tan những phòng tuyến cuối cùng bên trong mình...
Từng hơi thở của cô, từng chuyển động của nàng, tất cả hòa quyện như một điệu nhảy nguyên thủy đầy đam mê, nơi hai trái tim không chỉ giao nhau mà còn tìm thấy chính mình trong nhau...
___
Và rồi, khi hai cơ thể trong căn phòng nhỏ được thể hiện đúng với cụm từ " Trần trụi ", cảnh sắc hùng vĩ của người dưới thân hiện lên trước mắt cô tựa như một cơn gió mạnh mẽ, thổi tan đi chút tro tàn của lí trí còn sót lại trong đầu...
Cô từ tốn tiến lại gần, đôi mắt nhìn nàng với tất cả sự trìu mến, như muốn ghi lại khoảnh khắc này vào tận sâu nơi tim mình...
Bất giác, cô khẽ nâng tay, áp nhẹ vào gương mặt người mình yêu, sau đó lại để giọt hôn của mình như một cơn mưa nhẹ, rơi xuống, ấm áp và mềm mại...
Giọt hôn ấy lướt qua từng đường nét trên gương mặt nàng, rơi từ đôi mắt long lanh như ẩn chứa cả thiên hà, xuống vành tai, nơi tiếp nhận lời thổ lộ đầy yêu thương của cô vào những ngày hạnh phúc...
Mỗi lần da thịt cả hai chạm vào nhau, thời gian như thể ngừng lại, chỉ còn những cảm xúc thuần khiết lấp đầy khoảng không giữa hai người...
Giọt hôn ấy tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng qua đôi môi mọng, dịu dàng và ngọt ngào như một lời thì thầm đầy hứa hẹn...
Dường như cảm nhận được sự rung động của nàng qua từng hơi thở, môi cô khẽ cong đầy ý vị, và giọt hôn ấy lại tiếp tục lướt xuống cằm, trượt xuống cổ như một con thác nhỏ ấm áp...
Và rồi, cuối cùng giọt hôn ấy tan trên vùng bụng phẳng lì của nàng, nơi làn da mịn màng và quyến rũ đang khẽ run lên, cảm giác ấy khiến cô cảm thấy trái tim mình như đang dạo bước trên mây, một cảm giác vừa ảo diệu, vừa chân thật đến lạ thường...
Từng nhịp tim của nàng vang lên rõ rệt, hòa cùng tiếng thở của cô, như một bản giao hưởng tinh tế, mơ hồ nhưng đầy cuốn hút...
Những thanh âm bộc phát từ cảm xúc của nàng len lỏi, chạm đến từng ngóc ngách của căn phòng nhỏ. Bất giác biến nơi này thành một thế giới riêng, nơi tình yêu không cần kìm nén và mọi xúc cảm đều phải cảm nhận bằng cả tâm hồn...
___
Đôi mắt cô đỏ ngầu, chứa đầy những sự hỗn tạp cảm xúc, ngước lên nhìn nàng. Trong phút giây vô thức ấy, đáy mắt cô như một tấm gương soi, phản chiếu lên những đường cong mềm mại trên cơ thể người mình yêu...
Cảnh tượng ấy khiến cơn sóng tình một lần nữa trào dâng, thúc ép cô tiến đến nơi căng tròn của người dưới thân...
Vì là lần đầu tiên nơi đây được động chạm, cơ thể nàng khẽ run rẩy, cô cảm nhận được, nhưng sự mềm mại đó không ngừng thôi thúc cô mơn trớn nhiều hơn...
Nhẹ nhàng, cô đặt những nụ hôn đầu tiên lên đó, dịu dàng như ánh nắng buổi sớm chiếu xuống những đóa hoa hồng chớm nở, mang theo hương thơm ngọt ngào...
Nhưng rồi, những nụ hôn ấy không còn chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng, mà chúng dần trở nên nồng cháy, mãnh liệt như một cơn giông tố không thể cưỡng lại...
Cơn giông tố ấy không chỉ làm ướt át thể xác nàng, mà còn làm ngập tràn tâm hồn nàng bằng những cảm xúc sâu sắc và mãnh liệt nhất...
Chiếc lưỡi tinh nghịch của cô như một con rắn nhỏ, lướt đi khắp nơi, khơi dậy ngọn lửa dục vọng tận sâu bên trong cô gái nhỏ dưới thân mình...
