Chap 7
“Hàng về rồi sao? Cô bảo Miu kiểm tra xem chất lượng thế nào”
“…”
“Tốt, nhập hết toàn bộ vào kho số 8”
“…”
“Cứ để đó, khi tôi về sẽ định giá”
“…”
“Tôi sẽ toàn thây trở về, nói với Hương Giang đừng có ở đó làm loạn lên nữa”
“…”
Thanh Trúc đang ngồi tựa vào đống gối, vừa trả lời điện thoại vừa liếc nhìn bàn tay đang choàng qua eo mình khẽ cử động, có vẻ như Isaac sắp tỉnh dậy.
“Có thể hôm nay tôi về, không cần ra đón”
Cô cúp máy ném điện thoại sang một góc giường. Bàn tay thon thả luồn vào mái tóc đen huyền rồi trượt xuống từng góc cạnh của gương mặt nam tính, cô dừng lại một chút trên bờ môi mỏng để hắn cắn nhẹ ngón tay mình.
“Làm gì mà dậy sớm thế?”
“Ngắm anh”
“Thế nào? Tôi có quyến rũ không?”
“Chỉ thấy nhức mắt”
“Quá khen”
Isaac nở một nụ cười đểu giả, kéo cô nằm lên người mình rồi ngấu ngiến bờ môi hồng căng mọng. Bàn tay không ngừng xoa nắn hai bầu ngực cùng đầu nhũ nhỏ đã sưng đỏ vì đêm qua cắn mút quá nhiều.
“Cô không dùng ma tuý chứ?”
“Anh buôn vũ khí vậy có bao giờ tự lấy súng bắn vào đầu mình không?”
“Tôi không thiểu năng”
“Cũng như tôi buôn thuốc phiện không có nghĩa là sẽ dùng nó”
“Thế lí do gì mà tôi lại nghiện cô nhỉ?”
“Khi nào tôi trả lời được điều tôi đang tự hỏi mình, tôi sẽ nói cho anh biết”
“Là gì?”
“Vì sao tôi nghiện anh”
“Có nên hoạt động tí không nhỉ?”
“Đừng có ham. Muốn giết tôi thì tìm cách khác đi”
“Okie, chuẩn bị ra sân bay thôi”
…
Suốt thời gian lơ lửng giữa bầu trời, hắn chỉ chăm chú với cái laptop còn cô ngả đầu vào vai hắn lim dim. Sau đêm thác loạn có chút mệt mỏi cũng không phải là chuyện lạ. Từ một phía nào đó, các cô tiếp viên vẫn không thể bắt ánh mắt mình thôi hướng về họ, sự cuốn hút luôn bao trùm lên hai con người đó thật sự đáng sợ.
Bảng thông báo vừa đưa tin chuyến bay hạ cánh an toàn, vài phút sau đã thấy hắn và cô xuất hiện ở lối ra. Isaac vốn không thích quá khoa trương nên lần này chỉ để Jun, Troin và hai đàn em phụ trách lái xe ra đón. Họ làm thủ tục nhận hành lí rồi nhanh chóng rời khỏi, nét mặt ai cũng giữ nguyên trạng thái bình thường nhưng dáng vẻ lại gấp rút đến bất ổn.
“Hai cậu về trước đi. Tôi đưa người này về”
“Vâng, Anh Cả đi đường cẩn thận”
Hắn nắm tay cô bước vào chiếc xe gần đó. Chiếc xe rùng mình khởi động lao đi mất hút chỉ vài giây sau đó.
“Tôi có nên đồng ý với lão già đó không?” cô bất chợt quay sang hắn
“Câu trả lời luôn tồn tại ở đây” – hắn gõ nhẹ ngón tay lên thái dương cô – “ nên đừng hỏi tôi”
“Cảm ơn anh vì chuyến đi”
“Biết là cô đang đánh trống lảng nhưng lần này tôi sẵn lòng hùa theo”
“Có cái này cho anh”
Thanh Trúc vờ không nghe câu nói của hắn, cô lục trong mấy túi đồ bên cạnh lôi ra một chiếc hộp dài màu xanh đậm rất sang trọng.
“Cái này là khi đi mua sắm ở chỗ U88 plaza, thấy đẹp nên mua”
Hắn ngắm nghía cái hộp rồi mở ra xem, gương mặt khá bất ngờ khi nhìn thấy vật ở bên trong. Là một chiếc cà vạt trắng, chỉ liếc sơ qua kiểu dáng sang trọng và chất liệu trơn mịn, mềm mượt đủ biết giá của nó vượt mức trên trời. Cô hai Lê quả là có khác, lựa quà cho kẻ thù cũng chăm chút kĩ càng.
“Màu trắng à?”
“Đánh dấu chủ quyền thì màu trắng là hoàn hảo nhất”
Thanh Trúc đưa tay tháo phăng chiếc cà vạt màu đen trên người hắn vứt sang một bên rồi lấy chiếc cà vạt trắng ra khỏi hộp. Cậu cẩn thận bẻ cổ áo và giúp hắn thắt cà vạt mới vào. Đúng như cô đoán, nó thật sự rất hợp.
