🍀Chương 9🍀
"Về chỗ ngồi đi nào." Anz xuất hiện cô vừa ngồi vào ghế vừa nói với những con người đang nghỉ ngơi kia.
"Soleum đã có cách để ứng phó với bóng tối đấy rồi, cậu ấy sẽ làm gì đây nhỉ?" - Lee Seonghae hào hứng nói cô bước từng bước về cái ghế của mình.
"Phó phòng Jin có thể tiết lộ một chút về chuyện đó không?" - Kang Yihak quay qua Jin Nasol hỏi.
"Vẫn như hồi trước, tất nhiên là không." - Jin Nasol dứt khoát trả lời chặt đứt ý muốn của Kang Yihak.
"Thôi được rồi." - Kang Yihak thất vọng.
"Sao các người không thử đoán xem nhóc Soleum sẽ làm gì tiếp theo? Và tất nhiên là ta sẽ không tiết lộ rồi nên đừng cố moi đáp án từ ta haha." Anz nở nụ cười với vẻ mặt xem trò vui nói với họ.
"Vậy cậu ấy đã dựa theo luật rồi chơi các trò chơi ở bên khu đỏ?" - Lee Seonghae suy ngẫm.
"Không chừng ở đó có lối liên thông với khu khác nên cậu ấy lập kế hoạch qua bên đó rồi mới tìm cách thoát?" - Một người bên Cục đưa ra câu trả lời khác.
"Nhìn bên khu đỏ cứ sao sao đấy, tôi nghĩ cậu ấy nên qua khu khác để an toàn hơn." - Một người bên công ty tiếp lời.
"Cũng đúng... Khoan đã, giọng nói lúc nãy là của ai?" - Nhưng người khác đang gật gù thì giật mình nhận ra giọng nói này không giống của ai trong số họ cả.
Quay đầu về phía phát ra âm thanh họ thấy cách họ một khoảng có 2 nhóm người, có vài người nhận ra được là người cùng công ty và bên kia chắc là bên Cục.
"Sao lại..." - Choi nhìn thấy mấy khuôn mặt của người nên phe mình thì đứng đờ ra.
"À, thực ra tôi và đội trưởng Hongrim từ bên đó qua đấy." - Haegum giải thích lý do.
"Vậy tại sao 2 người lại qua đây?" - Jaegwan thoát khỏi cơn sốc hỏi lại.
"Vì nhóc Anz đang thử nghiệm, nhóc ấy sợ khi qua nhiều người ngồi chung thành một cục thì sẽ xảy ra những cuộc ẩu đả không cần thiết nên cứ tách ra xem đã, rồi mới gộp hết lại." - Hongrim giải đáp thắc mắc cho những người ngồi xung quanh.
'Thần linh mà cũng biết sợ sao?' Nhiều người có cùng một câu hỏi.
"Vậy kết quả là..." - Eun Haje ngập ngừng hỏi.
"Tất nhiên là thông qua rồi, từ đầu cho tới giờ trừ những chuyện xích mích vụn vặn ra thì mọi thứ đều ổn, cho nên bây giờ nhóc ấy đã gỡ bỏ các rào chắn ra rồi." - Hongrim thoải mái trả lời.
Những người ngồi ở phía kia tiến lại gần chỗ của họ sau đó lấy ghế ra ngồi.
"Choi và Đồng trước khi 2 đội trưởng sang thì có vẻ cô đơn quá nhỉ? Haha." - Một người bên Cục mở miệng trêu chọc.
"Đúng là hơi cô đơn vì bên Cục chúng ta chỉ có 2 người thôi mà, còn lại là bóng tối và bên công ty tà giáo này mà." - Choi cười vui vẻ đáp lời.
Còn bên công ty tà giáo mà Choi nhắc đến kia thì chỉ có một sự tĩnh lặng.
'Họ ở đây vậy Nho/Soleum đang ở đâu?' Nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng của Soleum đâu họ cùng đặt ra một câu hỏi.
"Được rồi, đã gặp nhau rồi thì hãy im lặng đi." Cô nàng Anz nói, cô liếc về phía họ xong thì liền quay mặt về phía chiếc màn hình đang hiện chữ lên.
