Chương 19
Tên truyện: Góc tối nơi trái tim
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
10/04/2025
Một đêm đầu đông.
Thành phố rực rỡ ánh đèn, không khí trong lành thơm mùi nước hoa và rượu vang trộn lẫn. Bên trong khách sạn cao cấp bậc nhất trung tâm, tiếng nhạc du dương vang vọng trong khán phòng tráng lệ. Minh Châu xuất hiện như một nữ vương, khoác lên mình chiếc váy dạ hội đỏ rượu quyến rũ, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ kiêu ngạo không ai dám nhìn thẳng.
Đi bên cạnh cô là Lăng Diệu, người đàn ông như một bóng ma sống nhưng lại khiến bao người phải ngoái đầu nhìn. Bộ vest đen vừa vặn tôn lên vóc dáng cao gầy cùng khuôn mặt góc cạnh mang vẻ đẹp lạnh lẽo và bí ẩn. Anh không nở nụ cười nào, chỉ lặng lẽ đi bên cô, như một món phụ kiện người sống – con thú được dắt đi phô bày giữa vườn hoa quyền lực.
Nhưng không ai biết, phía sau vẻ cam chịu kia... là bão tố.
Lăng Diệu cụp mắt, giữ nhịp thở đều đặn, thỉnh thoảng vẫn gật nhẹ khi được giới thiệu. Minh Châu không hề mảy may nghi ngờ. Cô nghĩ anh vẫn như mọi lần nghe lời, ngoan ngoãn, vô hại.
"Tôi đi vệ sinh."
Lăng Diệu cúi đầu thì thầm bên tai cô, giọng nhẹ như cơn gió lướt qua.
Minh Châu không nhìn anh, chỉ nhấc ly rượu lên, lười nhác gật đầu.
Lăng Diệu bước đi, bước chân vững vàng, từng bước đều như hòa vào dòng người trong bữa tiệc. Nhưng rồi... khi ngoặt qua hành lang dẫn tới nhà vệ sinh, anh không dừng lại.
Anh đã chạy.
Không quay đầu, không do dự.
Tiếng nhạc xa dần, tiếng bước chân đập dồn dập trên nền đá hoa cương lạnh lẽo. Anh băng qua lối thoát hiểm, trượt xuống cầu thang. Tim đập như sấm, nhưng đôi mắt sáng quắc như thú hoang đang vùng lên trong đêm.
Trong sảnh tiệc, vài phút sau, một vệ sĩ tiến đến bên Minh Châu, cúi người thì thầm điều gì đó.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hơi chớp lại. Nhưng rồi cô bật cười.
"Chạy rồi à?" Cô lẩm bẩm, nhấp một ngụm rượu: "Cũng nên như thế chứ. Nếu không thì nhàm chán quá."
Cô đứng dậy, bước ra phía ban công, nhìn thành phố rực sáng phía xa như một bàn cờ khổng lồ. Nụ cười trên môi cô không còn là kiêu ngạo, mà là một dạng say mê độc địa.
"Cứ để anh chạy... xem anh chạy được bao xa... Dù có trốn đi đâu, cũng là nằm trong lòng bàn tay tôi, Lăng Diệu."
Minh Châu không đuổi theo.
Vì cô cảm thấy anh trốn mới thú vị. Anh vùng vẫy mới đáng để nghiền nát.
Hai ngày tự do, đối với người khác có thể ngắn ngủi.
Nhưng với Lăng Diệu, đó là hai ngày đầu tiên anh được thở như một con người thật sự.
Không có xiềng xích, không ánh mắt giám sát, không có chiếc lồng kim loại hay những đêm dài co quắp trong đau đớn và câm lặng.
Anh sống trong bóng tối, chạy từ nơi này sang nơi khác, ăn vội vài mẩu bánh mì khô, ngủ gục trong một căn gác trọ tồi tàn ở vùng ven ngoại ô.
Anh biết mình không thể trốn mãi. Nhưng chỉ cần thêm một ngày nữa thôi... một ngày nữa thôi...
Tiếc là, anh đánh giá quá thấp Minh Châu.
Đêm thứ hai.
Cánh cửa phòng trọ bật mở ầm một tiếng như sấm nổ. Một bóng người xông vào, không cho anh thời gian phản ứng.
"Mày nghĩ mày thoát được à?"
Một cú đấm thẳng vào bụng khiến anh gập người, rồi cả cơ thể bị lôi xềnh xệch trên nền đất lạnh. Đám vệ sĩ mặc vest đen không nói một lời, ra tay chuẩn xác như những cỗ máy.
Lúc tỉnh dậy, anh thấy mình đã ở trong biệt thự quen thuộc.
Trên sàn đá cẩm thạch. Cổ tay, cổ chân đều bị trói ngược ra sau. Miệng bị bịt kín bằng quả cầu da ngột ngạt.
