7; adc
lee minhyung là một xạ thủ.
thậm chí còn là một xạ thủ giỏi.
farm lính, giữ trụ, đi đường, giao tranh, tất cả mọi thứ đều rất ổn định.
nhưng có một vấn đề rõ ràng, rằng xạ thủ dù có giỏi đến mấy cũng không thể làm chủ được đường dưới nếu không có hỗ trợ đi cùng.
không sai, lee minhyung là một xạ thủ giỏi.
một xạ thủ giỏi nhưng không có support.
đây cũng là vấn đề mà ban huấn luyện của T1 luôn đau đầu bấy lâu. họ cần có một hỗ trợ đủ xứng tầm với sự khát máu của lee minhyung: vừa có thể bảo kê xạ thủ lúc cần thiết, lại vừa có thừa năng lực để sẵn sàng lao lên cùng hắn bất cứ khi nào. mà những cậu nhóc ở academy thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn tốt khi mấy đứa còn quá nhỏ và non nớt; bên cạnh minhyung nên là một hỗ trợ chơi chắc chắn và kinh nghiệm hơn thế nhiều. đó cũng là lý do bản hợp đồng của minseok và T1 ra đời.
có đánh chết lee minhyung cũng không thừa nhận rằng hắn thích đến mức nhảy câng câng ở phòng stream trong câm lặng khi nghe tin đâu.
ừ, đúng đấy, lee minhyung còn là một xạ thủ giỏi trong việc đơn phương ryu minseok.
hắn cũng chẳng biết tự bao giờ, tình cảm của mình lại trở nên ắp đầy tới vậy. ắp đầy tới mức vào cái buổi tiệc thân mật làm quen thành viên mới của T1 hôm ấy, hắn không kiềm chế nổi mình mà tiếp cận em, rồi thành khẩn mời em cùng đồng khởi một ly. em cũng thật ngây thơ và xinh đẹp làm sao, khi nốc cạn dòng chất lỏng sóng sánh màu đỏ rượu chất chứa đầy tâm tư ấy vào người.
không một chút nghi ngờ.
minseok làm sao mà biết được, khoảnh khắc em gật đầu nhận ly rượu rồi một hơi uống sạch ấy, lee minhyung đã ước hắn có thể thay cái ly thuỷ tinh vô tri đó bằng môi của mình. mút, cắn, hay đay nghiến. hắn muốn làm tất cả mọi thứ với hai phiến môi hồng đào chúm chím ấy cho đã cơn thèm khát bấy lâu. phá huỷ hay nâng niu, gì cũng được, miễn là có thể chạm được vào chúng.
hoặc thậm chí là không chỉ dừng lại ở những cái hôn. hắn muốn nhiều hơn thế.
sự thật chứng minh lee minhyung là một tên khốn tham lam. khốn là vì hắn mang quá nhiều tâm tư chất chứa với hỗ trợ nhỏ của mình, mà phần lớn trong số chúng chẳng phải loại suy nghĩ đứng đắn gì. còn tham lam là bởi hắn thật sự không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến tới mười bước. đôi lần chạm nhẹ ở cầu vai khi đi cạnh nhau, dần dà tiến tới những lúc mười ngón tay đan chặt, và rồi trở thành vài cái ôm động viên đầy chóng vánh sau khi kết thúc trận đấu. lý trí nói rằng hắn chỉ cần vậy là đủ, nhưng con tim lại gào thét muốn nhiều hơn nữa.
đến cái mức mà lee minhyung đã thực sự chẳng thể kiểm soát nổi mình vào buổi chiều hôm ấy.
