Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 161 - 170

161.

Bạch Ân rốt cuộc nhận ra, Trịnh Hòa trong ấn tượng của ông và Trịnh Hòa trong hiện thực khác nhau rất lớn.

Điểm rõ ràng nhất là, Trịnh Hòa thuộc phần tử hiếu động, nằm viện đối với cậu cứ như ngồi tù, xoay trái lại xoay phải, còn hận không thể ôm cửa sổ gào thét. Bạch Ân vừa qua thăm, liếc cậu một cái liền bị Trịnh Hòa giữ chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Mới đầu Bạch Ân thấy hai người đã lâu không gặp, cũng muốn ở bên cậu, sau lại bị cậu quấn tới không chịu nổi nữa, cuối cùng dắt cậu đi ra ngoài cùng luôn.

Tang Bắc đã thương lượng xong với đoàn làm phim, anh trở về báo với Bạch Ân, đạo diễn đồng ý cho cậu nghỉ hai ngày. Bạch Ân nhíu nhíu mày, hồi Tết, vết thương cũ ở mông Trịnh Hòa mới phát tác, khó khăn lắm mới nuôi cho lành, giờ lại ngã ngựa, hiện tại thoạt nhìn thì tay chân không việc gì, nhưng nhỡ tái phát thì sao?

Bạch Ân lạnh lùng nhìn Tang Bắc, Tang Bắc yên lặng tìm đạo diễn thương lượng tiếp.

Sau đó, Trịnh Hòa nghe đạo diễn bi thương nói: cho cậu nghỉ một tuần.

Trịnh Hòa nghĩ – chuyên nghiệp quá cơ, anh làm gì với ông ấy thế hả?

162.

Bạch Ân đã lên kế hoạch dẫn Trịnh Hòa đi ra ngoài, dùng cơ thể để giải nổi sầu tương tư, thế nhưng, ở thành phố H lại có rắc rối.

Trong phòng bệnh, ông dặn Trịnh Hòa đi khách sạn trước, mình và vệ sĩ dọn dẹp xong hành lý của cậu rồi đi. Bỗng nhiên, di động vang lên. Trong điện thoại, người quản lý nói qua tình huống, con của vị ‘quan’ mới tới nhậm chức ở thành phố H thuê phòng ở BEACHER, một đám thanh niên trai gái tới, chơi điên cuồng, tình cờ thế nào, bên cục cảnh sát nhận được tin, nói có người báo cáo ở đó tụ tập mại dâm.

Bạch Ân nghe thế, cảm thấy việc này có chút khó giải quyết.

“Bao lâu nữa thì xe cảnh sát tới?” Bạch Ân hỏi.

Đầu bên kia hỗn loạn, rối ren, nửa phút sau mới đáp lại: “Chừng 20 phút.”

Bạch Ân ra lệnh: “Đừng hoảng, nghe đây, đừng động tới phòng của cậu công tử, tìm vài người canh cửa là được, không cần nói nguyên nhân cho họ. Bên cục cảnh sát thì gọi điện cho Vương Thư Hoa, bảo ông ta kéo dài cho tôi chừng 2 tiếng, đến lúc đó chắc tôi đã kịp quay về.”

“Vâng, tôi rõ rồi.”

Hai tháng trước, Bạch Ân đã biết vị từ trung ương đó khả năng cao sẽ được phái xuống, nhưng lúc ấy, nó chỉ là một dự đoán mơ hồ đó sau khi đọc chút ít văn kiện chứ chưa có thông tin xác thực.

Mãi tới đầu tháng này, khi cục trưởng Trương lại nhắc tới dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’. Lần ấy, Bạch Ân còn chưa đi ra cửa đã bị ngăn lại. Tới là một người đàn ông tóc hoa râm, kẹp văn kiện, cầm tách cà phê đứng trước mặt Bạch Ân. Ông ta vừa xuất hiện liền tự giới thiệu, hai người nói chuyện hồi lâu, Bạch Ân nghĩ kẻ này hẳn là tới đưa tin. Quả nhiên, người đàn ông nhìn đồng hồ, đưa tệp văn kiện kẹp dưới nách, vỗ vỗ cánh tay Bạch Ân: “Cái này cho ông, aiz, ông bền lòng, tiền đồ vô lượng nha.”