Căn phòng im ắng đến ngột ngạt, ánh sáng từ ngọn đèn chùm pha lê chiếu thẳng xuống sàn, lạnh lẽo và vô cảm.
Minh Châu ngồi trên ghế bành, vẫn là phong thái cao quý như mọi khi.
Mái tóc uốn nhẹ rủ xuống vai, đôi môi đỏ như máu cong lên thành nụ cười mang vị cay nghiệt của sự phản bội bị chạm tới.
"Anh làm tôi thất vọng, Lăng Diệu. Tôi đã nghĩ anh sẽ biết điều... Nhưng có vẻ anh vẫn cần được dạy dỗ lại từ đầu."
Cô không đánh anh. Không tự tay.
Nhưng cô ra lệnh.
Đám vệ sĩ mang ra một roi da dài, đầu có móc kim loại nhỏ.
Tiếng roi quất vào da thịt vang lên chan chát, máu bắn ra từ những vết cắt xé da. Lăng Diệu cắn chặt miếng bịt miệng, mắt đỏ rực, toàn thân co giật.
Cô không quay mặt đi.
Cô nhìn thẳng, từng đường roi như rạch vào tim gan anh nhưng cũng kích thích một phần đen tối trong đáy lòng cô.
"Anh nghĩ tôi thích nuôi chó phản chủ sao? Nếu không thuần phục được anh, tôi sẽ phá nát anh."
Khi lưng anh đã rách toạc, máu chảy ướt đẫm xuống sàn, cô mới ra hiệu dừng lại. Cô tiến tới, nâng cằm anh bằng gót giày cao, nhìn vào đôi mắt đã mờ đục vì đau đớn.
"Anh chạy giỏi lắm. Nhưng lần sau, tôi sẽ cắt gân chân anh, được chứ?"
Cô tháo miếng bịt miệng, máu tràn ra theo nước bọt khiến Lăng Diệu thở dốc, ánh mắt vẫn ánh lên sự căm hận tận cùng.
Cô mỉm cười nhẹ, cúi xuống thì thầm bên tai anh: "Tôi muốn anh nhớ lấy, Lăng Diệu... anh là của tôi. Dù có chết, anh cũng phải chết trong lồng của tôi."
Cơ thể rã rời, máu vẫn đang rỉ từ những vết thương trên lưng, Lăng Diệu nằm thoi thóp trên nền đá lạnh, hơi thở mỏng manh như sợi tơ vừa bị kéo căng sắp đứt.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh cố ngẩng đầu nhìn Minh Châu đang đứng cao ngạo trước mặt.
Ánh mắt anh không còn vô hồn như trước nữa, nó đỏ ngầu, trào dâng sự phẫn uất đã kìm nén suốt hơn hai năm.
"Mày... mày chưa từng có ý định tha cho tao, đúng không? Ngay từ đầu... tao chỉ là một con chó bị mày xích cổ, muốn hành hạ thì hành, muốn xé xác thì xé... Mày nghĩ thứ tình cảm đó... cái gọi là 'thích' ấy... có thể cứu chuộc được những gì mày đã làm sao?"
Anh gào lên bằng chút hơi tàn còn sót lại, từng từ như rạch vào cổ họng rướm máu.
Minh Châu không đáp ngay. Cô đứng yên, đôi mắt khẽ nheo lại, môi cong lên như đang thưởng thức một bản giao hưởng bi ai.
"Ồ... Thì ra đêm đó, anh đã nghe thấy tôi nói... Tiếc thật. Tôi còn định giữ bí mật ấy lâu hơn chút nữa."
Cô cúi người xuống, tay vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi và máu của anh như đang dỗ dành một con thú cưng ngoan ngoãn.
"Có lẽ... tôi nên trừng phạt anh theo một cách khác. Chỉ cắm dụng cụ và thằng nhỏ và lỗ sau của anh thôi thì nhàm chán quá. Chơi trò kích thích hơn nhỉ!"
Lăng Diệu lập tức cảm thấy bất an.
Những ngón tay cô ra hiệu, và một trong những tên vệ sĩ bước tới, trên tay là ống tiêm chứa chất lỏng không màu.
"Mày... định làm gì..."
Giọng anh khàn đặc, cơ thể bắt đầu giật giật vì hoảng loạn.
Minh Châu vẫn mỉm cười.
Nụ cười ngọt ngào như một bản tình ca độc dược.
"Đừng sợ."
Cô đặt ngón tay lên môi anh, thì thầm như rót mật độc.
"Sẽ đau đớn một chút nhưng chỉ cần ngủ một giấc dậy là ổn thôi.
Kim tiêm xuyên qua da, chất gây mê đi thẳng vào mạch máu.
