Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 240+241+242+243

Ngày 3 tháng 12 nguyệt, sau ngày Keria bắt đầu chăm sóc tiểu Daniel, cậu nhận được một bức thư, thư của James Potter, thư của cha cậu. Bức thư rất ngắn, hy vọng Keria gặp mặt nói chuyện. Chắc chắn chuyện này có liên quan tới tiểu Daniel.

James chọn một nhà hàng Muggle, vị trí sát tường, phía trước có một loạt cây cối che chắn, yên tĩnh kín đáo. Keria ngồi xuống, thoáng quan sát James một chút. Không biết là do chiến tranh càng ngày càng quyết liệt hay do đau đớn vì mất con, hoặc là do cả hai, mà James tiều tụy hơn rất nhiều so với ấn tượng của Keria. Mái tóc vốn lộn xộn càng loạn hơn, đôi mắt thâm đen chi chít tơ máu đầy ảm đảm, mặt lấm tấm râu, cả người gầy đi mấy vòng.

Keria có chút không đành lòng, tuy James là kẻ thù, nhưng lại là cha của cậu, bộ dáng sa sút hiện giờ của James cũng là một phần trách nhiệm của cậu. Nếu cậu không muốn có Daniel, Gumayusi sẽ không hành động nhanh như thế, tiểu Daniel đang hạnh phúc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Lily, một nhà ba người vui vẻ. Nhưng cậu không thể không có Daniel, Daniel chính là cậu, cậu chính là Daniel, hai người là một, cậu có quyền quyết định tương lai của Daniel, so với James và Lily còn có tư cách hơn.

Lúc Keria dò xét James, James cũng trộm đánh giá Keria. Đã lâu hắn không nhìn thấy Keria. Sau hôn lễ với Lily, hắn chỉ thấy qua Keria vài lần, nhưng lúc thân thể Keria suy yếu liền rời khỏi St.Mungo. Sau đó tuy thân thể khôi phục như ban đầu, cậu vấn không quay lại St.Mungo, đem mọi công việc yên tâm giao cho Nicolas, hoàn thành ước mơ khi còn học ở Hogwarts – trở thành nhân viên của văn phòng liên lạc Muggle, làm một chức vụ bình thường ở Bộ pháp thuật, vì thế hắn không nhìn thấy Keria nữa. Hắn vẫn không buông được tâm, thật buồn cười, hắn rõ ràng không có tư cách lo lắng cho Keria, rõ ràng đã biết Keria sớm khôi phục khỏe mạnh, cuộc sống vui vẻ, nhưng hắn không thể nào nhẹ nhõm, mỗi lần nghĩ đến Keria từng đối mặt với tử vong, trong lòng hắn liền đau đớn. Hôm nay, nét mặt Keria tỏa sáng, hồng hào, hoạt bát, tốt hơn so với những lần nhìn thấy trước đây, hiển nhiên là thân thể đã hoàn toàn hồi phục, lòng của hắn cuối cùng cũng buông xuống, thoải mái lại thẫn thờ, có chút cô đơn.

Phục vụ đi tới hỏi hai người muốn dùng gì, James không cần, Keria tùy tiện gọi một chút, mục đích bọn họ tới đây không phải là ăn cơm, nhưng Keria tan tầm liền tới đây, bụng đã đói kêu vang, hơn nữa xem ra chỉ có một mình cậu ăn.

Phục vụ đi xa, James mở miệng, "Dan... Daniel, vẫn khỏe chứ?"

Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Daniel, có thể là quá mức nhớ Keria, hắn đã nghĩ mình ôm không phải con, mà là Keria trẻ con, khuôn mặt tinh xảo và đôi mắt xanh lá giống nhau như đúc, lúc ấy hắn định thốt lên gọi đứa con của mình là Keria, Keria James Potter, may mắn lý trí ngăn cản hắn, hắn dựa theo đề nghị của cha mình, gọi đứa nhỏ là Daniel, Daniel James Potter, chỉ khác tên của Keria một từ. Sau đó hắn thường không kiềm chế được mà thông qua Daniel nhìn Keria, trong lòng cũng hạ quyết tâm, dạy dỗ tiểu Daniel thành nhân vật vĩ đại như Keria, bởi vậy mất đi Daniel khiến hắn chịu đả kích rất lớn, chiến tranh những năm qua không thể ảnh hưởng đến hắn, mất đi Daniel lại khiến hắn trong một đêm già đi mấy tuổi. Deft khuyên hắn nhẫn nại, nói sẽ nhanh chóng đoạt lại đứa nhỏ, còn nói hiện tại dư luận đối với Hội phượng hoàng rất bất lợi, lúc này hắn cần nghĩ đến việc lớn. Hắn không phải không biết Deft nói đúng, nhưng hắn nhẫn nại không được, dù là theo huyết thống hay theo tình cảm mà nói, hắn không thể nhẫn nại, hắn phải nhanh chóng nói chuyện với Keria, chỉ cần nghe được tin tức của Daniel cũng tốt.

Keria lập tức vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời động lòng người tràn ngập dịu dàng, "Daniel tốt lắm, rất tốt. Nó rất thông minh, rất ngoan ngoan, người gặp người thích." Cậu lấy một cái bao trong túi, rút ra mười tấm ảnh đưa cho James, "Đây là ảnh chụp hai ngày nay của nó."

Trong ảnh chụp tiểu Daniel cười đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng quơ bàn tay nhỏ bé tròn tròn, nỗ lực chạm vào những món đồ chơi đang bay quanh nó, phát hiện không với tới, liền cong miệng, buồn buồn, bắt đầu xuất hiện nước mắt, cho đến bị món đồ chơi khác hấp dẫn lực chú ý. James như nhận được báu vật, cầm ảnh chụp lật xem, theo từng động tác đáng yêu của Daniel mà mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, tràn ngập sự vui sướng kiêu ngạo và ngốc nghếch của một người cha. Hắn nhìn đi nhìn lại các tấm ảnh chụp, xem rất nhiều lần, cho nên phục vụ đưa tới bữa tối hắn cũng không biết, Keria ám chỉ hắn, cuối cùng phải nói rõ, hắn mới giật mình, phục vụ dọn xong cơm, lực chú ý của hắn lại tập trung vào ảnh chụp, quên cả ăn cơm. Keria lại phải gọi hắn. Cuối cùng James cũng phát giác biểu hiện của mình có chút thất lễ, vì thế đem ảnh chụp đặt một bên, vừa ăn vừa xem, ánh mắt một giây cũng không rời đứa trẻ trên tấm ảnh chụp.

"Vì Daniel đến mà nhóm gia tinh mừng như điên, cậu không biết chứ, bọn họ thích đứa nhỏ, chiếu cố đứa nhỏ vượt xa cả chủ nhân, bởi vậy lúc trước Guma nói cần một gian phòng trẻ con, bọn họ vô cùng nhiệt tình, chỉ vài ngày, đem phòng trẻ con biến thành cung điện. Trẻ con thích những vật màu sắc sắc sỡ, bởi vậy trong phòng có đủ loại tranh vẽ đầy màu sắc; giường rất lớn rất chắc chắn, bên trong bày năm tầng thảm thật dày và chăn bông, lúc ngủ Daniel mặc đồ tơ lụa, rất thoải mái; thức ăn của nó là do mười hai vị chuyên gia về dinh dưỡng thảo luận với nhau, đồ chơi của nó đầy ba phòng. Lúc nào gia tinh cũng ở bên cạnh nó, một khắc không rời, những nhu cầu của Daniel đều được thỏa mãn." Keria nhẹ nhàng nói xong, hy vọng người cha trẻ tuổi có thể yên tâm một chút. Tuy ánh mắt của James chỉ nhìn thẳng vào ảnh chụp, nhưng Keria tin rằng James nghe được những lời cậu nói.

