Hoàng hôn
Sau ngày hôm đó, Bâng và Quý bỗng thân thiết hơn hẳn. Cũng đã 2 tháng từ khi Quý chuyển về trường.
Giờ Mĩ thuật ngày hôm nay, cô đã chia từng nhóm để hoàn thành bài tập. Chẳng biết là do tình cờ hay Lai Bâng đã mua chuộc lớp trưởng cho cậu cùng nhóm với Quý.
Trời sang thu rồi, lá vàng rụng nhiều lắm. Thể dục hôm nay, Bâng không chịu đi giày thể thao liền bị thầy phạt quét lá hết sân bóng rổ. Cậu ta lại bắt đầu trưng ra cái vẻ mặt cau có ấy, Quý thấy sân bóng rổ lớn như vậy Bâng quét chắc sẽ lâu và tốn sức liền xin thầy cho nghỉ tập với cái lí do là bị đau bụng để có thể quét sân giúp Bâng.
Đang hậm hực phẩy phẩy vài cái lá, bỗng từ đâu dáng người nhỏ tí chạy lại, tươi cười hỏi han:
"Cảm giác một mình quét hết cái sân bự chảng thế nào vậy?"
Bâng vốn đang cáu còn gặp thằng quỷ nhỏ lại trêu, mặt lại đanh vào chẳng khác nào mấy bà thím khó ở
"Thôi đi, mệt chết mẹ đây. Mà không đi tập à? Sao ra đây"
Quý cười khẩy:
"Tao trốn ra đây để giúp thằng đần nào đó không chịu đi giày nên bị phạt"
Cả hai đều bật cười vì châm chọc được lẫn nhau. Bâng thì làu bàu, Quý thì chọc tức, chẳng ai chịu nhường nhịn ai.
Thu rồi nên gió cũng đã phần nào làm người ta thấy cái lạnh nhẹ, Bâng và Quý đang ngồi nghỉ ngơi sau khi chinh phục được cái sân bóng rổ này. Quý lấy ra hộp sữa milo chẳng ngại ngần gì mà uống ngay, Bâng bên cạnh trề môi chu mỏ:
"Khiếp, có người sắp đột quỵ vì quét sân đây mà người nào đó còn không cho hộp sữa"
"Này, không phải thế. Tao ra giúp mày là may rồi, còn không có công đây này, ở đó mà đòi hỏi"
Bâng cười tươi khoác chặt cổ của Quý mà bông đùa, bỗng Quý thốt lên:
"Ôi, sao mà tự nhiên gió lạnh thế"
Bâng nghe vậy liền cởi cái áo khoác gió của mình ném sang cho Quý, giọng điệu lo lắng hỏi con người nhỏ nhắn kia:
"Bộ không biết lạnh à còn mặc áo ngắn tay. Lấy áo tao mà mặc, người thì gầy nhom ốm ra đấy lại mệt"
"Xí, ai cần lo. Này là tự mày đưa cho anh đấy"
Quý khoác cái áo Bâng vừa ném cho mình. Vì người của Bâng to, vai thì rộng, tay thì dài. Quý mặc vào chẳng khác gì một cậu bé nhỏ đang bơi trong cái áo của người yêu mình. Trông yêu chết Bâng rồi.
Thấy vậy, Bâng ngại ngùng quay mặt đi giấu vội đôi mắt không kìm được muốn ôm em nhỏ trước mắt vào lòng mà sưởi ấm.
Ai cha, Bâng cuối cùng cũng có crush, hơn mười mấy năm chẳng có ai phải làm cho Bâng phải ngại chín mặt như Ngọc Quý cả.
Cuối chiều, Bâng và Khoa ở lại chơi bóng rổ cùng với đám bạn của mình. Quý và Đạt cũng ở lại.
Mặc dù thời tiết đang khá nhiều gió, Quý vẫn đang khoác trên mình cái áo của Bâng, thì hai con người kia lại chả biết lạnh là gì. Chơi bóng rổ mồ hôi cứ nhễ nhại ra, trông mà mệt hộ.
Nay trời vẫn còn nắng, nhưng nắng nhẹ, không gắt như đợt cậu mới về đây.
Quý để ý, nắng lại rơi xuống, rơi xuống nụ cười của Bâng. Quý thích nắng lắm, cụ thể hơn thì là thích Bâng cười. Cậu cứ ngồi ở ghế ngắm Bâng như vậy, chẳng để ý Đạt tới từ bao giờ.
"Sao? Cảm giác biết yêu là gì rồi à?" - Đạt liền trêu đùa khi thấy bạn của mình cứ mải ngắm nghía cậu chàng đang chơi bóng rổ đằng kia.
Làm sao nói dối được ánh mắt, Quý không cãi được lại chỉ có thể thừa nhận:
"Gì? Yêu cái quái gì chứ. Chỉ là... có thích, chút thôi.."
"Cứ từ từ rồi mày sẽ thấy, cái chút chút của mày to đến đâu Quý ạ."
Đạt mỉm cười, Quý đột nhiên có thắc mắc:
"Mà, mày thật sự chưa thích ai hả? Sao chẳng thấy mày quan tâm đến mấy chuyện này thế?"
