Chương 34
Chương 34 – Thiếu nữ mộng mơ
_______________
Sáng hôm sau.
Ánh nắng nhạt đầu ngày len qua các ô cửa kính cao, rọi thành những vệt sáng dài lấp lánh lên sàn đá của Đại Sảnh Đường. Không còn tối lờ mờ như đêm qua, nhưng cũng chưa thật sáng - bầu trời vẫn đọng một lớp mây mỏng xám bạc như lớp sương mờ giăng trong cổ họng khi mới tỉnh dậy.
Lucasta không biết trời sáng từ lúc nào.
Cũng không biết Bailey đã chọc vai nó mấy lần. Hay Ellen đã cúi sát xuống thì thầm:
"Lucasta... dậy đi... Họ đang thu xếp lại Đại Sảnh..."
Một vài học sinh đã gấp gọn gối chăn, trở về phòng sinh hoạt riêng. Một số khác thì đang ngáp ngắn ngáp dài, lết về phía bàn ăn sáng nay được dọn sát tường.
Lucasta vẫn nằm co người, tay quấn vào mép khăn len, tóc xõa lòa xòa che gần nửa mặt. Không ai rõ nó mơ gì - hay có mơ không - chỉ thấy hơi thở vẫn đều đều, và khuôn mặt thì... tĩnh lặng đến lạ.
Bailey đã thử lắc nhẹ vai nó. Susan đập nhè nhẹ vào chân. Một huynh trưởng nhà Ravenclaw còn nghiêng đầu, thầm thì: "Đây có còn là học sinh sống không thế?"
Một lát sau, tiếng nói quen thuộc vang lên gần tai:
"Lucasta! Ê... Lucastaaa... dậy đi đồ gấu ngủ đông-" Bailey. Lần này là giọng rõ hơn, cộng thêm một cái lắc mạnh vào vai.
Lucasta rùng mình. Chỉ rùng mình thôi. Rồi lại rúc sâu vào khăn.
Tiếng Ellen cười nhỏ "Trời ạ, nó bị tê liệt chức năng buổi sáng thật rồi."
Susan thì cười dịu:"Chắc tối qua thức tới sáng.Nhìn mặt còn lú hơn bọn tớ thi năm nhất."
Cuối cùng, một cú kéo nhẹ mền và tiếng Justin thở dài:
"Nếu cậu không dậy bây giờ, lát nữa tụi mình phải tha cậu như bao gạo về Hufflepuff đó."
Lucasta mở hé một mắt.Ánh sáng lóa lên khiến nó phải rúc đầu lại ngay lập tức.
"...Tớ biết rồi mà... Cho tớ ba phút... hay bảy..."
"Cậu nói câu đó ba phút trước rồi," Bailey nói, tay chống nạnh.
"Thật không?" - Giọng Lucasta vọng ra từ trong mền, mơ hồ như thể đang nói chuyện qua một cái gối.
"Thật. Và nếu cậu không dậy, người ta sẽ tưởng Hufflepuff chúng ta có truyền thống ngủ đông giữa học kỳ." - Justin thêm vào, giọng lém lỉnh.
Lucasta lò mò ngồi dậy như thể vừa chiến đấu với rồng xong. Tóc rối, mắt vẫn díp lại, tay quờ quạng vơ lấy chiếc khăn len và bắt đầu... xếp lại chăn. Một cách nghiêm túc, chậm rãi như đang gấp áo lễ trong Nhà nguyện.
"Ít ra thì còn tỉnh táo để gấp mền,"
Susan thì thầm với Ellen:
"Trông cậu ấy như một quý cô bước ra từ buổi vũ hội... nhưng là sau khi lạc vào rừng Cấm ba ngày."
Lucasta lầm bầm, "Tớ nghe đấy nhé."
Bailey giơ lên một cái gương nhỏ:
"Thế thì nhìn thử đi."
Lucasta soi gương một giây... rồi chậm rãi gập nó lại, trả lời khô khốc:
"Không ai cần sống chân thật với bản thân từ sớm như vậy cả."
Ellen giúp Lucasta kéo lại phần vạt áo bị nhăn.
Lucasta chỉnh lại phù hiệu Hufflepuff trên áo khoác đồng phục, rồi càu nhàu:
"...Tớ vừa mơ thấy tớ đi học môn Thiên văn mà thật ra là thi O.W.L."
Susan đưa cho nó một tách trà nóng.
"Chào mừng đến với buổi sáng ở Đại Sảnh Đường - nơi học sinh ăn sáng trên sàn và tin đồn chạy nhanh hơn cú mèo."
Lucasta đón lấy tách trà, nhấp một ngụm và nhíu mày: "Có bánh không?"
