Chương 50+51
Keria cùng Gumayusi về tới cầu trường Quidditch, Sue ôm Lucy đang chơi đùa với món đồ chơi, đứng ở cửa cầu trường.
"Cô Sue, cô đang đợi ai sao?" Keria thuận miệng hỏi một câu.
Sue lắc đầu, " Không có, chỉ là muốn nói lời cảm ơn cháu. Cám ơn cháu đã cứu cô cùng Lucy, ân tình này cô và Lucy cả đời không quên."
Keria nhíu mày, cậu cứu người không phải vì muốn người khác biết ơn cậu. " Ồ, không sao, bất kì ai cũng sẽ làm như cháu." Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, " A, sau này cô định làm thế nào?"
" Về sau?"Mặt của Sue buồn bã, nhưng biến chuyển rất nhanh, nở nụ cười rực rỡ, " Sau này, đương nhiên là tìm một công việc, nuôi lớn Lucy, như vậy, Allen cũng sẽ an lòng nhắm mắt."
Cho dù đi rất xa, Keria vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn Sue đang dỗ dành đứa trẻ. Còn có rất nhiều người mất đi chồng con như vậy, trên mặt họ đều cố thể hiện sự cứng rắn.
Cậu cúi thấp đầu, không thể kiềm chế bắt lấy tay Gumayusi, " Guma, mở một tổ chức từ thiện được không? Dùng để chăm sóc những người mẹ và đứa con mất chồng mất cha, cùng với những cô nhi mất đi cha mẹ, bọn họ, bọn họ......" Cậu nghẹn ngào, nước mắt như từng hạt ngọc trai rơi xuống.
Thế giới pháp thuật không có tổ chức từ thiện, những ông bố hay bà mẹ độc thân đều phải tự nuôi con, cô nhi thì chỉ có hai lựa chọn: Hoặc được thân thích hay phù thủy tốt bụng nuôi dưỡng, hoặc là đã bị đưa đến cô nhi viện của Muggle.
" Guma, ngươi và ta đều biết, mấy đứa trẻ bị đưa vào cô nhi viện sẽ gặp chuyện gì, Muggle sợ hãi và hắt hủi bọn họ, tất cả mọi người sẽ bài xích bọn họ." Keria nhớ tới cả hai lần sống đều có kinh nghiệm đau thương, cậu không muốn những đứa nhỏ đã bị mất cha mẹ lại phải chịu loại đối đãi này. " Xin ngươi, xin ngươi......"
Gumayusi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của cậu, nhưng thân thể Keria khẽ phát run và tiếng khóc khiến hắn có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cậu. Nhớ tới chính mình từng ở tại cô nhi viện, ánh mắt hoảng sợ và chán ghét của Muggle, vĩnh viễn duy trì khoảng cách, dù là đứa trẻ bình tĩnh đến thế nào cũng không chịu được.
Hắn ôm lấy cậu bé đang xúc động, an ủi, đưa khăn lụa cho Keria, nhẹ nhàng đáp ứng: " Được được được, lát nữa về nhà ta sẽ tự mình làm việc này, tuyệt đối sẽ giúp mỗi gia đình độc thân ở thế giới pháp thuật có cuộc sống ổn định. Đừng khóc, đừng khóc được không? Em khóc khiến ta đau lòng."
Lúc đầu Keria nghĩ còn thấy cảm động, nghe được câu cuối cùng có vẻ rất kỳ quặc. Lời này, không phải chỉ dùng để dỗ dành bạn gái sao?
" A, ngài Gumayusi, cậu Potter, hai người đã trở lại."
Người nói chuyện là một người mập mạp, chiếc mũ trong tay không ngừng chuyển động, nịnh nọt cười. Bên cạnh là một người đàn ông nhiều tuổi cao cao gầy gầy, ánh mắt khôn ngoan chăm chú nhìn Keria.
"Bộ trưởng Fudge, xin chào." Keria lạnh lùng nói.
" Cậu Potter, biểu hiện hôm nay của cậu không gì sánh kịp, rất xuất sắc." Deft tán thưởng, " Hơn nữa, mấy chục vòng phòng hộ phép thuật kia, hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng."
Trong lòng Keria cảnh giác, lặng lẽ lui nửa bước, trốn phía sau Gumayusi, miệng vẫn ứng phó với Deft, " Thầy hiệu trưởng, kỳ thật lúc ấy em cũng không có cách gì, đành phải đem những thần chú được học lặp đi lặp lại nhiều lần, hiệu quả của nó cũng khiến em vô cùng khiếp sợ." Bị nhìn ra vòng phòng hộ kia rất mạnh là điều tất nhiên, chỉ là quyết không thừa nhận.
