Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165+166+167

James không ngờ Keria lại trở thành bạn nhảy của Sofia Marceau, không phải cô gái kia đã bị cự tuyệt ngay từ đầu sao? Có lẽ là thấy cô ta không có bạn nhảy, Keria mềm lòng. Như vậy cũng tốt, hắn sẽ không thấy khó chịu khi cả đêm Keria tươi cười rạng rõ bên cạnh Gumayusi. Hắn thả lỏng, toàn tâm toàn ý khiêu vũ với Lily, hôm nay Lily mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, phụ trợ là một đôi mắt xanh lá xinh đẹp như rượu say lòng người.

Qua vài điệu nhảy, James lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt đảo qua cô gái đang đứng ở một góc sáng sủa: Tóc dài màu đỏ, đôi mắt xanh lá, váy hồng, Sofia Marceau! Sao lại là cô ta? Không phải cô ta nên cùng Keria khiêu vũ sao? Vì sao bây giờ cô ta lại một mình ngồi uống rượu mật ong? Keria đâu? Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, tìm khắp lễ đường ba bốn lần cũng không thấy bộ dáng xinh đẹp kia, càng khiến hắn lo lắng hơn là, hắn cũng không thấy Gumayusi! Nam nhân ngồi ở sofa mỉm cười nghe hiệu trưởng của Durmstrang Score nịnh nọt, không biết đã biến mất từ khi nào! Đột nhiền tâm James trầm xuống, sau đó trong lòng đau đớn như bị hỏa thiêu.

Đêm giáng sinh, hai người cố ý ở chung một phòng, bọn họ có thể làm gì? Tưởng tượng lúc này Keria đang ở dưới thân Gumayusi uyển chuyển rên rỉ, hắn có xúc động muốn xé Gumayusi thành từng mảnh nhỏ.

"James, cậu có vẻ không yên lòng?" Lily đứng lại, chỉ vài phút James liên tiếp dẫm phải chân của cô, cô vẫn nhẫn nại, nhưng cái dẫm vừa rồi rất đau, cô nhịn không được kêu ra tiếng, dừng lại bước nhảy, muốn hỏi rõ ràng James đang nghĩ cái gì.

James nghe Lily gọi liền tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt bạn gái khẽ oán trách, liền ảo não một trận. Còn nghĩ người kia làm gì chứ? Lily của hắn so với Tử thần thực tử kia mạnh hơn trăm lần! Nghĩ vậy, hắn đầy áy náy xin lỗi Lily: "Thật có lỗi, Lily, tớ có chút thất thần, thật sự là kém cỏi! Chúng ta bắt đầu lần nữa nhé?"

Lily nhìn bốn phía, đã bắt đầu điệu nhảy mới, tiếp tục nhảy thì không phải thời cơ tốt, "Chờ điệu nhảy tiếp theo rồi chúng ta bắt đầu, giờ nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó khiêu vũ vui vẻ!" Cô cười rộ lên.

Vì thế hai người đi đến một góc sáng sủa, đột nhiên, Lily nhẹ nhàng a một tiếng, "Sao Sofia lại một mình? Keria...... À." Cô có chút hiểu rõ, "Hẳn là cô ấy có chút tiếc nuối, nhưng không còn cách nào, Keria đã có người yêu."

" Sao cậu biết?" Lời Lily đánh trúng nội tâm âm u của James, hắn vừa kinh ngạc vừa lo lắng, may mắn tiếng nhạc của lễ đường đinh tai nhức óc, bọn họ lại ở trong góc, không ai nghe được. Hắn sợ chuyện tình yêu của Keria bị làm rõ, giáo viên và học sinh, thêm cả loạn luân, như vậy đối với thanh danh của một phù thủy mới trưởng thành mà nói không phải là chuyện tốt, đối với Keria Potter cũng như vậy.

" Trực giác của phụ nữ a." Lily cười nói, "Nhưng không biết người cậu ấy yêu là ai, rất nhiều nữ sinh cực kỳ phẫn nộ muốn tìm ra. Nhưng Keria đã muốn che dấu một việc, chỉ sợ không mấy người có thể phát hiện. Người có thể làm Keria yêu, nhất định là cực kỳ xuất sắc." Cô thở dài. Tay James hung hắng nắm chặt.

Điệu nhay mới, đôi tình nhân trẻ tuổi lại gia nhập, lại thỏa thích rơi mồ hôi.

12 giờ, vũ hội chấm dứt, các học sinh kéo nhau về tẩm thất. James giữ chặt tay Lily, "Lily, đến phòng tớ đi."

