•8• Tay bùn
Cả hai người bọn họ đều không.
Không phải là những kẻ lãng mạn, cũng không còn chút lạc quan hay nhiệt huyết như đám thanh niên trong thành phố.
Không còn cha mẹ, không còn nơi ăn chốn ở.
Nên Phạm ngày càng trở nên tuyệt vọng, đến nỗi tới khi tìm thấy Hiền, nó cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể giữ hai đứa an toàn cho trọn vẹn một ngày. Nên Hiền lạc lối, em mờ mịt, chỉ còn biết trông cậy vào một đứa cũng đang âm thầm gào thét, người là tất cả những gì em có hiện tại, Phạm của em.
Cả hai người bọn họ, chỉ biết ôm chầm lấy nhau, nằm yên tại đó để chờ một điều gì sắp tới. Hiền vẫn chưa nhận ra, nhưng Phạm đã sẵn sàng.
"Hiền này."
"Em có thấy tấm vải bạt màu xanh ở trên tường kia không? Sau đó có cái lỗ lớn, đủ để một người chui ra ngoài. Tầm nửa tiếng nữa là trời sẽ tối, khi mình bảo em chạy đi, thì hãy phá tấm bạt đó để trốn qua cái lỗ nhé."
Phạm dùng tay siết chặt vai em, nó nói bằng một giọng khẩn khoản và đặc sệt. Em để ý rằng hai nhãn cầu của nó sớm đã xuất hiện những sọc đo đỏ.
"Có chuyện gì à?" - Hiền hoang mang.
"Ý em là, mình chỉ vừa mới gặp lại nhau được nửa ngày..."
"Mình còn nghĩ là bản thân sẽ chẳng thể giữ nổi cái mạng của em cơ. Nên đừng thắc mắc."
"Nếu như không giải thích, em sẽ ở lại."
Hiền gạt phắt hai tay nó ra khỏi người. Em cần biết rõ, vì sao tới nước này rồi, nó vẫn còn muốn bỏ rơi em. Em cũng định bụng rằng nếu như nó không quan tâm em nữa, nếu như nó chịu huỵch toẹt ra những lời cay đắng ấy, thì em sẽ chạy đi, quay lại cái ngõ xó xỉnh nơi mà nó nhặt được em về.
Nhưng những gì nó nói sau đó lại khiến em kinh sợ.
"Lão sẽ quay về đây, sớm thôi. Cùng với cái bình rượu rỗng của lão, giết chúng ta, cắm những mảnh chai đó lên đầu, thọc qua đồng tử mắt hay găm vào bất cứ đâu mà lão muốn."
"Em sẽ chết mất thôi. Nếu như thấy em, lão sẽ không để yên."
"Vì thế hãy chạy đi, mình còn sống thì sẽ lại đến tìm em."
Giờ thì nơi khoé mắt đỏ lòm của nó đã giàn giụa nước, Phạm nấc lên và ngày càng trở nên gấp gáp. Nó đứng dậy, bắt đầu tiến tới phía tấm vải bạt, chuẩn bị tháo ra.
Hiền chỉ biết run rẩy, em nhìn theo tấm lưng gầy của nó cùng xương bả vai nhấp nhô lên xuống, nhìn bắp tay băng bó qua loa vẫn còn rỉ một màu đỏ tươi.
"Vậy ra là do lão... lão là người chú ấy ư? Cha mẹ Phạm đâu rồi?"
"Chết cả rồi."
"Nếu em không đi, người tiếp theo sẽ là em đấy."
Dứt lời, nó toan kéo tay em về phía cái lỗ lớn, chẳng nói chẳng rằng đẩy em bước ra, nó vội vàng tới nỗi mà khiến em suýt ngã chúi xuống nền đất. Nhưng có vẻ em không muốn rời bỏ nó, ít nhất là không dễ dàng tới vậy.
Sống chết có số, cái số của em là gắn liền với Trí Phạm. Nếu có chết ở đây, chắc chắn sẽ là cả hai cùng chết.
"Đi ra khỏi đây đi!" - Phạm hét lớn.