'Sớm thôi các vị sẽ được biết Soleum ở đâu, haiz rốt cuộc họ đã dẫn nhóc Soleum đi chơi tới đâu rồi nhỉ?' Cô ngồi ngẫm nghĩ về các tuyến đường mà họ đã đi.
***
Bất kỳ công viên giải trí nổi tiếng nào cũng thường đầu tư vào ba loại trò chơi đặc trưng.
Một là tàu lượn siêu tốc, hai là vòng quay ngựa gỗ.
Và cuối cùng, loại tốn kém nhất vì sử dụng nhiều hiệu ứng đặc biệt và công nghệ animatronics chính là...
"Trò chơi trong nhà."
Một trò chơi trong không gian kín, nơi người chơi được khám phá một bối cảnh được xây dựng tỉ mỉ và hoành tráng, giới thiệu chủ đề của toàn công viên.
Ở Hàn Quốc, các trò như "Cuộc Phiêu Lưu của Sinbad" hay "It's a Small World" là những ví dụ điển hình.
Còn trong câu chuyện kinh dị kiểu "Công viên vui vẻ", trò chơi mang vai trò này chính là...
"Tàu Lửa Kỳ Ảo!" nhà nghiên cứu hét lên, hoảng loạn.
"Chính là cái trò này! Tất cả ai đi trò đó đều chết! Tôi không lên đâu! Tôi sẽ không đi!"
Lời khai số 4 (Người sống sót: Park Yae-in)
– Cả bốn người lên tàu 'Tàu Lửa Kỳ Ảo' đều mất tích.
Sau đó, quần áo và xương của họ được tìm thấy và tái sử dụng làm thú nhồi bông tại cửa hàng lưu niệm. (Được cho là đã chết)
Đúng vậy, hồ sơ ghi rõ như thế.
Và trong <Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối> mà tôi đọc, trò chơi này đã gây ra vô số thương vong...
Nhưng đó chưa phải toàn bộ câu chuyện.
'Thực tế rằng có nhiều người thiệt mạng như vậy chứng tỏ trò này xuất hiện rất thường xuyên!'
Như bất kỳ trò chơi board game nào có yếu tố ngẫu nhiên, câu chuyện kinh dị "Công viên vui vẻ" thay đổi các khu vực và linh vật mỗi lần bạn bước vào.
Tuy nhiên, trò chơi 'Tàu Lửa Kỳ Ảo dường như luôn xuất hiện như một phần cố định.
Bởi vì... chủ đề của nó rất rõ ràng.
"Vì nó là phần quan trọng liên quan đến khu vui chơi nên mới còn?" - Jaegwan đưa ra giả thuyết.
"Có lẽ đúng như vậy rồi đó." - Choi đáp lời.
'Hoặc có lẽ là thứ mà tất cả những ai vào khu đỏ cũng bắt buộc phải chơi ấy đang giấu manh mối cốt lõi để thoát ra ngoài.' - Go Youngeun suy nghĩ.
"Làm ơn nhìn vào phần mô tả dưới bảng hiệu đi."
Tôi chỉ vào dòng chữ bên dưới biển hiệu <Tàu Lửa Kỳ Ảo>.
– Gặp gỡ cư dân và thấy được những câu chuyện từ mỗi khu vực tại Vùng đất kỳ diệu! Một chuyến đi bằng tàu đầy thú vị! "Có vẻ như đây là trò chơi giới thiệu về công viên giải trí này."
Đây cũng chính là yếu tố quan trọng nhất để thoát khỏi câu chuyện kinh dị này.
'Các khu vực trong công viên giải trí này được chia như thế nào, và màu sắc nào được sử dụng?'
Đừng quên. Tất cả bắt nguồn từ một trò chơi board game.
Chọn một phe trong trò chơi nghĩa là gì? Nó có nghĩa là bạn đang chọn đặc tính của mình.
'Và việc các đội được chia theo màu sắc gợi ý rằng sẽ có những lợi thế hoặc bất lợi dựa trên màu đó.'
Vậy nên, hiểu rõ điều này là điều quan trọng nhất ở đây...
Màu sắc đội bạn thuộc về, khu vực mà màu sắc đó đại diện, và những đặc điểm độc nhất của nó là gì.