Bạch Ân đương nhiên không tin lời hắn, bày ra nụ cười khiêm tốn giả dối cầm lấy văn kiện: “Tôi không quấy rầy ngài nữa, gặp lại sau.”

Trên xe, Bạch Ân giở vặn kiện ra, bên trong là thông tin về vị quan chức trung ương mà ông chú ý tới.

Ban đầu, Bạch Ân còn không rõ người ta đưa cái này cho mình làm gì, sau lại nghĩ, quan hệ giữa ông và cục trưởng Tống hiện tại rất khó nói, ông ta chắc chắn còn giấu thủ đoạn nào nữa. Bạch Ân đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu kỳ lạ: “ Nhân tâm bất cổ.” Không ngờ, văn kiện tình cờ nhận được ngày đó, nay lại thành con át chủ bài của ông.

Vị quan đó họ Triệu, vợ ông cũng theo quan trường nhiều năm, mất do tai nạn xe cộ từ mấy năm trước, trong nhà còn có cha già mắc bệnh Alzheimer và một thằng con cưng vô công rồi nghề.

Đôi khi Bạch Ân cảm thấy số phận của mình thực bi thảm, nhưng nhìn hoàn cảnh của ông ta liền ngộ ra rằng cuộc sống còn nhiều hi vọng.

163.

Có 4 xe cảnh sát đỗ dưới chân BEACHER, đã lập rào giới nghiêm, xung quanh còn có những vị nhân viên võ trang đầy đủ cùng với quần chúng hóng chuyện.

Bạch Ân đi qua, vỗ vỗ bả vai đại đội trưởng: “Sao lần này dàn trận lớn thế.”

Đại đội trưởng quay đầu lại, thấy người đằng sau là Bạch Ân, cười khổ: “Bởi vẫn chưa tra được người báo tin, từ lúc lập án đến giờ đã 3 tiếng, nhưng chưa có chỉ thị gì cả.”

Trong  bầu không khí căng thẳng thế này, hai người vẫn có thể nói chuyện thoải mái như đang bàn việc nhà.

Bạch Ân chỉ vào  tòa nhà bị khóa kín như cái hộp sắt của mình nói: “Biết sao không, tội giấu bảo bối trong đó.”

Đại đội trưởng ‘ai u’ một câu, nói: “Ra tin tức là thật, lão Bạch, ông không nghĩ tới anh em gì cả, quen nhau lâu vậy, không  thấy ông lôi mấy thứ tốt đó ra chiêu đãi tôi.”

Bạch Ân cười mắng: “Ông nghĩ cái gì đó, bảo bối là của vị mới được phái xuống từ trung ương đó, đâu can hệ gì tới tôi.”

Đại đội trưởng ngẩn ra, trầm tư nói: “Ra là thế, giờ tôi hiểu rồi.”

Bạch Ân nói: “Thế nên chúng ta tốt nhất là không nên làm gì, cứ quan sát xem thế nào, làm nhiều sai nhiều.”

Đại đội trưởng lau mặt: “Được rồi,  lão Bạch, lần này làm phiền ông.”

“Phiền gì mà phiền, đừng khách sáo.” Bạch Ân lạnh nhạt nói.

Hai bọn họ biết, chuyện này không liên quan tới đại đội trưởng, cũng không dính líu tới Bạch Ân, thậm chí cũng không dính dáng tới vị công tử trong kia. Bên có liên quan duy nhất là vị quan mới tới từ trung ương và những người phía trên. Thế lực mới này có thể dung hòa hay bài xích, lần này chính là manh mối.

Miệng đại đội trưởng nói ba câu cũng có thể bật ra một tiết mục khiêu dâm ngắn, Bạch Ân quyết định không đứng một chỗ với ‘khối u văn hóa’ này nữa, tìm một chỗ trốn, cởi áo khoác, gọi điện cho Trịnh Hòa.

Lúc ở sân bay, ông đã gọi điện cho cậu rồi, nhưng vội quá, chưa nói được mấy câu đã phải cúp máy. Giờ nhớ lại, Bạch Ân cảm thấy có chút áy náy. Trịnh Hòa mới ra viện, mình gọi điện một cú rồi quẳng cậu ở lại khách sạn, không biết tủi thân tới mức nào rồi.

