01; đôi cánh của anh, thiên chức của em
"Cục cảnh sát ở thành phố S đã thành công điều tra và bắt giữ hang ổ mại dâm bắt cóc và giam giữ omega. Con số chính xác về các nạn nhân vẫn chưa được chính thức xác nhận...."
Lee Minhyung nhìn TV đang chiếu tin tức nóng hổi là tâm điểm chú ý của cả nước, anh cũng rất nóng lòng theo dõi vụ án này. Thế nhưng điều anh thấy lạ lẫm là người đối diện dường như chẳng mảy may để tâm đến nó. Nếu như là Ryu Minseok của ngày bình thường, em nhất định sẽ đập bàn đập ghế mà chửi rủa đám ác quỷ đội lốt người kia. Vậy mà ngày hôm nay em im lặng đến mức khiến cho anh cảm thấy sợ hãi.
"Hôm nay Minseokie ở chỗ làm có chuyện gì à?" Anh ân cần hỏi, cũng gắp vào bát em một miếng sườn.
"Nếu như em không thể sinh con thì bạn có muốn cưới em không?"
Một câu hỏi lấp lửng không đầu không đuôi khiến Lee Minhyung giật mình. Nhưng chính sự do dự trước khi trả lời đã làm Ryu Minseok thất vọng. Em đã mong chờ điều gì chứ? Rằng người đó sẽ chắc nịch mà bảo em rằng:
"Tôi thích em không phải vì em có thể sinh con hay không."
Nhưng em nào có ngờ, Lee Minhyung đã sớm vắt hồn vía lên mây khi nghe thấy em ngỏ lời.
"Minseokie muốn cưới anh à?"
"Hả? Trọng điểm là sinh con cơ mà?"
"Con cái quan trọng gì? Minseokie nói lại đi, nói muốn cưới anh ấy?"
"..."
Ryu Minseok biết Lee Minhyung có hứng thú với em từ lần đầu gặp mặt, vốn tưởng rằng sự thích thú nhất thời của anh cũng như bao alpha khác, sẽ chóng tàn phai khi em tỏ ra đủ lạnh nhạt. Nhưng mưa dầm thấm lâu, thứ tình cảm đơn thuần chẳng chút toan tính ấy bắt đầu làm em rung động. Em nghĩ rằng khi yêu một người thì cần phải trải qua sinh tử như trong phim ảnh, bởi chỉ có lửa mới có thể thử ra thứ tình cảm quý giá như vàng. Vậy mà bây giờ em lại hạnh phúc với một cuộc đời bình thường như thế này, có người nấu cơm một ngày ba bữa, đưa đón bất kể nắng mưa.
Em tìm thấy sự hạnh phúc giản dị trong cuộc sống có Lee Minhyung.
Và Lee Minhyung, với em, còn quý giá hơn vàng.
"Thôi... Nếu Minseokie không thích thì không cưới nữa nhé?"
Có lẽ Ryu Minseok không biết, rằng cho dù em quản lý biểu cảm gương mặt tốt như thế nào cũng không thể che giấu được Lee Minhyung. Bởi vì trước đây chẳng ai nhìn thấy đôi cánh thiên thần của em, cho nên em cũng không để ý mà kiểm soát nó nên hắn đã có thể dựa vào đó mà biết em đang cảm thấy như thế nào.
Khi được ăn bánh ngọt, cánh của Ryu Minseok sẽ vô thức giương lên rất cao, có thể chạm đến cả trần nhà. Nhưng khi em buồn, giống như lúc này đây, cánh của em sẽ rũ xuống, màu sắc cũng tối đi vài phần. Vậy cho nên chẳng khó để bạn lớn nhận ra em đang không vui, hoặc thậm chí là chẳng cần nhìn đến đôi cánh đằng sau, Lee Minhyung cũng biết được khi bạn bé chẳng tập trung cho một bữa tối toàn món em thích.
"Em đã nói gì đâu?"
"Thế không nói nữa. Minseokie ăn cơm đi."
"Minhyung..."
"Anh đây."
"Hôm nay có một bệnh nhân khóc trước mặt em."
"..."
Lee Minhyung không phải người đầu tiên nhìn thấy cánh của Ryu Minseok.