Cơ thể Lăng Diệu bắt đầu run rẩy dữ dội, mắt mở to, giọng lạc đi trong tuyệt vọng: "Không... dừng lại... Diệp Minh Châu, tao căm hận mày... Tao thà chết còn hơn..."
Cô ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng thì thầm: "Thế thì... đừng chết vội. Tôi còn rất nhiều điều muốn anh trải nghiệm."
...
Trong đêm tối...
Người thanh niên tới phòng khám nam khoa ở trong nơi góc phố nhỏ. Tuy nhiên ngay mở cửa, anh thấy một cô gái trẻ có gương mặt thanh tú, mái tóc dài buộc lỏng sau gáy, mặc áo sơ mi trắng với chân váy đen gọn gàng, khoác chiếc áo blouse ngồi ở bàn làm việc thì không khỏi nhíu mày.
Nữ bác sĩ nhìn người thanh niên cao ráo mặc trang phục màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang che kín mặt mũi. Cô ấy đứng dậy tỏ ra lịch sự nói: "Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Anh lưỡng lự không bước vào chỉ hỏi: "Không phải bác sĩ ở đây là nam sao?"
"Bạn tôi có việc đi công tác vài tuần, tôi thay cậu ấy..." Nữ bác sĩ chưa nói xong thì người thanh niên đã quay lưng rời đi, cô ấy vội đuổi theo: "Anh đừng lo, tôi cũng là bác sĩ có trình độ và chứng chỉ hành nghề."
Người thanh niên đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, ngã quỵ gối xuống.
"Anh không sao chứ?"
Nữ bác sĩ chạm tay lên vai anh, giọng lo lắng hỏi nhưng anh lại gắt gỏng đẩy cô ấy ra.
"Đừng chạm vào tôi..."
Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy nghe giọng người thanh niên phát run, dường như anh đang phải vật lộn với cơn đau đớn dữ dội!
"Chết tiệt!!!"
Qua một hồi chịu đựng, người thanh niên nghiến răng tức tối chửi rủa, cuối cùng thì miễn cưỡng đứng dậy, hai chân khập khiễng bước trở lại phòng khám.
"Chân phải của anh bị thương phải không, anh nằm lên giường để tôi kiểm tra."
Nói rồi, cô ấy bảo nữ y tá đi chuẩn bị dụng cụ.
"Không cần!"
"Vậy anh..."
Cô ấy bối rối nhìn người thanh niên. Anh cởi áo khoác ngoài ném lên giường, sơ mi trắng bên trong dính vệt máu đỏ tươi.
Sau đó...
Anh chẳng nói chẳng rằng, lập tức cởi bỏ quần tây, ngay cả quần lót cũng không chừa lại. Đôi chân dài thẳng tắp, ở đầu gối bên phải có một vết sẹo dài xuống đến mắt cá chân, khả năng cao vết thương trước đó là bị đánh gãy chân...
"A!"
Nữ y tá lần đầu tiên thấy cảnh tượng đó, chưa kịp chuẩn bị tinh thần theo phản xạ hét toáng lên bởi hành động của người thanh niên.
Vùng riêng tư của anh bại lộ trước mắt hai cô gái trẻ. Dương vật đỏ sậm giữa hai chân sưng to đến cực hạn trong tình trạng cương lên thẳng đứng, hai bên túi tinh cũng phồng lên chứa đầy dịch thể. Quy đầu dương vật xỏ một chiếc khuyên tròn kim loại đã cứng ngắc đạt đến cao trào, liên tục giật nảy lên nhưng chẳng thể phun ra được thứ gì.
Cô ấy nhìn kĩ thì phát hiện có thứ gì cắm trong niệu đạo của người thanh niên, bình tĩnh nói với nữ y tá: "Em ra ngoài phòng lễ tân đi."
"Dạ..." Nữ y tá ấp úng rời khỏi.
Người thanh niên nằm lên giường trong tư thế banh rộng hai chân vô cùng xấu hổ, anh khàn giọng nói: "Lấy thứ bên trong ra cho tôi..."
Cô ấy điềm tĩnh đáp lại: "Phiền anh kéo áo lên."
Nam thanh niên nắm chặt lấy vạt áo sơ mi đến nhàu nát kéo cao lên tới ngực lộ ra hai đầu vú bị xỏ khuyên sưng tấy lên rất đau đớn. Cơ thể anh sặc mùi nước hoa của phụ nữ, lại thêm cả những dấu hoan ái, vết cào cấu rướm máu, thương tích bầm tím rải rác ở những nơi nhạy cảm.
Cô ấy quan sát rất kĩ đối phương. Mặc dù che kín mặt, nhưng cô đoán người này khoảng 26-27 tuổi, mái tóc đen, làn da trắng, gương mặt tương đối đẹp trai, vóc dáng cao hoàn hảo và đặc biệt là bờ vai rộng, vùng ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi rất ma mị!