Mà cái người khiến Bạch Ân nhớ thương ấy, đang nằm trên giường, xem kênh thu phí của khách sạn,

“Yamete….a…a!”

“Itai~~~ A! Ưm….”

Trịnh Hòa cắn một miếng táo, bình luận: “Kêu to thế, ai không biết còn tưởng giết heo.” Sau lại nói: “Hình  như có rất nhiều GV đều thế, chẳng nhẽ đàn ông nước J thích rên la thảm thiết?” Cậu nhớ tới Bạch tiên sinh, tuy hiện vẫn không rõ nên xếp ông thành người nước nào, nhưng nhà lại ở bên J, hay là lần abc sau mình cũng gào lên?

Trịnh Hòa gặm táo xong, lại đổi sang lê.

Bạch Ân không cho cậu làm gì, cậu càng muốn làm, không được ăn trước mặt, thì trộm ăn là được.

Cái kiểu này của Trịnh Hòa, điển hình cho việc: lão hổ không ở nhà, khỉ chạy tới xưng vương.

Con khỉ Trịnh Hòa rốp rốp ăn lê, lại đổi sang một kênh thu phí khác.

“Mau, mau lên! …A…”

“Tôi muốn she!! She!!”

Trịnh Hòa gật đầu: “Cái này còn được, tiếng Trung, nghe hiểu.” xem một lúc, cậu lại thắc mắc: “Sao cái này cũng kêu to thế? Chẳng nhẽ bình thường phải làm vậy?”

Cậu lại đổi sang kênh khác, nhìn hai người đang ‘choảng’ nhau trên đó, lẩm bẩm —

“Có lẽ lần lên giường với Bạch tiên sinh sau, mình nên rống?”

164.

Lúc BEACHER được bỏ lệnh cấm, Bạch Ân tự mình cứu cậu công tử bị khóa trong đó ra.

Đứa bé này tuổi chắc chắn chưa qua 20, tay chân gầy gò, da vàng vọt, đó là dấu hiệu cơ thể ốm yếu, bị vắt kiệt sinh lực.

Bạch Ân tháo kính mắt xuống, cười cười: “Tôi là Bạch Ân, tới đón cậu.”

Cậu công tử tên Triệu Tấn Kỳ, từ lúc nhìn thấy Bạch Ân, ánh mắt cậu vẫn luôn đưa theo ông. Ánh nhìn trắng trợn đó khiến Bạch Ân hơi khó chịu, nhưng ông không nói ra, chỉ lẳng lặng đeo lên một nụ cười, tầm mắt nhìn xuyên qua Triệu Tấn Kỳ, ông bắt đầu miêu tả hoa văn trên vách tường.

“Ba ba tôi… phái mấy người tới à?” mất một lúc lâu Triệu Tấn Kỳ mới chần chờ hỏi.

Bạch Ân nói: “Tôi là chủ của chỗ này.”

Vẻ mặt cậu ta bỗng trở nên rất khó diễn tả.

165.

Bạch Ân ngồi máy bay cả đêm về thành phố Biện Khê.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên lặng, sắc xanh đen u ám, ông bình tĩnh nhìn ra ngoài trời, bàn tay dưới chăn nắm chặt thành quyền.

Từ khi Bạch Ân và Trịnh Hòa xác định quan hệ, ông liền phái Kiệt Tử giỏi trong việc theo dõi đi bảo vệ Trịnh Hòa, tiện báo cáo mọi chuyện xảy ra quanh cậu với mình. Mới vừa rồi, Kiệt Tử gửi cho ông mấy tấm ảnh. Tấm đầu tiên chụp Trịnh Hòa và một người đàn ông khác đang nói cười, tấm thứ hai là mấy chục phút sau, Trịnh Hòa bị hai người khóa vai, không nhúc nhích được, mà người đàn ông khi nãy còn nói chuyện với cậu, lại cho cậu một cái bạt tai.

Ảnh rất mờ, nhưng Bạch Ân vẫn có thể cảm giác được cái bạt tai đó mạnh thế nào, cùng với cơn đau của Trịnh Hòa.