Deft gật đầu cười cười, " Lúc ấy, tình huống rất khẩn cấp, còn có thể sử dụng pháp thuật xuất sắc như thế, quả nhiên là học sinh tài năng."
" Cũng do các vị giáo sư dạy tốt." Keria cười giả dối. Từ khi vào Slytherin số lần cười như vậy càng ngày càng nhiều.
" Được rồi, Deft, chúng ta nên bàn việc chính." Gumayusi thức thời xen vào, " Keria, em đến xem Oner đi."
" Vâng, cậu." Keria nhanh chống nhân cơ hội rời đi, thoát khỏi hai mắt cao thâm khó lường của Deft.
Fugde không biết nên nói cái gì, Gumayusi và Deft đều là người hắn không thể trêu vào, lúc hai người kia hợp tác với nhau, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
" Ai cho phép ngươi ra lệnh như vậy? Không được làm người khổng lồ bị thương sao? Ta tổn thất mấy chục thủ hạ!" Gumayusi gầm lên.
" Hội phượng hoàng cũng tổn thất hơn mười tinh anh." Deft nhàn nhạt nói. Tổn thất của ông hơn so với Gumayusi lớn hơn rất nhiều, bởi vì ông không giống Gumayusi, thích tích trữ vật hi sinh.
Fudge đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: " Tôi, tôi cũng chỉ dựa vào ý của các ngài mà làm, các ngài rất quan tâm đến người khổng lồ."
Đúng là như thế, Deft và Gumayusi rất quan tâm đến người khổng lồ, bởi vì bọn họ có sức chiến đấu tốt hơn người, hơn nữa dễ bị lừa gạt.
" Trước khác, nay khác. Làm bộ trưởng bộ pháp thuật nên biết xem xét thời thế, hơn nữa bởi vì mệnh lệnh sai lầm của ngươi khiến ta tổn thất rất lớn," Gumayusi liếc mắt Deft, " Cũng khiến Deft tổn thất rất lớn, ta nghi ngờ kẻ đứng sau vụ tấn công này có liên hệ với ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là bộ trưởng bộ pháp thuật, Muciber, đưa hắn đến bộ pháp thuật, các ngươi tự biết nên làm gì."
Một Thần sáng xuất hiện, lấy đũa phép của Fudge, bắt hắn rời đi.
" Làm như thế, ta thấy hắn quá ngu xuẩn, không biết rõ thời thế." Deft chậm rãi nói.
" Có lẽ." Gumayusi cười lạnh, " Deft, chắc chắn ngươi biết rõ mệnh lệnh này trước ta, vì sao ngươi không thay đổi mệnh lệnh?"
Deft đẩy kính mắt, " Lúc ấy, ngoài cầu trường, ngoại trừ Thần sáng thì không có phù thủy còn sống, thay đổi mệnh lệnh không có nhiều tác dụng. Huống chi, ta thích dệt hoa trên gấm."
==============================================================================
Buổi sáng, khi Gumayusi cùng Deft liên hợp, toàn bộ kẻ thù đã bị tiêu diệt, mọi người an toàn, có thể đều tự về nhà. Trận chung kết Quidditch World Cup sẽ chọn thời gian đấu lại.
Về đến nhà, lập tức Keria bị Gureum quấn lấy chân, nó dùng cách của chính mình kiểm tra thân thể Keria. { Ồ, thoạt nhìn không bị thương gì.}
Keria ôm lấy thân thể của Gureum, hôn lên cái đầu rắn cực lớn, {Gureum thân yêu, ta rất nhớ ngươi.}
{ Ta cũng nhớ ngươi. Nghe radio đưa tin nơi cắm trại bị kẻ thù tấn công, ta rất sốt ruột! May mắn ngươi không có việc gì.}
{ Được rồi, Gureum, để Keria lên lầu ngủ đi, đã một đêm Keria không ngủ.} Gumayusi không muốn Keria đã lộ vẻ mệt mỏi và hai mắt thâm quầng bị Gureum làm phiền, liền mở miệng ra lệnh.
Quả thật Keria mệt muốn chết, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say.
