Tôi ngồi ở mép giường nhắm mắt lại, sợ hãi, mờ mịt, vô định, những từ này trong từ điển bị phân loại thành từ ngữ mang nghĩa xấu giống như quái thú dữ tợn, giương nanh múa vuốt muốn đem tôi cắn nuốt.
Tôi không biết tôi đã ngồi yên trong bao lâu, lúc sau khi trời gần tối, tôi thế nhưng liền bình tĩnh lại, cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì chích thuốc uống thuốc, cùng lắm thì đi đến nơi được miêu tả thật sự tốt đẹp(1), dùng thời gian vài thập niên chờ Giang Thần tới. (1) ý nói là thiên đường.
Không gian trống rỗng yên tĩnh đột nhiên truyền đến thanh âm mở "Kẽo kẹt --":
"Bạn gái bác sĩ Giang, cô chạy đi đâu? Tôi khắp nơi tìm cô."
Tôi mở mắt, là ý tá vừa rồi bị tôi cùng bác sĩ Tô lừa, tiến đến trước mặt tôi, đưa tay đặt xuống trước mặt tôi:
"Cô không sao chứ? Cảm thấy thế nào mà mặt tái nhợt như vậy?"
Tôi lắc đầu nói:
"Cô tìm tôi làm cái gì?"
Cô ấy có chút lắp bắp mà nói:
"Cấp...... Cho cô đổi phòng bệnh."
"Vì cái gì muốn đổi phòng bệnh?" Tôi đờ đẫn hỏi.
Cô ấy nói lắp lợi hại hơn nữa:
"Ách...... Tôi cũng không biết...... bác sĩ Giang ...... Nói đổi."
Không nghĩ khó xử cô ấy nữa, vì thế tôi gật đầu nói:
"Đi thôi."
Cô ấy dẫn tôi đi qua một cái hành lang thật dài, một đường đều dùng ánh mắt quỷ dị trộm nhìn tôi, tôi vài lần muốn hỏi, cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng được, tôi tưởng tôi yêu cầu Giang Thần tới nói cho tôi, tôi muốn anh tới nói cho tôi, tôi muốn anh.
Tôi thực ích kỷ, tôi không thể giống nữ chính vĩ đại vừa nghe đến chính mình có bệnh gì liền tìm lấy cớ chia tay sau đó tự mình trốn đi chữa bệnh, tôi muốn cùng Giang Thần sống chung cả đời, tôi muốn anh có thể cùng tôi cùng nhau đối mặt hết thảy, tôi cũng tin tưởng anh có thể cùng tôi đối mặt tất cả, nếu anh không thể, tôi đây liền không cần.
Y tá dẫn tôi tới một căn phòng cuối hành lang, cửa đang đóng, cô ấy cũng không đẩy ra, chỉ là giơ tay gõ vài cái sau liền đem tôi đẩy lên phía trước cửa:
"Đi vào đi."
Tôi không thể hiểu được đẩy cửa đi vào, Giang Thần đứng ở giữa hai giường bệnh, hai tay cầm một cái thùng giấy thật lớn, tư thế có điểm giống kịch cổ trang chuẩn bị hướng hoàng đế dâng lên đầu thích khách.
Tôi đứng yên tại chổ, Giang Thần nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt ấm áp:
"Trần Tiểu Hi."
"Dạ?"
Tôi phát ra một tiếng mang theo nghẹn ngào, kỳ thật tôi hiện tại chỉ nghĩ nhào vào trong lòng ngực của anh mà khóc thật lớn.
Anh cười một cái má lúm đồng tiền lúm thật sau:
"Gả cho anh nha?"
Tôi hoang mang chớp chớp mắt, làm nước mắt trên lông mi liền lăn xuống dưới, trên cơ bản tôi không dự đoán được anh sẽ cầu hôn, bởi vì căn cứ vào phân tích có hạn của tôi, người bình thường sẽ không ôm thùng giấy cầu hôn, cho dù thực sự có ôm thùng giấy cầu hôn, trên thùng giấy cũng sẽ không viết "Ống chích vô khuẩn dùng một lần"
......
Đối mặt màn cầu hôn tùy tính như vậy tôi sau một lúc lâu không biết nên có cái phản ứng gì, nhưng thật ra nước mắt rơi thật nhiều khiến tôi không ngờ, cuồn cuộn không dứt.
"Mọi người đều nói em khóc là bởi vì anh không có cầu hôn em."
Anh vẫn là ôm cái thùng giấy kia.
Tôi lau nước mắt hỏi:
"Ai nói?"
"Lấy bác sĩ Tô dẫn đầu phần tử nữ quyền."
"Là vì em bị bệnh. " Tôi nói.
Anh nhíu mày một chút:
"Cho nên ? Em đừng nói ra chuyện khác, trước tiên chúng ta giải quyết vấn đề cầu hôn này đã."
"tNếu em chết thì sao ? "
Tôi cúi đầu nhẹ giọng mà nói:
" Mắc bệnh nguy kịch. "
"Đừng nói bậy!"