----------
Hướng Dẫn Sử Dụng Công Viên Giải Trí Vui Vẻ
(Áp dụng đến Hồ Sơ Thám Hiểm #64)
4- Mỗi khu vực trong công viên giải trí được phân màu theo chủ đề của nó! Nơi bạn mở mắt lần đầu là khu vực thuộc về đội bạn!
Tôn trọng khu vực của mình. Khu vực quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Hãy chú ý đến màu sắc, đừng làm phiền các linh vật, vì chúng là trung tâm của khu vực đó.
----------
Để thuyết phục những người chưa hiểu ra vấn đề, tôi cần một kiểu logic khác.
'Nào, não ơi, làm việc đi.'
Mục tiêu đầu tiên... như dự đoán, là cấp trên cao nhất.
"Hmm. Nhưng chẳng phải tất cả những người đi trò đó đều chết sao?"
Phó phòng Jin từ đội A, với chiếc mặt nạ hình con bướm.
Để giành được sự đồng ý của một người luôn tự cao tự đại thế này... đúng rồi, nịnh bợ là cách hiệu quả nhất.
"Họ chỉ là dân thường, đúng không?"
"Hmm?"
Tôi cố tình điều chỉnh giọng mình nghe có chút lúng túng.
"Họ lên tàu mà không hề chuẩn bị, nghĩ rằng đó chỉ là một trò chơi thông thường trong công viên. Làm sao họ có thể phản ứng đúng với tình huống siêu nhiên được chứ?"
"Vậy thì sao?"
"Đem họ ra so với Đội Thám Hiểm Hiện Trường chuyên nghiệp, những người bước vào Bóng Tối với mục đích rõ ràng... thì thật không công bằng cho dân thường."
Tôi khẽ cau mày.
"Có vẻ như đánh giá họ như vậy là hơi khắt khe."
"Có vẻ như trò chơi tàu lượn này có manh mối quan trọng nên cậu ấy mới muốn lên đó như vậy." - Lee Seonghae đưa ra lời khẳng định.
"...Hah."
Cấp trên đội A hừ mũi.
"Cậu nói cũng khá đấy... nhưng không sai."
"Kh-Không, chúng ta không thể, tuyệt đối không thể...!"
"Ê này."
Cấp trên đội A chộp lấy đầu nhà nghiên cứu.
"......!"
Những chiếc móng tay sắc nhọn ấn vào thái dương anh ta.
"Cậu nghĩ mình có quyền được nói ở đây à?"
"......"
"Cậu muốn chết ở đây và trở thành rác rưởi thậm chí còn không làm được một món quà lưu niệm, hay cậu muốn leo lên thứ kia?"
Nhà nghiên cứu lại im lặng. Không cần phải dọa nạt đâu...
"Đi."
"......"
Nhà nghiên cứu, trông như người chết, lê bước nặng nề về phía Tàu Lửa Kỳ Ảo.
'Một công đôi việc...'
Thành công rồi.
Giờ chỉ còn một người nữa.
Tân binh đội Y, Jang Heoun.
Khi tôi đi theo chỉ dẫn đến Tàu Lửa Kỳ Ảo, tôi cố ý chậm lại để đi bên cạnh tân binh và thì thầm với anh ta.
"Đừng lo."
"Dạ...?"
"Những gì tôi vừa nói chỉ để thuyết phục người đó... thật ra, tôi nghĩ ra một mẹo khác."
"Một mẹo...?"
"Cứ coi đó là thông tin nội bộ đi."
Tôi khẽ mỉm cười.
"Tôi từng làm thêm ở công viên giải trí."
"Ồ!"
Xin lỗi, đó là nói dối...
"Ồ, Soleum cũng tâm lý đấy chứ dù là nói dối thì cũng đã an ủi được phần nào cho người đi cùng rồi." Một người bên Cục nói.
'An ủi? Chẳng phải hắn chỉ đang muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ thôi sao?' - Baek Saheon vẫn không tin Soleum chỉ là một tên nhát gan.
Nhưng trong môi trường khắc nghiệt này, nơi những kẻ nhát gan không có chỗ đứng, miễn là sống sót, mọi thứ đều hợp lý, đúng không?
Tin tôi đi, cuối cùng anh cũng sẽ nói, 'Wow! Cảm ơn vì đã nói dối, đồng đội!' thôi.
