Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137. Đạo lý và vợ, anh chọn vợ



Nhờ những lời nói nũng nịu làm chất dẫn, Lộc Nhung có một giấc mơ đẹp và gần trưa mới dậy.

Trước khi rửa mặt, cô gõ cửa phòng bạn cùng phòng. Bên trong vang lên một tràng rên rỉ lầm bầm.

Công ty của Triệu Tinh Tinh gộp kỳ nghỉ lễ Quốc khánh và Trung Thu lại. Gom góp chỗ này chỗ kia, cuối cùng tổng cộng Thành ra có mà cũng như không. Vài nhân viên thậm chí còn phải tăng ca, lấy danh nghĩa mỹ miều là “người tài thường bận rộn, công ty cần các bạn.”

“Nghỉ lễ giống như Bính Đa Đa, giảm năm khi mua đủ bảy.” Triệu Tinh Tinh khoác vội quần áo, vẻ mặt tức giận.

Không đợi cô ấy nói tiếp, Lộc Nhung phun bọt kem đánh răng nói: “Đừng tức giận, hôm nay ăn cá giữa trưa.”

“Thật hả, vẫn là tiệm cơm nhà làm lần trước sao?!” Triệu Tinh Tinh ngừng chỉ trích công ty, chuyển giận thành vui vẻ.

Mấy ngày nay, Tần Bắc Phong thường xuyên đóng thành cơm hộp đến đưa đồ ăn. Đồ ăn hợp khẩu vị, khẩu phần đủ, Triệu Tinh Tinh vừa hô to thỏa mãn, vừa không khỏi thắc mắc, nói rằng mình sống lâu như vậy sao không phát hiện có một tiệm cơm hộp như thế này.

Lộc Nhung nói đó là tiệm cơm nhà làm được cô phát hiện khi đi thăm dò, không nhận đơn ngoài.

Triệu Tinh Tinh không nghi ngờ gì, chỉ liên tục hỏi giá cả, nhấn mạnh tiền ăn chia đôi mỗi người một nửa mới chịu ăn.

Lộc Nhung cười đồng ý. Khi nói với người đàn ông, cô đoán trước được sẽ bị hắn khinh thường chê bai.

“Anh đây thiếu chút tiền đó sao?” Người đàn ông mặc tạp dề màu hồng đang xào rau, vẻ mặt không cảm xúc. Nói xong, hắn nhếch môi, cười một nụ cười không có ý tốt với cô: “Bảo bảo thật sự cảm thấy anh nấu cơm vất vả, có thể lấy thân báo đáp.”

Lộc Nhung không nói gì, ánh mắt dời đến tay hắn, uốn cong rồi ngoắc ngoắc.

Triệu Tinh Tinh đang cố gắng tận dụng tối đa thời gian nghỉ ngơi. Vừa thấy cô gái rửa mặt xong, cô ấy liền chui vào phòng vệ sinh, tắm rửa như thường lệ, tăng cường tình cảm với bồn tắm

Tranh thủ lúc này, Lộc Nhung thông báo cho người đàn ông đến.

Tiếng gõ cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo, Tần Bắc Phong xách theo mấy hộp cơm đứng ở cửa.

“Mèo lớn.” Lộc Nhung ôm chầm lấy vòng eo hắn, đầu chôn vào cơ ngực.

“Đưa một bữa cơm mà làm như hẹn hò vụng trộm vậy.” Tần Bắc Phong bật cười, xoa xoa đầu cô, rồi chuyện trò quay ngoắt: “Nhưng mà, cách chơi cơm hộp có vẻ cũng không tồi.”

Lộc Nhung không hiểu, mờ mịt ngẩng đầu.

“Tìm cơ hội thử chơi [Nhân viên giao cơm hộp và Thiếu phụ] xem sao?” Tần Bắc Phong đầy hứng thú đề nghị: “Thiếu phụ khó nhịn cô đơn gặp gỡ nhân viên giao cơm hộp cường tráng , không cẩn thận làm đổ thức ăn, làm bẩn quần áo, vội vàng lau chùi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhất thời điên đảo trời đất không biết gì nữa. Chờ chồng cô ta về nhà, chiếc quần lót nhỏ màu đỏ sẫm của cô ta còn treo trên đầu gã trai tráng...”

Hắn mô tả sống động như thật, Lộc Nhung nghe xong mặt lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ xen kẽ.

Cố nén sự ngượng ngùng, cô gái nhón mũi chân, tung một cú "húc đầu" nhảy bổ vào cằm hắn. Húc xong, cô buồn bực che đỉnh đầu xoa xoa: “Mèo lớn, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì vậy chứ.”

“Nghĩ những chuyện bảo bảo cũng thích.” Tần Bắc Phong nói năng hợp tình hợp lý.

“Em mới không thích!”

Tần Bắc Phong không bình luận gì, chỉ khi đưa hộp cơm qua, hắn bất ngờ hỏi cô: “Vậy còn Thợ sửa ống nước?”