"Gia tinh nói, có đôi khi nó nhớ ba ba ma ma mà khóc nháo, hy vọng thời gian trôi qua nó có thể sớm chấp nhận tôi và Guma."

Rốt cuộc James đem ánh mắt chuyển qua Keria, "Gumayusi không sử dụng thần chú lãng quên chứ?" Hắn nghi ngờ hỏi.

"Tôi thấy cái này không cần." Keria kiên trì muốn tiểu Daniel nhớ rõ cha mẹ ruột của nó là ai. Gumayusi oán giận nói cái này là thừa thãi, một khi Daniel đã mang họ Gumayusi, căn bản không cần nhớ rõ cha mẹ là ai, nhưng Keria kiên trì.

Ánh mắt của James ảm đạm xuống, "Đương nhiên, không cần, không cần, đợi Daniel lớn lên một chút, tự nhiên nó sẽ quên tôi và Lily."

Keria rất muốn nói suy nghĩ của James là sai, nhưng cậu không muốn giải thích cho James biết cậu sẽ để Daniel nhớ kỹ cha mẹ, cho nên cậu im lặng.

Sau đó James không còn xem ảnh chụp, vùi đầu vào ăn. Kỳ thật hắn rất muốn hỏi Keria, "Cậu không lo lắng sao? Lời tiên đoán kia, Daniel nếu không phải kẻ thù thì chính là người yêu, không có khả năng thứ ba. Gumayusi cướp đứa nhỏ về, không phải muốn sau này Daniel trở thành tình nhân của hắn sao?" Nhưng cuối cùng hắn không nói ra, cái này giống như châm ngòi, rất xấu xa, hắn không muốn vì suy nghĩ này mà vị trí vốn không cao của hắn trong mắt Keria bị hạ xuống.

"Ảnh chụp, tôi có thể giữ lại chứ?" Hắn hỏi. Ăn xong cơm, ăn xong điểm tâm, uống một chút rượu vang, James thấy mình không còn có lý do ở lại, vì thế mở miệng.

"À, đương nhiên. Vốn là muốn giao cho cậu và Lily." Keria nhẹ nhàng cười."Cám ơn." James cất ảnh chụp, đứng lên, thoáng lảo đảo bước đi, lại quay đầu, ánh mắt mơ hồ lập tức tỉnh táo, "Tôi sẽ đoạt lại Daniel, nó là con của tôi."

Keria sững sờ, lập tức lắc đầu. Nếu như thế, phải bước qua xác của cậu trước.

Keria không ngờ James lại trả tiền bữa ăn, phục vụ cảm thấy kì lạ nói, "Thưa ngài, bạn của ngài là người ngoại quốc sao? Hình như ngài ấy không biết dùng bảng anh." Hắn cho phục vụ một số tiền boa rất lớn.

"À, không sai, hắn không biết dùng bảng Anh." Keria co rút khóe miệng.

——————————————-

Gặp cha đương nhiên còn phải gặp mẹ, ngày 4 tháng 12, theo sát bước chân của chồng, Lily đến gặp Keria. Nhà hàng giống nhau, vị trí giống nhau, chỉ là người gặp mặt khác nhau.

Công việc ở St.Mungo càng ngày càng nhiều, thời gian tan tầm càng muộn, Lily đến muộn so với thời gian hẹn tận hai giờ, lúc tới đã là 9 giờ tối. "Thật xin lỗi, Keria, khiến cậu đợi lâu như vậy, công việc rất nhiều, tớ không thể rời khỏi."

"Không sao." Keria nhẹ nhàng cười, "Tớ biết cậu bận rộn. Đừng quên, tớ cũng từng làm việc ở St.Mungo."

Sau đó là khoảng thời gian im lặng thật dài, may mắn phục vụ đưa thực đơn lên, hai người gọi một chút, phục vụ rời đi, không khí theo đó mà trở lại bình thường.