Justin đưa ngay một lát bánh nướng bơ còn ấm, vẻ mặt hớn hở:
"Có! Nhưng Malfoy ngồi gần đống bánh đào. Cậu muốn tớ lấy hộ không?"
Lucasta liếc qua bên kia phòng, nơi Malfoy đang ăn như thể không có ai khác trong thế giới.
Nó nhún vai, nói nhỏ:
"Chúng ta đã từng đối mặt với giám ngục rồi. Bánh đào không đáng sợ bằng thế đâu."
Đúng lúc ấy, một bóng nhỏ lướt đến ngồi xuống cạnh Lucasta - mái tóc vàng nhạt bồng bềnh và đôi mắt mơ màng như thể còn đang ở trong giấc mơ thứ ba mươi bảy.
"Chào buổi sáng," Luna Lovegood nói, giọng nhẹ như tiếng gió.
"Cậu biết không, sáng nay mình thấy một con Wrackspurt bay xuyên qua đầu Malfoy. Không biết nó có làm hỏng vị bánh đào không nữa."
Lucasta nhướng mày:
"Chắc cũng chẳng thay đổi được tính nết của cậu ta đâu."
"Ừ. Mình cũng nghĩ vậy," Luna đáp.
Cô bé cắn một miếng bánh mì, ăn trong yên lặng chừng một phút như thể đang lắng nghe tiếng thìa va vào bát của các bạn ở xa.
Rồi đột nhiên, Luna đứng dậy.
"Mình phải đi tìm bố. Hôm nay ông ấy bảo có bài viết về việc Bọ Kẹp Sự Thật đang xâm nhập vào các bức chân dung."
Lucasta kịp hỏi với theo, "Cậu ăn sáng xong chưa đấy?"
"Rồi. Mình ăn bằng ánh mắt nữa mà," Luna nói, và bước đi như thể đang bước xuyên qua làn khói trà.
Justin nhìn theo, vẻ đầy suy ngẫm:
"Em ấy... có thật là học dưới mình một lớp không vậy? Mỗi lần gặp cảm giác như đang nói chuyện với bà đồng trên mây."
"Cậu ấy đặc biệt," Lucasta đáp, vừa cắn miếng bánh nướng bơ, vừa đưa mắt nhìn ra những ô cửa sổ cao lấp lánh nắng sớm.
Susan thở dài, vuốt lại mái tóc:
"Mình không biết tin đồn sáng nay đáng tin tới đâu, nhưng nghe đâu có người thấy giám ngục lại xuất hiện ở bờ rừng phía Nam."
Bailey, vẫn đang nhai vụn bánh quy, khẽ nhăn mặt: "Hay lại chỉ là một đám quạ?"
Sau khi ăn xong, cả bọn mới sực nhớ ra thời gian đang trôi như cú mèo đeo đồng hồ cát - vội vã đứng dậy, ai nấy tay xách tay mang, miệng còn nhai bánh.
Lucasta hấp tấp chụp lấy tách trà cuối cùng của mình, hớp một ngụm rồi kéo váy chạy theo bạn bè ra khỏi Đại Sảnh Đường.
Cầu thang dường như cứ xoay đúng lúc sai, khiến tụi nó gần như trượt chân xuống bậc thứ ba mươi bảy, nhưng cuối cùng cũng đến được phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.
Lucasta vội lao về phía chiếc bàn góc phòng - nơi nó vẫn thường làm bài tập trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Một chồng sách lộn xộn nằm đó. Không buồn kiểm tra kỹ, nó vơ đại mấy cuốn sách có vẻ quen mắt
Bailey đợi ngay cửa: "Cậu đem đủ chưa đó?"
"Đủ!" Lucasta đáp, hoàn toàn tin vào sự phán đoán tốc hành của mình.
Chạy được một đoạn,nó vừa thở vừa lùa tay tìm trong cặp - lấy nhầm sách biến hình rồi.
"Khoan đã...số học huyền bí mình để quên trong phòng sinh hoạt chung!"
Không kịp giải thích thêm, nó vòng nhanh qua hành lang, vượt qua bức tranh trái lê, leo qua hai bậc cầu thang di động và gần như nhảy vào phòng sinh hoạt của nhà Hufflepuff.
Không khí ở đó vẫn còn yên ắng, chỉ có vài học sinh nhỏ hơn ngồi đọc sách hoặc trò chuyện khẽ khàng.
Cuốn Số học huyền bí và những Con số biết đi của nó vẫn nằm trên bàn, yên vị như chưa từng được ai chạm tới.
Lucasta vội vàng vơ lấy sách, nhét vào cặp mà không nhìn kỹ.
Trong lúc chạy ra khỏi phòng, một vật gì đó cứng cáp hơn bình thường đập vào lưng nó mỗi lần nhảy bậc thang, nhưng nó không để tâm - đầu óc đang quay cuồng vì sợ trễ học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com