Chương 329: Vườn trường nhân vật phản diện thật mê người (8)
Tác giả: Miêu Bính Thuyền Trường
Thẩm Ngư bỗng chốc nắm chặt nắm tay, đáy lòng xuất hiện phẫn nộ cùng oán hận thiếu chút nữa đem cô nuốt trọn, nguyên chủ là thật sự hận người một nhà này , nếu không phải bọn họ, cô ấy cùng mẹ cũng sẽ không bị gia đình mình đuổi ra khỏi nhà, mang theo cô ấy lang thang bên ngoài, một mình phải làm bảy tám công việc, cuối cùng mệt nhọc quá độ đi đường xảy ra tai nạn xe cộ .
Mà bọn họ vẫn luôn đem sự sai trái ném lên người mẹ cô ấy, rõ ràng là cha Hứa tự mình đem mẹ của nguyên chủ khóa lại bên người mình.
" Hứa Ngọc, lại đây."
Phía trên cầu thang một thân hình đỉnh đạt đang đứng ở đó , Tư Ngôn Diêm tay vịn trên lang can cầu thang bằng gỗ, hướng tới cô vẫy tay.
Kêu một tiếng, làm bà nội Hứa cùng với Tô tiểu thư đều kinh ngạc, nếu nói tối hôm qua đó là trùng hợp, lần này tự Tư Ngôn Diêm đích thực gọi cả họ tên Hứa Ngọc.
Tư Ngôn Diêm tính cách lạnh nhạt, vô luận là đối với ông nội Hứa hay bà nội Hứa có ơn nuôi dưỡng với anh cũng đều giống như nhau, thời gian anh ở nhà không dài , mỗi lần trở về trên người đều xuất ra khí thế làm người khác rùng mình e sợ.
Hứa Hằng Hứa Linh cặp sinh đôi này, anh cũng chưa bao giờ gọi tên họ, lời nói với nhau lại càng không dài, cha Hứa làm cho bọn họ có cơ hội thỉnh giáo chú tư của mình nhưng vẫn là vô pháp làm Tư Ngôn Diêm dùng ánh mắt khác mà đối đãi với bọn họ.
Hứa Ngọc lại có loại đãi ngộ đặc thù này, Tô tiểu thư nhớ mẹ mình nói ở Hứa gia, bà nội Hứa có ba tôn tử, Hứa Ngọc là thiếu gia trên danh nghĩa, ở nhà so với người giúp việc cũng không bằng.
Cô phát hiện mẹ mình nói sai rồi, có thể được Tư Ngôn Diêm thích, người tên Hứa Ngọc này so với hai vị tôn tử kia càng phải lấy lòng.
Bên này Thẩm Ngư không biết trong lòng mấy người đó có ý nghĩ gì, bàn tay nắm chặc chậm rãi thả ra, đáy lòng cảm xúc cũng bình phục lại, đi lên lâu, đưa lưng về phía hai người kia, cô cũng không muốn ở đó diễn kịch, lôi kéo cười nói: “ Chú Tư "
Tư Ngôn Diêm cũng không biết chính mình bị làm sao lại kêu tên cậu ta, thời điểm xuống lầu nghe được lời bà nội Hứa nói, lại nhìn thấy thiếu niên đang cúi đầu bộ dạng ủy khuất, trong lòng anh tựa như bị kim đâm.
“Không phải nói là muốn đi rèn luyện sao?” Anh tự cho chính mình một cái bậc thang.
Thẩm Ngư bẹp bẹp miệng, mất mát nói: “Cháu còn tưởng rằng chú Tư kêu cháu là muốn cùng cháu nói chuyện chứ!"
Tư Ngôn Diêm ở bộ đội lăng lộn nhiều năm như vậy, toàn nhìn thấy thiếu niên ai nấy đều nhỏ từng giọt mồ hội để trưởng thành,làm gì có ai giống thiếu niên này ,nói chuyện giọng điệu giống như con gái vậy ,nhưng anh lại không cảm thấy ghê tởm, còn cảm thấy rất đáng yêu.