“Được đấy”
“Tôi cũng có cái này cho cô”
Hắn lấy trong túi áo vest ra một hộp nhỏ bằng nhung đưa cho cô.
“Anh chu đáo đến mức này sao?”
“Thấy hay hay nên mua thôi”
Bên trong là một sợi lắc tay làm bằng vàng trắng kiểu dáng rất tinh xảo với những mắc xích đều đặn đính kim cương đen xung quanh vô cùng bắt mắt. Hắn chậm rãi đeo nó vào tay cô, nước da trắng hồng nay càng nổi bật dưới chiếc vòng đen lấp lánh. Đôi mắt Thanh Trúc vẫn không rời khỏi hắn.
“Tại sao lại là màu đen?”
“Để nhắc cô đang thuộc về ai”
Không gian trong xe bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng xé gió vang lên bên cửa sổ. Thanh Trúc mân mê chiếc chiếc vòng đen trên tay, hắn chạm vào chiếc cà vạt trắng trên cổ áo. Hai ánh mắt không hẹn mà cùng trở nên xa xăm.
Rốt cuộc là ai đang trói buộc ai.
…
Cô nhi viện Orion
“Yến, sao em ngồi ngoài này?”
“Em vốn không biết nấu nướng, loanh quanh trong bếp chỉ làm vướng tay sơ Lam thôi”
“Trông em có vẻ buồn, có chuyện gì sao?”
“ Anh Vũ, nếu mình thấy một người cùng lúc bị nhiều người bắt nạt mà mình không giúp thì mình có phải là người xấu không?”
“Các sơ đã dạy một đứa trẻ tốt là phải biết giúp đỡ người gặp khó khăn, em quên rồi sao”
“Chắc hôm sơ dạy điều này em đã trốn đi leo cây mất rồi hay là bây giờ em cứ tiếp tục giả vờ xem như không biết nhỉ?” nó lí nhí cúi đầu di di ngón tay lên nền đất
“Hôm nay em lạ thật đấy
“Hihi mà sao anh ra đây?”
“Anh… đợi một người”
“Ai mà khiến Vũ của em phải đứng ngồi không yên thế?”
“Hôm nay còn dám chọc anh nữa hả?”
“Hahahha”
“Em thật là đáng ghét mà”
Anh cốc đầu nó vài cái, tiếng cười của cả hai đứa trẻ vẫn như ngày xưa, luôn giòn tan giữa những trưa vắng lặng.
“A…đến rồi kìa” giọng anh không giấu nổi háo hức
Nó nhìn ra hướng cổng, một bóng người dáng cao dong dỏng, mái tóc được cắt gọn và khuôn mặt thông minh sáng sủa đang bước vào. Trang phục cũng toát lên vẻ thanh nhã, lịch sự: áo kẻ sọc cùng quần kaki màu sẫm, trên tay là chiếc áo khoác nâu.
“Cậu không đợi lâu chứ?”
“Không, cậu đi đường có mệt không” anh gãi đầu
“Lần nào tớ đến cậu cũng hỏi câu này mà”
“Ưm… à ..đây là Yến em tớ, còn đây là Gin, bạn anh”
“Chào em” Gin lịch sự đưa tay ra trước mặt
“Chào anh”
“Vậy ta vào trong thôi”
Sơ Lam có vẻ không hề xa lạ với Gin mà còn tỏ ra rất quý anh là khác. Trong những ngày nó không đến đây thì khoảng trống đó như được Gin lấp đầy. Anh Vũ thường này đã rất vui vẻ nhưng riêng hôm nay đặc biệt cười nói nhiều hơn. Vị trí của Gin trong lòng anh Vũ đã bị nó nhìn thấu ngay từ đầu, nó cũng muốn ghen tị với Gin lắm nhưng không được. Có lẽ lời nói năm xưa đang dần trở thành sự thật, anh Vũ sắp mở cánh cửa dẫn lối đến hạnh phúc đời mình chăng?
“Bữa cơm ngon lắm, con cảm ơn sơ rất nhiều” Gin mỉm cười
“Con thích là sơ vui rồi”
“Gin, cậu ra phía ngoài thềm ngồi cho mát, tớ rửa chén xong sẽ ra ngay”
“Ừm”
Cái dáng cao kều vừa biến mất sau cánh cửa, lập tức một bóng người nhỏ hơn bám theo. Cả hai nhanh chóng biến mất sau góc khuất.
“Đừng có đứng sau lưng nhát ma tôi, ra đây ngồi đi. Tôi biết cô có nhiều chuyện muốn hỏi tôi” Gin lên tiếng
“Hừ, nắm bắt tình hình nhanh thế, không hổ danh cháu của Tử Tước”
“Cô quá lời rồi ChiPi”
“Bà ấy vẫn khoẻ chứ?”