Cả hai cứ giằng co mãi, em không muốn đi, nó thì cứ ra sức nã những câu ra lệnh vào mặt em. Cho tới khi nó cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa, Phạm đẩy mạnh em ra khỏi căn nhà mục nát.
Đúng lúc ấy, có tiếng cửa gỗ cót két vang lên.
Hiền bị xô mạnh ra ngoài không khỏi choáng váng, em nằm sõng soài trên nền đất trước ánh mắt đau xót của Phạm. Cánh tay em trầy xước do va đập với nền xi măng, đầu em đã sớm có vệt máu tươi. Phải mất một hồi để khiến em định thần lại, có chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong căn nhà, tiếng dậm chân cứ ngày một nặng nề và rõ ràng hơn, tiếng dậm chân mà như ai đang chao đảo, khệnh khạng, khó coi. Phạm thở dài, nó lùi lại vài bước, đủ để hai tay chống ra đằng sau thành giường.
Lão lại mò vào đây rồi. Gã đàn ông có cái khuôn mặt đầy rỗ và người lúc nào cũng nồng mùi hôi rượu, kẻ mặc chiếc ba lỗ ngả màu cháo lòng, bước đi chuệnh choạng cùng mấy câu chửi rủa liên mồm.
Hai tai Phạm ù hết cả lên, lão bắt đầu buông lời khó nghe và đập phá bất cứ thứ đồ đạc nào lão thấy ngứa mắt, mà nó đoán có lẽ "món đồ" đáng bị lão nghiền nát nhất, chính là cái thân quèn của nó.
"Mày, lại đây."
"Tao bảo mày lại đây, thằng đần này."
Pham lừ lừ tiến lại chỗ lão, nghe lời lão như một con cu li phục vụ. Lão thấy nó ở gần thì dùng bàn tay dơ bẩn ấy tóm lấy hõm cổ nó rồi đẩy quăng sang một bên.
Tiếng đổ vỡ cứ liên tục vang vọng trong cái căn nhà thối rữa mùi cống rãnh và hơi người. Phạm ho khan thay cho những tiếng kêu đau đớn, dường như đầu nó lại vừa mới va vào đống mảnh vỏ thuỷ tinh vỡ ra từ mấy cái chai mà lão hay ném dưới nền nhà.
Em phải làm gì đây?
Từ bên ngoài, em bịt miệng chính mình và chứng kiến tất cả. Hai dòng mằn mặn vẫn không nguôi chảy tới khi in thành vệt khô trên gò má. Chân em run run, cho đến lúc này, Hiền mới thầm ngưng oán trách nó vì sao mà cả năm trời lại không tới tìm em.
Em đã từng hiểu cho nó hay chưa? Em đã từng biết, để mà hiểu cho nó hay chưa?
Sự tội lỗi này sẽ mãi bám theo tâm trí em, dù cho Hiền có cố gắng vẫy vùng như thế nào đi nữa. Hiền sẽ cứu nó, sẽ cứu Phạm.
Hiền sẽ giết lão ta.
"Mày chết đi, thằng chó!"
Một mảnh vỏ sắc ngọt giơ lên giữa không trung, kẻ phía dưới đã bị đâm một nhát sâu xuống bên vai trái.
Phạm gào lên đau đớn, nó dùng tay còn lại ôm khư khư lấy cánh vai, trong khi khuôn mặt nó đã sớm sưng tấy vì những cú đấm và bạt tai từ kẻ mà nó đã luôn gọi là chú. Nó nghĩ rằng nếu như lão không say, có lẽ lão đã đâm quách vào ngực trái để giải thoát cho nó luôn rồi.
Em rít lên, hai tay nắm chặt khiến móng đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Em giật tấm vải bạt bị vứt dưới sát bờ tường, chạy vội vào trong, nơi hai con người kia đang giằng co giữa những mảnh thuỷ tinh xanh sậm lấp lánh.
Hiền lấy hết sức để vươn ra, choàng tấm vải trước cổ lão rồi giựt mạnh. Em dù có kiệt quệ tới đâu thì vẫn đủ nhanh để quấn thêm một vòng nữa cho chắc chắn. Em tính siết lão ngạt thở, trước con mắt thẫn thờ của Phạm.