Bạch Ân không nhịn nổi cơn giận trong lòng.

Đối với người đàn ông kia. Với cả Trịnh Hòa.

Lần đầu tiên ông thấy Trịnh Hòa không ngoan ngoãn gì cả. Rõ ràng trước lúc đi, ông đã dặn không được ra khỏi cửa, cứ ở khách sạn đợi ông về, sao còn dám ra ngoài? Chẳng nhẽ cậu ấy không có ý thức gì về sự nguy hiểm sao?

Bạch Ân rút sự chú ý từ tấm ảnh về, ông nhìn bóng mình phản chiếu qua cửa sổ, thử mỉm cười, khóe mắt rúm lại. Bạch Ân biết, tinh thần mình bắt đầu trở nên thất thường, nhưng ông không khống chế được.

Ông nói: “Này, hay là tôi cũng cho Trịnh Hòa một bài học?” giống như đối với Vương Thư Hoa, hễ sai là phải phạt gấp bội.

Bóng người trên cửa sổ lộ ra vẻ mặt giống khóc, lại giống cười, không có ai đáp lại. Lòng Bạch Ân dần trở nên lạnh lẽo, ông nhẹ giọng nói: “Thôi, giờ vẫn không nỡ.”

Lúc đầu, ông không có ý đồ xây dựng mối quan hệ lâu dài với Trịnh Hòa, nhưng không cẩn thận, mềm lòng hết lần này tới lần khác, đợi đến lúc  nhận ra sự khác thường thì đã không nỡ thương tổn cậu.

Điều Bạch Ân sợ nhất là khiến Trịnh Hòa chìm trong bùn đất, giống như mẹ ông, vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.

Rời đi thôi.

Bạch Ân thở dài. Sau khi trị hết bệnh, chia tay cậu ấy. Trịnh Hòa là một tình nhân tốt, Bạch Ân chợt nhận ra, số lương tâm ít ỏi của mình vẫn chưa mất hết.

Ba tiếng sau, Bạch Ân xuất hiện tại phòng kim cương tại một khách sạn ở Biện Khê.

Trong phòng không bật đèn, Trịnh Hòa đã ngủ, Bạch Ân cởi áo khoác, lẳng lặng nhìn cậu.

Mặt cậu hơi sưng đỏ, Bạch Ân nhẹ nhàng chạm vào, có chút nóng, chắc mai sẽ tím bầm, Trịnh Hòa chậc chậc lưỡi, vẫn ngủ say sưa. Lúc nào cậu cũng thế, nằm lên giường chưa đến 10 phút liền ngủ. Khi nằm bên cậu, chất lượng giấc ngủ của Bạch Ân cũng tốt lên nhiều. Chỉ cần nghe tiếng hít thở đều đều đó, ông liền thiếp đi lúc nào không biết.

Bạch Ân rụt tay về, nằm xuống kế Trịnh Hòa.

Ngay vừa nãy thôi, ông chợt nhận ra, cơn giận trong lòng mình không phải do Trịnh Hòa, cũng không vì người đàn ông đó, mà là ông tự giận mình. Giận mình vì sao không có khả năng bảo vệ cậu, còn muốn kéo cậu vào thế giới của ông.

__________

166.

Bạch Ân tự tay bôi thuốc mỡ cho Trịnh Hòa, thuốc này lấy từ chỗ Kiệt Tử, có vẻ rất đắt, đến giờ vẻ mặt Kiệt Tử vẫn còn vô cùng đau đớn.

“Người hôm qua là ai?” Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cũng không rõ lắm. Lúc còn làm ở ảnh viện ‘Chạc cây’, anh ta là khách hàng, khi ấy tán chuyện khá hợp, hôm qua gặp nhau ở khách sạn, nói đôi ba câu rồi cùng đi ăn cơm…”

Giọng Bạch Ân đầy khó chịu: “Em còn ăn cơm cùng hắn ?”

Trịnh Hòa ngượng ngùng nói: “Cùng đường mà…”

Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: “Thôi được rồi, nói tiếp đi.”

“Sau đó em về phòng, xem TV cả chiều, đến tối, khách sạn báo rằng đã có thể dùng cơm, em nghĩ ăn một mình trong phòng cũng chán, nên xuống nhà ăn” – Trịnh Hòa chỉ chỉ mặt mình – “sau đó em bị đánh.”

