Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Bầu trời buổi trưa chói gắt đến mức các bóng người qua lại trên con phố bị thu nhỏ , tan chảy thành từng vệt chất lỏng sậm màu thấm vào khe rãnh của các viên đá lót vỉa hè. Nhưng chỉ một lúc sau, những đám mây xám xịt đã gom lại thành một quầng u tối đe doạ đổ mưa. Cơn gió thốc đến như một cái máy hút bụi khổng lồ cuốn bay bụi lẫn lá khô thành từng vòng xoáy nhỏ rồi bất ngờ ném tất cả vào miệng cống giờ trông như những hốc đen đáng sợ dọc hai bên đường.

Có lẽ đây là đặc trưng dễ nhận biết của cái mùa nắng mưa luôn thất thường như thế này nên những con người kia vẫn giữ bước chân bình thản, những vòng xe vẫn lăn đều, cứ thế nối đuôi nhau trải dọc theo con phố dài.

Không chút vội vã, gấp gáp.

Mà nếu từ một nơi xa đến bạn sẽ thấy kì lạ.

Từ phía bên kia của ngã tư đông đúc, chiếc xe hơi đen chậm chạp len lỏi giữa dòng chảy của phố xá rồi rẽ vào một con đường nhỏ hơn. Chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng lại trước một quán ăn nhỏ nổi tiếng khắp Sài Gòn với món thịt nướng được chế biến theo cách thức gia truyền.

Người tài xế với cặp kính đen và bộ vest đen vội vã xuống xe rồi vòng sang mở cửa xe phía sau. Bước xuống xe bây giờ là một đôi trai gái. Một người khoẻ khoắn và sành điệu trong bộ trang phục quần jeans, áo pull xanh coban đậm dài tay, người còn lại nhẹ nhàng nhưng vẫn cuốn hút với áo pull trắng, áo khoác len đỏ và quần jean sậm màu.

Vừa xuống khỏi xe, họ đã nhanh chóng bước vào quán. Không gian của quán khá hẹp nhưng được bố trí thích hợp nên vẫn tạo được cảm giác thoải mái. Họ đi nhanh đến một bàn trong góc, nơi có 1 đôi trai gái khác cũng toả sáng không kém đã ngồi đợi được một lúc. Kéo ghế và ngồi xoay lưng lại với cửa ra vào, họ bắt đầu trò chuyện và tươi cười với nhau một cách thân thiết. Nhân viên phục vụ bê hai cốc trà gừng ấm nóng đến cho hai vị khách vừa vào trong khi chờ đợi món thịt nướng đang chuẩn bị dọn lên. Anh nhân viên theo phép lịch sự bưng trà lên từ phía sau lưng khách rồi nhẹ nhàng rời khỏi để tránh làm cuộc trò chuyện của khách bị gián đoạn.

Nhìn từ phía sau dễ dàng nhìn thấy cánh tay của áo pull xanh luôn để vòng qua phần eo của chiếc áo len đỏ, mái tóc vàng của áo len đỏ thỉnh thoảng khi cười rũ lại tựa nhẹ vào vai của áo pull xanh. Cảm giác ngọt ngào và quấn quýt giữa họ thật sự khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ đến đố kị.

Và ít ỏi trong số đó có cả căm hận.

Chẳng biết từ bao giờ căm hận đã lẳng lặng ở bên kia tấm kính, bám chặt lấy từng hành động của họ từ phía sau ,dù là nhỏ nhặt nhất bằng đôi mắt vẩn đục đầy sát khí.

Cô gái mặc áo len đỏ chợt nhớ điều gì đó liền nói với những người ngồi cùng bàn với mình. Gương mặt hai người bạn lập tức lộ vẻ không yên tâm, dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng biểu cảm rõ ràng nhất có lẽ là trên gương mặt của người ngồi cạnh vì hành động khi áo len đỏ níu lấy phần tay áo dài xanh đậm và lắc nhẹ chẳng khác gì một kiểu năn nỉ, nũng nịu đáng yêu cả. Cuối cùng cũng không thể làm lơ dáng vẻ mè nheo ấy, áo pull xanh cũng phải thở dài bất lực đành gật đầu ý điều gì đó . Như sợ áo pull xanh sẽ nhanh chóng đổi ý, áo len đỏ liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn rồi đi ra phía cửa. Trước khi cánh cửa khép lại, một trong hai người bạn vội gọi với theo dặn dò

"Cậu nhớ cẩn thận nhé, Trúc"

...

Ngay phía đối diện của quán ăn chính là con hẻm có xe đẩy bán món hạt dẻ nướng thơm bùi ấm nóng mà ai cũng thích mê khi cái lạnh của những tháng cuối cùng trong năm ùa về. Băng vội qua con đường đã thưa thớt xe cộ, bóng của chiếc áo len đỏ nhanh chóng bị con hẻm nuốt chửng, để rồi không kịp nhìn thấy trên chiếc xe cũ kĩ đậu ngay sát cửa kính quán ăn, một thanh niên bước xuống và tiếp theo đó là tình cờ hay cố ý cũng bước nhanh vào con hẻm.