Lily đã làm mẹ nên không còn giống với ấn tượng của Keria về cô, trước kia là nữ sinh xinh đẹp động lòng người, cô gái trẻ có chí tiến thủ, hôm nay xinh đẹp như trước, nhưng mang theo sự dịu dàng của người làm mẹ, vì đứa con yêu rời đi, vẻ mặt có chút buồn bã, ánh mắt sáng ngời cũng ảm đạm rất nhiều." Ngày hôm qua James trở về, cho tớ xem ảnh của Daniel, tớ mới biết được anh ấy tìm cậu. Tớ...... Cậu......" Cô thở dài, "Cám ơn những bức ảnh của cậu, cũng cám ơn cậu chăm sóc Daniel, xem qua ảnh, nó rất tốt."

Lily nói thực bình thản, khiến Keria có cảm giác chột dạ và áy náy. "Khụ, Daniel là đứa nhỏ thực đáng yêu, tớ và Guma rất yêu nó."

"Nhưng nó là con của tớ." Lily ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá xinh đẹp hiện lên sự ngờ vực, "Keria, tớ có thể hiểu quyết định của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ đồng ý với quyết định của cậu, đoạt đi con của một người mẹ, cậu không thấy quá đáng sao?"

Cô đương nhiên biết Daniel ở bên cạnh Keria và Gumayusi sẽ rất tốt, so với ở cạnh cô và James, tiểu Daniel có được mọi thứ tốt hơn nhiều, có Keria và Gumayusi làm hậu thuẫn, tương lai của Daniel sẽ rực rỡ, thậm chí có thể đứng trên đỉnh quyền lực. Không phải nói gia tộc Potter không tốt, mà là Gumayusi ở vị trí cao tới mức gia tộc Potter vĩnh viễn không đạt đến. Nếu cô không phải mẹ của Daniel, nói không chừng cô cũng sẽ vui vẻ vì tương lai của nó, nhưng cô là mẹ của Daniel, sao cô có thể vui vẻ khi đứa con của chính mình trở thành người thừa kế của gia tộc khác, từ nay về sau khó mà được gặp mặt cô? Keria là bạn của cô, nhưng cô hiểu rõ động cơ Keria muốn có Daniel, điều này khiến cô liên tưởng đến một người khác, vì thế cô càng tức giận!

"Vì chính trị, vì thắng lợi, xem Daniel như một món hàng, muốn cướp là cướp, Keria, cậu còn là Keria trước kia sao?"

Đối mặt với sự chất vấn và chỉ trích của Lily, Keria lựa chọn im lặng. Cậu cho rằng mình không sai, cậu chính là Daniel, Daniel chính là cậu, cậu có quyền lợi quyết định cuộc sống tương lai của Daniel, cậu không muốn Daniel đi con đường trước đây của cậu: Cha mẹ chết, không còn cách nào phải đeo trên lưng gánh nặng cứu thế chủ, gánh vác trọng trách của Hội phượng hoàng và thế giới Muggle, rồi trả giá bằng tính mạng. Con đường này, cậu bước đi thật gian nan, chỉ hận không thể gục giữa đường, nhưng dưới đủ loại dưới áp lực cậu vẫn phải chống đỡ, cho đến khi bị ép tận giọt máu cuối cùng. Cho nên cậu tuyệt đối không để Daniel lặp lại, có cậu ở đậy, cậu sẽ để Daniel bước trên đường lớn đầy ánh sáng.

Nhưng cậu cũng không thể nói Lily sai, cha mẹ, yêu con là lẽ thường. Với Lily mà nói, cậu là người ngoài, đoạt đi đứa con của cô, còn muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa cô và đứa nhỏ. Kỳ thật cậu cũng không muốn cắt đứt liên hệ giữa tiểu Daniel và gia tộc Potter, lúc chiến tranh chấm dứt, cậu sẽ để James và Lily thường xuyên gặp mặt Daniel.

Đợi Lily trút hết tức giận, gục xuống bàn nghẹn ngào khóc, Keria nhẹ nhàng nói, "Lily, tớ chưa bao giờ thay đổi."