"T-Tôi hiểu rồi. Vậy thì..."
"Đúng. Nó sẽ tương đối an toàn."
Cứ tin tôi.
Dù sao thì, khi chúng tôi đi theo biển báo, lối vào tàu Tàu Lửa Kỳ Ảo nhanh chóng hiện ra.
Đó là một nhà ga kiểu mẫu với bảng hiệu thanh lịch, được trang trí bằng các bộ phận động cơ hơi nước và gạch giả cực kỳ chi tiết... nhưng.
"Không có ai cả."
"......"
Bên trong, thật kỳ lạ, hoàn toàn trống trải.
Không một bóng người.
-Haha, tận hưởng một chuyến tàu tuyệt vời nhé! Haha, tận hưởng một chuyến tàu tuyệt vời nhé! Haha, tận hưởng một chuyến tàu tuyệt vời nhé...
Âm nhạc vui tươi của công viên giải trí hòa cùng một cảm giác bất an kỳ lạ. Trước mắt chúng tôi là một đoàn tàu đang chờ đợi sau hàng rào xếp hàng. Và ngay phía trước nó, một linh vật thỏ mặc đồng phục trưởng tàu.
"Lại thêm một linh vật nữa."
"Đó có phải là nhân viên của trò chơi này không?"
Chính xác.
Khi chúng tôi nhanh chóng đi qua hàng rào trống, linh vật trưởng tàu với đôi mắt rỗng đưa tay ra đóng dấu vào vòng tay của chúng tôi.
[(Vui Vẻ) Vé vào cửa Vùng đất kỳ diệu ■□□]
Vậy là một ô trống đã được đánh dấu.
Tiếp theo, chúng tôi được dẫn lên một con tàu nhỏ trông như một đầu máy hơi nước đầy màu sắc, cổ tích.
Linh vật sau đó quay lại vị trí và bắt đầu vẫy hai tay.
Có vẻ như nó muốn nói, "Chúc bạn có một chuyến đi thú vị!"
Vì chưa có gì bất thường xảy ra cho đến lúc này, nhà nghiên cứu và tân binh đội Y có vẻ đã vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc thay, tôi chuẩn bị làm điều bất thường ngay bây giờ.
'Chỗ duy nhất có thể là... hmm. Nó phải ở kia.'
Sau khi kiểm tra xung quanh, tôi tập trung ánh nhìn vào linh vật.
Rồi tôi lên tiếng.
"Phó phòng Jin."
"Gì?"
"Chị thấy chỗ mà linh vật đó đứng làm vai trò nhân viên không? Chị có thấy bục đó không?"
Tôi chỉ vào một bàn vé giả ngay trước con thỏ trưởng tàu.
"Chị có thể dùng trang bị đặc biệt của mình, khẽ xoay bục đó về phía chúng ta không? Đừng làm hư hại nó, và thật nhẹ nhàng thôi."
"Tại sao?"
"Có gì đó phía sau nó."
Phó phòng đội A nhìn tôi với ánh mắt hơi khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng lấy móng tay giả của mình ra.
Nhanh chóng và khéo léo.
'Tick. Scrape, scrape...'
Bục màu xanh ngọc kiểu cổ điển xoay chuyển, móng tay giả quẹt nhẹ vào mép phát ra tiếng cọ xát.
Khi nó xoay được nửa vòng, thay vì phần gỗ thông thường, là các nút bấm và mạch điện hiện ra.
Bảng điều khiển khẩn cấp của trò chơi.
"......!"
Tìm thấy rồi.
Bảng điều khiển!
"Bảng điều khiển? Cậu ấy tính làm gì với nó?" - Go Youngeun thắc mắc.
"Có lẽ cậu Soleum tính để cho con tàu chạy nhanh hơn chăng?" - Kang Yihak trả lời câu hỏi của cô.
'Đúng là thế thật.' - Jang Heoun thầm nghĩ.
'Mình chắc chắn đã đọc về điều này trong <Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối>.' Có một cảnh miêu tả rằng các trò chơi trong công viên này có thiết bị điều khiển được cài đặt giống như thực tế!