Mưa lất phất, con hẻm sâu vắng bóng người lại chìm vào khối không gian đen đến quánh đặc. Chuỗi sự việc đáng lo ngại của những ngày trước bất chợt trở nên sống động dưới võng mạc trong suốt của đôi mắt đen láy. Phần vạt của chiếc áo len đỏ thôi bay thốc ra phía sau vì những cơn gió ngược chiều hay nói cách khác là sự giảm vận tốc đáng kể của đôi chân. Chính xác là chúng đang ngập ngừng.

Trực giác cho biết cảm giác này không chỉ đơn giản là ám ảnh. Có gì đó tê rần buốt dọc sống lưng khi cô cố hít thật sâu bước vội qua những vũng nước đang lan rộng theo âm thanh tí tách của những giọt mưa chạm vào lớp áo len dần ẩm ướt. Cô cảm nhận rõ mồn một hơi thở nặng nề của bản thân mình và cả nhịp tim mạnh đến mức như nghe được tiếng vọng lại từ hai đầu con hẻm.

Rất bất ổn!!!!!!

Thứ tai cô vừa nghe không thể gọi là âm thanh, thứ mắt cô nhìn thấy không thể gọi là hình ảnh nhưng thứ đang nhấn chìm mọi giác quan của cô bây giờ chính là mùi vị của nguy hiểm đầy chết chóc.

Đến rất gần!!!

Và hình như sự - nhận - ra này đã đi vào một hình thức mà người đời vẫn hay gọi là muộn màng.

.

.

.

Soạt!!!!! Ghịt!!!!!!





"Gưuuu...."

.

.

.

Và cổ họng cô đã bị siết chặt.

Bằng một sợi dây thừng chắc nịch.

Nhanh đến mức cô đã không kịp có lấy một cái quay lại để nhìn chủ nhân của bàn tay nổi đầy gân xanh đang không ngừng tăng thêm lực siết vào hai đầu sợi dây. Mắt cô mở to, nhãn cầu trở thành một khối đông cứng hằn lên nỗi hốt hoảng tột cùng. Đôi chân điên cuồng quẫy đạp về phía trước một cách tuyệt vọng. Miệng hé ra nhưng tiếng hét kinh hãi đã bị nghẹn lại nơi thanh quản, cuống họng cô khô khốc như đang bốc cháy và đau đớn tột cùng.

Thủ đoạn ra tay thật sự hết sức cẩn trọng. Kẻ đó hoàn toàn có thể lựa chọn một vũ khí khác tối tân hơn, như một lưỡi dao bén ngọt hay một đầu đạn lạnh lẽo. Nhưng gã cũng đã lường trước được những trường hợp mang tính kì tích như cô sẽ may mắn tránh được hay mang tính lo dư lo thừa là co luôn được tên da ngăm kia tròng vào người một cái áo giáp sắt chẳng hạn.

Và hơn hết, đây chính là cách ép cô giữa được sự "im lặng" tới lúc tắt thở. Nhanh gọn và tuyệt đối đến hoàn mỹ.

"Gil Lê Bạch Hổ...cảm giác thế nào???? hahahhahaha Tuyệt không?" Gã gằn từng tiếng vào tai cô

Sợi dây quấn quanh phần cổ trắng trẻo vẫn không có ý định thả lỏng, trong tiếng cười man rợn ấy, nạn nhân đáng thương nghe thấy cả tiếng nghiến răng kèn kẹt. Đó không chỉ là biểu hiện khi gã sát nhân trút hết căm thù mà còn là một sự kiềm nén hưng phấn khi hả hê chứng kiến con mồi đang khó nhọc vùng vẫy.

Chỉ bằng một sợi dây vô tri vô giác, gã sắp xoá sổ được một trong hai tên trùm vĩ đại. Một mốc son cũng vĩ đại không kém.

Luồn sáng mờ đục của ánh trăng non nớt cố luồn lách, xuyên qua tầng mây u ám phản chiếu lên bề mặt một vũng nước giờ đã đen ngòm một vệt sáng nhợt nhạt. Thứ ánh sáng đó dù có cố vươn mình lan toả đến mấy vẫn không thể làm vơi đi bóng tối chứa đầy trong những ngõ ngách của con hẻm. Một minh chứng thầm lặng cho sự cố gắng đang đi vào vô ích!!!!! Cũng như cô, có kháng cự quyết liệt đến đâu thì cũng phải nhanh chóng khụy xuống, và hơi thở cũng nhanh chóng lụi tàn rồi tắt lịm.

THẦN CHẾT SẼ ĐẾN VÀ BẮT CÔ DỪNG CHÂN....

"Hahahaha cuối cùng ngươi cũng phải bỏ mạng trong cái xó xỉnh này!!!!"

Phú Hào hoan hỉ ngửa cổ lên trời cười khùng khục, ánh mắt đỏ ngầu và khuôn mặt theo tràng cười ghê rợn đó mà dần biến dạng, méo mó, quái dị. Gần như chỉ còn lại một nửa là con người!

BỰT!!!!

Khuôn mặt ghê tởm kia bỗng dưng hoá đá, chỉ tí tắc sau khi âm thanh đó vang lên.

Và gã mất thăng bằng lảo đảo giật ngược ra phía sau suýt ngã . Một phản xạ rất bình thường khi sợi dây thừng vài giây trước còn nguyên vẹn giờ đã đứt làm hai nửa ngay trong tay gã.