"Ai bảo tao không quan tâm. Thật ra có một người, không cần nói cũng biết họ thích tao. Nhưng mà, tao chả biết là bản thân có thích không. Rối chết đi được." - Đạt vò đầu vội kể
"Ngốc thế, chuyện này cũng thấy rối. Mày để thời gian giải thích thì đến bao giờ. Nghe theo tim mình nói đi, nó có đập nhanh khi ở cùng cậu ấy không, có cảm thấy ngại khi cậu ấy làm gì cho mình không" - Quý gõ vào đầu thằng bạn hâm hâm dở dở của mình.
Trời sắp hoàng hôn, cậu chạy ra sân bóng, kéo tay Bâng lại rồi nói:
"Về thôi, làm bài tập ngày kia nộp cho cô rồi."
"Sao không để mai?"
Quý lại phải gõ lên đầu thằng này cái nữa:
"Mai người ta còn đi học thêm, ai rảnh đâu mà làm chung với mày"
"À, vậy thì ra cái sân trống ở gần nhà tao đi, ở đó không có người, tiện hơn"
Hai đôi bạn trẻ, một người thì cao, một người thì bé. Đi bên cạnh nhau, thi thoảng lại hẩy vai một cái trêu đùa.
Sau khi làm bài tập, cũng đã 6h tối là lúc hoàng hôn xuống. Trời bây giờ chỉ để lại vệt nắng nhạt, tia nắng của buổi cuối ngày cũng dần biến mất. Cái thời tiết mùa thu khiến ai cũng cảm thấy sảng khoái, nắng thì không nóng, gió thì không lạnh mấy, nhưng có vẻ hôm nay trời dần chuyển đông rồi.
Nói chuyện được một lúc Bâng và Quý nằm dài trên bãi cỏ, mắt long lanh ngước nhìn bầu trời hoàng hôn, vệt cam rồi vệt hồng, đan xen lẫn cảm cảm xúc khó tả khi ở cùng người mình thích, khiến cho không khí dần trở nên gượng gạo..
Quý vội lên tiếng nhằm xoá đi cái không khí khó tả này:
"Hoàng hôn hôm nay đẹp ghê nhỉ?"
Bâng cười nhạt đáp lại:
"Ừm, hoàng hôn đẹp, nhưng không đẹp...."
Quý không nghe rõ vế sau Bâng nói gì liền bật dậy hỏi lại:
"Gì cơ? Mày nói lại đi, tao nghe không rõ"
Bâng cũng vội ngồi theo, cậu kéo tay của Quý, nắm vào đôi tay nhỏ bé ấy, rồi nhỏ giọng:
"Ý tao là không đẹp bằng mày."
Quý đơ người, vội vàng xách cặp đứng lên, Bâng để ý đôi tai của bạn yêu đỏ lên nhanh chóng. Cậu chạy thẳng ra ngoài để chờ xe bus.
Bâng đuổi theo, dừng chân ở trạm xe cùng cậu, rồi nói rằng sẽ về nhà cùng cậu.
Xe bus ở đây, biến thái không ít. Nếu cứ để bạn nhỏ của mình đi một mình như thế, nhỡ có gã nào thấy xinh mà dở trò thì chết. Bâng đành viện cớ là nay cậu sang nhà họ hàng ăn tối, trùng hợp là nó cùng đường với nhà của Quý.
Ngồi trên xe, người nhỏ đang ngủ gục, người lớn liền kéo đầu lại tựa lên vai của mình, trông đáng yêu lắm.
Quý chẳng biết gì, cậu dụi dụi cái đầu nhỏ của mình tìm vị trí thích hợp để ngủ, chính là cái vai rộng lớn của Bâng.
Bâng cười đến ngại, tay tiện thể đan vào tay Quý, canh chừng cho bạn nhỏ nhà mình đang ngủ không bị giật mình khi xe phanh vội.
Sau khi dắt em nhỏ về tận của nhà, Bâng chào tạm biệt, định quay đi thì một bàn tay bé xíu kéo kéo vạt áo của Bâng lại, lắp bắp nói:
"Về cẩn thận. Chúc, n..ngủ, ngon.."
Bâng bật cười với cậu ấy, tay không nhịn được vươn lên xoa đầu của Quý, giọng của Bâng dịu dàng hơn bao giờ hết:
"Ừm, mày cũng ngủ ngon, nhớ bật điều hoà bé thôi, ốm rồi tao xót"
Quý ngại đến đỏ hết mặt, nguyên ngày hôm nay cảm giác mặt cậu sắp vắt ra máu tới nơi rồi này. Không nói không gì chạy vội vào nhà, để lại Bâng đứng đó.
2 tháng kể từ ngày Quý đến, cảm xúc của Bâng dần dần hình thành rõ, không lâu sau xác định được là yêu. Yêu Ngọc Quý.
Ngày thu của hai người bạn, cụ thể là bạn yêu thật sự đang làm nóng cái không khí se lạnh của tháng 11.
Người lạnh sẽ có người sưởi ấm cho.
Quý lạnh, Bâng sưởi ấm. Sưởi ấm cả trái tim đôi mình. Phải không ?
1545 từ
• 6_8_24 •
__________________________
Siêng cỡ đó, trong đây t cho Bâng cao hơn Quý =))) và Quý không mỏ hỗn nha -)))
Lại tiếp tục là có gì sai sót, mong góp ý nhéeee 💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com