Bạch Ân nhíu mày: “Kẻ đánh em tên gì ?”

Thuốc bắt đầu có hiệu quả, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày nói: “Bọn họ gọi là Vương ca… ừm, để em nghĩ, hình như là Vương Kiệt.”

Bạch Ân nghe tên này thấy quen quen, sàng lọc kỹ lưỡng trong đầu, chợt nhớ tới một người mình từng hợp tác bèn hiểu ra, ông cất thuốc đi, đứng dậy nói: “Mặt em hết sưng rồi, nhưng vẫn còn tụ huyết, đừng động vào.”

Trịnh Hòa ôm thắt lưng Bạch Ân, ngửa đầu hỏi: “Hôm qua ngài về lúc nào thế? Sao không đánh thức em dậy?”

“Về muộn quá, thấy em ngủ say, sợ gọi dậy em lại cắn tôi.” Bạch Ân cười cười.

Trịnh Hòa gãi đầu: “Em là sinh vật gì chứ, bị đánh thức liền cắn người, đáng ghét.”

“Được rồi,” Bạch Ân vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Tôi hiểu lầm em, bỏ tay ra đi, tôi đi trả thuốc mỡ cho Kiệt Tử.”

Trịnh Hòa nhìn hộp thuốc: “Dùng hơn nửa rồi, còn trả lại làm gì.”

Bạch Ân đáp: “Lần trước em chẳng phải bảo tôi bá đạo quá sao, lấy di động của Tang Bắc không trả, lần này tôi lấy thuốc của Kiệt Tử, không biết em lại nói gì ấy chứ.”

Trịnh Hòa giơ hai ngón tay, đánh dấu ‘X’ trước miệng nói: “Lần này em cam đoan không nói… cùng lắm thì chỉ lầu bầu sau lưng.”

Bạch Ân cười:“Mang thuốc tới cho em, giờ lại bị em lầu bầu, đúng là vô lương tâm, bỏ ra đi, thắt lưng tôi đau.”

“Không buông đâu, có giỏi ngài kéo tay em ra nha.” Trịnh Hòa lên mặt.

“Tôi ra tay đấy nhé?” Bạch Ân nhướng mày.

Trịnh Hòa cười hì hì nhìn Bạch Ân.

Cánh tay của Bạch Ân càng dùng sức, Trịnh Hòa đau đến nhíu mày: “Em nói đùa thôi mà.”

Bạch Ân đáp: “Tôi cũng đang đùa thôi mà.”

Sau đó ông buông tay ra, Trịnh hòa ‘á’ một tiếng, nhảy dựng lên, nhìn đoạn tay bị Bạch Ân bóp nói: “Xem ngài làm gì này?”

Bạch Ân buông tay, xoa thuốc mỡ vào tay cho Trịnh Hòa.

“Phù… phù…” Trịnh Hòa vừa thổi vừa dùng ngón tay quệt thuốc mỡ đi: “Thuốc này có bỏ thêm bạc hà, lạnh quá, khó chịu chết mất.”

Bạch Ân bảo: “Xem lần sau em còn dám quấy rối không.”

Trịnh Hòa le lưỡi: “Ngài cứ chờ đấy, đợi đến lúc ngài già, không bắt nạt em được nữa, em sẽ trả lại gấp bội. Mỗi ngày em sẽ trét kem đánh răng lên mặt ngài, bỏ ba đậu (1) vào cơm ngài, vả miệng mười lần, lúc nào vui thì đá hai cái, khiến ngài phải kêu cha gọi mẹ! Hừ!”

“To gan nhỉ?” Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa từ phía sau, cắn vành tai cậu một chút, rất nhẹ, Trịnh Hòa lại đau đến mức hô to.

“Giờ em vẫn tàn tật đấy nhé!” Trịnh Hòa thở phì phì: “Là một nghệ sĩ, mặt em quan trọng lắm đó ngài có biết không?”

“Có phải tôi đánh đâu.” Bạch Ân kiểm tra vành tai Trịnh Hòa, xem có phải khi nãy mình cắn mạnh quá không.