....NHƯNG CHẮC CHẮN KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ!!!!!

Sự kinh hãi mấy giây trước còn ngự trị trên gương mặt nạn nhân mà giờ đã bám rịt lấy đôi mắt gã. Đó là khi chủ nhân của chiếc áo len đỏ chầm chậm quay người lại. Dù con hẻm này có bị bóng tối nhấn chìm sâu đến mức nào cũng không thể làm lu mờ được những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt xinh đẹp mê đắm lòng người.

Một lưỡi dao sáng loáng - thứ khiến cho công cụ giết người hoàn mỹ của gã trở thành vô dụng - đang yên vị cạnh khoé môi nhếch lên của Hương Giang .

"Ngươi...ngươi....không phải...." Gã thụt lùi lại vài bước, trỏ tay vào Hương Giang mồm ú ớ không thành câu

"Bất ngờ không? Trình độ hoá trang của bọn tao cũng không đến nỗi tệ đúng không?" Hương Giang nháy mắt cười điệu

Gã hoang mang, trân trối nhìn sợi dây đứt lìa trong tay mình rồi nhìn vào Hương Giang , có thể dễ dàng nhận ra trong đôi mắt đỏ ngầu kia đang cùng lúc dâng lên nhiều xúc cảm. Sự bế tắc trộn lẫn niềm căm hận tột đỉnh, nỗi sợ hãi hoà vào mối lo lắng tột cùng.

Nhanh như chớp, gã lôi trong lớp áo dày cộm ra một khẩu súng ngắn, điên cuồng nhằm thẳng vào vị trí của Hương Giang bóp cò.

Đoàng!

Hương Giang với phản xạ cực nhanh né người sang bên phải tránh được viên đạn xẹt ngang qua vai trái mình. Khi nãy chỉ vừa liếc sơ cô đã biết khẩu súng này chỉ dùng loại băng đạn có 5 viên. Nghĩa là gã còn 4 viên nữa.

"Đùa tí cho vui vậy"

Nói dứt câu, Hương Giang bất ngờ lao thẳng đến chỗ gã bất chấp việc nòng súng của gã đang chỉa thẳng vào mình, tính toán chính xác thời gian gã bóp cò, cô co chân đá mạnh một cái thùng rác rỗng bằng kim loại để nó bay về phía gã. Hai tiếng nổ lớn phát ra, đồng nghĩa cái thùng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của nó: lãnh trọn hai đầu đạn của gã.

Còn 2 viên!

"Ngươi thật là hoang phí" Hương Giang chặc lưỡi

"Con nhóc khốn khiếp!!!!! nộp mạng đi" gã điên tiết gầm lên

"Để xem mày hạ được tao bằng cách nào"

Không một hành động cụ thể thông báo trước, gã bất ngờ giơ súng lên bóp cò. Hương Giang vội vã bật cao lộn vài vòng trên không rồi tiếp đất, thân thủ nhanh nhẹn giúp cô tránh được một đường đạn hiểm hóc. Bất ngờ bị bắn lén như vậy khiến Hương Giang không kềm được bực tức, toang mở miệng chửi rủa.

"A..a....sao...sao lại..." Gương mặt gã bất chợt trắng bệch, tay chân run rẩy. Ánh nhìn hoảng loạng chếch sau vai Hương Giang , có vẻ như một nhân vật nào đó đang tiến tới và khiến gã khiếp sợ thật sự.

Hương Giang theo phản xạ tự nhiên quay đầu lại.

Tất cả.....

Chỉ là màn đêm dày đen đặc

Chỉ là ngõ tối hun hút sâu

Và...

Chỉ là một - trò - bịp !!!!

Lúc kịp nhận ra sai lầm của mình, cũng là lúc cô phải trả giá!

Đoàng!!!!

Viên đạn cuối đã hoàn thành được sứ mệnh của nó. Trong màn sương mờ bao phủ vạn vật, sắc đỏ của chiếc áo len quyện vào u tối tạo thành một mảng màu nhức mắt - Màu máu loang. Thân người thanh mảnh không còn giữ nguyên ở vị trí cân bằng, đôi chân không đủ vững vàng để tạo thành một góc vuông với nền đất ẩm ướt. Sau những loạng choạng, cô ngã xuống. Tiếng "thịch" vang lên nhẹ nhàng.

Rồi bất động!!!!

Gã từ từ hạ nòng súng toả khói xuống, nuốt nước bọt khan nhìn dáng người sóng xoài trên nền đất. Lần thứ hai trong đêm, gã ngửa cổ lên trời cười lớn. Tiếng cười điên dại luồn lách vào nơi sâu tận con hẻm rồi vọng lại từ bốn bề. Chuỗi âm thanh khiến người ta rợn gáy chẳng khác gì lạc vào chốn âm ti.

.

.

.

.

.

Soạt

Tiếng gió thoảng bất ngờ lướt qua màng nhĩ gã, xé rách cái tĩnh mịch khác thường.

Chỉ là một luồn khí lạnh vô hại nhưng chính trong khung cảnh này đây lại chính là một phần gia vị tất yếu cho những ai muốn nếm thử cái gọi là rùng mình.