Lily ngẩn người, "James, chúng ta đã nói......"

" Lily, tớ nhịn không được. Tớ đã mười bảy tuổi, trong nhà Gryffindor, 17 tuổi, xử nam chỉ còn tớ." Hắn đáng thương nói, "Chỉ sợ toàn Hogwarts, 17 tuổi là xử nam cũng chỉ có tớ."

" Nhưng mà......" Lily còn muốn cự tuyệt, James đã hôn cô, hai tay đặt trên ngực Lily. Đôi bàn tay nóng bỏng khiến Lily thở gấp, cũng hiểu được James có bao nhiêu vội vàng, mà vật thể cứng như sắt chạm vào eo khiến cô mềm nhũn. Nhưng cô vẫn đang tia lý trí cuối cùng đẩy James, muốn kháng cự tình triều mãnh liệt của hắn, "James, cậu đã đáp ứng tớ......"

" Tớ hối hận." James thô bạo đánh gãy, vén váy dài của cô, ngón tay thật dài không để ý cô gái bối rối ngăn cản liền đi vào, đến nơi ngượng ngùng nhất của cô gái.

" James!" Lily sợ hãi kêu lên, chẳng biết làm sao nhìn bạn trai, tay nhỏ bé cố gắng ngăn hắn lộn xộn, nhưng cảm giác khác thường làm cô phải vươn tay giữ lấy James mới không ngã trên mặt đất.

"James...... James...... Đừng, đừng a!" Cô gắt gao ôm James, thân thể co giật.

" Đến phòng tớ, được không?" Thu ngón tay lại, không đợi cô gái trả lời, James ôm eo nhỏ nhắn của cô nhanh chóng rời đi.

Đã dùng mấy chục bùa im lặng trên màn che, James chế trụ Lily, mãnh mẽ tiến vào cơ thể cô gái, nghe cô gái rên rỉ, cảm nhận cô gái ngây ngô lại tràn ngập tình yêu nghênh hợp, rốt cục hắn thỏa mãn, tạm quên đi ghen tị kia...... ( Guma ới ét o ét có đứa định đào tường nè  (o_O) )

===========================================

Keria ngủ một giấc, lúc mở mắt ra cậu cũng không phải phí thời gian nghĩ cậu đang ở nơi nào. Màn che màu đen và ga giường bằng tơ của Gumayusi y hệt phòng cậu khiến cậu vô cùng quen thuộc. Khi cậu hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua người nào đó có hành vi cầm thú, nếu sau đó hắn không ôm cậu đi tắm rửa, tiếp theo dùng ma dược bôi giúp cậu, thật cẩn thận lấy lòng, thì cậu đã cho tên đó ngủ trên nền nhà. Mà...... Lại nói tiếp, tên chết tiệt kia đâu? Bên cạnh Keria không có ai, vén màn nhìn chung quanh, phòng ngủ trống rỗng, cũng không có người. Nhìn đồng hồ hình rắn nhỏ cậu tặng cho Gumayusi đặt đầu giường, vừa thấy, 10:30! Merlin a, đã trễ thế này?!

Rời giường, muốn mặc quần áo, tìm khắp phòng cũng không thấy bộ đồ nào của cậu, tủ quần áo chỉ có quần áo của Gumayusi, rất nhiều, khiến Keria líu lưỡi. Cái này mà là tủ quần áo? Rõ ràng là cả cửa hàng quần áo!

" Đang tìm cái gì, bảo bối? Tủ quần áo không có quần áo của em, bởi vì hôm nay chúng nó vừa được đưa tới." Trong tay Gumayusi ôm một bộ quần áo, mỉm cười đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của Keria, không che dấu tình dục trắng trợn của hắn.

Keria bị nhìn mà lạnh cả người, vội vàng nắm chặt ga giường phủ kín thân, sợ lộ ra chỗ nào đó, tên chết tiệt kia liền trực tiếp đem cậu ăn không dư thừa. "Đưa quần áo của ta tới, ta muốn mặc."

Gumayusi cười tà ác, "Muốn mặc quần áo? Chính mình đi tới lấy." Keria nhịn không được lại nắm thật chặt ga giường, "Ngươi, ngươi đi tới là được rồi."

Gumayusi cười càng thêm đáng khinh, đúng vậy, chính là đáng khinh, Keria cho rằng như vậy, hắn vô sỉ nói: "Hoặc là em tự tới lấy, hoặc là không mặc." Hắn như là có ý tưởng mới, vỗ tay một cái, " Aha! Ta thấy em không mặc rất tốt, đúng vậy, không mặc rất tốt." Ánh mắt tham lam quét từ đầu tới chân Keria một lần, Keria có cảm giác như bị hắn dùng đầu lưỡi liếm một lần, "Mấy quần áo này ta đốt."