Trịnh Hòa day day tai mình nói: “Không sao, em làm quá lên thôi, không đau.”

“Vậy mà còn kêu to thế.” Bạch Ân vỗ vỗ mông Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa cười ngây ngô đáp: “Em nghĩ kêu thảm một ít, ngài sẽ nhẹ tay mà.”

“Nhưng em làm tôi sợ.”

“Ai dọa ngài chứ.” Đến chết Trịnh Hòa cũng không  nhận sai.

167.

Trong thành phố H có một kẻ làm giàu bất chính được gọi là Vương tam ca, người tát Trịnh Hòa chính là cháu của hắn – Vương Kiệt.

Ban đầu Bạch Ân không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Nếu là bình thường, ông chỉ cần dạy cho hắn một bài học rồi thôi, nhưng dù sao hai nhà đã hợp tác với nhau nhiều lần, vì chút việc nhỏ đó mà lật mặt thì không đáng. Nhưng chuyện này lại liên quan tới Trịnh Hòa, đối với cậu, Bạch Ân có khao khát khống chế và bảo vệ lớn tới mức chính ông cũng không ngờ. Bạch Ân muốn Trịnh Hòa càng ngày càng tin tưởng mình, ỷ lại mình, đây là cơ hội tốt, dùng danh nghĩa của Trịnh Hòa để trừng phạt Vương Kiệt, với tính cách của cậu ấy, Trịnh Hòa nhất định sẽ rất cảm động.

Bạch Ân biết rất nhiều người sợ mình, bởi ông nắm giữ những bí mật họ không muốn ai biết. Về chuyện của Vương Kiệt, ông không định chỉ trừng phạt một mình cậu ta mà thôi. Thời cổ đại, ở nước C từng tồn tại khái niệm ‘mãn môn sao trảm’. Bạch Ân lựa chọn mấy kẻ thuộc nhà họ Vương, ông khẽ nheo mắt, tính cả Vương Kiệt, vừa lúc sáu người. Ra tay với sáu kẻ đó đi.

“Tang Bắc,” Bạch Ân đưa ra chỉ lệnh: “Cậu điều tra Vương Diễm Kiều, Vương Thành Minh, Vương Thành Húc, Vương Tình, Vương Hải Ba và Vương Kiệt, sau đó bán ở ‘Kho tin’ đi.”

‘Kho tin’ – nơi buôn bán tin tình báo với giá cao – đó mới là thứ ông thật sự kinh doanh ở nước C này.

BEACHER, Bóng đêm, Tây khu đều chỉ là để che dấu và ngụy trang. Mọi người đều sợ Bạch Ân, mọi người đều muốn nịnh bợ Bạch Ân, trong cái giới này, Bạch Ân là kẻ khác loài, vẫn luôn thế.


168.

Nghe Bạch Ân nói sẽ dẫn cậu đi ăn ngon, Trịnh Hòa liền hớn hở.

Vốn cậu không phải người tham ăn, nhưng đi quay phim chỉ có thể ăn cơm cặp lồng, mà cơm cặp lồng của đoàn làm phim có thể sánh với tay nghề của cơm căng tin ở trường, cực kỳ khó ăn, đôi khi đạo diễn còn chi tiền, bảo thư ký đi mua một thùng mì ăn liền lớn về cho cả đoàn làm bữa cải thiện. Cái miệng thèm ăn của Trịnh Hòa được trau dồi lên từ bao ái oán như thế, về tới thành phố H thì bộc phát.

Trùng hợp là, mỗi lần cậu về thành phố đều thấy Bạch Ân đầu tiên, dần dà, Bạch Ân liền nghĩ Trịnh Hòa ham ăn. Đợi đến lúc Trịnh Hòa nhận ra điều đó, muốn nâng cao hình tượng thì đã không kịp nữa rồi.


169.

Lần đầu tiên Trịnh Hòa thấy mình trên TV, Bạch Ân đang ở bên cạnh cậu.

Hai người chuẩn bị tắt TV để ngủ trưa, trong lúc mơ màng, Trịnh Hòa bấm nhầm sang kênh khác, Bạch Ân ngẩng đầu, thấy trên TV lóe qua gương mặt Trịnh  Hòa: “Em kia phải không?”

