Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: HOUR 1

Summary:

Seungkwan dần dần biết thêm nhiều điều về Gyu hơn.

Và cậu hối hận vì điều đó. Hối hận rất rất nhiều.

Seungkwan rửa tay dưới vòi nước, thế rồi lại nhìn chằm chằm vào gương. Nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng cậu cuối cùng cũng có thể gạch dòng "dùng nhà vệ sinh trên một cái máy bay" ra khỏi danh sách những chuyện cần làm trước khi chết.

Một giờ đồng hồ đầu tiên trên máy bay của cậu có chút... Ừm nói chung là cũng nên chuyện gì đó.

Gyu, cái người mà giới thiệu tên đầy đủ với cậu là Mingyu ấy, đã mua cho hai đứa hai chai rượu vang không cồn thêm cả mấy hộp socola để chia ra ăn với nhau. Seungkwan cũng không phải người mê rượu vang cho lắm, nhưng có thể ngồi nhấm nháp socola cùng ly rượu thế này hóa ra cũng khoan khoái ghê nơi. Thêm vào đó nói chuyện cùng Mingyu rất vui, nhất là khi anh ta không bị "bi" chặn họng nữa.

Mingyu miêu tả khá mơ hồ, về chuyện anh làm việc gì trong ngành giải trí. Seungkwan hỏi anh có phải là một thần tượng hay không, Mingyu ngẫm nghĩ vài giây rồi mới nhún vai trả lời.

"Tôi đoán là cậu có thể nói về nó như vậy."

Thế rồi Mingyu bắt đầu quay qua hỏi về cậu. Rằng công việc của cậu là gì, Seungkwan đã tự hào kể cậu đang làm quản lý một cửa hàng hoa cùng một người bạn thân.

Mingyu lại hỏi tiếp về điểm khác nhau giữa Jeju và Busan, rồi sao cậu không chọn mở cửa hàng hoa ở Jeju. Seungkwan uể oải nhìn anh, buông ra một câu "Do nền kinh tế đấy." Đó đã là một câu trả lời rất thỏa đáng với Mingyu rồi.

Rồi Mingyu hỏi người bạn thân đang ở L.A. của cậu là ai, thêm cả chuyện hai người đã gặp nhau như thế nào, Seungkwan lại nhìn anh theo kiểu lần đầu tiên thấy một người hướng ngoại đến thế. Cậu kể với anh Vernon là bạn thân của cậu từ thời trung học lận, và hai đứa cứ chơi với nhau như vậy từ đó tới giờ. Gần đây thì Vernon bay qua bay lại giữa L.A. và Busan, rồi lại Busan tới L.A. vì cái vụ hai quốc tịch của nó. Seungkwan giải thích thêm concert mà Vernon đang muốn đi xem cùng cậu được tổ chức ở tận L.A., đó chính là lý do tại sao cậu đang ngồi đây, cạnh Mingyu ngay lúc này. Điều đó khiến Mingyu chợt cười toe toét. Và rồi anh cắn môi bồn chồn khi cậu nhìn qua chỗ khác, khẽ hỏi cậu có còn độc thân hay không.

Seungkwan tí thì nghẹn miếng socola vì câu nói vừa thoát ra từ miệng Mingyu, ít nhất thì trông anh cũng giống như đang cảm thấy có lỗi lúc Seungkwan ho liên hồi.

"Tôi mới chỉ có nắm tay anh một lần để anh không bật khóc trên máy bay, và giờ thì anh quay ra tán tỉnh tôi hở?" Seungkwan hỏi thẳng, còn Mingyu lại nhún vai lần nữa.

"Tôi đã có cảm giác mình có thể chết bất cứ lúc nào ngay khi bước chân lên chiếc máy bay này, nên thà cứ nói ra hết một lần luôn, cậu chắc cũng hiểu ha. Và tôi... tôi không có quá nhiều những dịp, kiểu cơ hội, để làm những việc như này. Nếu cậu không có xu hướng tính dục kiểu đó, tôi hoàn toàn có thể hiểu được." Mingyu nói khiến Seungkwan nhướn mày thêm lần nữa. Trò "nhướn mày đầy phán xét" của cậu, đó là cái cách mà Vernon đặt tên cho nó.

"Vậy nếu tôi có tính hướng theo kiểu đó thật nhưng vẫn không có hứng thú gì với chuyện này, thì anh sẽ không thể hiểu nổi hở?" Seungkwan hỏi lại và Mingyu chợt mỉm cười.