Phải chăng chính bản thân gã cũng cảm nhận được cái "lạnh" quái đảng này nên loạt âm thanh đang phát ra từ miệng gã bỗng bốc hơi, như chưa từng xuất hiện.

Gã trợn trừng mắt, xoay người một cách cẩn trọng nhưng vô định, gã lăm lăm quăng về bốn phía cái nhìn muốn chọc thủng khối sương mờ đông đặc đang bủa vây lấy gã. Bóng tối ít phút trước còn là đồng loã nhưng chỉ chút thời gian ngắn ngủi sau đã quay lưng. Và giây phút này , bóng tối đang dồn ngã vào sự hoảng loạn không tên. Đến tột cùng.

Có gì đó thôi thúc bản năng sinh tồn đang bùng cháy trong gã. Phải chạy!

Suy nghĩ đó lướt qua đầu gã, bằng tốc độ mà con người tiêu tốn cho một cái chớp mắt. Gã quay người, chuẩn bị guồng chân với ý định lao ra khỏi con hẻm này nhanh hết mức có thể, mặc kệ cái xác cách mình chưa quá 5m, sau đó nhảy vào chiếc xe tồi tàn, đạp ga và cuối cùng là biến mất.

Một kế hoạch tạm được xem là khá ổn ngay lúc này.... nhưng tiếc là đã chấm dứt ngay khi gã chỉ vừa kịp thực hiện bước đầu tiên trong chuỗi hành động: quay người.

Cạch!

Từ trong bóng tối của góc khuất, một bàn tay trắng xanh bất ngờ vươn ra, mang theo họng súng đen ngòm kê sát vào trán gã. Khoảng cách hoàn hảo đến mức gã có thể gửi được mùi hương ngòn ngọt từ làn da như được tráng một lớp men sứ trộn lẫn với mùi hăng hắc chết chóc của thuốc súng ngay phía trên đôi mắt mình.

Khẩu súng ấn mạnh vào đầu gã, gã lùi một bước, bàn tay trắng lại dài ra thêm một bước. Gã thấy cả chân lẫn cổ họng mình run lên khi nhìn thấy lớp vải dày của chiếc áo choàng dài trắng muốt. Không chỉ riêng gã mà tưởng chừng như cả bóng đêm cũng đang khó nhọc lùi lại từng giây một. Nuốt nước bọt, mắt gã căng ra hết cỡ khi từng chi tiết của đối phương dần hé lộ trong đêm đen. Đầu tiên là chóp mũi cao thon gọn chọc thủng lớp màn đen, rồi lỗ hổng đó theo đà bị xé lan ra đến phần gò má hơi xương và làn da không tì vết. Dù trong đêm tối nhưng không thể che khuất được sắc đào tươi ngọt trên đôi môi mọng, cuối cùng, đối chọi với những nét vẽ mềm mại có phần nữ tính kia chính là đôi mắt. Đôi mắt không mang vẻ long lanh, thơ dại cũng không mang vẻ khiêu khích, gợi tình. Dưới hàng mi cong, đồng tử nâu phả ra cái nhìn lãnh đạm ướp đầy vị chết chóc. Không cố tỏ ra nhưng với cái nhìn trực diện xoáy sâu đó đủ khiến gã muốn hét lên hoặc là bắn chết gã ngay lập tức hoặc là để gã tự tay móc hai nhãn cầu của mình vứt đi.

Người vừa đến nếu so sánh từng đường nét với xác đang nằm kia thì không thể gọi là ngang bằng, mà là vượt trội. Một cái đẹp vượt ra ngoài tất cả mức độ đo lường trong vũ trụ, một dung mạo khiến hàng vạn con người say đắm nhưng đối với gã lúc này chẳng khác gì một "tử thi" đang trong giai đoạn thối rữa, mục nát khiến tâm trí gã hằn lên những kinh hãi chất chồng.

"Gi...Gil....L...Lê"

"Câm đi, cặn bã khốn khiếp như ngươi không có quyền gọi tên ta"

Thanh Trúc đanh giọng, chất giọng một nửa chìm ngập trong sát khí, nửa còn lại lại khiến người ta u mê. Gã hoảng loạn thật sự, miệng há ra nhưng không nói nổi một kí tự đơn giản, gió cứ thốc vào khiến cổ họng gã khô rát.

"Đứng dậy đi, đùa đủ rồi. Nằm đó mãi không biết bẩn à?"

Cái nhìn băng giá vẫn không rời khỏi khuôn mặt đang rịnh ướt mồ hôi của gã nhưng gã biết câu nói đó không dành cho mình. Có tiếng sột soạt vang lên phía sau gã, chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu gã đủ để hình dung cái xác mặc áo len đỏ đang lồm cồm ngồi dậy, miệng cười ranh ma và tất bật phủi những vết dơ trên quần áo.

"Cô chủ nhé, tới trễ nhé" Hương Giang trề môi trách móc

"Không tới muộn, chỉ là không muốn xuất hiện sớm''

"Chậc...cái áo chống đạn được tên ngố Jun Phạm chèn thêm lớp bông mặc thích thật, nằm vật ra đất vẫn cứ êm ru"

"Thích thì bảo tên ấy khâu thêm vài cái rồi mang sang dinh Bạch Hổ hỏi cưới đi."