Ngay sau khi lên trò chơi có tên 'Tàu Cà Chua' hình chiếc giỏ, bên trong có dán nhãn <Đập vào tấm kim loại để vui vẻ!>. Tìm kiếm nút dừng khẩn cấp ngay lập tức.
Tìm thấy thành công tại điểm khởi hành của trò chơi. Tuy nhiên, mọi nỗ lực nhấn nút đều thất bại. (Thực hiện: Phó phòng Lee Jiwon / Số lần thử: 6)
Tất cả người tham gia đều thiệt mạng.
----------
Dù lần đó thất bại.
'Lần này mình sẽ làm được.
Tôi nhanh chóng lật một đồng xu, triệu hồi chiếc găng tay trong suốt, ném đồng xu 500 won, rồi ra hiệu để hợp nhất chúng.
"Năm giây là đủ."
Bàn tay tôi, lơ lửng giữa không trung, di chuyển về phía mặt sau của bệ một phần được lộ ra.
Mục tiêu... là một cần gạt.
MIN || ------------------------|| MAX
▲
"Chờ một chút, Soleum-ssi. Cái đó là gì? Nhãn dán kia..."
"Bám chặt vào."
"Xin lỗi? Bám... gì cơ?"
"Nắm lấy tay cầm ghế tàu—"
Tôi kéo cần gạt xuống hết mức.
"Và bám thật chặt."
MIN || ------------------------|| MAX
▲
Ngay lúc đó, đoàn tàu lao vút về phía trước với tốc độ điên cuồng.
"Ồ, cô đoán đúng rồi kìa ." - Eun Haje nói với Lee Seonghae.
'Đây là chuyện mà kẻ điên như hắn có thể làm.' - Baek Saheon nghĩ.
'Kéttttttt!!'
– Tàu Lửa Kỳ Ảo đang khởi hành!
"Ugh!"
"Cái quái gì thế này?!"
Bám chặt vào tay cầm ghế tàu, tôi hét lên đáp lại.
"Tôi kéo cần gạt tốc độ! Đến mức tối đa luôn rồi!"
"Cậu làm thế quái nào mà lại nghĩ ra cái trò điên khùng đó, đồ ngốc?!"
Bởi vì tôi có kế hoạch.
"Nếu chúng ta lao qua nhanh, nó sẽ không kịp can thiệp vào đoàn tàu!"
"......!"
Chìa khóa là vượt qua các ải trò chơi.
"Quả nhiên là Nho cái gì cũng có thể nghĩ ra và làm được." - Choi tự hào về em út nhà mình.
"Tôi thắc mắc đã lâu, đặc vụ Nho trong miệng các người là Soleum và tại sao cậu ấy lại làm việc cho các người?" - Jin Nasol cau mày khó chịu nhìn về phía những đặc vụ hỏi.
'Tên đó là gián điệp của bên Cục đó... Khoan đã đặc vụ Nho? Chẳng lẽ..không không chỉ là trùng việt danh thôi chắc chắn là vậy.' Sắc mặt của Saheon thay đổi liên tục theo suy nghĩ của anh ta.
Câu hỏi của cô làm nhiều người bên công ty cũng phải nhìn về phía các đặc vụ trừ những người đã biết.
"Không cần phải giải thích gì đâu, các người sẽ biết nhanh thôi." Anz nhìn về phía họ cô mỉm cười một nụ cười không biết là thật hay giả.
Nghe thế những người đang tò mò cũng trấn tĩnh lại.
'Thông thường, một chuyến tàu khám phá bóng tối sẽ di chuyển chậm, để bạn có thể ngắm nhìn và trải nghiệm những chi tiết trang trí bên trong.'
Nhưng nếu bạn lao qua như một kẻ mất trí thì sao?
'Mọi thứ sẽ bị bỏ qua!'
Các chi tiết nội thất, hiệu ứng...
Và cả những mối nguy hiểm chết người đi kèm với chúng!
Trong <Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối> mà tôi từng đọc, có trường hợp họ làm chậm tàu lượn siêu tốc, nhưng mấu chốt lại nằm ở việc kiểm soát tốc độ!
Tôi đoán cách này cũng có khả năng áp dụng ở đây.
'Tốt lắm!'
Thành công rồi!
Tuy nhiên... vấn đề nằm ở bước tiếp theo.