Cô ấy đã gặp qua không ít bệnh nhân nam có ngoại hình và vóc dáng ưa nhìn nhưng khẳng định là người này lại nổi bật nhất! Cô ấy thầm nghĩ sao người này không làm người mẫu hay diễn viên mà lại làm... trai bao! Đã thế lại đen đủi gặp phải phú bà bao nuôi có sở thích đó.
Cô ấy vội gạt bỏ dòng suy nghĩ liền đeo khẩu trang và mang găng tay y tế lên bắt đầu làm việc, sử dụng gel bôi trơn đồng thời cùng với thuốc giảm đau xoa nhẹ quanh phần quy đầu sau đó dùng dụng cụ chuyên dụng gắp vào phần lỗ tròn gắn ở dị vật từ từ kéo ra ngoài. Thanh kim loại cắm vào vừa hết chiều dài dương vật đâm tới tận bàng quang... Mặc dù nói thì đơn giản nhưng phải đến tay những bác sĩ có chuyên môn thì mới làm được.
Người thanh niên nhắm chặt hai mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống khuôn mặt ướt đẫm lớp khẩu trang, yết hầu trên cổ rung động, lồng ngực phập phồng chật vật hô hấp một cách khó khăn, hai bắp đùi không ngừng run rẩy. Ngay khi thanh kim loại được lấy ra, trên đó dính máu, toàn bộ dương vật dù thoát khỏi kìm hãm nhưng chẳng thể phun trào bởi niệu đạo bị tổn thương vô cùng đau rát...
Cô ấy nâng nhẹ cặp tinh hoàn căng trướng nổi lên những mạch máu như sắp vỡ ra của nam thanh niên, cô dùng kĩ thuật xoa bóp, mát xa giúp anh thả lỏng xuất tinh nhưng...
"Dừng lại... tôi không cần..." Anh gục đầu sang một bên thở hổn hển qua lớp khẩu trang, gác khủy tay lên che đi đôi mắt, cơ thể run rẩy đang cố gắng nhẫn nhịn cơn đau: "Còn... ở lỗ sau..."
Ánh mắt cô ấy nhìn xuống phía dưới nữa. Ở giữa khe mông của nam thanh niên, ngay vị trí cửa hậu môn xỏ một chiếc khuyên bạc lấp lánh trông thì đẹp mà cũng thật rùng rợn.
Cô ấy lại dùng dụng cụ khuếch trương, mở rộng hậu huyệt sưng đỏ của thanh niên rồi đưa hai ngón tay tiến sâu vào đến khi sờ thấy dị vật bên trong. Đó là một cây gậy rung hình dáng dương vật kích thước thô to đáng sợ, trên thân còn phủ kín những gai nhọn không ngừng chuyển động cọ xát vào vách thịt bên trong. Phải mất tới hơn năm phút, gậy rung kích thước khủng dài hơn 20 cm dính đầy máu và chất dịch nhớp nháp mới được lấy ra khỏi hậu huyệt của anh. Khỏi phải nói, hậu huyệt bị gậy rung tra tấn suốt nhiều giờ tới rách nát thê thảm, cơ vòng mất tác dụng giãn ra không thể khép lại, hỗn hợp máu cùng với chất dịch nhầy chảy ra dọc theo bắp đùi rớt xuống chiếc áo kê dưới mông...
Cô ấy xong việc thì tháo găng tay và khẩu trang y tế ném vào thùng rác: "Tôi sẽ kê cho anh một số loại thuốc."
"Không cần..." Người thanh niên vẫn câu nói cũ, anh nằm nghỉ một lúc rất nhanh sau đã đứng dậy vội vàng nhét dương vật cương cứng vào trong quần lót, mặc lại quần tây. Anh điều chỉnh hơi thở bình tĩnh lại hỏi một câu rõ ràng: "Bao nhiêu tiền?"
Câu hỏi của người thanh niên đối với nữ bác sĩ khiến cô cảm thấy có chút buồn cười bởi lẽ... nói đúng ra thì cô mới là người hỏi câu đó.
"Nếu anh không mua thuốc thì không cần trả tiền."
Nghe vậy, người thanh niên cầm áo khoác tức tốc rời khỏi phòng khám. Nữ y tá chưa biết sự tình nói đi vào nói: "Đúng là tên biến thái có sở thích kì quặc... sao chị lại không lấy tiền của hắn chứ?"
Cô ấy thong thả ngồi xuống ghế, cảm thấy bệnh nhân hôm nay của mình thật là thú vị, nhất thời tâm trí và cảm xúc của cô ấy gần như bốc hỏa mặc dù nét mặt bên ngoài vẫn hết bình tĩnh đến nguội lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com