"Cư...cưới...cưới xin cái gì...tôi có điên mới thích tên ngố ấy"

"Nói thì hay lắm, cố mà nhớ"

"yahhh...Cô chủ đừng trêu tôi nữa"

Phú Hào đứng đó, mồ hôi đã đọng thành từng vệt dài nơi cằm. Cảm giác cái chết cận kề đang bị kéo căng ra một cách nhẫn tâm khiến từng giây trôi qua càng trở nên kinh khủng với gã. Thanh Trúc và Hương Giang vẫn thoải mái đùa với nhau mặc kệ khuôn mặt tái nhợt của gã dưới họng súng chưa một khắc chuyển dời.

Cộp...cộp...cộp cộp

Tiếng gót giày nện xuống lòng đường từ một đôi chân đang tiến tới khiến hơi thở gã càng thêm nặng nhọc. Mong chờ một nhưng tuyệt vọng lại gấp đôi.

Từ khoảng tối phía sau lưng cậu, một bóng người cao lớn hiện ra mang theo mùi hương của uy quyền. Hai bàn tay với những ngón to khoẻ âu yếm đan quanh vòng eo thon được gói kĩ trong lớp áp choàng trắng nặng trịch. Khuôn mặt bí ẩn cũng hiện ra ngay sau đó, ngược với nét quyến rũ của người phía trước, khuôn mặt người đến muộn được tạc bằng những đường chạm trổ nam tính. Chính một gã đàn ông như Phú Hào nhưng khi phải đối mặt với khuôn mặt đó cũng phần nào nghẹt thở. Và người sở hữu tỉ lệ đường nét gương mặt hoàn hảo mà đấng mày râu trên đời này mơ ước chỉ có một: ISAAC .

"Cưng ơi~"

Chất giọng trầm trầm vang lên sau đôi môi gợi cảm, Isaac nhẹ đặt một nụ hôn lên tai Thanh Trúc, ấm nồng.

"Hửm?" cô cong môi, lần đầu tiên kể từ lúc bước ra khỏi góc tối ấy, gương mặt hoàn mỹ có một biểu cảm khác

"Giữ súng lâu như vậy có mỏi tay không?"

Hắn vừa nói vừa luôn tay vuốt nhẹ lên cánh tay vẫn duỗi thẳng trong không khung của cô rồi nắm lấy bàn tay đang giữ chắc khẩu súng.

"Một chút"

"Vậy thì xài nốt băng đạn rồi về nghỉ nào"

Một ngón tay của hắn khẽ cử động, luồn xuống vị trí ngón bóp cò, yên vị ngay trên ngón tay của cô. Cảnh tượng tay trong tay siết chặt khẩu súng khiến khung cảnh u ám bỗng chuyển mình sang ấm áp lạ thường. Hương Giang tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, không hứng thú gây ồn ào mà chỉ lẳng lặng đứng tựa lưng vào bức tường có vài mảng vôi bong tróc để chứng kiến đoạn sau cùng của đoạn phim kịch tính.

Phú Hào từ đầu tới cuối vẫn nghiến chặt quai hàm, nhiệt độ không quá thấp nhưng hai chân gã vẫn có một sự run rẩy nhất định. Khó nhọc lắm gã mới âm thầm đưa được bàn tay luồn vào túi quần và hành động đó không qua được hai đôi mắt tưởng chừng chỉ có nhau ở phía đối diện, khẩu súng được cả hai bàn tay điều khiển nhằm thẳng bả vai của gã bóp cò. Nếu như không muốn tặng cho gã một cái chết quá đỗi nhẹ nhàng bằng một lỗ đạn giữa trán thì sao không điểm xuyến thêm vài nơi khác trước nhỉ?

Đoàng! Gã rú lên khi một phần bả vai mình bị phá nát, mùi máu nồng nặc bốc lên khi gã ngã xuống cố gắng lết đi bằng hai chân và một bên tay còn nguyên vẹn.

"Các ngươi...một lũ khốn thối tha..." Gã gầm lên khi nhìn thấy cô và hắn tiến tới ngày một gần

Đoàng! Đích đến lần này là chân phải của gã

"Áaaaa..áaaaaaaaaaaaaa" gã hét lên rồi ôm lấy thân mình quằn quại. Máu túa ra ướt đẫm một ống quần.

"Hạng người có máu hèn hạ gia truyền như cha con ngươi thì không có quyền phán xét bất kì ai" Cô đanh giọng

"Chẳng phải chính cha già quá cố ngươi đã gợi ý cách này cho ta giết ngươi ư?" Hắn cũng chậm rãi đáp trả

Gã vật vã ôm vết đạn nhăn nhó, miệng không ngừng chửi rửa bằng thứ ngôn ngữ thô thục nhưng vẫn không giấu được nét đau đớn. Có lẽ gã biết số kiếp mình đến quá nửa sẽ không thể an lành thoát ra khỏi con hẻm này nên bao nhiêu lời nguyền rủa thảm khốc nhất gã đều dốc cạn

Đoàng đoàng!! Hai viên đạn ghim vào một chân và một tay còn lại. Gã rú lên như con dã thú bị lột da.