Nói xong, lập tức xoay người bước đi, Keria mới đầu nghĩ Gumayusi trêu chọc cậu, sau đó thấy Gumayusi đi càng xa, cậu vội vàng chạy tới, lấy quần áo trong tay Gumayusi, "Không được, quần áo ta phải mặc, không thể đốt......"

Giây tiếp theo, cậu bị nhấc bổng, bị tên vô sỉ nào đó ôm lấy, vài giây sau lại bị áp trên giường, Keria vội nói: "Này, ta vừa mới rời giường, còn chưa tắm rửa, ta rất bẩn!"

" Không sao, vừa lúc cùng nhau tắm." Gumayusi một câu hai nghĩa.

" Ta rất đói a!" Keria dùng sức giãy dụa.

" Ta cũng rất đói a." Gumayusi gỡ bỏ ga giường quấn quanh eo Keria.

Chết tiệt! Keria khóc không ra nước mắt, sao tối hôm qua cậu lại bỏ đũa phép ở tẩm thất chứ?

" Ta quá mệt, ngươi làm tiếp thì ta sẽ không thể rời giường!" Keria chớp chớp mắt, tuy không rơi được nước mắt nhưng cũng làm ra được bộ dáng đáng thương.

Gumayusi rốt cục ngừng động tác, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, "Không rời giường được......" Hắn kéo dài giọng, tựa hồ nội tâm đang kịch liệt giãy dụa.

Keria thấy có hy vọng, gật đầu liên tục như gà mổ thóc, "Mệt chết đi, thật!"

" Không rời khỏi giường được càng tốt. Trên giường trải qua ngày giáng sinh cũng là chuyện rất có ý nghĩa." Gumayusi còn dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nói với Keria.

Rất có ý nghĩa cái quỷ!

Sau khi đại hôi lang thỏa mãn, ôm tiểu hồng mao bị gặm từ đầu tới chân đi vào phòng tắm, trong bồn tắm đổ đầy bọt, sau đó thay Keria tắm toàn thân, nhẹ nhàng mát xa cơ thể đau nhức của cậu.

Keria thỏa mãn thở dài, thật thoải mái a. "Lần sau ta muốn ở trên, ta phải làm Top." Cậu có chút tức tối.

Gumayusi dừng một chút, rồi tiếp tục công việc trong tay, "Em nói cái gì?"

" Ta nói: Lần sau ta muốn ở trên! Ta phải làm Top!" Keria vung tay tuyên bố.

Gumayusi nhíu mày, nhưng động tác trong tay không hề dừng, "Ta có chỗ nào làm không tốt, em nói cho ta, lần sau ta nhất định sửa

lại."

" Không phải vấn đề này. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta vĩnh viễn bị ngươi áp, vĩnh viễn làm Bottom?" Keria bất mãn, "Ta cũng là đàn ông! Đàn ông có tính công kích!"

Gumayusi im lặng một chút, đương nhiên tay không dừng, "Em nói thật?"

" Đương nhiên, không hề nghi ngờ!"

" Được, hôm nào chúng ta thử xem." Gumayusi đáp ứng sảng khoái.

Keria vừa lòng bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng chính mình áp đảo Gumayusi, không chú ý trong mắt Gumayusi chợt lóe lên quỷ dị.

( Mấy pà lại tắt đèn rồi : ))))oo )

===============================================

Cả thời gian nghỉ lễ giáng sinh Peanut không hề tới quấy rầy Keria, có lẽ hắn từng đến, nhưng Keria không biết, khi thì cậu đang cùng Gumayusi ở trên giường lớn liên lạc cảm tình; có khi lại là hắn bận thân thiết với bạn gái đã hai tháng mới được gặp mặt. Ba ngày nghỉ kết thúc, Peanut đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin tìm Keria, không quên mang theo bạn gái của hắn. Keria rất hoan nghênh hắn đến, như vậy Keria còn có việc để làm, nhờ đó mà quên đi ánh mắt bỡn cợt cùng những câu trêu chọc có hàm ý khác của Oner và Faker.

Peanut rất vui vẻ giới thiệu: "Keria, đây là bạn gái của tớ, Rose Cox. Rose, đây là Keria Potter, ân nhân cứu mạng của anh."