Lily tạm dừng một chút, vẫn nhỏ giọng nức nở.

"Có một số việc, cậu không rõ ràng lắm, nhưng, tớ thật sự xem cậu là bạn, tuy Daniel đổi họ Gumayusi, nó vẫn là con của cậu và James Potter, điểm ấy vĩnh viễn không thay đổi."

Lily ngẩng đầu lên, mở to mắt, "Cậu nói thật chứ? Nếu Tử thần thực tử thắng, cậu cũng sẽ làm như vậy?"

"Tớ cam đoan."

——————————–

Lời cam đoan giúp tâm trạng Lily tốt lên rất nhiều, dù nói như thế nào, danh dự của Keria có thể đảm bảo, cậu nói một cách tự tin như vậy, chắc chắn sẽ làm được, nghĩ đến sau này có cơ hội gặp con, thậm chí là cùng nhau sống, lòng của cô dần dần vui vẻ. Cô lau khô nước mắt, đến phòng rửa mặt, trở về thì phục vụ đã đưa bữa tối tới, vừa vặn có thể ăn.

Lúc ăn, sự vui vẻ lại chậm rãi tan đi, những vương vấn thật lâu trong đầu kéo tới, mặt của cô trở nên nghiêm túc, ánh mắt hiện lên lo lắng.

"Sao vậy, Lily, cậu không tin lời tớ sao? Đúng rồi, tớ đoạt đi đứa con của cậu, cậu không tin tớ cũng đúng." Keria vô cùng mất mát, tuy hai người đứng ở hai phe đối lập, tuy cậu đoạt đi đứa con của Lily, nhưng cậu cam đoan như vậy, chẳng lẽ Lily không tin danh dự của cậu? Dù thế nào, cậu sẽ không thương tổn James, Lily và Daniel. Cậu không muốn mất đi mẹ, không nghĩ mất đi người bạn Lily này, nhưng nếu thật sự bức bách cậu, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ. Hơn nữa, cũng là cậu làm sai trước.

Một lúc lâu, Lily không nói gì, dĩa ăn trong tay chuyển động, không yên lòng. Cô không biết có nên nói chuyện này với Keria không, cô không có chứng cứ, không có người làm chứng, thứ duy nhất cô có, là trực giác của một người mẹ yêu thương con. Cô biết suy đoán của cô là hoang đường, là không thể tin, cho nên cô vẫn luôn chôn chặt điều này xuống đáy lòng, không nói cho ai biết, ngay cả James. Bởi vì không ai sẽ tin, James cũng sẽ không. Như vậy, cô có nên nói cho Keria? Keria là người Gumayusi yêu, là một trong hai vị chủ nhân của Tử thần thực tử, cậu ấy chắc chắn nghe được rất nhiều về người đó từ Gumayusi, có lẽ cậu ấy có thể tin rằng người đó thực sự làm như vậy, rồi sẽ kiểm tra? Nhưng mà...... Keria cũng từng là học sinh Hogwarts, người đó từng giúp Keria, nếu không có người đó, Keria đã sớm bị Gumayusi trục xuất khỏi Hogwarts, sau đó Keria sẽ không bị phát hiện là hậu duệ của Salazar Slytherin,cũng không sẽ bị Gumayusi giám hộ, lại càng không trở thành người Gumayusi yêu...... Dù thế nào, người đó là người đứng đầu trường học, đối xử với mọi người công bằng, Keria lại đi con đường trung lập – tuy điều này Lily không quá tin tưởng, nhưng con người đều có tình cảm, khó chắc chắn Keria có thể giống như Gumayusi mà nghi ngờ người đó.

Mâu thuẫn, trong lòng Lily không ngừng biện luận, cô không biết nên làm thế nào, Keria thấy vậy cũng bắt đầu vội vàng, cậu phát hiện, không phải là Lily vì không tin cậu mà lo lắng, "Lily, có phải cậu gặp vấn đề gì khó giải quyết hay không? Có thể nói với tớ được chứ? Tớ biết tớ kém cỏi, nhưng tớ hy vọng có thể giúp được cậu."