"Xem ra cái trò bắn nát tứ chi trước khi ban ân huệ lãnh phát đạn cuối của cô ta cũng vui nhỉ?" cô cười khúc khích

"Vậy thì khoan kết thúc vội, cho tên ấy nghỉ giải lao xíu đi" hắn dụi môi mình vào cổ cô thì thầm.

Phú Hào cả người co giật giữa vũng máu tanh tưởi, sức lực đang bị rút cạn, chỉ còn lại tiếng thở thoi thóp của một phế nhân. Gã giương đôi mắt mờ mịt nhìn hắn và cô - hai người vẫn chưa vội xài nốt viên đạn cuối mà đang bận bịu quấn lấy nhau không một cái liếc mắt bận tâm đến gã - một người nằm đó chắc chắn đợi chết.

Tại sao gã lại phải nằm đây đợi chết mà không làm một cái gì đó khác đi.

Cách đó không xa, loé lên ánh sáng kim loại. Lưỡi dao của Hương Giang vẫn nằm đó.

Ánh sáng cuối cùng của cuộc đời gã.

Bằng một sức mạnh sau cuối, gã nhoài người đến điên cuồng chụp lấy con dao. Hương Giang từ xa vẫn âm thầm theo sát mọi động tĩnh bất ngờ hét lên:

"Hai người cẩn thận!!!!!!!!!!!!!"

Tạch. Thanh Trúc dứt khỏi môi hắn nghiêng người lên đạn, chuẩn bị cho lần bóp cò cuối.

Khác với tưởng tượng rằng gã sẽ lao đến chổ hắn và cô, nhưng không, gã chỉ loạng choạng đứng nép vào góc tường,lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, thét lớn : "CHẠY ĐI"

Buông chiếc điện thoại để nó rơi xuống đất vỡ tan, gã giơ cao con dao không chần chừ ghim thẳng nó vào tim mình. Dòng máu đỏ phụt ra thấm ướt một phần gương mặt gã, như chơi vơi giữa không trung đã quá lâu, gã ngã xuống khép lại màn cuối.

Tự sát... Một kẻ sắp chết nhưng vẫn lựa chọn.

Con hẻm đêm nay là lần thứ bao nhiêu chợt ồn ã rồi lại chợt yên ắng, Thanh Trúc hạ súng xuống và cùng hắn giành ra vài giây để nhìn gã - một cái xác chết thật sự. Máu vẫn rỉ ra ướt nhem, cái áo khoác dài gã mặc giờ không còn nhận ra được màu sắc nguyên thuỷ, chỉ thấy sắc thẫm của máu ngày càng loang nhanh trong cơn mưa đang dần nặng hạt.

"Hừm...tiếc thật... không thể đích thân bắn thêm 1 phát để phá nát sọ tên khốn khiếp này" cô hậm hực sau một hồi trầm ngâm

"Chúng ta đã tiễn gã đi một đoạn đầy 'cảm giác' rồi, có muốn thì gã cũng chỉ chết được một lần thôi, đừng tiếc nữa" hắn vuốt má cô, khẽ dỗ

Phải rồi, con người dù tốt dù xấu thì đều được trời ban cho cái phúc được chết một lần duy nhất. Nếu chẳng may Thượng Đế là một người phóng khoáng, không suy tính nhiều đã cho con người được quyền chết ít nhất hai lần thì đó chẳng khác gì đã cấp phép cho loài người sống thật với phần CON của mình. Nguy hiểm thật.

Cái suy nghĩ vu vơ chẳng ăn nhập gì đó lại khiến cô bất chợt rùng mình. Phải, cô biết cái viễn cảnh được phép chết không giới hạn đó tệ hại và nguy hiểm đến mức nào. Nhất là đối với cô và hắn, hai kẻ nhất định phải chết duy nhất một lần!

"Nghĩ vu vơ gì thế" hắn búng nhẹ má cô

"Không có gì" Cô lắc đầu

"Yên tâm đi, tôi không để phải có lần thứ hai đâu." Hắn mỉm cười, cái nụ cười nhếch mép luôn ám ảnh tâm trí cô

"Ghê gớm thật, đoán được tôi nghĩ gì nữa đấy"

"Vậy thì về phải 'thưởng' cho tôi"

"Tôi...tôi không có ý chen ngang đâu, nhưng có vẻ mưa đang lớn lên, chúng ta đi thôi" Hương Giang khẽ hắng giọng rồi nói

Hắn gật đầu rồi vòng tay ôm lấy eo cô bước đi, theo sau là Hương Giang . Khi đi ngang qua Phú Hào, hắn ném cho gã cái nhìn cuối. Lúc đầu chỉ là phớt qua nhưng có một thứ khiến hắn phải bước chậm dần rồi dừng hẳn lại.

"Sao thế?" cô nghiêng đầu

"Hừm...có gì đó không ổn"

Isaac nhíu mày ngồi xuống cạnh cái xác be bét máu, mùi tanh nồng bốc lên không làm hắn khó chịu bằng khi nhìn thấy lớp da trên khuôn mặt trắng tái và ướt sũng nước mưa của kẻ đã trút hơi thở cuối từ lâu. Vùng da ở một bên cằm của gã đang bị phồng lên như một cái bong bóng nước, ở một góc còn có dấu hiệu sắp bong ra tới nơi.