Ánh chiều tà phủ lên trang viên Gumayusi, mọi vật đều được bao phủ một màu đỏ, khung cảnh đẹp đẽ thoải mái đến mức mê say. Keria nhẹ nhàng kéo rèm cửa, hưởng thụ không khí dễ chịu của ngày hè, trận chiến đẫm máu rạng sáng hôm nay giống như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng Keria biết đó không phải mộng, hai mươi tờ báo đặt trên ghế sofa cũng không phải mộng. Trên cùng là Nhật báo tiên tri, số lượng phát hành đã tăng thêm hàng nghìn bản. Trên trang nhất là tiêu đề: Trận chiến đẫm máu đêm Quidditch World Cup, phía dưới là hai tấm ảnh chiếm hơn nửa trang báo, là ảnh Keria không chút thương xót giết chết một con quái vật, là ảnh Keria nhẹ nhàng ôm lấy một đứa trẻ đang khóc. Báo miêu tả rạng sáng hôm nay cầu trường đột nhiên bị tấn công, liệt kê danh sách 4953 người chết, trong đó đa phần không thấy thi thể. Tin tức nhiệt tình ca ngợi Gumayusi và Keria, đặc biệt là Keria, gọi cậu là " Người khiến người khác phải kính phục", tuyên bố cậu chắc chắn xứng đáng nhận được huy chương Merlin, đồng thời phê phán nghiêm khắc mệnh lệnh sai lầm Fudge trong cuộc tập kích này, ám chỉ Fudge cấu kết với kẻ thù, tỏ vẻ Fudge nên nhận nụ hôn của giám ngục. Hơn mười tờ báo khác của phù thủy nước Anh cũng có nội dung tương tự, còn lại là báo chí của nước khác, Keria nhìn thấy có hai tờ là của Mĩ. Chắc chắn là đưa tin giống nhau, bởi vì trên báo có hai bức ảnh giống báo của nước Anh.
Cẩn thận nghĩ lại, Keria hoảng hốt nhận ra lúc cậu chiến đấu cứu người quả thực có người chụp ảnh cậu...... Ách, hóa ra ở thế giới hay thời đại nào, phóng viên đều vì công việc mà không ngại nguy hiểm, Keria nhịn không được, mặt đen lại.
{ Ngươi là đứa trẻ ngốc nghếch, bảo toàn mạng sống của mình là được rồi, còn đi cứu những người ngu xuẩn kia làm gì.} Gureum chậm rãi bò đến, cọ cọ đầu vai Keria.
Keria cười, { Gureum, trong những người đó, có phù thủy máu trong mà Guma luôn tán thưởng.}
Gureum khinh thường vẫy vẫy đuôi rắn, { Ngày cả một thần chú làm giảm pháp thuật nho nhỏ cũng không thể giải quyết, chết cũng không tiếc. Những tên vô dụng đó chết đi, thì còn người thừa kế.}
Keria bị Gureum chọc cười, { Ngươi nói cũng đúng.} Thế giới này vốn là mạnh thì sống. { A, Guma đâu? Đến bộ pháp thuật sao?} Gureum lắc đầu, { Hắn cần phải đi, nhưng chưa có thời gian.}
Nói thế là sao? Keria không hiểu.
" Việc khác thì không có vấn đề, cứ dựa theo ý của Keria mà làm." Gumayusi đi xuống cầu thang, nói với thuộc hạ, phía sau là mấy Tử thần thực tử. Mấy Tử thần thực tử này từng gặp Keria tại lễ giáng sinh năm trước, người đang nghe Gumayusi nói là Jim Green, là cố vấn tài chính riêng của Gumayusi, khiến Keria có chút không thoải mái chính là Jim có vào phần giống Keria, tóc đen mắt xanh, ánh mắt Jim nhìn cậu khiến cậu khó chịu.
Gumayusi thấy Keria, " Mới ngủ trong chốc lát đã tỉnh? Có muốn ngủ thêm một lát hay không?" Hắn hôn nhẹ cái trán của Keria.
Keria lắc đầu, cậu đã ngủ đủ. " Ngươi muốn đến bộ pháp thuật?"
" Ừm, nhiều việc không thể để Deft một mình làm chủ, không tốt đối với Tử thần thực tử." Gumayusi lấy một văn bản trong tay Jim giao cho Keria, " Thời gian gấp gáp, có rất nhiều chuyện ta không nghĩ đến. Em xem kỹ, có cái gì không hài lòng thì nói với Jim, để hắn sửa." Lại hôn nhẹ hai má Keria, " Ta phải đi rồi, có lẽ trước ngày 1 tháng 9 ta sẽ không trở về, có việc thì em cùng Gureum đi ra ngoài, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Được không?"
" Được." Keria ngoan ngoãn gật đầu, yêu cầu của cậu Gumayusi đã nhanh chóng thực hiện, cậu nên nghe lời hắn.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com