Đôi tay nàng, trong cơn mê đắm, bấu chặt vào vai cô, nơi làn da nóng rực như ngọn lửa đang bừng cháy...
Những ngón tay nàng run rẩy nhưng không hề có ý định buông lơi, tựa như một con thiêu thân dại khờ bám lấy nguồn nhiệt, một thứ đang hừng hực cháy, thiêu đốt toàn bộ lí trí còn sót lại trong tâm hồn...
Nàng khẽ nhắm mắt, tận hưởng cơn khoái cảm mà cô mang lại cho mình, nhưng có lẽ chỉ sau vài phút, cơ thể nhỏ ấy đã chẳng thể thả lỏng được nữa...
Từng lần nắn bóp, từng lần cắn yêu của cô dần dần trở thành dòng điện xung kích, chạy dọc khắp cơ thể, cảm giác đó khiến đôi tay nàng, từ bấu víu một cách hời hợt giờ lại muốn siết chặt lấy cô, từng tế bào bên trong cơ thể như đang khao khát cả hai hòa làm một...
___
Trong không gian mờ ảo, chỉ còn lại những mảng tối nhạt nhòa của căn phòng nhỏ, cô nhẹ nhàng trượt người xuống, đôi mắt lấp lánh nhìn lấy phần thân thể bên dưới đang trần trụi của nàng...
Một cảm giác hồi hộp, pha lẫn chút lo lắng len lỏi trong lòng cô, nhưng ngay lập thức, những cảm giác đó đã bị triệt tiêu đi đâu mất...
Đôi tay cô khẽ chạm vào phần đùi non mềm mại, ấm áp của nàng, và cái đụng chạm vùng da thịt nhạy cảm ấy khiến hai chân nàng vô thức khép chặt lại như một phản xạ tự nhiên, nhưng việc làm đó chẳng thể ngăn cảm được cơn dục vọng mãnh liệt đang lấn chiếm tâm trí cô...
Chậm rãi, đôi tay cô vươn ra, nhẹ nhàng hé mở cánh cổng bí mật đang khép hờ trước mắt mình, hành động cẩn trọng như một nhà thám hiểm đang chuẩn bị bước vào con đường dẫn đến kho báu bí ẩn được cất giữ kỹ lưỡng...
Và rồi, khi cánh cổng được hé mở, ánh mắt cô thoáng lên vẻ ngỡ ngàng, lấp lánh niềm kinh ngạc và say mê, như thể trước mặt mình là điều tuyệt mỹ không ngôn từ nào có thể diễn tả trọn vẹn...
Giọng nói khàn đặc, đầy mê hoặc của cô cứ thế vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
" Đúng là có những thứ phải tận mắt chứng kiến mới thấy nó đẹp đến nhường nào... "
Lời nói ấy, từng chữ, từng âm tiết, như một làn sóng nóng bỏng lan khắp cơ thể, khiến làn da trên mặt nàng bất giác bùng cháy, đỏ rực như ánh hoàng hôn của một buổi chiều tà đầy lãng mạn...
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt trong phòng, cố gắng tìm kiếm chút lí trí còn sót lại trong ánh mắt người mình yêu. Nhưng thứ đáp lại sự vùng vẫy mong manh ấy chỉ là một nụ cười gian manh, đầy ý vị, một nụ cười của kẻ dường như đã tính trước được mọi bước đi...
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chẳng khác gì một chú nai tơ bị ánh đèn của người thợ săn chiếu thẳng, ánh mắt bối rối, đôi vai run rẩy, cả người như bị mắc kẹt trong một cái bẫy đầy ngọt ngào mà chẳng biết đường thoát ra...
Nàng luống cuống đưa tay che lấy gương mặt đang nóng bừng của mình, như thể điều đó có thể giấu đi sự bối rối đang bộc lộ một cách quá rõ ràng, môi nhỏ cố gắng mấp máy:
" Nếu chị nói thêm điều gì nữa... thì em sẽ dùng chân, đạp thẳng chị xuống sàn đấy... "
Nàng cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giọng nói run rẩy đã tố cáo sự yếu đuối bên trong, và chính nàng cũng nhận ra rằng bản thân mình dường như bất lực trước sức hút mãnh liệt của người con gái ấy, và mọi sự chống cự của bản thân chỉ là một cách để trái tim cô nắm lấy hoàn toàn...
_
Lời đe dọa ấy khiến cô khẽ cong môi, đôi mắt vô thức ngước lên nhìn nàng...