Cuối cùng tình yêu của người mẹ chiếm ưu thế, con của cô lại ở trong tay Keria và Gumayusi, nếu kiểm tra thì họ cũng dễ dàng phát hiện vấn đề. Lily cẩn thận dùng bùa im lặng, lông mày Keria nhíu chặt, chuyện gì khiến Lily cẩn thận như vậy? Phải biết rằng, cô vốn là một người phụ nữ cẩn thận.

"Tớ, tớ thấy, tớ thấy Daniel có chút không đúng."

Keria sững sờ, tim giật thót một cái, nhỏ giọng hỏi: "Không đúng? Sao không đúng? Tớ thấy đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh?" Cậu không dám phản đối, Lily là mẹ của đứa nhỏ, có lẽ cô biết chuyện mà cậu không biết.

( Cú cua 180 độ đến từ vị trí của tác giả :)) Đội nồi đi mấy pà hhh )

Lily hiện lên vẻ mặt lo lắng, không xác định nói: "Không phải vấn đề khỏe mạnh...... Kỳ thật tớ không xác định, nhưng, Keria, trực giác nói cho tớ biết, đứa nhỏ có vấn đề, vấn đề rất nghiêm trọng."

Keria nhíu mày, càng nhíu chặt hơn. Lily nói rất mơ hồ, nhưng cậu lại cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Trực giác, rất nhiều rất nhiều chuyện người ta không tin khi được kiểm tra thì lại chính xác. "Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không?"

Lily lộ vẻ tuyệt vọng, "Tớ không biết, tớ nghĩ tớ cảm giác sai, không có dấu hiệu gì chứng tỏ Daniel có vấn đề, nhưng tớ sợ hãi, tớ cảm thấy Daniel không giống trước kia, tớ không biết có phải là ảo giác......"

Keria bắt lấy tay Lily, nắm chặt, tay của cậu xuất mồ hôi lạnh, lạnh giống như tay của Lily, "Nói cho tớ, Lily, tớ tin cậu."

"Ngày tớ xuất viện." Lily mở to mắt, nhìn thẳng vào Keria, "Tất cả mọi người đến xem đứa nhỏ, nó liền rúc vào bên người tớ, nhìn chung quanh. Sau đó Deft đến, ông ấy ôm đứa nhỏ vui đùa...... Cái này cũng không có gì, lúc trước có rất nhiều người chơi đùa với nó như vậy, nhưng, nhưng là...... Trong nháy mắt, tớ cảm thấy Daniel không thở......" Mắt của cô mở to hơn nữa, "Rất kỳ lạ, ồn ào như vậy khiến người khác không thể cảm nhận hô hấp, nhưng tớ cảm giác được, Daniel mất đi hô hấp...... Đứa nhỏ rất khỏe, cái gì cũng tốt... Nhưng tớ vẫn không thể quên được cảm giác lúc ấy ..." Cô ngừng lại, "Keria, cậu nói xem, đây là ảo giác của tớ phải không?"

------oOo------

Tình mẫu tử thiêng liêng chắc không má nào phản bác đâu ha :)

Cái này là bản năng người mẹ nên thấy con mình có dấu hiệu hay gì đó khác thường thì có khi đến cả mấy ông bố cũng chưa chắc nhận ra được như mẹ đâu ấy

Nên là yêu quý mẹ nhiều vào nha mấy bồ <3

( không chỉ mẹ mà cả bố nữa á <3333 )

Dạo này lắm vụ học sinh tutu quá nên thấy hốt dùm á nên là có gì khó khăn hay thấy tủi thân cứ nói chuyện với ba mẹ đi nha mấy bồ

Gia đình luôn là chốn trở về mà <3

https://youtu.be/wnSNyE2hVu4

Nghe để thư giãn nha 

Nay đăng sớm xíu hhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com