Tôi liếc ra bên ngoài.
'Kéttttt!'
Áp lực gió như quật mạnh vào người.
Tốc độ này ngang ngửa tàu lượn siêu tốc.
Rõ ràng, đây chỉ là tốc độ được thiết kế cho các bài kiểm tra an toàn.
...Có nghĩa là, nó không được tối ưu cho vận hành thực tế.
"...Nếu có ai sợ quá mà ngất đi, họ có thể bị văng khỏi tàu.'
Trong trường hợp đó, chắc chắn là cái chết.
Đó chính là tác dụng phụ của chuyến tàu điên cuồng này.
Với một kẻ nhát gan như tôi, đây là một lỗ hổng chết người...
'Nhưng tôi có kế hoạch dự phòng!"
Sợ ngất sao?
Chỉ cần không nhìn!
"Đây có thể coi là một kiểu đánh lừa chính mình, chỉ cần ta không nhìn thì ta sẽ không biết." - Eun Haje nói.
[Kính thưa hành khách, chào mừng đến với Vùng đất kỳ diệu!]
Ngay khi giọng dẫn chuyện vang lên, tôi hét lên,
"Tôi sẽ nhắm mắt lại đây!"
"Cái gì?!"
Tôi nhắm chặt mắt, trông chẳng khác gì một kẻ điên.
"Phần dẫn chuyện này có vẻ quan trọng, nên tôi sẽ cố tập trung nghe hết sức!"
"......!"
"Nếu chị cảm thấy sắp chết thì báo tôi nhé!"
"Thằng này điên thật rồi, hả?! Haha, được thôi!"
Ngay khi tiếng cười của Phó phòng đội A còn văng vẳng, phần dẫn chuyện vụt qua tai tôi.
[Làm sao mà Vùng đất kỳ diệu này được tạo ra?]
[Ngày xửa ngày xưa, cách đây 403930291928494 giờ, một bông hoa vàng, một con rồng xanh, và một con thỏ đỏ cùng sống trên mảnh đất này.]
[Một nơi tuyệt vời, ngay tại đây!]
"T- Bông hoa kỳ lạ đó... nó đang gọi tôi..."
"Cúi xuống!"
[Nhưng chúng quá khác biệt!]
['Ngươi ồn ào quá!']
['Ngươi bẩn quá!']
['Ngươi nhàm chán quá!']
[Cuối cùng, chúng không thể chấp nhận nhau và bắt đầu đánh nhau. Đây là đất của ta!]
"Ahh! Rắn! Rắn quái vật! Có quái vật trườn dưới đất! Eo ôi! Chúng cố bám vào tàu... nhưng bị bỏ lại phía sau..."
"Gaah!"
[Bông hoa vàng nói rằng,]
['Ta ghét các ngươi! Cút khỏi đây!"]
Trạm thu hút lướt qua trong chớp mắt. Đoàn tàu lao đi, tua nhanh thời gian trải nghiệm như bật chế độ tua nhanh gấp đôi.
[Con rồng xanh cất tiếng.]
['Ta ghét các ngươi! Cút ngay!']
'Có vẻ đã gần đến phần kết của trận chiến rồi...'
Giờ là lúc đến đoạn cuối.
'Đoạn này được nhắc đến vài lần trước đây.
Những linh vật này, suy cho cùng, chỉ muốn sống theo cách chúng mong muốn.
Vì vậy, chúng chia Vùng đất kỳ diệu thành các khu vực dựa trên màu sắc của chúng và sống yên bình theo cách riêng...
[Con thỏ đỏ cất lời.]
[Chết đi.]
À.
[Con thỏ đỏ quyết định tiêu diệt bạn bè mình bằng bất cứ cách nào. Không, chúng không còn là bạn nữa. Kẻ thù! Kẻ thù! Kẻ thù!]
[Từng người một, từng người một, từng người một! Đẩy họ xuống hố, dìm họ trong nước, xô họ xuống vực thẳm!]
[Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi!]
Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi!
"Chết tiệt! Chỉ nhìn thôi đã thấy đau đầu rồi." - Một vài người bên công ty bắt đầu thấy đau đầu.
"Chỉ vì bất đồng quan điểm mà lại ra tay giết hại lẫn nhau con thỏ này điên quá rồi." - Jaegwan nói.