Ánh mắt ấy không còn là trêu chọc, mà chứa đựng sự dịu dàng xen lẫn đam mê cháy bỏng...
Và rồi, không muốn để phí thêm thời gian, cô nhẹ nhàng hôn lên bụng nàng, những giọt hôn một lần nữa rơi xuống, từng giọt, từng giọt mang theo vị ngọt tình yêu chảy dài xuống nơi tư mật của người dưới thân...
Ánh mắt nàng mở to, nhìn chằm chằm vào trần nhà, như thể đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho những cảm xúc đang cuộn trào bên trong người mình...
Cảm giác ấy vừa lạ lẫm, vừa kích thích, mỗi cái chạm nhẹ, mỗi cái vuốt ve của cô ở nơi bí mật ấy đều khiến nàng rùng mình...
Bàn tay nhỏ vô thức bấu chặt vào góc chăn như muốn kìm nén, nhưng có lẽ loại cảm giác đó một lần nữa biến thành dòng điện xung kích chạy dọc khắp sống lưng, khiến nàng chẳng thể kìm nén được những thanh âm ám muội phát giác từ nơi cổ họng mình...
Từng nhịp thở gấp gáp, đứt quãng của nàng một lần nữa tan vào không khí khi những giọt hôn khi nãy của cô đã không còn, mà thay vào đó là chiếc lưỡi nhỏ đang lặp đi, lặp lại những lần mơn trớn, động đậy không thể đoán được đường đi...
Và rồi thanh âm càng quấy của cô ở nơi tư mật vang lên, xé toạc vào khoảng không tĩnh lặng, hòa vào hơi thở vội vã của nàng...
Cả cơ thể nàng dường như đang bị cô điều khiển, uốn éo mất kiểm soát, bàn tay nhỏ vô thức đan vào mái tóc suôn mượt của người phía dưới, đôi môi nàng hé mở, không ngừng hít thở, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân nhưng bao nhiêu luồng khí mà nàng cực nhọc bơm vào đều bị cơn ham muốn thăng hoa hấp thu tất cả...
Từng nhịp thở gấp gáp, đứt quãng của nàng tan vào không khí, phản ứng ấy càng khiến cô thích thú, hành động vô thức trở nên nhanh hơn...
Cơ thể nàng bỗng trở nên căng cứng không thể kiểm soát, và rồi như đạt đến đỉnh điểm, nàng trong cơn mê tình vô thức rướn người lên như đang cố bộc phát một thứ gì đó, rồi lại trở nên mềm nhũn trong tức khắc...
Cô ngẩng đầu lên, thu vào mắt tất thảy những rung cảm của nàng, môi nhỏ khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đầy yêu chiều...
Chậm rãi, cô từ tốn vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy, cảm nhận rõ ràng từng cơn run rẩy khẽ khàng, tựa như những gợn sóng nhẹ đang lan tỏa trên mặt hồ phẳng lặng khi bị khuấy động bởi một cơn gió thoảng...
Nàng trong lúc này, thật bé nhỏ trong vòng tay cô, tựa như một đóa hoa khép mình e ấp...
Những giọt hôn của cô một lần nữa rơi xuống một cách chậm rãi, từng giọt, từng giọt, như cơn mưa đêm mềm mại tưới mát một cánh đồng khát khao...
Mưa ấy không lạnh, mà ấm áp, dịu dàng và tràn ngập sự nồng nàn của dư vị cưng chiều...
Đầu tiên là trán nàng, rồi tới khóe mi khép hờ, từng cái chạm nhẹ như lời thì thầm, không hối hả, chỉ tràn đầy sự kiên nhẫn và chân thành...
Bất chợt, cô hơi nghiêng đầu, một giọng nói khàn đặc, trầm ấm và quyến rũ vang lên:
" Chúng ta tiếp tục nhé...
Mèo con~ "
Hơi thở cô ấm nóng vấn vít bên tai, như chứa đựng cả biển cả tình yêu và dục vọng, khiến nàng bất giác quay mặt đi...
Đáy mắt nhỏ ấy ánh lên sự lấp lánh, tựa mặt nước trong veo phản chiếu ánh trăng tròn vẹn, nhưng bên trong lại dao động không ngừng, như thể từng cảm xúc sâu thẳm đang vỡ òa, lan tỏa không cách nào kiềm chế...
Đôi vai nàng khẽ run lên, giống như cánh hoa trước cơn gió nhẹ, mong manh nhưng lại đẹp đến nao lòng...