"Ồ, đương nhiên rồi. Cậu không thể không bị tôi thu hút được nếu cậu có, dù chỉ một chút, gay trong người." Mingyu đáp lại xong Seungkwan bèn gập cặp kính của cậu gọn gàng, đặt lên chiếc bàn gấp trước mặt rồi mới dựa lưng lại vào ghế.

"Được rồi, gượm lại đã nào. Tôi cần thời gian để tìm hiểu xem tất cả sự tự tin này từ đâu mà có. Chỉ chưa đầy một giờ trước anh vẫn còn tăng thông khí vì chiếc máy bay này chuyển động. Là chuyển động thôi đấy." Seungkwan nói một tràng nhưng Mingyu lại nhún vai lần nữa.

"Yeah. Nhưng mà có cậu ở đây nắm tay lấy tay tôi khiến tôi có cảm giác rằng mình có thể làm được bất cứ chuyện gì." Câu đó sến đến độ Seungkwan phải rùng mình. Ngón tay của cậu co hết lại, thêm cả cơn lạnh chạy dọc sau gáy nữa.

"Vì Chúa. Tôi nghĩ họ đã đưa nhầm cho chúng ta rượu có cồn." Cách Seungkwan cảm thán khiến Mingyu khẽ cười.

"Họ thậm chí được phép đem rượu có cồn lên máy bay hở?" Seungkwan bỗng hỏi lảng sang chuyện khác, và Mingyu đã nhún vai đến lần thứ ba.

"Vậy là cậu có xu hướng tính dục kiểu đó thật." Đáp lại cậu là câu nói quay lại chủ đề ban nãy của Mingyu, Seungkwan quay qua nhìn anh một lúc rồi mới thở dài.

"Nghe nè, Mingyu. Đừng hiểu lầm tôi có ý gì khác, dù anh là một người đàn ông đầy sức hút. Anh cao, đẹp trai, và có lẽ cũng giàu nữa. Thật lòng thì tôi sẽ hẹn hò với anh nếu đây là tôi thời, ờm, thời đại học ấy. Tôi đoán vậy? Nhưng hiện tại anh không phải là gu của tôi." Seungkwan từ tốn đáp, nghe vậy Mingyu liền nhếch môi cười. Như thể chuyện ai đó có thể từ chối anh là chuyện khó tin nhất trên đời.

"Có một điều tôi nghĩ mình nên nói với cậu ngay lúc này, rằng cậu từ chối tôi càng nhiều thì tôi sẽ càng thấy cậu quyến rũ hơn thôi. Vậy nên nếu tôi là cậu thì tôi sẽ giúp hai đứa thoát khỏi cảm giác khổ sở này và-"

"Nè! Anh có muốn tôi dốc cạn chai rượu vào miệng anh để chặn họng anh lại không?" Seungkwan rít lên. Mingyu dường như vẫn còn to gan đến cỡ muốn cười cậu, vẻ nhăn nhở đó làm Seungkwan trừng mắt nhìn anh.

"Đáng lẽ ra tôi nên để mấy quả "bi" nghẹn chết anh từ nãy." Seungkwan lầm bầm, miệng gặm gặm thanh socola khi đưa mắt nhìn qua bên trái của cậu lần nữa.

"Tôi thà nghẹn chết với "bi" của cậu còn hơn." Mingyu thì thầm ngay sát bên tai cậu và đương nhiên, Seungkwan lại rùng mình. Lần này thay vì nói mồm cậu thực sự nhào sang đánh liên tục vào cánh tay Mingyu.

Và đó cũng là lý do dẫn đến chuyện cậu làm đổ rượu ra áo rồi phải vào phòng vệ sinh thay đồ. Cậu đã lườm Mingyu lần nữa khi đứng dậy, vươn tay rút lấy túi ở ngăn trên cùng, lôi ra một trong mấy cái áo. Chính xác là. Cậu làm tất cả những hành động đó khi vẫn đang lườm Mingyu.

Đây cũng là ví dụ trực quan nhất giải thích tại sao Seungkwan không tin tưởng mấy người cao kều bao giờ. Bạn không thể cao cỡ đó và cơ thể vẫn vận hành bình thường như một phần của dân số thế giới. Chỉ đơn giản là bạn không thể thôi.

Seungkwan mở cửa phòng vệ sinh và hướng về phía lối đi. Cậu chỉ vừa nở nụ cười với nữ tiếp viên đi ngang qua thì ánh lườm đã quay lại trên mặt ngay khi về đến ghế ngồi. Lần này thì cậu ngồi ghế sát lối đi nhất, đặt chiếc túi của cậu vào ghế giữa, mắt vẫn đang lườm Mingyu khi tay cất chiếc áo dính bẩn vào trong túi.