Như vậy nghĩa là....

"Roạt!!!!!!"

Hắn cầm lấy phần da bị bong rồi giật thật mạnh, làn da bị căng ra rồi bị kéo tụt đi theo sức của bàn tay hắn. Hắn nghiến răng nhìn lớp da mềm oặt trong tay mình, dưới nền đất nhơ nhuốc giờ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Mặt nạ!!!

"Khốn kiếp!!!!"

Hương Giang và cô từ bao giờ đã đứng ngay sau lưng hắn, khuôn mặt cũng in đầy dấu ngạc nhiên xen lẫn ngỡ ngàng.

"Tôi biết gã này, đây là Hy - thuộc hạ của Phú Hào" Hương Giang lập tức báo cáo

"Phú Hào còn sống!!!!" cô gằng giọng

"Hai con chuột cống này cũng giỏi lắm, dám dùng cả chiêu này đối phó với chúng ta" Hắn vứt lớp da giả sang một bên, cười nhạt.

"Không xong rồi, tên ngố Jun còn ở ngoài đó, cả Cát Tường và Phước Thịnh, chúng ta gián đoạn liên lạc quá lâu rồi" Hương Giang sực nhớ hét lên

"Chết tiệt!!!!"

Không ai nói ai, cả ba người đều lao nhanh ra khỏi con hẻm, bóng đêm cứ theo nhưỡng bước chạy trôi tuột về phía sau. Ánh đèn đường vàng vọt lờ mờ xuất hiện, không phải là quá muộn đúng không.

Hương Giang là đến cánh cửa của quán ăn trước nhất, một giây sau cô và hắn cũng đến. Đẩy cánh cửa kính đã lỏng lẻo một cách thô bạo, ba người xộc vào quán đảo mắt khắp nơi tìm kiếm ba khuôn mặt còn lại.

"Trúc!!!!" giọng cao chót vót của Cát Tường cất lên ở một bàn khuất

"Kia rồi!" hắn chỉ tay về hướng Cát Tường, cả ba nhanh chóng lách qua những bàn ăn chật chội đi về phía đó

Khó khăn lắm mới ngồi được xuống bàn ăn nhưng chỉ một giây sau đó, Hương Giang đã đứng phắt dậy nuốt nước bọt nhìn quanh rồi ghì lấy vai Cát Tường lắc liên tục

"Jun...Jun Phạm đâu, anh ta đâu?????"

"Anh ta rời khỏi bàn được một lúc rồi" Cát Tường nhăn mặt

"Chết tiệt, anh ta đi đâu? Tại sao các người lại để tên ngố đó đi? Các người có biết nguy hiểm đến mức nào không hả?" Hương Giang mất bình tĩnh, hai mắt long lên

"Yahhh, ngươi đang làm loạn đấy hả Hương Giang ????" Thanh Trúc quắt mắt

"Tôi..." giọng cô bắt đầu run run, như sắp khóc tới nơi "Rốt cuộc tên đó đã đi đâu? Có phải đã bị bắt đi rồi không????"

"Là tôi tự nguyện đi vệ sinh mà, không ai bắt cả"

Giọng nói phát ra từ phía sau, Hương Giang vội vàng quay phắt người lại. Khuôn mặt cô giờ cũng có ngố thua gì người mà cô vẫn hay gọi là ngố đâu.

"May mắn là cậu về đúng lúc đấy Jun, chúng tôi sắp bị Hương Giang bóp chết rồi này"

"Yahhhhhhhhh!!!!!!!!!!!"

Mất thêm một khoảng thời gian ồn ào, tất cả mới ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.

"Mọi chuyện sao rồi Anh Cả?" Jun hỏi nhỏ

"Nơi đông đúc như thế này không tiện nói, đợi về dinh sẽ bàn bạc cụ thể"

"Dạ"

"Cứ thư giãn trước đã, các cậu chưa gọi món gì à?" Thanh Trúc hỏi

"Chưa, chúng tớ ngồi đây căng thẳng muốn chết, nước còn không có tâm trạng động vào một giọt nói gì ăn với uống" Cát Tường lắc đầu

"Nhắc mới nhớ, tôi khát khô cả cổ rồi đây, trà gừng khi nãy bê ra giờ nguội hết cả rồi, tiếc thật, trà này phải nóng muốn mới thích"

Jun đưa tay cầm lấy một trong hai cốc trà được phục vụ khi nãy, dù nguội lạnh rồi nhưng mùi vẫn còn thơm lắm. Vừa định đưa lên uống ực một hơi cho bớt cơn khát thì một bàn tay nhỏ xíu khẽ chạm vào vai anh khiến anh bất ngờ quay lại, nước trà tiếc rẻ còn một chút nữa đã uống được.