Người đó là Han Wangho, một omega lặn. Em đã từng rất yêu thích vẻ đẹp của anh ấy, và luôn tự hỏi tại sao Thượng Đế lại thiên vị như thế, khi cho Han Wangho tất cả mọi thứ mà một người bình thường có thể ao ước. Nhưng người đứng trước mặt em hôm nay lại không còn là dáng vẻ xinh đẹp tự tin trước kia nữa. Han Wangho đứng còn không vững, phải có người đẩy anh ngồi trên xe lăn. Kể cả anh nắm chặt tay em, mệt mỏi lắc đầu cũng không thể ngăn cản sự giận dữ của em lúc này. Em sẵn sàng đổ hết tội lỗi lên alpha của anh vì đã không chăm sóc anh cẩn thận.
Dù cho em biết đây đã là hậu quả em dự đoán được ngay từ đầu.
Dù cho em biết alpha của anh ấy phải là người chăm sóc anh tốt nhất hơn bất kì ai.
"Thai ngoài tử cung."
"Ừ, anh đã đoán ra rồi."
"Anh ơi..."
Ryu Minseok không đọc kết quả, lại chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho Han Wangho. Anh cảm nhận được cơn đau đang càn quét trong cơ thể mình, nó cũng bóp nghẹt lấy trái tim anh. Và dạo gần đây, anh dường như nghe được tiếng khóc của một đứa con còn chưa thành hình.
Và nó không thể chào đời được nữa.
Han Wangho đủ bình tĩnh để không khóc trước mặt Lee Sanghyuk vì anh không muốn hắn lo lắng, nhưng khi anh đọc hiểu từng chữ một trên tờ kết quả này, anh đã không kiềm được lòng mình nữa. Omega lặn rất khó sinh con, cơ thể anh cũng không khỏe mạnh như những người khác. Nếu đứa bé này không có duyên với anh, tức là anh và Lee Sanghyuk không thể làm ba nữa.
"Minseokie..."
"Em đây."
"Bọn anh đã đặt tên cho đứa bé rồi đấy."
Ryu Minseok yêu thích việc chào đón mỗi sinh mệnh thuần khiết đến thế giới này, thế nhưng những lúc như thế này làm em cảm thấy làm một bác sĩ khoa sản là việc tàn nhẫn như thế nào. Và ngay cả khi em có năng lực của một thiên thần, em cũng chẳng thể cứu lấy những sinh mệnh bé nhỏ ấy, cứu lấy sự vụn vỡ trong tim mỗi omega khóc trước mặt em.
Những đứa trẻ chưa thành hình nhưng đã có một cái tên.
Nếu chúng nó được sinh ra thì chúng sẽ được yêu thương đến nhường nào cơ chứ?
"Rồi hai anh sẽ lại có em bé thôi."
"..."
Han Wangho lấy tay che miệng để không ngăn cho anh phát ra tiếng. Anh sợ người ở ngoài cửa sẽ lo lắng, người đó cũng giống như anh, đều mong chờ đứa con này rất nhiều năm rồi. Dù anh biết hắn mạnh mẽ, nhưng anh cũng biết đây là tin dữ dành cho cả hai người. Lời an ủi của Minseok cũng chẳng khiến anh khá hơn là mấy, vì chính anh cũng biết nó chẳng thể nào xảy ra được nữa.
Nhà Lee Han bọn họ, sẽ không được đón chào thiên thần nhỏ rồi.
Lee Hansol.
Lee Hansol.
Lee Hansol.
Ba nhỏ xin lỗi con.
...
Ryu Minseok không phải chịu nỗi đau đớn thể xác như Han Wangho, nhưng trong em cũng tồn tại một loại cảm xúc chẳng được đặt tên mà cũng khiến em đau đớn thật nhiều. Em bất lực nhìn chiếc thẻ tên Bác sĩ Ryu trước mặt, cũng bất lực chạm vào đôi cánh của chính mình.
Bọn họ gọi em là thiên thần áo trắng, nhưng đến lúc cần thì em lại chẳng thể cứu được ai cả. Em vẫn bất lực trước sinh lão bệnh tử, nhìn những đứa trẻ xấu số lần lượt rời đi.
***
"Không phải lỗi của Minseokie đâu." Lee Minhyung nắm lấy tay em.