Anh đột nhiên đề cao âm lượng, sợ tới mức tôi lui về phía sau hai bước.
Giang Thần thở dài một tiếng sau đem thùng giấy trong tay hướng trên giường đặt, đi tới đứng nghiêm ở trước mặt tôi, sau đó khom lưng nghiêng đầu, nhìn vào mắt tôi :
"việc đó cũng không có quan hệ gì tới chúng ta, ngoài kia có rất nhiều người cả đời không tìm thấy tình yêu."
Tôi đẩy anh ra nhìn gần vào mắt anh,
"Anh từ khi nào biết nói những lời lừa tình như vậy?"
Anh cười giữ chặt tay của tôi:
"Các cô ấy dạy anh nói lời cầu hôn đều phải nói như vậy."
Tôi tiếp tục rơi nước mắt,
"Chính là em sợ hãi."
"Hết thảy đều có anh, có cái gì mà sợ hãi."
Giang Thần kéo xuống tay tôi đang dụi mắt:
"Được rồi, dụi nữa mắt sẽ rơi xuống mất."
Giang Thần đối với tôi, phảng phất chính là một loại tín ngưỡng tồn tại, anh nói không có gì phải sợ, tôi liền cảm thấy thật là không có gì sợ hãi nữa. Chỉ là tôi tưởng tượng một chút trường hợp mà anh miêu tả, cảm thấy tròng mắt bị dụi rơi xuống việc này vẫn là thực đáng sợ.
Anh một bàn tay nắm hai tay tôi ở trong tay mình, một cái tay khác nâng lên xem đồng hồ:
"Tốt nhất em nên nhanh đồng ý, chờ lát nữa anh còn phải phẫu thuật."
Người này có cái tật xấu mỗi lần giục tôi đều như thế, cho nên anh một khi thúc giục, tôi liền gật đầu nói: "được rồi, vậy anh mau đem nhẫn lấy ra tới đây"
Anh quay đầu lại bê lên cái thùng giấy kia "Ống chích vô khuẩn dùng một lần" đi đến trước mặt tôi, nói:
"Mở ra."
Tôi do dự một chút vẫn là nói:
"Nếu như anh không có tính mua nhẫn cho em, thì cũng khôgn cần lấy kim tiêm kết thành nhẫn đâu, loại lãng mạn này em thưởng thức không tới."
Anh trừng mắt liếc tôi một cái, tôi ngoan ngoãn mà đi xé keo phía trên thùng giấy. Thùng giấy mở ra, trong thùng ba cái bong bóng màu trắng ngà chậm rãi bay lên, mỗi cái bong bóng đều có đầu, đều là năm ngón tay, thoạt nhìn muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị, phía dưới sợi dây treo một chiếc nhẫn có tờ giấy được cuộn lại xỏ qua.
Tôi nhìn bong bóng chậm rãi bay lên tới đỉnh trần nhà liền dừng lại, dư lại kia sợi dây treo nhẫn cùng tờ giấy cuộn bên trong bay lơ lửng giữa tôi và Giang Thần. Tuy rằng lòng tôi rất muốn đi lên trước tháo xuống chiếc nhẫn kia, nhưng là tôi cảm thấy như vậy sẽ có vẻ tôi quá ham vật chất, cho nên tôi liền rút tờ giấy.
Mở ra xem là vài trang đơn thuốc bị xé, tôi xem một chút, mặt trên trống không một chữ, tôi khó hiểu mà nhìn Giang Thần
"Trống không?"
Anh nói:
"Bằng không thì sao?"
Tôi phát hỏa:
"Cái gì đều không có viết thì anh treo ở mặt trên làm gì?"
"Bảo trì cân bằng, bằng không bong bóng bay quá nhanh."
Anh cười, mang theo trò đùa dai thành công đắc ý.
......
Sau Giang Thần tháo xuống nhẫn đeo lên ngón tay tôi, một chiếc nhẫn bạch kim hình thức đơn giản, cuộn sóng hình chỉ vòng, ở giữa khảm ba viên đá ngọc nho nhỏ.
Mang xong nhẫn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đột nhiên cảm thấy có một chút thẹn thùng, vì thế tôi đẩy đẩy anh nói:
"Anh không phải còn cuộc phẫu thuật à."
Anh lắc đầu nói:
"Anh lừa em thôi, con người em không thúc giục sao chịu làm."
"A"
Tôi cúi đầu nhẹ nhàng mà chuyển động ngón áp út đeo nhẫn tay trái, nghe nói nơi đó có một sợi mạch máu thông với trái tim:
"Anh khi nào thì chuẩn bị mấy thứ này nha?"
"Buối sáng hôm nay."
Anh kéo tôi hướng trên giường bệnh một nằm rồi nói, ôm tôi ở trong ngực:
"Mệt chết anh, vừa muốn mua nhẫn lại muốn làm cái gì đó lãng mạn."