"Chó má, mày là thằng oắt nào..." - Lão ú ớ vài câu, hai tay vẫn cứ khư khư giữ lấy cái vòng khăn quanh cổ.
"Phạm, giết hắn đi. Làm gì đó đi, để mà chạy khỏi đây cùng em."
Trái ngược lại với niềm hi vọng của Hiền, nó chỉ buông một câu chết dẫm:
"Sao lại ở đây... đã bảo chạy đi rồi cơ mà?"
Tiếng nó vang lên khác quá, có khi lão sắp xé rách thanh quản của nó rồi cũng nên, nếu như em không xuất hiện... Nhưng tại sao Phạm vẫn còn cố chấp như thế?
Đã tới lúc điều này vượt quá sức chịu đựng của em. Hiền không giữ nổi thêm nữa, hai bàn tay dần buông lỏng khỏi tấm vải. Lão ta vẫn chưa kịp chết, phần cổ đỏ tấy cuối cùng cũng được nới lỏng ra.
"Để xem mày là thằng chó con nào."
Lão quay người lại, ném tấm vải đi và khệnh khạng bước về phía em. Hiền chỉ biết lùi dần tới khi chạm lưng vào bức tường.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Lão thúc vào bụng em như chơi với một cái bao cát. Liên tiếp bốn phát liền, và tất cả những gì em làm chỉ là nôn thốc nôn tháo ra một đống bầy nhầy những máu tươi vương vãi. Hiền chao đảo, em đã mong rằng sau tất cả những gì mình làm, chí ít mọi thứ cũng nên tốt đẹp hơn một chút.
Bụng em co thắt và tấm lưng cứ thế cong vòng lại, gồng gánh cơn ê ẩm tới tận xương tuỷ.
"Đấm tao này, con lợn già!"
Phạm gào lên lần nữa, to hơn và đau hơn những lần đau trước đó. Nước chảy ra từ mắt sao mà cay quá, nó xát lên những vết bầm và xước trên gò má, sống mũi, xát cả vào tim gan.
Lần đầu tiên, Phạm dám chửi lại lão già thối nát ấy, cũng là lần đầu tiên nó đứng lên chống lại lão, vì một ai khác.
Đôi đồng tử của nó đã sớm thu bé lại từ khi thấy em ngã xuống, nó chạy như điên về phía lão, đấm vào cái khuôn mặt tởm lợm ấy rồi chửi rủa. Nó sắp biến thành phiên bản thứ hai của lão ta tới nơi rồi.
Nhưng chẳng ai chịu chết trước cả. Trong khi nó vẫn đang vần nhau với chú của mình, em bên cạnh đã lồm cồm bò dậy. Em lần mò về phía cái mảnh chai găm, nắm lấy nó thật chặt.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Hiền đếm tới bốn rồi thọc ngay một nhát giữa gáy lão. Một tiếng kêu lớn vang lên, chấm dứt cuộc ẩu đả bằng tay không giữa hai con người.
Nhưng Hiền nghĩ rằng lão vẫn chưa chết, lão có thể bật dậy bất cứ lúc nào và dằn vặt Phạm của em lần nữa. Hiền đâm thêm một nhát vào ngực trái, một nhát bên ổ bụng, và rạch đường kéo dài ở yết hầu.
Hôm nay mặt trời rất đỏ.
Dù đã sập tối nhưng màu hoàng hôn vẫn không vơi ngớt. Cũng có một màu đỏ bao trùm lấy không gian quanh đây, em vứt bỏ cái mảnh chai rồi dùng hai bàn tay đầy máu ấy mà ôm choàng qua chân.
"Nói đi, tay em dính bùn thôi mà, phải không?"
Sự tội lỗi này sẽ mãi bám theo tâm trí em, dù cho Hiền có cố gắng vẫy vùng như thế nào đi nữa. Hiền sẽ cứu nó, sẽ cứu Phạm.
Hiền sẽ giết lão ta.
-Hết phần 8-
Ôi ta nói nó dài mà mình cũng lười nữa, cơ mà thực sự có một khát khao mãnh liệt là hoàn thành quả fic này nên mình vẫn tiếp tục lao tâm khổ tứ ;;-;;
With love, mytth_.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com