'Sau này anh sẽ thấy nó còn điên hơn nữa cơ.' - Haegum nhớ lại lúc giải cứu dân thường bị cuốn vào khu nghỉ dưỡng kia.
Phần dẫn chuyện đột ngột bị cắt ngang.
Rồi bất ngờ vang lên trở lại. Một giọng nói kỳ lạ, vui vẻ đến đáng sợ.
[Con thỏ đỏ đã chiến thắng!]
Giọng nói bị méo đi.
[Kẻ thống trị vùng đất này chỉ có thể là thỏ đỏ, Thỏ Ma Thuật.]
[Thỏ Ma Thuật là giấc mơ, là ảo tưởng, là luật lệ, và chỉ có lý tưởng của nó mới đáng được tôn vinh.]
Im lặng.
Những hành khách, trước đó còn la hét như thể đã nhìn thấy đủ loại kinh hoàng, giờ chỉ còn để lại những hơi thở nặng nề, hổn hển.
Âm thanh của sự hoảng loạn và sợ hãi.
Và rồi.
...Đoàn tàu đang chậm lại.
Tôi nuốt khan.
"...Đã đến cuối chặng đường.
Dù chuyến đi có nhanh đến đâu, nó luôn chậm lại khi kết thúc.
[Vùng đất kỳ diệu của Thỏ Ma Thuật] Mồ hôi lạnh thấm ướt gáy tôi.
Một cảm giác bất an dâng lên.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
[Vĩ đại thay Thỏ Ma Thuật!]
Đứng trước mặt chúng tôi, xuất hiện cái đầu to tướng của một linh vật hình thỏ.
Đôi mắt đỏ rực xoay tròn điên cuồng, miệng nó mở rộng, để lộ hàng răng lởm chởm, kinh tởm nhô ra phía trước. [Hãy trở thành một phần của Thỏ Ma Thuật vĩ đại!]
Một kịch bản mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
[Chết đi]
Không khí tràn ngập những âm thanh rối loạn, khó chịu.
Những con thỏ đỏ đang ép sát mặt mình lên cửa sổ từ mọi hướng, như thể bộ đồ linh vật của chúng sắp nổ tung, ánh mắt găm chặt vào chúng tôi.
[Chết đi]
Tôi suýt ngất.
"Haaaaah... haaaaaah...!!"
"C-Ch-Chết..."
Phần dẫn chuyện đang cười khúc khích bỗng hóa điên loạn. Đèn đỏ nhấp nháy liên tục khắp toa tàu, và những tiếng lầm bầm hoảng loạn vang lên, làm đầu óc tôi quay cuồng.
Giọng nói kia vang lên xuyên qua sự hỗn loạn.
"Ah. Giờ tôi hiểu rồi."
"...Cái gì cơ?"
"Chẳng khác gì một lễ kết nạp thành viên mới, đúng không? Bắt họ giết lẫn nhau... Cổ điển ghê."
Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
"Cậu cũng thấy rồi chứ? Con thỏ đã giết hết bạn của nó. cậu nhắm mắt, nên bỏ lỡ rồi. Nhưng cậu nghe phần dẫn chuyện đúng không?"
Đó là giọng nói bình thản của nữ nhân viên đội A.
Khi tôi quay đầu, tôi thấy cô nhân viên đeo mặt nạ hình bướm đang nhìn chằm chằm vào đám thỏ ép mặt lên cửa sổ, như thể đây chỉ là một sự việc bình thường hàng ngày.
"Vậy... chúng ta nên giết ai đây?"
"Cái gì..."
"Suỵt."
Đôi mắt ẩn sau mặt nạ bướm trở nên sắc lạnh.
Một ánh nhìn đang đánh giá giá trị.
"Hừm."
Đội Y.
Nhà nghiên cứu.
Tôi.
Đội Y.
Nhà nghiên cứu.
Đội Y.
Nhà nghiên cứu.
Nhà nghiên cứu.
Đội Y...
"Cậu."
Chỉ đích danh.
Khuôn mặt của lính mới đội Y tái xanh ngay lập tức.
Ngón tay của Phó phòng đội A chỉ vào.