Có thể là hai ngày này mất ngủ nên dẫn đến bị ngốc rồi.
“Rèn luyện!” Tư Ngôn Diêm xoay người hướng phòng luyện tập đi đến, đằng sau có một cái đuôi đi theo.
Phòng luyện tập của Tư Ngôn Diêm đều là anh tự mình bày trí, dụng cụ luyện tập đều tự mình chọn, phần lớn đều là ở nước ngoài mua về.
Bên trong sạch sẽ, bên trên gắn đèn dây tốc xoay tròn, được chụp đèn bao lại, thoạt nhìn cũng không phải là rất sáng.
Tư Ngôn Diêm đứng thẳng tắp,tư thể phảng phất như của huấn luyện viên quân đội ,khí thế kia tuy rằng đã thu liễm không ít, nhưng vẫn làm cho người khác mềm chân, "Cậu...... bắt đầu từ chạy bộ đi."
Nghĩ đến thiếu niên này sức lực kinh người, anh cũng không biết cho câu luyện tập từ đâu.
Ngay tại chỗ nâng tạ một trăm cân , cái này đối với thiếu niên sợ là cũng có thể dễ như trở bàn tay nâng lên .
Thẩm Ngư đi chạy bộ, một bên chạy còn một bên nhìn Tư Ngôn Diêm.
Người đàn ông này mặc kệ là ở thế giới nào, đều có một túi da rất đẹp, lớn lên thật sự là đẹp mắt a.
Anh chỉ mặc một cái áo thể thao ngắn tay, dưới thân mặc một cái quần dài, mặc ở trên người anh ấy nghiêm cẩn lại cấm dục, kia giao điệp ở phía sau cánh tay, xông ra hai vai rắn chắc hữu lực. bên hông quàn áo bị vén lên, vai rộng eo thon, Thẩm Ngư nhìn nhìn trên người liền phát nhiệt.
Tư Ngôn Diêm giữa mày nhăn lại, “Chạy bộ phải nhìn phía trước."
Thẩm Ngư thở hổn hển gật đầu, tựa hồ đã mệt đến cực hạn, “Được...... Được, chú Tư.”
Chạy vài phút, Tư Ngôn Diêm đi qua tắt máy chạy bộ lại, trên mặt và ánh mắt lướt qua một tia nghi ngờ: “Cậu khí lực lớn như vậy, chạy chưa tới năm phút đã kiên trì không được?”
Thẩm Ngư đương nhiên là giả vờ , cô kỳ thật rất hối hận khi ở trước mặt người đàn ông này bại lộ sức lực, làm anh nhìn cô thành một đại lực sĩ, như vậy làm sau ở chỗ này giả bờ mềm yếu khiến anh đau lòng đây.
“Cháu cũng... Cháu cũng không biết” Cô mệt đến không đứng dậy nổi .
Tư Ngôn Diêm: “Đứng thẳng, đừng để ngã xuống.”
Thẩm Ngư cởi áo khoác ngoài ra, phóng tới ngồi lên ghế,phần thân trên cùng ngực bại lộ ra ngoài cùng với làn da tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, kích thích thị giác cực đại.
Tư Ngôn Diêm khóe miệng hơi nhấp, chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi, anh biết làn da đứa cháu này của mình rất trắng, lớn lên cùng nữ hài tử giống nhau, tuổi trẻ lại nhỏ xinh.
Làm anh không thể xem cậu ta như nam sinh bình thường mà đối đãi.
Thẩm Ngư chạy chậm đến trước mặt anh, anh cao 1m8 mà cô chỉ cao tới hông của anh, “Chú Tư, cháu còn phải luyện tập cái gì nữa?”
Tư Ngôn Diêm rũ mắt tiếp xúc với khuôn mặt đỏ bừng của cô cùng cặp mắt linh động phiếm hơi nước, yết hầu khẽ nhúc nhích, lại lần nữa dời mắt đi, “Không cần luyện tập nữa, nghỉ ngơi một chút đi."
