Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10: NỖI ĐAU THẦM LẶNG

Minh Nguyên về đến nhà trong sự vội vã, lòng dạ rối bời. Cánh cửa phòng khách hé mở, ánh mắt cậu lập tức dừng lại trước hình ảnh quen thuộc nhưng đầy nặng nề: mọi người trong gia đình đang ngồi im lặng, nét mặt ai cũng buồn bã, u sầu.

Mẹ cậu đã ra đi sau một cơn bệnh kéo dài, để lại khoảng trống sâu thẳm trong lòng từng thành viên.

Không khí trong nhà trầm lắng, nặng nề như kéo mọi niềm vui ra khỏi không gian.

Minh Nguyên cảm thấy tim mình thắt lại, nỗi đau đan xen cùng nỗi nhớ khiến cậu không thể cất lời.

Đây là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu, một ngày mà mọi thứ dường như vỡ tan.

Minh Nguyên bước chậm vào phòng khách, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh.

Bố cậu ngồi bên chiếc ghế sofa cũ, gương mặt khắc khổ và đôi mắt đỏ hoe. Em gái nhỏ im lặng ngồi nép vào bên cạnh bà ngoại, hai tay ôm chặt lấy nhau.

– Mẹ... mẹ thật sự đã đi rồi sao? – Minh Nguyên nghẹn ngào hỏi.

Bố cậu không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên khắp căn phòng, những cảm xúc đau thương, mất mát ùa về như sóng lớn không thể cản nổi.

Minh Nguyên tựa người vào cửa, cảm nhận được sự trống trải sâu thẳm trong lòng. Nhưng giữa nỗi buồn ấy, cậu biết mình phải mạnh mẽ để tiếp tục bước đi, vì mẹ và cho cả gia đình.
Giờ đây, cuộc sống của Minh Nguyên đã không còn như trước nữa…

Minh Nguyên ngồi xuống bên cạnh bố, nắm chặt tay ông như để tìm chút sức mạnh trong khoảng lặng nặng nề đó.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang đều đều, như nhắc nhở rằng cuộc đời vẫn phải tiếp diễn dù có mất mát lớn đến đâu.

Bà ngoại nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Nguyên, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và an ủi:

– Cố gắng giữ vững tinh thần, cháu nhé. Mẹ cháu đã yên nghỉ, giờ là lúc mọi người cần bên nhau nhiều hơn bao giờ hết.

Minh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều nhuộm màu cam ấm áp nhưng lòng cậu lại lạnh ngắt.

Một phần trong cậu như rơi rụng theo những ký ức về mẹ, về những lần mẹ cười, những lần mẹ ân cần bên gia đình.

Nhưng cậu biết, dù mất mát không thể bù đắp, thì tình yêu và sự gắn kết trong gia đình sẽ là chỗ dựa để cậu bước tiếp.

Đêm đó, Minh Nguyên nhắn tin cho Thiên Phong và Khả Hân:
“Xin lỗi, mình phải về gấp. Có chuyện gia đình. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Cả nhóm đều hiểu và nhắn lại lời an ủi, hứa sẽ luôn ở bên khi cậu cần.

Cậu thầm hứa, dù đời có khó khăn thế nào, cậu cũng sẽ cố gắng vững bước, không để mẹ phải lo lắng thêm nữa.

Minh Nguyên nằm trằn trọc trong phòng, tiếng đồng hồ vẫn đều đều như nhịp đập của thời gian không ngừng trôi.

Dù đêm đã sâu, lòng cậu vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi buồn mất mẹ. Nhưng bên cạnh đó, có một suy nghĩ dần lớn lên trong lòng: phải mạnh mẽ, phải sống thật tốt vì mẹ, vì gia đình, vì những người yêu thương cậu.

Ngày hè vẫn tiếp tục với những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, len lỏi vào từng góc nhỏ của căn nhà. Bên ngoài, tiếng cười nói của bạn bè vang lên, nhắc nhở Minh Nguyên rằng cuộc sống vẫn đang chảy trôi, dù trong lòng cậu vẫn còn bao nỗi buồn.

Thiên Phong và Khả Hân gọi điện thường xuyên, hỏi thăm và động viên. Họ đều biết Minh Nguyên cần thời gian để tự chữa lành, nhưng cũng không để cậu cảm thấy cô đơn.

Cuộc sống nghỉ hè vẫn tiếp diễn, những buổi đi chơi, những cuộc trò chuyện, những kỷ niệm tuổi học trò vẫn dần len vào ngày tháng.

Dù nỗi buồn còn đó, nhưng tình bạn và sự sẻ chia sẽ giúp Minh Nguyên từng bước tìm lại ánh sáng và niềm tin cho tương lai.

Nắng hè rực rỡ, như lời nhắc nhẹ nhàng rằng, sau cơn mưa, trời luôn sáng.

Ngày tang lễ đến, bầu trời xám xịt, không khí nặng nề bao trùm khắp căn nhà nhỏ. Người thân, bạn bè và hàng xóm lần lượt đến tiễn biệt mẹ Minh Nguyên, mỗi người đều mang theo nỗi buồn riêng.

Minh Nguyên đứng cạnh bàn thờ mẹ, ánh mắt đỏ hoe nhưng cố giữ bình tĩnh. Bố cậu đứng bên cạnh, gương mặt mệt mỏi nhưng kiên cường vì con trai và gia đình. Khả Hân và Thiên Phong cũng có mặt, lặng lẽ bên cạnh, giúp Minh Nguyên cảm thấy bớt cô đơn trong ngày đau thương.

Cả nhóm yên lặng, những cái ôm an ủi, những ánh mắt thấu hiểu và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi thay lời chia sẻ sâu sắc nhất. Dù mất mát quá lớn, tình cảm của mọi người như vòng tay ấm áp, tiếp thêm sức mạnh để Minh Nguyên và gia đình có thể bước tiếp trên hành trình phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com