"Minhyungie, nhưng anh Wangho đã cứu em một mạng. Bây giờ em lại trơ mắt nhìn anh ấy rơi vào vực sâu không đáy hay sao? Em không nỡ."
"Nhưng Minseokie đã làm hết sức rồi mà..."
"..."
Lee Minhyung không biết rõ về khả năng của em, nhưng em biết.
Và hơn hết, em biết em chưa làm hết sức.
"Minhyungie có biết tại sao anh Wangho lại nhìn thấy cánh của em không?"
"..." Anh lắc đầu. Chính anh còn không biết tại sao hắn nhìn thấy đôi cánh này nữa mà.
"Vì nó vốn dĩ là cánh của anh Wangho."
Nhưng lúc đó, tên của anh ấy không phải Han Wangho. Anh ấy mang một cái tên khác, cùng với đôi cánh thiên thần có năng lực thanh lọc tinh khiết nhất trên thiên đường.
Kim Hyukkyu.
Trái ngược với anh, đôi cánh của Ryu Minseok lại không bay được. Em bỏ rất nhiều thời gian để tập bay nhưng vẫn không thể bay, mà nếu như thế thì em sẽ không hoàn thành được sứ mệnh của một thiên thần. Vậy nên việc em biến mất khỏi thế giới này chỉ là vấn đề thời gian thôi. Việc thiên thần chúc phúc giống như loài người ăn cơm vậy, nếu em không làm được thì em sẽ không thể sống tiếp.
Năm ấy, em ngây thơ non nớt như tờ giấy trắng tinh, cảm thấy chẳng cần phải xuống thế giới loài người đến thế. Em nằm vùi mình trong những đám mây mềm mịn như bông gòn, tận hưởng thời gian đếm ngược của chính mình.
Cho đến một ngày, Kim Hyukkyu từ thế giới loài người trở về với thân xác không lành lặn. Cơ thể anh chẳng chịt những vết thương chẳng biết từ đâu mà có, vì rõ ràng con người bình thường không thể làm tổn thương anh đến mức này.
"Em có muốn cứu anh không?"
Đấy là câu đầu tiên mà Kim Hyukkyu hỏi em.
Lần đầu tiên em được nghe về câu chuyện về con người, về giới tính, về một xã hội mà ác quỷ và thiên thần sống pha trộn. Có những người nỗ lực cứu lấy sinh mạng của người khác, cũng có những người dẫm lên nó mà chà đạp.
Và Kim Hyukkyu là người dạy cho em bài học đầu tiên về con người, rằng chẳng có ai xấu cả. Em có thể thích họ, cũng có thể ghét họ nhưng chẳng có ai ngay từ đầu đã là người xấu. Nên cho dù bây giờ anh đang trên bờ vực của cái chết, anh vẫn thương cho cái người đã đẩy anh vào bước đường này. Rằng người ấy chỉ đi sai một đôi giày, rẽ nhầm hướng trên một con đường mà thôi.
"Anh ơi, phải làm sao mới cứu được anh đây?" Đôi mắt em đã ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Hyukkyu nằm trong vòng tay em, yếu ớt đến mức tưởng chừng một giây sau anh sẽ tan biến. Em thích anh lắm, vì anh là người duy nhất em biết trên thế gian này kể từ khi em được sinh ra. Anh chăm sóc em, dạy dỗ em rất nhiều điều. Dù em chẳng nhận thức được nếu tính ra thời gian của thế giới loài người là đã qua bao lâu, nhưng em tin rằng đủ lâu để Kim Hyukkyu trở thành một tồn tại không thể thiếu trong cuộc đời em nữa.
"Minseokie có nguyện ý thay anh khám phá thế giới này không?"
Dùng đôi cánh của anh, đi thực hiện thiên chức của em.
"Nhưng nếu không còn cánh nữa thì anh sẽ như thế nào?"
"Anh sẽ trở thành con người thôi. Trải qua sinh lão bệnh tử, có thể sau này còn có thể gặp gỡ yêu thương một người nào đó, sau đó sinh một đứa con, một nhà ba người sống hạnh phúc."
Ryu Minseok gật đầu. Vẹn toàn cả hai người, làm sao có thể từ chối chứ? Em không phải tan biến, mà Kim Hyukkyu cũng được sống cuộc sống mà anh muốn.
