Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Hành hạ tinh thần

Cuộc sống của Yujin và Gyuvin càng ngày càng trở nên vô cùng căng thẳng. Gyuvin không thể vượt qua được nỗi đau mất Taejin, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Yujin. Sự nghi ngờ và căm ghét đã biến tình yêu thành sự hành hạ tinh thần hàng ngày.

Mỗi buổi sáng, Yujin dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cho Gyuvin. Dù đã cố gắng hết sức, từng món ăn đều được chế biến kỹ lưỡng, nhưng Gyuvin vẫn không bao giờ hài lòng.

“Cậu nấu ăn kiểu gì thế này? Đến món trứng cũng làm không xong!”

Gyuvin nói lớn, đập mạnh cái đĩa xuống bàn. Yujin đứng lặng, nén nước mắt vào trong, tiếp tục dọn dẹp mà không dám lên tiếng.

Sau khi dọn dẹp bữa sáng, Yujin bắt đầu làm những công việc nhà khác như lau dọn, giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc khu vườn. Nhưng dù em có làm tốt đến đâu, Gyuvin vẫn không bao giờ hài lòng. Anh luôn tìm ra những lỗi nhỏ nhặt để trách móc.

“Sao nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn thế này? Cậu không làm gì ra hồn cả!”

Gyuvin hét lên khi thấy một vết bẩn nhỏ trên sàn nhà. Yujin chỉ biết cúi đầu xin lỗi và nhanh chóng lấy giẻ lau sạch. Trong lòng em, nỗi đau và sự mệt mỏi ngày càng chất chồng, nhưng em vẫn kiên nhẫn chịu đựng.

Không chỉ dừng lại ở việc chỉ trích công việc nhà, Gyuvin còn thường xuyên buông lời cay nghiệt về quá khứ, gợi lại những ký ức đau buồn để làm tổn thương Yujin.

“Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể thay thế Taejin? Chỉ vì gương mặt đó thôi sao?  Đừng có mơ, cậu không bao giờ xứng đáng với tình cảm của tôi!”

Gyuvin gằn giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Yujin.

Mỗi lần nghe những lời này, tim Yujin như bị xé nát, nhưng em vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục công việc của mình. Em hiểu rằng Gyuvin đang đau khổ và cần thời gian để vượt qua, nhưng những lời nói ấy vẫn khiến em không khỏi tổn thương.

Gyuvin cũng cố gắng cô lập Yujin, không cho em ra ngoài gặp gỡ bạn bè hay gia đình. Mọi liên lạc của Yujin đều bị kiểm soát chặt chẽ, khiến cho em cảm thấy như bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình, đầy áp lực và đau khổ.

“Kể từ bây giờ, cậu không được ra ngoài nếu không có sự cho phép của tôi. Tôi không muốn cậu đi đâu hết, hiểu chưa?”

Gyuvin nói, giọng đanh thép. Yujin chỉ biết gật đầu, cảm giác như mình đang bị trói buộc trong một nhà tù vô hình. Em nhớ những ngày tháng tự do trước kia, nhưng giờ đây, mọi thứ đều thay đổi.

Ban đêm, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Yujin thường nằm co ro trong phòng mình, nước mắt lăn dài trên má. Những ký ức về Taejin và tình cảm dành cho Gyuvin khiến em đau đớn, nhưng em vẫn không ngừng hy vọng rằng một ngày nào đó Gyuvin sẽ hiểu ra và tha thứ cho em.

Mỗi đêm, em đều phải ôm lấy gối, nước mắt chảy dài. Em nhớ những ngày tháng bình yên khi Taejin còn sống, nhớ những lần cả hai anh em cùng nhau vui đùa và chia sẻ mọi điều. Giờ đây, em phải đối mặt với sự căm ghét của Gyuvin, người mà em từng yêu thương sâu đậm.

Dù bị đối xử tàn nhẫn và chì chiết, Yujin vẫn kiên nhẫn chịu đựng, bởi em biết rằng tình yêu, sự hy sinh của mình dành cho Gyuvin và ký ức về Taejin là thật lòng. Ngày này qua ngày khác, Yujin vẫn tiếp tục công việc của mình, cố gắng chăm sóc Gyuvin một cách tốt nhất. Em hy vọng rằng thời gian sẽ làm dịu đi nỗi đau của Gyuvin và mang lại sự bình yên cho cả hai.

Những lời trách móc, những cái tát, và những ánh mắt lạnh lùng của Gyuvin đã biến cuộc sống của Yujin thành một cơn ác mộng không hồi kết. Nhưng em vẫn kiên trì. Dù bị tổn thương, bị hiểu lầm, Yujin vẫn không ngừng yêu thương và hy vọng. Em tin rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, và Gyuvin sẽ nhận ra tình yêu chân thành của mình. Em biết con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai, nhưng em chỉ mong một ngày, những nỗ lực của mình sẽ được đáp lại bằng một chút sự cảm thông và tha thứ từ người mà em yêu thương nhất. Cho đến ngày đó, em sẽ tiếp tục chịu đựng, tiếp tục hy sinh, và tiếp tục yêu thương, dù cho những gì đang chờ đợi phía trước có đau đớn đến đâu.

Reng reng reng! Reng reng reng!