"Liệu cậu có nhận lời xin lỗi theo kiểu một bữa ăn trưa miễn phí không?" Mingyu mở lời với nụ cười ngọt ngào trên môi.

"Có. Nhưng không phải là từ anh." Seungkwan vừa đáp lại vừa kéo khóa chiếc túi. Cậu đứng dậy, nâng chiếc túi đặt lên hốc tủ để đồ, đóng cửa tủ và ngồi lại xuống chiếc ghế sát lối đi. Sau đó Seungkwan nhanh nhẹn lôi điện thoại và tai nghe ra khỏi cái túi vải thô đang để dưới sàn, lườm Mingyu một lần cuối cùng trước khi đeo tai nghe vào và mở Youtube.

Sau vài chiếc video của Buzzfeed, cậu nhận ra Mingyu đang gõ nhẹ vào vai mình, vừa quay ra liền thấy anh giơ lên một mảnh giấy bị xé vội với dòng chữ viết "Xin lỗi mà, tôi sẽ không tán tỉnh cậu như vậy nữa đâu, tôi hứa đó TT-TT".

Seungkwan ngước lên, trừng mắt với anh vài giây rồi mới tháo tai nghe xuống.

"Nếu anh bày trò thả thính một cách quá đáng như vậy lần nữa, tôi sẽ sút vào mông anh đó, rồi anh sẽ biết đôi Nike của tôi có mùi vị ra sao thôi. Anh hiểu rõ rồi chứ?" Seungkwan gằn giọng làm Mingyu cũng biết ý mà ngoan ngoãn gật đầu.

"Được luôn. Còn giờ thì đừng bơ tôi nữa, tôi thấy cô đơn lắm." Cách Mingyu nhõng nhẽo khiến Seungkwan đảo mắt. Cậu đứng dậy, quay về ngồi ghế giữa của mình và xem nốt chiếc video đang xem dở trước đó.

"Đó là ai thế?" Mingyu tò mò hỏi nên Seungkwan đưa màn hình cho anh xem.

"À, là LOONA hả?" Mingyu hỏi lại xác nhận và Seungkwan gật đầu.

"Họ đang ăn đồ của hãng IN-N-OUT trong buổi phỏng vấn này nên tôi muốn đi ăn thử một lần nhân dịp đến L.A. chơi." Seungkwan kể, sự thật thà khiến Mingyu mỉm cười.

"Vậy cậu có muốn đi ăn mấy món đó với tôi không? Không phải tôi đang cố thả thính hay gì đâu, tôi cũng chỉ là rất muốn thử món đó thôi." Mingyu nói rất chân thành, nhưng Seungkwan chỉ nhún vai.

"Để xem thế nào đã. Tôi nghĩ là chuyện này còn phụ thuộc vào cách anh cư xử từ giờ đến cuối chuyến bay nữa." Mingyu nở nụ cười ngay khi Seungkwan đáp lại.

"Vậy chắc tôi phải lịch thiệp nhất có thể rồi." Mingyu cười lên rạng rỡ. Trong một khoảnh khắc nào đó Seungkwan đã chăm chú nhìn anh, chăm chú nhìn nụ cười và đôi mắt ấy, thế rồi đúng lúc đó máy bay mới rung lắc một chút đã khiến Mingyu sợ hãi nhìn ra xung quanh, tay anh lập tức túm lấy tay Seungkwan, miệng phát ra tiếng thút thít ngay lập tức.

Đúng vậy.

Là thút thít thật đấy.

Âm thanh đến từ một người đàn ông cao hơn 6 feet*.

Seungkwan lắc lắc đầu như gạt đi suy nghĩ vừa thoáng qua, cậu bật cười rồi tháo tai nghe.

"Đây sẽ là một chuyến bay dài lắm cho xem." Lời Seungkwan vừa nói ra đã khiến Mingyu cau mày.

"Nếu tôi nói là được bay lâu như vậy tuyệt hơn tôi nghĩ nhiều, thì đó có phải là một lời tán tỉnh không?" Mingyu hỏi xong thì Seungkwan hít vào một hơi thật sâu. Cậu vừa đứng dậy khỏi ghế cái Mingyu liền bật cười, níu lấy mép tay áo Seungkwan để cậu ngồi lại.

Chú thích:

*6 feet = xấp xỉ 1m82

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com