Trịnh Hòa ngẩng đầu, hai mắt trợn to, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.

TV đang chiếu tin giải trí, giới thiệu về bộ phim mới ‘Xuân Kiếp’, cảnh cuối cùng, họ phát đoạn Trịnh Hòa xuất hiện trong trailer. Bạch Ân chỉnh tiếng to lên, nữ MC nói: “Tin tức hôm nay đến đây là hết, ngày ngày gieo hạt, ngày ngày vui vẻ, chào các bạn, ngày mai gặp lại.”

Bạch Ân nhìn về phía Trịnh Hòa hỏi: “Hết rồi, chúng ta đi ngủ đi?”

Trịnh Hòa như vừa bửng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên cậu nắm chặt cánh tay Bạch tiên sinh, vui sướng nói: “Bạch tiên sinh! Ngài nhìn thấy chưa? Em ở trên đó! Em lên TV!”

Bạch Ân gật đầu, xoa xoa đầu Trịnh Hòa nói: “Ừm, giỏi lắm.”

Trịnh Hòa không thèm đi dép, chạy tung tăng quanh phòng một vòng, sau đó lao tới giường, đẩy Bạch Ân xuống. Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại vui thế, nghệ sĩ được lên TV là bình thường mà? Ông hỏi ra thắc mắc của mình. Trịnh Hòa ngây ngô cười, ghé vào ngực ông nói: “Ông không biết chứ, trước đây em chỉ diễn vai tôm tép, lại còn đều là ở sân khấu kịch. Vất vả lắm mới có một năm được làm việc với đoàn làm phim, đạo diễn nói em là nam số năm. Em vui vẻ đi tới, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, nào ngờ đến nơi, nhân viên ở đó bảo em diễn luôn.”

Bạch Ân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chăm chú nghe.

Trịnh Hòa tiếp tục kể: “Em dựa theo kịch bản, diễn hết những cảnh của buổi sáng, nhân lúc nghỉ trưa, em hỏi phó đạo diễn xem mình ở đâu, ngài biết phó đạo diễn nói gì không?”

Bạch Ân nghĩ nghĩ một chút, nói: “Chẳng nhẽ bảo em ngủ với ông ta?”

“Ha ha,” Trịnh Hòa cười, vỗ vỗ ngực Bạch Ân, mém nữa khiến ông tức ngực, nôn ra. Cậu nói: “Phó đạo diễn nói: Hôm nay cậu diễn được đến đâu thì tính bằng đó, tối về đi, mang cả hành lí về nữa, mai không cần tới.” Lúc ấy em đứng ngẩn ra như thằng ngốc, diễn xong, không nói gì, lầm lũi xách hành lí về. Sau em càng nghĩ càng thấy lạ, phim gì mà phần diễn của nam số 5 nói cắt là cắt chứ. Đợi phim chiếu, em xem, bao cảnh em khổ sở diễn ngày hôm đó, đạo diễn chỉ lấy hai, một cảnh tay em cầm thuốc bột, cảnh khác là em cùng nam số hai ly biệt ở thiên nhai, chỉ thấy được mỗi cái lưng, mặt vẫn không xuất hiện.”

Bạch Ân đau lòng, ông biết nghiệp diễn của Trịnh Hòa không được thuận lợi, nhưng không ngờ, trước khi gặp ông, cậu lại phải chịu khổ nhiều thế.

Trịnh Hòa cảm khái: “Nếu không gặp ngài, không biết em đang ở đoàn nào nhận cơm hộp ấy chứ.” Sau đó, cậu ngẩng đầu, hôn môi Bạch Ân một cái.

Lúc ấy, Bạch Ân cứ như rơi vào nước ối, quay trở lại cơ thể mẹ, trong đầu vang lên bùm một tiếng, ông gắng gượng nâng cánh tay lên, ôm chặt Trịnh Hòa, không nói nên lời. Ông biết mình ti bỉ nhường nào, ban đầu, ông chọn Trịnh Hòa chỉ là vì thấy mới mẻ, thú vị mà thôi, chưa từng thật sự để tâm. Vinh thiếu trước đây ông bao dưỡng không thế. Vinh thiếu không nghĩ cách khiến ông vui, Vinh thiếu không tri kỷ ấm áp như Trịnh Hòa, mà ông, lại càng không đến mức không gặp Vinh thiếu thì nhớ nhung, rồi còn áp sát, từng chút, từng chút, quây cậu ấy lại trong địa bàn của mình.