Gyuvin bị đánh thức bởi hồi chuông dài, liền vơ lấy chiếc điện thoại bên cạnh để xem giờ. Đã muộn vậy rồi sao? Cậu ta hôm nay làm cái gì mà không gọi anh dậy vậy chứ? Gyuvin liền lật chăn ra rồi chạy vào toilet vệ sinh cá nhân. Hôm qua anh đi gặp đối tác lỡ uống hơi quá chén nên có chút say, đến giờ đầu vẫn ong ong khó chịu. Nhưng tiếng chuông cửa bên dưới vẫn tiếp tục vang lên liên hồi làm anh bực mình, nhanh chóng súc miệng cho xong rồi xuống đó xem thử.

Khi vừa bước xuống cầu thang, anh nhìn thấy Yujin đang nằm yên bất động trên đất. Rồi ngủ đâu không ngủ lại thích nằm ở đây sao? Chuông reo nãy giờ cũng không biết đường dậy mà ra mở cửa nữa. Gyuvin bèn tránh qua một bên rồi mở cửa cho người bên ngoài.

"Gyuvin, sao anh ấn chuông nãy giờ mới ra mở cửa thế?"

Anh Hanbin thở hắt ra một hơi dài rồi bước vào, thấy Yujin đang nằm ngất xỉu ở trên đất thì liền chạy lại kiểm tra tình trạng của em.

"Yujin! Yujin à! Tỉnh lại đi!"

Gyuvin thì không mảy may quan tâm. Anh chỉ bước qua và ngồi xuống trên ghế sofa, lấy ly nước ra và uống một ngụm.

"Này Gyuvin, Yujin nhà mày hình như ngất xỉu rồi, gọi cấp cứu giùm đi!"

"Tháng nào chả ngất vài lần, không chết được đâu. Anh đưa cậu ta về phòng nằm nghỉ là được"

Cảnh này anh cũng đã quá quen rồi, cậu ta cứ động một chút là lăn ra ngất xỉu, anh còn không biết là thật hay đang cố tình làm bộ đáng thương nữa. Và anh không cảm thấy cần phải lo lắng quá nhiều. Đối với anh, điều quan trọng nhất là sự bình yên của bản thân.

"Còn nữa, cậu ta không phải của em"

"Gớm, kết hôn cũng hơn 2 năm rồi chứ ít gì. Anh thấy thằng bé lo cho mày từng li từng tí, kiếm đâu ra người hiền lành tốt bụng như ẻm đây chứ? Thật sự mày không có chút tình cảm gì với ẻm sao?"

Hanbin nhìn thấy Yujin khổ như vậy thì cũng cảm thấy xót xa thay. Yujin vì Gyuvin mà chấp nhận từ bỏ ước mơ làm thiết kế, ở nhà nội trợ để cố gắng chăm sóc cho anh được tốt nhất, ấy vậy mà anh chẳng bao giờ nghĩ đến em dù chỉ một chút. Không chỉ thờ ơ mà đôi lúc còn mắng chửi em thậm tệ nữa. Thật là đáng thương mà!

"Này Sung Hanbin, anh chỉ là trợ lý thôi, có phải anh quản hơi nhiều rồi không?"

Gyuvin chỉ nghĩ do anh không nói cho Hanbin biết chuyện Yujin đã đẩy người anh yêu vào chỗ chết nên Hanbin mới nói vậy. Nếu biết được sự thật, để xem có ai còn bênh nổi cậu ta?

"Han Taejin đã chết rồi, mày có cần vì một người đã mất mà đối xử tệ bạc với Yujin như vậy không? Mày là chồng danh chính ngôn thuận của ẻm đấy!"

"Anh làm sao mà hiểu được. Định mệnh đã gắn kết em với Taejin rồi, em chỉ yêu một mình ẻm thôi, trước giờ chưa từng thay đổi"

"Mắc gì cứ phải vì lời hứa hồi nhỏ mà làm khó bản thân. Không phải trước đây mày cũng đã từng rung động với Yujin sao? Nếu không có lời hứa đó, có khi mày với Yujin đã sớm thành một đôi rồi. Giờ người thì đã chết, bây giờ mày cần trân trọng người đang đồng hành bên cạnh mày kìa. Ra đây đỡ giùm cái coi!"

Gyuvin chỉ khẽ nhếch môi cười, liếc nhẹ người con trai nhỏ đang được anh Hanbin khó khăn đỡ lên lưng kia.

"Trân trọng sao? Cậu ta không xứng!"

Gyuvin vừa quay lưng rời đi thì Yujin mơ màng tỉnh lại. Hanbin thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi em không nghe thấy những chuyện hai người vừa nói, nếu không chắc chắn sẽ càng thêm đau lòng hơn.

"Anh Hanbin... Anh đến đón anh Gyuvin đi làm sao?"

"Em thấy sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?"

"Dạ không cần anh ạ, em bị thiếu máu nên thỉnh thoảng hay bị ngất xỉu, không có sao đâu anh, nghỉ ngơi một chút là được"

Yujin cố gắng gượng cười rồi để Hanbin đỡ ra phòng khách ngồi nghỉ một chút. Nhưng chợt nhận ra em còn chưa nấu bữa sáng cho anh Gyuvin nữa nên bèn đứng dậy.

"Em tính đi đâu?"

"Anh Gyuvin chắc là chưa ăn sáng, em đi làm bữa sáng cho anh ấy"

Hanbin thở dài nhìn Yujin, giơ tay ra ngăn em lại. Ẻm ngốc thật đó, lúc nào cũng lo cho Gyuvin hơn cả, trong khi sức khoẻ của bản thân thì đang không ổn chút nào.

"Khỏi đi. Lát anh với nó đi ăn ngoài cũng được. Em nghỉ ngơi đi"

Yujin suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.

"Dạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com