Hơi thở nàng vẫn còn gấp gáp, rối loạn và chẳng thể theo nhịp nào nhất định, như hòa lẫn cùng thanh âm trái tim đang đập rộn ràng, vang vọng đến mức tưởng như cả không gian cũng có thể nghe thấy...
Và có lẽ, chính âm thanh ấy đã phản bội nét e lệ mà nàng cố giữ...
Cô nhìn nàng, ánh mắt như dừng lại thật lâu trên gương mặt đỏ ửng ấy...
Và đáy mắt người họ Pansa khi đó ánh lên sự cưng chiều đầy dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đấy là một ngọn lửa đam mê mãnh liệt khó có thể kìm nén...
__
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười như có như không, vừa như trêu chọc, vừa như tự thề một trách nhiệm trọn đời...
Không chút vội vã, cô lại cúi xuống, đặt thêm một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên gò má nóng rực của nàng. Cảm giác dịu dàng ấy tựa như một cánh bướm khẽ khàng đáp xuống bông hoa đang nở rộ, để lại dấu ấn mỏng manh nhưng sâu sắc...
Chậm rãi, cô vòng một tay xuống, để nàng gối đầu lên, tạo thành một sự kết nối gần gũi không lời. Hai ánh mắt một lần nữa giao hòa, lặng lẽ mà sâu sắc...
Đôi mắt cô tràn đầy yêu chiều, như muốn bao bọc lấy nàng, trong khi ánh mắt của nàng lại long lanh, ngập tràn sự bối rối, tựa như sương mai lấp lánh trong ánh nắng đầu ngày...
Nhẹ nhàng, cô đưa tay vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nàng, một giọng nói trầm ấm khẽ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đủ để bao trùm cả thế giới bé nhỏ của hai người:
" Love Pattranite...
Chị yêu em~ "
Lời cô vừa dứt, nơi tư mật của nàng nhanh chóng bị xâm nhập một cách không báo trước, hành động đó khiến nàng giật mình, hai tay vô thức ôm chặt lấy cơ thể cô...
Một giọt nước mắt bất giác tuôn trào nơi khóe mi, nàng mím chặt môi mình, tâm trí hỗn loạn như vừa mất mát thứ gì đó không thể định nghĩa...
Nàng không thể hiểu được mình đã mất đi thứ gì...
Rốt cuộc thứ đó là thứ gì nhỉ ?
Nàng không rõ nữa...
Cơn đau từ lần đầu tiên như từng đợt sóng dữ, chúng bắt đầu tấn công, tràn qua từng tế bào trong cơ thể nàng, cuốn theo mọi suy nghĩ bình lặng...
Nó không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn gặm nhấm cả tâm trí, khiến nàng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cắn chặt môi mình...
Nàng cố gắng ép từng hơi trở nên ổn định, và tự nhủ với chính mình rằng: " Cơn đau này rồi sẽ qua thôi. Mình chỉ chưa quen, mình cần chịu đựng. Không thể để sự yếu đuối của bản thân làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chị ấy... "
Ý nghĩ ấy như ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, giúp nàng cố gắng siết chặt mọi cảm giác yếu mềm, chờ đợi cơn đau tiếp theo. Nàng chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó, để chịu đựng nó. Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, giây phút tưởng như dài vô tận, nhưng cơn đau lại chẳng ập đến nữa...
Thay vào đó, nàng chỉ cảm nhận được ngón tay cô đang yên vị nơi ấy, không thêm bất cứ động tác nào khác. Không đau đớn, không giằng xé. Mọi thứ như lặng yên, đến mức nàng có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập thổn thức trong lồng ngực...
Và rồi, cảm giác bị xâm nhập ấy cũng nhẹ nhàng mất đi, thay vào đó nàng nhận ra một cảm giác khác...
Một thứ gì đó mềm mại, lành lạnh, chạm nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình...
Chậm rãi, như không thể tin vào những gì đang diễn ra, nàng hé mở đôi mắt nhòe lệ, và trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt người nàng yêu hiện ra, gần trong gang tấc...
Milk Pansa của nàng, chị ấy đang khóc...
Những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, chạm vào nàng, lạnh lẽo nhưng tràn đầy cảm xúc. Vai cô run nhẹ, đôi môi mím chặt như đang cố gắng nén tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời, cứ rơi mãi, không cách nào ngừng lại...