Keria và Rose nhìn nhau cười chào hỏi, Rose đặc biệt cảm ơn việc nghĩa lúc ấy của Keria. Đây không phải lần đầu tiên Keria nhìn thấy Rose, bạn nhảy của Peanut tại vũ hội đêm giáng sinh chính là cô. Bởi vì lúc ấy Keria bận ứng phó với Sofia, nên không có thời gian cẩn thận quan sát, cho dù như thế, khuôn mặt thông minh của Rose vẫn để lại ấn tượng thật sâu cho cậu. Nói tóm lại, Rose không được gọi là xinh đẹp, lông mi thô, mũi không cao, môi hơi dày, nhưng lại có một đôi mắt trí tuệ linh động bù đắp mấy cái này, nhìn qua cũng được tính là duyên dáng, rất xứng đôi với Peanut.

Mọi người vừa ngồi, Peanut nói cho Keria, hắn đã mở câu đố trong trứng vàng, hiện tại điều cần thiết là bắt đầu chuẩn bị cho hạng mục thứ hai. Keria cũng không bất ngờ chuyện Peanut có thể một mình tìm được bí mật, hắn vốn là người thông minh, khá quen thuộc với mánh khóe của các phù thủy, mấy cái này không làm khó được hắn. Keria chú ý tới đôi tình nhân trẻ gắt gao giao nắm chặt tay nhau, vẻ mặt không yên, như lo lắng chuyện gì đó. Nghe xong khúc nhạc trong trứng vàng, người thông minh như bọn họ chắc chắn hiểu rõ hạng mục thứ hai là gì, đáng thương.

Tới thời gian hướng dẫn, Peanut không thể bình tĩnh, lo lắng đi đi lại lại trong phòng, vừa lẩm bẩm ca từ nghe được: "Chúng ta đoạt đi người ngươi yêu thương nhất, ngươi chỉ có một giờ đồng hồ... Quá một giờ người đó sẽ biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện!"

" Như vậy, cậu thấy thế nào, Peanut, nó có ý nghĩa gì?" Keria ra vẻ khó hiểu.

Peanut dừng lại, bất lực nhìn Keria, "Dưới hồ lớn của Hogwarts có cái gì, Keria? Tớ nghe hiệu trưởng Score nói qua, có người cá, Keria. Chúng nó sẽ bắt đi người tớ yêu thương nhất, mà tớ chỉ có một giờ để cứu cô ấy, nếu sau một giờ lúc tớ không thể cứu cô ấy, cô ấy, cô ấy... Cô ấy sẽ chết!" Nói đến chuyện chết chóc, hai mắt Peanut nguội lạnh, không còn sức sống.

" Như vậy người cậu yêu thương nhất là – "

" Rose, đương nhiên là Rose." Peanut không có nửa điểm do dự, "Cô ấy là bảo bối tớ yêu thương nhất, mà tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị bắt đi, bởi vì đây là hạng mục thứ hai của cuộc thi tam pháp thuật, cứu cô ấy là nhiệm vụ của tớ! Nhưng, nếu tớ không thể cứu cô ấy thì sao? Ai biết tình huống dưới đáy nước chứ? Nếu tớ thật sự không cứu được cô ấy, tớ, tớ......" Hắn dùng hai tay che mặt, giọng nói đầy đau buồn, "Tớ tưởng rằng cuộc thi tam pháp thuật chỉ có quán quân sẽ bị thương, sẽ chết, vì sao lần này còn liên lụy đến Rose, vì sao?"

" Dừng, dừng, đừng nói." Keria dừng Peanut lại, không để hắn tiếp tục bi quan, "Cậu nên tin tưởng năng lực cua chính mình, Peanut, cậu là quán quân của cả Durmstrang, năng lực của cậu là không thể nghi ngờ, tin tưởng chính mình, cậu có thể thành công!"

Lời của Keria hiển nhiên an ủi được Peanut, hắn có chút tin tưởng, ngồi xuống sofa, cơ thể dần dần thả lỏng. "Tớ nên làm như thế nào, Keria? Tớ hoàn toàn nghe lời cậu."

Biểu hiện của Peanut là toàn bộ tin cậy khiến Keria không muốn khảo nghiệm trí tuệ của hắn, trực tiếp nói đáp án, "Tớ đề nghị cỏ mang cá. Ăn nó vào cậu có thể giống như cá bơi dưới nước một giờ, chân của cậu sẽ có màng, tốc độ bơi lội khá nhanh, cậu còn có thể thích ứng với nước, nước tháng 2 lạnh hơn nước tháng 7. Hơn nữa, nó cũng không khó kiếm, nói với giáo sư Morgan một tiếng là được."

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com