Rốt cuộc, yêu là gì?

Bạch Ân cảm giác Trịnh Hòa là hình phạt cho hơn ba mươi năm bạc tình mà ông trời ban cho mình.

170.

Ngành giải trí ở thành phố H phát triển khá rực rỡ, chỉ riêng công ty điện ảnh và truyền hình cỡ vừa đã có hai cái, bởi trên danh nghĩa, doanh nghiệp của Bạch Ân kinh doanh các tòa nhà cao ốc, nên đôi khi, ông cũng gặp ông chủ của hai công ty đó. Hơn nữa, thành phố H chỉ lớn có thế, thường xuyên qua lại, thiết lập mối quan hệ cũng không tồi. Quen nhau rồi, kinh doanh càng dễ. Nhưng Bạch Ân không thích dây vào cái giới đó, vì ngại khó thoát ra, mấy lần hiếm hoi ông đồng ý đều là sau khi xác định quan hệ với Trịnh Hòa.

Kỳ nghỉ dưỡng bệnh của Trịnh Hòa trôi qua rất nhanh, Bạch Ân ngoài miệng không nói nhưng ông biết, từ khi biết tin này, trong lòng ông liền khó chịu. Tang Bắc bảo ông dưỡng bệnh, ông liền đẩy hết việc cho cấp dưới, không đi làm. Bác sĩ bảo ông mau quyết định phương án trị liệu, ông liền trốn đến đây thăm Trịnh Hòa. Trước giờ đều là người khác theo đuôi ông, chỉ có Trịnh Hòa đến giờ vẫn cứ như không muốn ở bên ông, nói đi là đi.

Em  muốn chạy, cũng phải xem tôi có đồng ý không.

Bạch Ân nghĩ thế, ông đổ hết số Champagne trên tay vào rương hành lý của Trịnh Hòa, sau đó quẳng cái chén sang một bên hô: “Trịnh Hòa, em qua đây một chút.”

“Tới rồi đây, sao thế?” Trịnh Hòa mở cửa đi vào.

Bạch Ân tránh ra, chỉ vào đống hỗn độn: “Nãy tôi không cẩn thận đánh đổ ly vào hành lý của em.”

“Hả?” Trịnh Hòa vội vàng chạy tới, mở vali hành lý ra.

Bạch Ân đứng bên cạnh nói: “Tôi nhớ vali của em không chống nước, quần áo có ướt không?”

Mặt Trịnh Hòa cứ như khóc tang: “Bạch tiên sinh, ngài đúng là vụng về.”

Bạch Ân nói: “Giờ giặt, đến mai quần áo em cũng không khô đúng không?”

Trịnh Hòa thở dài: “Đúng thế, nhưng không sao, em đưa đi giặt là được.”

“Giặt tiệm không nhanh đến thế chứ?” Bạch Ân nhíu mày: “Hay là ngày kia em hẵng về?”

“Để em gọi điện hỏi đã,” Trịnh Hòa nhấc điện thoại ở tủ đầu giường lên: “Ở đây cung cấp dịch vụ giặt là phải không?”

Bạch Ân đi qua, bấm nút nghe loa ngoài, giọng người phụ nữ đột nhiên to lên: “Đúng thế, xin hỏi, ngài cần giúp gì ạ?”

Trịnh Hòa nói: “Tôi có mấy bộ quần áo bị bẩn, mà mai tôi phải đi rồi, nhanh nhất thì trong vòng bao lâu có thể giặt xong?”

Bạch Ân xen mồm: “Trịnh Hòa, hay là em ở lại thêm một ngày đi, đợi quần áo khô rồi hẵng nói.”

Nhân viên phục vụ ở đầu bên kia nói: “Xin hỏi, quần áo của ngài có cần bảo dưỡng không? Nếu không, chỉ 40 phút là được, nhưng ngài cần trả thêm 60% tiền boa.”

Trịnh Hòa rất vui vẻ.

Bạch Ân rất không vui vẻ.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com