Cô xoa xoa cái trán nóng đang chảy mồ hôi, nhìn xem xung quanh lên tiếng: “Cháu muốn uống nước.”
Tư Ngôn Diêm chỉ vào ấm trà ở gốc tường, “Đi uống đi.”
Thẩm Ngư chạy tới rót hai ly, đưa cho anh một ly, “Chú Tư cũng uống đi.”
Nói xong, cô một ngụm một ngụm uống hết ly trà, giải khát cho yết hầu đang nóng bỏng cùng khô khốc.
Tư Ngôn Diêm nhìn thấy liền hối hận, anh thường xuyên sử dụng chén trà với ấm trà này, cũng chưa từng cho người khác chạm qua, dư quang nơi khóe mắt đảo qua đổi môi đỏ bừng của thiếu niên đang chạm vào chén trà, vệt mồ hồi từ khóe miệng của cậu chảy xuống phiến da thịt, phiến da thịt đó cùng mặt của cậu giống nhau đều hiện lên màu hồng nhạt, làm người ta liên tưởng đến ở trên đó lưu lại dấu vết.
Tư Ngôn Diêm giật mình với suy nghĩ của bản thân, yết hầu lên xuống bị sặc trong nháy mắt, tay cầm thành quyền để ở trên mỗi mỏng, ho khan lên.
Thẩm Ngư nghe thấy liền buông cái ly ra, lo lắng hỏi: “Chú Tư, chú không sao chứ?”
Tư Ngôn Diêm nhìn thấy sự lo lắng trong mắt thiếu niên, giơ tay trầm giọng nói: “Không có việc gì,
cậu tiếp tục chạy bộ đi.”
Anh hẳn là độc thân lâu rồi, mới có thể nghĩ như vậy, thiếu niên này là cháu trai của anh, anh như thế nào có thể......
Tư Ngôn Diêm thầm mắng chính mình một tiếng cầm thú.
Thẩm Ngư luyện hai giờ, liền ngoan ngoãn đi về, trước khi đi cô vui vẻ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú, chú Tư.”
Nói xong liền khom người chào, thiếu niên chỉ kéo khóa áo khoác lên một nửa, cảnh xuân trước ngực lộ ra làm cho Tư Ngôn Diêm nhìn thấy.
Làn da trắng nõn nà, đường cong duyên dáng cùng xương quai xanh nhìn xuống một chút thậm chí có thể nhìn đến kia hai điểm hồng.
Ánh mắt của Tư Ngôn Diêm tối xuống, gắt gao khát vọng nhìn chằm chằm bóng dáng đang biến mất của thiếu niên.
Trở lại phòng Thẩm Ngư hắc hắc cười, đi vào trong phòng tắm vừa đi vừa hát,rồi lại cùng 723 nói chuyện.
“Hệ ca ~ câu nói xem thế giới này tôi có thể phản công không?”
【ký chủ, chú ý cẩn thận 】 723 thở dài.
Thẩm Ngư nhéo nhéo mông, xối nước ấm, nói: “ta thật cẩn thận .”
Bất quá nhiệm vụ chủ tuyến cô cũng không quên, làm sao để đối phó với mấy người này, cô đã có kế hoạch, có thể đem cái nhà này đánh sập, chỉ có thể ra tay từ Hứa Hằng Hứa Linh , như thế mới là trả thù, thân thể chịu thương tổn còn chưa đủ , tạo thành tổn thương tâm lý mới là khủng bố.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Ngôn Diêm đột nhiên ngồi dậy, cả người
khô nóng, hô hấp dồn dập, còn chưa từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại.
Qua hồi lâu, anh xốc lên chăn, nhìn dưới thân một mảng ướt nóng.
Anh giơ tay đỡ trán, ánh mắt tối tăm dọa người.
::::::::::::Edit: Hỏa Trùng
Wattpad : 26.10.2022 ♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com