đáng nhẽ ra mọi thứ vẫn nên diễn ra như mọi ngày: thức dậy, vệ sinh cá nhân, ăn trưa, di chuyển ra phòng tập luyện tới đêm. vốn dĩ sẽ là như thế, cho đến khi lee minhyung nhìn thấy ngưỡng vọng của cuộc đời mình cúi chào mọi người trong đội với một tông giọng vỡ vụn và đôi mắt lóng lánh nước.
con mẹ nó chứ, khi ấy hắn đã thực sự muốn giết chết thằng chó nào làm em khóc như thế.
có vẻ anh seongwoong cũng nhận ra sự bất thường ấy, khi hắn liên tục thấy huấn luyện viên của đội thì thầm gì đó với em. ánh mắt của lee minhyung hoàn toàn dính chặt lấy thân ảnh nhỏ bé kia, trong đầu đặt ra hàng vạn câu hỏi, mà chủ yếu là lí do tại sao mắt cún của em lại ướt nước như vậy. thề với Chúa, trong tâm tưởng tội lỗi của anh chàng xạ thủ họ lee, minseok chỉ có thể rơi nước mắt khi bị hắn nhồi đầy mà thôi, chứ không phải vì bất cứ một lí do chết tiệt nào khác.
"ổn chứ? em có cần nghỉ ngơi không?"
lee minhyung thề là mình đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng ánh mắt lấp lánh nước cùng bờ môi hồng nộn mím chặt ấy khiến hắn không tự chủ mà trầm giọng thêm đôi phần. đéo ổn rồi, người ta mới thở thôi mà mày đã cứng như đá tảng thế này, đúng là vô liêm sỉ.
"tớ ok, không sao đâu. đừng bận tâm, hôm nay cũng tập luyện thật tốt nhé."
minseok cố gắng mỉm cười, che dấu nội tâm đang dậy sóng. sự thật rằng em không hề ổn, khi vừa bị gọi lên phê bình do phong độ không ổn định. hỗ trợ nhỏ biết rằng mình cần phải thay đổi rất nhiều khi sang một môi trường mới để có thể thích nghi, nhưng mọi thứ vẫn thật khó khăn. đúng là dạo gần đây em có quá nhiều mối phân tâm, khiến trong lúc tập hay cả ở những trận đấu chính đánh có đôi phần lệch lạc. em sợ chứ, sợ rằng cứ tiếp tục thế này thì chức vô địch mình mong ước bấy lâu sẽ tuột khỏi tầm tay. nhưng minseok không biết làm thế nào cả, khi mà mối bận tâm ấy lại là cái người cao lớn ngồi sát cạnh bên em kia.
lee minhyung.
em nhận ra những rối ren trong cảm xúc này chỉ xảy đến với mình khi ở cạnh hắn. minseok thấy trái tim đập nhanh tới khó thở khi hai người có những động chạm dù chỉ là nhỏ nhất. em sẽ vô thức dựa dẫm vào hắn khi cả hai đi cùng nhau, đôi lần nắm tay vội vã hay cả những vòng ôm siết chặt, em đều muốn kéo dài chúng thêm một chút, chút xíu thôi. hỗ trợ nhỏ không biết nên đặt tên cho những mối quan tâm này là gì. em tìm tới người đi rừng của đội để xin lời khuyên, và thứ minseok nhận được là một tràng cười hô hố cùng với sự thẳng thừng đập vào mặt:
"ôi bạn tôi ơi, như thế là đang yêu rồi đấy."
dòng suy nghĩ miên man đột nhiên bị cắt đứt khi anh seongwoong yêu cầu cả đội bắt đầu tập luyện. vẫn là ashe, và vẫn là một ván đấu tệ hại của cá nhân minseok. đại băng tiễn bắn hụt rất nhiều lần, và em càng đánh càng thấy mệt mỏi. sự mất tập trung ấy đã đánh động tới những người đồng đội cạnh bên, khi minhyung là người đầu tiên chủ động hẹn em ra nói chuyện riêng sau trận.
"em thật sự không hề ổn một chút nào, đúng chứ?"
minhyung thì thầm. có mù thì hắn vẫn nhận ra hỗ trợ của mình dạo này chơi không tốt, và rõ ràng điều đó ảnh hưởng không nhỏ tới cảm xúc của em. hai người họ đang ở trong phòng stream của anh chàng xạ thủ, và lee minhyung hoàn toàn có thể nhìn ra mọi cảm xúc thay đổi từ phía người đứng trước mặt. hoang mang à? có đấy. bối rối ư? cũng có luôn. nhưng nhiều hơn cả, và cũng quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, là khi xạ thủ họ lee thấy khoé mắt người hắn yêu vẫn còn đang ướt nước.