Lộc Nhung nheo mắt lại, cười như không cười mà ngoắc ngoắc ngón tay.

“Bảo bảo, tay phải tôi bị em cắn thành ‘vòng năm’ rồi.”

“Đáng đời!”

Tần Bắc Phong miệng không có nửa câu tử tế, nhưng đồ ăn nấu lại ngon vô cùng. Cô gái vừa nói muốn ăn cá, hắn đã thay đổi cách chế biến, làm vài loại.

Cá phi lê không xương bọc bột, chiên giòn ,  lớp vỏ bên ngoài giòn tan. Kèm theo nước sốt chua ngọt, cắn ra, thịt cá mềm mại, nước sốt đậm đà.

Ngoài ra, hắn còn làm cá sôi dầu cay, cá tuyết chưng nấm hương thanh đạm hơn, thậm chí ngay cả canh cũng là canh đậu hủ cá trích.

Một bữa cơm xong, Lộc Nhung và Triệu Tinh Tinh suýt nữa không còn nhận ra chữ “cá” nữa.

Ăn uống no đủ, hai người nằm bò trên ghế sô pha tiêu hóa thức ăn. Còn về chén bát, cô gái nói tiệm cơm nhỏ sẽ đến thu về, cứ để ở cửa là được.

Nhận thấy sắp hoàn toàn trở thành con sâu gạo, Lộc Nhung lướt thấy một video làm bánh trung thu. Cô nghĩ có nên làm cho người đàn ông một chút để hợp với không khí lễ hội không. Vừa lúc trong bếp có một chiếc lò nướng đơn giản.

Triệu Tinh Tinh vừa nghe cũng hứng thú, liền ra ngoài mua nguyên liệu. Thấy cửa trống rỗng, cô ấy ngạc nhiên: “Thu chén bát nhanh thật.”

Lộc Nhung đang nghiêm túc viết ghi chú thì khựng tay lại, vùi đầu giả vờ không biết.

Nguyên liệu nhanh chóng được mua về. Hai cô gái làm theo ghi chú ước lượng,  nhào nặn được hàng chục cái bánh trung thu nhìn ra dáng. Họ cẩn thận đưa vào lò nướng, xoay núm điều chỉnh. Toàn bộ quá trình cứ như chuẩn bị ra trận.

Kết quả —

“Khét rồi!” Lộc Nhung đang gọi điện thoại, tiện tay chụp lấy một chiếc bánh trung thu cháy đen ném vào đĩa. Giọng cô ấm ức nũng nịu với người đàn ông: “Em rõ ràng làm theo video mà.”

Tần Bắc Phong muốn cười nhưng không dám, sợ chọc cô gái nhỏ nổi giận. Hắn nghiêm trang nói: “Ừm, là do bánh trung thu không xem video.”

“Mèo lớn, anh nói chuyện quá vô lý.” Sự bực bội trong lòng Lộc Nhung tan biến ngay lập tức, cô lẩm bẩm.

“Đạo lý và vợ.” Tần Bắc Phong cười khẽ: “Anh chọn vợ.”

Cúp điện thoại, Lộc Nhung vui vẻ hài lòng trở lại bếp thu dọn tàn cuộc.

Triệu Tinh Tinh vừa đăng ảnh lên mạng xã hội, bị bạn bè đồng nghiệp cười nhạo tàn nhẫn. Thấy cô tươi cười rạng rỡ, Triệu Tinh Tinh không vui kéo mặt cô .

Đang cười đùa, Lộc Nhung mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó. Cô vội vàng đè Triệu Tinh Tinh xuống.

“Mùi bánh trung thu khét thôi mà.” Triệu Tinh Tinh không để ý: “Mở cửa sổ thông gió là hết thôi.”

Đúng là mùi khét, nhưng là từ bên ngoài bay vào bếp, hơn nữa còn kèm theo cả mùi tro bụi.

Hai người đồng thời giật mình, nhận ra có điều không ổn. Họ nằm bò ra cửa sổ bếp xem xét, chỉ thấy lửa cháy bập bùng sau rèm cửa một căn hộ thẳng đứng phía trên.

Cháy rồi.

Lộc Nhung nhớ ra trên lầu là một bà lão sống một mình. Cô không biết giờ phút này bà có ở nhà không. Cô và Triệu Tinh Tinh lập tức vừa gọi cứu hỏa vừa định chạy lên lầu.

Chân trước vừa bước lên cầu thang, cổ áo cô đột nhiên bị tóm chặt. Vừa quay đầu lại, một khối lông nhung trắng xóa đập vào mặt.

“Anh đi là được,  bảo bối mang theo Lộ Lộ và bạn cùng phòng xuống lầu ngay.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông dứt khoát, giống như liều thuốc an thần mạnh mẽ rót vào đầu óc hoảng loạn của cô gái. Dường như có hắn ở đây, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa, không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com