Hoá ra bàn tay ấy là của một đứa bé trai ăn xin, vóc người nhỏ thó, đen nhẻm, tay chân dính đầy lọ nghẹ. Đội một cái mũ mềm đã ướt mưa. Quần áo, đầu tóc lôi thôi lếch thếch vô cùng. Nó run run cất giọng khản đặc như đang ốm nài nỉ

"Chú ơi, cho con xin 200 đồng, làm ơn đi chú, con đói quá"

Mọi người khá bất ngờ vì sự xuất hiện của đứa trẻ nghèo, dù nghề nghiệp không phản ánh họ là dân lương thiện nhưng tất cả luôn dư thừa tình người đối với những số phận đáng thương này. Mỗi người đều mở ví lôi ra vài tờ polime mới cứng với những số 0 khá dài, thằng bé hôm nay gặp được họ cũng là điều vô cùng may mắn

"Cầm đi con, về nhà nghỉ đi, mưa gió thì đừng đi xin nữa" Jun nhét xấp tiền vào bàn tay nhỏ gầy guộc

"Dạ...không...không chú. Con chỉ xin đồng xu 200 thôi" thằng bé ăn xin lắc đầu

"Con cứ cầm đi, bọn chú không phải người xấu" Jun mỉm cười

"Dạ...con chỉ nhận đồng xu 200 thôi chú...chứ con không nhận mấy tờ này"

Lấy làm lạ trước thái độ kì quặc của thằng bé, nhưng cũng một phần là thương, Jun đành để xấp tiền lên bàn, anh lục ví tìm một tờ bạc lẻ rồi đi ra tận chỗ tính tiền của quán để đổi thành tiền xu.

"Vậy là được rồi đúng không" anh xoè bàn tay ra với những đồng xu sáng lấp lánh trước mặt nó

"Dạ..." nó gật đầu rồi cầm lấy 2 đồng xu. Chỉ lấy duy nhất 2 xu 200 đồng.

Rồi thằng bé bất ngờ nhoài người bỏ hai đồng xu ấy vào hai cốc trà gừng một của anh và một của Hương Giang , khiến mọi người bất ngờ trợn tròn mắt.

"Con làm gì thế? Sao lại..."

Câu trách móc của Jun chưa nói được quá nửa đã chị chặn lại, thằng bé ăn xin từ bao giờ đã cởi bỏ chiếc mũ mềm, để mái tóc dài giấu nhẹm trong nón buông xuống. Nói chính xác hơn thằng bé giờ đã thành con bé.

"Nhìn cho kĩ chuyện gì đang xảy ra trong hai cốc nước đi, tôi vừa cứu anh một bàn thua đấy, bị gọi ngố ứ có sai" con bé lạnh giọng

Và con bé ấy chính là ChiPi.

Isaac và Gil chỉ biết lắc đầu cười, trong vòng vài tiếng ngắn ngủi mà hết kẻ này tới kẻ khác chơi trò hoá trang. Mèo và Noo có vẻ bị shock trước dáng vẻ hoàn toàn kinh khủng của cô chủ họ ngay lúc này, vẫn cứ trố mắt há miệng nhìn.

"Nhìn...nhìn kìa...hai đồng xu bị đổi màu rồi" Hương Giang chỉ tay vào hai cốc nước ngạc nhiên

"Có độc trong trà"

Những đôi mắt diều hâu lập tức phân chia nhìn mọi ngóc ngách xung quanh, giữa muôn vàn khuôn mặt xa lạ rất khó để biết được tên Phú Hào thật sự có đang hiện diện ở đây không.

"Đừng mất công vô ích nữa, tên ấy đi rồi" ChiPi nhẹ giọng ngang phè

Nhận thấy 6 cặp mắt bất chợt không hẹn mà hướng về mình, ChiPu nhún vai lôi trong cái túi rách bươm ra một cái camera xám.

"Đi ăn xin mà giàu tới mức này à?" Hắn trêu

"Vì mua nó xong mới phải đi ăn xin" nó từ tốn đáp lại

Không vội vã, ChiPi bật một đoạn video lên rồi xoay ra để mọi người cùng xem. Đoạn phim bắt đầu bằng hình ảnh một chàng trai áo len đỏ đi vào con hẻm và một người đàn ông bám theo cách tầm mười bước chân. Ống kính suốt thời gian đó cứ nhìn vào con hẻm đen sâu hun hút một cách nhàm chán như thể người quay đã bỏ quên cái camera ở đó rồi đi chơi vậy. Chán chê, bất ngờ khung cảnh bị lướt nhanh qua, nhoè nhoẹt như một vệt sáng, người xem đoán được người quay đã chuyển hướng camera, lần này là hướng vế cánh cửa sáng choang của quán thịt nướng. Một thanh niên với bộ đồng phục của quán cùng cái nón lưỡi trai che sụp khuôn mặt lao ra ngoài, không chần chừ nhảy lên ngay chiếc xe cũ kĩ của người đàn ông khi nãy khởi động máy, chiếc xe gầm lên rồi biến mất vào ngã tư đông đúc gần đó. Khoảnh khắc tên thanh niên ấy chạy một cách điên loạn ra khỏi cánh cửa kính, trên tay còn đang cầm một chiếc điện thoại màn hình vẫn nhấp nháy.

Kết thúc đoạn video, những khuôn mặt không cần diễn mà vẫn biểu hiện tốt cảm xúc bình thản. Xổng mất Phú Hào lần này không phải là quá tệ, đối với họ, đây như là một vòng xé nháp nhằm nhắn nhủ với cả thế giới rằng:

Cuộc săn lùng giờ mới chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com