Tôi cố nén cười:
"Cho nên anh gọi cái này vì lãng mạn?"
Bật cười, chỉ vào thứ còn bay ở trần nhà ba cái bong bóng quỷ dị:
"Anh đi đâu mua chúng?"
Kỳ thật tôi muốn hỏi chính là "Anh đi đâu mua bong bóng như vậy?" Nhưng xét thấy tôi hiện tại sinh bệnh, ở vào yêu cầu tích đức, cho nên tôi liền tỉnh lược một ít từ. Tôi tưởng anh có thể trên thế giới này như vậy dùng nhiều hoa lục lục(???), hình dạng khác nhau tìm được như vậy mấy cái xấu như thế, cũng là một loại đáng quý.
Giang Thần nói:
"Anh làm sao có thời giờ đi mua, buổi sáng mở họp hơn nữa lại có phòng khám bệnh, giữa trưa mới dành ra thời gian đi mua nhẫn, trở về vừa vặn gặp được Lý y tá, chính là y tá vừa mới mang em lại đây, cô ấy nói mỗi người hụ nữ đều kỳ vọng một màn cầu hôn lãng mạn. Anh suy nghĩ nửa ngày, đành phải cầm mấy cái bao tay cao su nghĩ cách thổi chút khi heli đi vào."
Tôi vừa nghe liền cảm thấy như vậy tùy tiện quá, qua vài giây phản ứng lại đây mới cảm thấy má ơi, cái gì gọi là "Thổi chút khí hợi vào? "
Vì thế tôi hỏi anh:
"Khí hợi là cái gì? Vì cái gì phải dùng khí hợi. Còn có bong bóng tại sao lại bay lên đượ?"
Anh bộ dáng thực hết nói:
"Trần Tiểu Hi em trong tiết hóa đều đang ngủ sao? Khí heli là một khí so không khí nhẹ hơn."
Anh nói lôi kéo tay của tôi dùng ngón trỏ ở lòng bàn tay viết viết nói:
"phía trên là khí trong không khí, phía dưới là Cách mạng Tân Hợi, không phải sợ hãi hại." Anh nói xong lúc sau tôi càng thêm cảm thấy trời ơi, cái gì gọi là "thổi chút hợi khí đi vào"? Hợi khí nghe tới liền rất ngưu a......
Tôi nhìn ở trần nhà ba cái bóng bàn tay:
" Bạn học Giang Thần, anh có thể đừng dùng ngữ khí lãnh đạm để nói như thế được không. Hơn nữa, anh đi đâu tìm hợi khí?"
"Bệnh viện có máy cộng hưởng hạt nhân yêu cầu khí heli." Anh nói.
Tôi a một tiếng, cũng không chuẩn bị truy vấn, bởi vì tôi nói qua, đoạn đối thoại bay lên đến góc độ chuyên nghiệp, tôi liền nghe không hiểu.
Giang Thần đánh ngáp nói: "Anh ngủ một lát, hai tiếng sau kêu anh."
Mười hai giờ trưa ánh sáng chen qua cửa lưu một ít quầng sáng ở trên mặt anh, tôi cảm thấy vệt nước mắt trên mặt có chút ngứa, liền đem mặt chôn ở cánh tay anh cọ hai cái.
Anh xoay người đem tôi ôm vào trong ngực:
"Đừng nháo,anh đang ngủ rồi."
Anh đương nhiên không có "ngủ rồi", tôi đương nhiên cũng có rất nhiều lời nói muốn hỏi anh, nhưng là tôi còn là thuận theo mà lựa chọn ở trong lòng ngực anh an tĩnh bất động, bởi vì tôi không biết tôi còn có bao nhiêu cơ hội có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.
Sau đó tôi lại ngủ mất, lại sau đó tôi bị Giang Thần lay tỉnh, mặt anh bởi vì để đến quá gần mà bị phóng đại rất nhiều, tôi thậm chí có thể nhìn thấy trán anh có chữ "Xuyên" có lông tơ tinh tế.
"Mơ thấy cái gì? Chỗ bào còn đau hả? Sao lại khóc?" Anh nói.
"Không có a."
Tôi một mở miệng mới phát hiện thanh âm khàn khàn thật sự, duỗi tay sờ mặt lại là đầy tay nước mắt, đành phải thuận miệng bịa chuyện nói:
"Mơ thấy chuyện cầu hôn."
Tôi thật sự không nhớ rõ mơ thấy cái gì, chỉ là tỉnh lại tâm tình còn lưu chút bi thương không thể miêu tả này.
Giang Thần thở dài giúp tôi lau nước mắt:
"Sao trước kia anh không phát hiện em thích khóc như vậy. Không cầu hôn em cũng khóc, cầu hôn em cũng khóc, em rốt cuộc muốn như thế nào ? "
Tôi không nghĩ thế nào, tôi tưởng mình khỏe mạnh, tôi tưởng mình sẽ ở bên cạnh anh đến khi anh không còn có anh tuấn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com