ôi chúa ơi, bây giờ lau nước mắt cho em bằng môi thì liệu có bị ăn tát không nhỉ?
"có lẽ vậy. dạo này tớ thường hay bị mất tập trung." minseok cất lời, thành công đánh gãy mơ tưởng đang nhen nhóm trong tâm trí người trước mặt.
"lý do?"
vẫn là một khoảng không im lặng đầy chết chóc. bờ môi hồng nộn bị minseok dày vò tới đáng thương khi em cố gắng ngăn bản thân bật ra bất cứ lý do chính đáng (hoặc không) nào. em không muốn bày tỏ nỗi lòng, mà đúng hơn là minseok quá ngại để nói ra, hoặc thừa nhận bất cứ điều gì đại loại như kiểu "ừm minhyung à thật ra là tớ thích cậu". công tư phân minh kiểu quái gì khi mà lại để tình cảm chi phối công việc thế này kia chứ?
"nghe này, cưng. keria là một người chơi giỏi, khả năng của em ai cũng phải công nhận. là xạ thủ chơi cặp cùng em, tôi nghĩ mình nên được biết lí do. support đánh không ổn cũng ảnh hưởng tới adc rất nhiều, em biết mà đúng chứ?"
"là vì cậu đấy."
"hả?"
"lý do tớ phân tâm là vì cậu." minseok ngại tới mức không thể ngẩng đầu lên. dù không muốn thừa nhận sớm như vậy, nhưng cũng không thể trách được, khi đầu óc của hỗ trợ nhỏ hoàn toàn tê liệt vào cái khoảnh khắc lee minhyung kéo em ngồi lên đùi mình. có trời mới biết, nếu lee minhyung không nhầm, thì điều này đồng nghĩa rằng em có hảo cảm với hắn, đúng chứ?
mà thật ra đúng sai cũng không quan trọng, khi mà lee minhyung đã chẳng thể ngăn cản bản thân dán mình lên đôi môi thơm ngọt kia được nữa rồi.
đầu lưỡi như rắn trườn, bạo ngược xâm nhập vào khoang miệng. mút, cắn, hay đay nghiến. mọi ảo tưởng bấy lâu đều dồn nén cả vào nụ hôn đầy chất chứa ấy. hắn chỉ chịu tha cho cục bông nhỏ trong lòng khi phát hiện ra em vẫn quá sốc để có thể nhớ rằng mình phải hít thở. khoảnh khắc hai người tách nhau ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, đuôi mắt lấp lánh nước, bờ môi sưng đỏ và hơi thở gấp gáp ấy đã hoàn toàn đánh gục tia lí trí cuối cùng của lee minhyung.
một chút cũng không còn.
"chắc là em không hiểu đâu nhỉ, cảm giác khi mà xạ thủ ngắm mãi nhưng support không cho bắn ấy?"
"hả, tớ đâu có cấm cậu bắn bao giờ kia chứ, đó không phải vốn vẫn là việc của một adc nên làm à?"
"em không cấm tôi bắn?"
"đúng?"
"vậy thì cảm ơn nhé, vào việc thôi."
"hả? chơi game tiếp á? nhưng vừa tập luyện xong mà? ơ này áo của tớ..."
cũng chẳng biết rằng xạ thủ họ lee và support của hắn ta đã có một buổi feedback như thế nào trong phòng stream, chỉ biết rằng theo lời kể của phần lớn mà cụ thể là 3 thành viên còn lại trong đội thì sau hôm ấy minseok đánh bay hơn rất nhiều, đại băng tiễn bắn phát nào là trúng phát ấy, không chệch dù chỉ là một ly.
còn lee minhyung ấy hả? vốn dĩ hắn mà ngắm bắn thì có bao giờ lệch được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com