"Bắt lấy gã mặc áo khoác trắng kia."
Nhà nghiên cứu.
"......!"
"Cô điên rồi đúng không? Sao cô lại dùng mạng của người đi cùng để mở đường vậy hả." - Choi phản ứng gay gắt chất vấn Jin Nasol.
"Thì sao? Tên đó cùng lắm chỉ là kẻ thế mạng thôi, một tên vô dụng không được tích sự gì thì có thể giúp ích được gì cho tôi?" - Jin Nasol thản nhiên phân tích.
"Cô..." - Choi nổi cáu lên nhưng đã được đội trưởng và Jaegwan ngăn lại thế là cuộc khẩu chiến đành phải dừng lại.
Án tử.
"Ơ, ơ..."
'Rắc.'
Lính mới đội Y, với động tác cứng ngắc, không tự nhiên, chộp lấy tay chân của nhà nghiên cứu và khống chế cậu ta.
"Hai người đang làm cái gì vậy, chờ, chờ chút đã."
"Bịt miệng cậu ta lại. À, và giữ im lặng đi."
"Mmmph!"
"Ah... Chúng ta phải tự tay giết từng người, à? Này, lính mới giỏi nhất." Tôi vô thức quay sang nhìn cô ta. "Sao cậu không giết người này đi? Tôi muốn quan sát."
"Mmm! Mmmmmm! Mmm!"
"Đừng dùng thiết bị chuyên dụng của cậu, tự làm lấy đi... À, đúng rồi. Lúc nãy con thỏ đã xô con rồng xuống vực, phải không? Thử quẳng hắn ra khỏi tàu xem.
Xem nó có tính không."
Tôi?
"Làm đi."
Tôi từ từ quay đầu, nhìn qua cửa sổ, rồi nhanh chóng quay lại.
'Mấy con linh vật đó khóc ra máu...!' Nhìn chúng kìa, ép chặt vào cửa sổ.
Không đời nào tôi mở cửa sổ tàu ra. Nếu làm thế, tôi sẽ sụp đổ và gào thét mất. Hơn nữa, cái gì chứ... giết một người dễ như ăn mì ăn liền sao?
Không, không. Gác cái đó qua một bên... '...Đây là con đường chết!'
Giờ tôi mới nhận ra, sau một sự kiện bất
thường nữa khiến tất cả rơi vào hỗn loạn và kinh hoàng, nhưng rõ ràng...
'Nếu chúng ta làm theo linh vật, tất cả sẽ chết!'
Cái này... nếu đi theo con đường đó, tất cả chúng tôi sẽ bị giết!
Nhưng làm sao để thuyết phục cô ta?
Nếu tôi nói, 'Tôi đã xem hơn 70 hồ sơ thám hiểm từ tương lai, cô ta sẽ chặt đầu tôi ngay lập tức.
'Vậy nên, vậy nên...'
Chết tiệt!
"Chờ đã!"
"Gì?"
"Đây là một cái bẫy."
Tôi quyết định bịa một lời nói dối để thoát khỏi tình huống này.
Không chút do dự, tôi bắt đầu thao thao nói dối!
***
"Được rồi đến đây thôi." Cô gái chuẩn bị đứng dậy.
"Khoan đã thưa ngài Anz, ngài có thể nói cho chúng tôi biết hiện tại em út của chúng tôi đang ở đâu được không." - Choi nói.
"Ta đã nói đấy là bí mật rồi mà..." Cô gái trả lời.
"Nhưng chúng tôi thật sự muốn biết cậu ấy đang ở đâu." - Eun Haje cũng nói thêm vào.
Trước nhiều cặp mắt tò mò vị thần cũng đành phải thoả hiệp.
"Thôi được rồi ta chỉ có thể nói là cậu ấy đang ở cạnh bạn của ta và nơi đó rất an toàn vậy nên các người cứ yên tâm." Nói xong cô biến mất.
"Cô ấy đảm bảo Soleum ở nơi an toàn vậy là được rồi." - Eun Haje nói với Choi.
"Thôi vậy." - Choi cũng đành chịu.
Nói xong tất cả đều cùng tản ra mỗi người một chỗ.
——————
Hi là tác giả đây thật xin lỗi mọi người vì bây giờ tui mới ra chap mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com