Nhưng tại sao Kim Hyukkyu không nói cho em biết, rằng thiên thần từ bỏ đi đôi cánh của mình không khác nào con người bị lột da róc xương. Và hơn cả, là không thể luân hồi.
Anh chỉ có thể sống một kiếp này nữa thôi.
"Anh lừa em."
"Anh đâu có lừa em. Sống thêm một kiếp còn hơn là tan biến thành tro bụi ngay bây giờ, có đúng không?"
"..." Minseok gật đầu, dù cho nước mắt em vẫn chưa ngừng tuôn. "Anh đi đầu thai đi. Em nhất định sẽ tìm ra anh rồi bảo vệ anh."
"Được. Anh chờ Minseokie nhé."
Ryu Minseok có được đôi cánh và lúc ấy em mới nhận được sứ mệnh của em. Em là thiên thần chúc phúc cho các em bé mới chào đời.
Nhưng chính vì như thế, em mới không thể kiểm soát được ai có thể nhìn thấy cánh của em, vì vốn dĩ nó là cánh của Kim Hyukkyu. Và cũng bởi vì trên lưng em là đôi cánh của người em yêu quý, nên em mới biết rõ tường tận về cái gã alpha lừa dối tình cảm của anh, trộm đi lông vũ trên cánh của anh để làm chuyện ác tày trời.
Nên cho dù em được dạy là không có ai là người xấu cả, em vẫn căm ghét alpha đến tận xương tủy. Em nhất định sẽ tìm ra Hyukkyu và bảo vệ anh ấy sống một đời bình an.
"Nhưng em tìm được anh ấy quá muộn." Ryu Minseok chẳng dám nhìn Lee Minhyung, mà em cũng chẳng còn sức để ngẩng đầu lên nữa.
Lúc em tìm thấy anh ấy, anh đã kết hôn rồi. Phải mất rất lâu để em có thể xác nhận được người đó là Kim Hyukkyu. Một cái tên mới, một diện mạo mới, và một tính cách khác hẳn với người anh Hyukkyu trước đây.
Và chẳng bao lâu sau khi em tìm thấy anh ấy, chính là hôm nay. Một tờ giấy A4 ghi rằng thai ngoài tử cung, và khuyến khích omega Han Wangho không nên mang thai thêm một lần nào nữa.
"Chỉ cần hai người đó yêu thương nhau bầu bạn đến già cũng đủ hạnh phúc rồi. Minseokie đừng lo lắng quá." Lee Minhyung vỗ nhẹ lưng em, nhưng anh biết hắn chẳng thể nào xoa dịu được sự tội lỗi đang dâng trào trong lòng bạn nhỏ.
Giá như em tìm thấy anh Hyukkyu từ lúc anh còn là một bào thai, em có thể chúc phúc cho anh ấy khi anh ấy mới chào đời. Như thế thì nhất định anh ấy sẽ có một cơ thể khỏe mạnh.
Lee Minhyung biết em đang nghĩ như thế. Nhưng thế giới tám tỷ người này, em còn chẳng biết người đó sẽ đầu thai lúc nào hay ở đâu thì làm sao em có thể trách bản thân em được?
Chỉ trách, số phận thích trêu ngươi.
"Minhyungie..."
"Anh đây."
"Nhưng anh Wangho chỉ sống được một lần thôi."
"..."
"Tàn ác hơn nữa là gì anh có biết không? Là anh Wangho nhớ tất cả mọi thứ, nhớ rằng anh ấy đã từng là Kim Hyukkyu, nhớ nỗi đau lọc da róc xương, nhớ cái người đã phản bội anh ấy, và cũng biết rõ đây là kiếp sống duy nhất của anh ấy."
Có nghĩa là, Han Wangho từ giờ cho đến khi anh ấy nhắm mắt, có thể là bảy mươi năm hay tám mươi năm nữa, sẽ chẳng có gì còn sót lại trên thế giới này, chứng minh rằng anh ấy đã từng hiện diện.
Không thể luân hồi, và ngay cả giọt máu ruột thịt của anh, anh cũng chẳng thể giữ được.
Và Ryu Minseok sẽ là người duy nhất nhớ về sự tồn tại của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com