Giây phút ấy, mọi cơn đau dường như tan biến, nhường chỗ cho một thứ cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, nàng chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài...
Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mà dịu dàng vang lên:
" Tại sao trong giây phút này, em không nhận được một Pansa cuồng nhiệt như một lẽ thường tình đối với những cặp đôi khác... mà lại nhận được một Pansa khóc nhè thế nhỉ? "
Cô không đáp lại ngay, chỉ lặng lẽ ôm chầm lấy nàng, tựa như một đứa trẻ đang cần được vỗ về. Và rồi cô khẽ bật lên một tiếng nấc nghẹn, giọng nói cũng vô thức lạc đi trong sự nghẹn ngào:
" Không làm nữa...
Vì em đau, nên chị cảm thấy trái tim mình cũng rất đau... "
Từng câu, từng chữ ấy thốt ra, nàng như cảm nhận được sự yêu chiều tinh tế nhất, nhỏ nhặt nhất từ cô, thứ yêu thương không cần lời nhưng lại trọn vẹn đến từng chi tiết...
Chậm rãi, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, như để xoa dịu những cảm xúc đang bủa vây. Đôi mắt nàng thoáng ánh cười dịu dàng, giọng nói thấp xuống, mềm mại như lời ru:
" Không làm nữa thì có hối hận không hả... tình yêu của em? "
Cô im lặng trong giây lát, bóng lưng vững chãi ấy vẫn ôm chặt lấy nàng, như một lời đáp không lời...
Rồi bất chợt, cô lắc đầu rất mạnh, như muốn khẳng định một cách chắc chắn, nhưng sau đó lại khẽ gật đầu, như bị níu kéo bởi một mâu thuẫn sâu thẳm nào đó...
Cô ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự chân thành, cô khẽ nói, giọng nói mang theo chút do dự:
"Có một chút nhưng..."
Lời còn chưa kịp dứt, nàng đã vòng tay qua cổ cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu...
Đôi mắt cô ban đầu mở to, ngỡ ngàng vì hành động đột ngột của nàng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh nhìn ấy đã dịu lại, đôi mắt khép hờ, cô chậm rãi để trái tim mình cùng nàng tấu lên một khúc nhạc do chính nàng khởi xướng...
_
Khi cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ chưa khép kín, rèm cửa mỏng manh bị thổi tung, bay nhẹ trong không gian tĩnh lặng...
Ánh sáng nhạt từ bên ngoài len lỏi qua từng khe hở, rọi vào căn phòng, tạo nên những vệt sáng mềm mại hắt lên bức tường...
Trong ánh sáng ấy, khung cảnh trở nên mơ hồ mà ngọt ngào, như một bức tranh sống động được vẽ nên bởi những sắc màu của tình yêu.
Nơi ấy, nàng và cô đang chìm đắm trong những cảm xúc mãnh liệt nhất của trái tim mình...
_
Cuối cùng, khi bản tấu kết thúc, nàng rời đôi môi cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách thật gần, đủ để hơi thở ấm áp của cả hai hòa quyện làm một...
Nàng đưa hai tay lên, dịu dàng áp vào gương mặt người mình thương, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm nơi làn da ấy...
Đôi mắt nàng khẽ sáng lên, mang theo chút bối rối lẫn quyết tâm, một giọng nói nhẹ nhàng cứ thế cất lên, như một lời thầm thì:
" Em biết chị lo lắng cho cảm nhận của em, nhưng...
Chúng ta có thể thử lại được không?
Em cũng biết tiếc mà... "
Câu nói ấy như ngọn lửa thắp sáng tia khát khao đang âm ỉ trong lòng người trước mắt. Đôi môi cô vô thức cong lên thành một nụ cười đầy ý vị...
Cô nhìn nàng, ánh mắt ấy không còn do dự hay lưỡng lự nữa, chỉ còn lại sự quyết tâm dịu dàng xen lẫn một chút tinh nghịch...
Cô khẽ cúi đầu, hơi thở phả nhẹ bên tai nàng, một giọng nói nhỏ nhẹ theo cảm xúc vang lên:
" Được...
Lần này chị sẽ chậm rãi hơn... "
___
Và rồi, hai người họ, trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng nhỏ, một lần nữa quấn lấy nhau như đang khởi đầu lại một chương mới...
Dịu dàng hơn...
Ngọt ngào hơn...
Nhưng vẫn không kém phần mãnh liệt...
___
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com