“Hai tay vẫn có thể bắn hai súng”
“Lâu rồi tôi không được gặp bà, muốn tìm bà khó thật”
“Bà nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm sức khoẻ tới cô và nói là … ừm…. bà nhớ cô nhiều”
“hahha, phiền anh nhắn lại với bà là thiên sứ bé bỏng của bà cũng nhớ bà lắm”
“Cô không thấy nổi da gà sao?”
“Đùa thế đủ rồi, quay lại chuyện chính đi. Anh và anh Vũ làm sao lại quen nhau?”
“Một lần tôi vô tình quẹt xe trúng cậu ấy, trải qua vài lần trò chuyện thì thành bạn”
“Anh-làm-anh- Vũ -bị-thương-sao?”
“Không trầy xước gì đâu, không tin thì cô cứ đi kiểm chứng”
“Anh Vũ thích anh”
“Tôi biết”
“Còn anh thì sao?”
“Cô bây giờ rất giống em gái đang gạ cưới anh trai mình đấy”
“Trả lời tôi” nó gằng giọng
“Tôi không thích cậu ấy”
“Cám ơn anh vì đã nói thật”
“Tôi không thích cậu ấy vì… tôi yêu cậu ấy”
Nó chầm chậm quay sang nhìn Gin, ánh mắt ấy không nói dối.
“Từ bao giờ?”
“Tôi không rõ, chỉ là khi nhận ra được thì rât sâu đậm rồi”
“Anh là người tốt”
“Tại sao cô lại nghĩ vậy?”
“Tôi đã mặc định anh là người tốt, nên đừng phá hỏng kì vọng của tôi. Hậu quả thế nào thì anh nên tự lường trước”
“Thật biết cách áp đặt người khác nhưng…cô giao anh Vũ yêu quý cho tôi thật sao?”
“Vì chỉ có anh mới có thể mang lại nụ cười rạng rỡ nhất cho anh Vũ”
“Vậy ai trong hai người đó sẽ là người mang nụ cười cho cô?”
“Rất khó để nói, có thể cả hai hoặc có thể không ai cả”
ChiPi đứng dậy, nó liếc nhìn người mang khuôn mặt khó hiểu đang ngồi cạnh mình lần nữa rồi quay lưng đi.
“Nhắn với anh Vũ và sơ Lam tôi về trước, có việc bận. Chuyển lời đến Tử Tước là tôi yêu và nhớ bà rất nhiều, lần này là thật.”
Trên thềm đá phủ chút rêu phong, Gin vẫn dõi theo hình bóng dần nhỏ bé đang tiến về phía chân trời, mỗi bước chân luôn chứa đựng một niềm kiêu hãnh không tên.
ChiPi, lần nữa hiện lên trong lòng anh như một thực thể luôn mang quanh mình một màn sương của những bí ẩn, mãi mãi chẳng tìm ra lời đáp.
“Cô chủ”
“Lần nào cũng bắt hai cậu phải chờ rất lâu, có ghét tôi không?”
“Không có chuyện đó đâu, hôm nay có gì vui không cô chủ?”
“Cát Tường , người xấu có phải là những người luôn chối bỏ trách nhiệm với những gì mình đã gây ra?”
“Vâng, đúng rồi”
“Vậy lần này, tôi sẽ làm người tốt. Dù gì nguyên nhân khiến anh ta bị bắt nạt cũng là do tôi”
Nó nghiêng đầu nhìn gương mặt ngạc nhiên của hai cận vệ thân thiết, đôi môi màu nhạt mím lại vài giây rồi nói tiếp
“Tôi không muốn Thanh xà trở thành giun đất, lần này chắc cũng sẽ làm phiền các cậu”
“Cả hai chúng tôi luôn rất sẵn lòng”
“Tốt rồi, Phước Thịnh cậu lái xe đi. Ta về thôi”
…
Thanh Trúc khép mắt để cơ thể tận thưởng cảm giác thoải mái trong làn nước ấm, xung quanh cô được rải đầy hoa hồng và hương liệu đắt tiền. Ngắm chiếc vòng đen lấp lánh trên tay mình, cô bỗng nhớ đến hắn. Nhớ ánh mắt đỏ ngầu vì ham muốn khi hắn bên trên cậoo, nhớ vòng tay mạnh mẽ ôm siết lấy cô từng đêm, nhớ hơi thở nồng nàn và cả nụ hôn điên loạn khi cả hai lao vào nhau như tận thế đã cận kề.
…Và cô cũng nhớ hắn là kẻ thù của cô.
Mối quan hệ này phải chăng kiệt tác của số phận.
Sự thèm khát cực độ khi chạm vào đối phương không thể chối bỏ
Ngọn lửa căm hận khi nghĩ về quá khứ chẳng có cách nào dập tắt
Mọi thứ…thật sự trớ trêu.
Cốc… cốc…
“Ai?”
“Là tôi, Hoàng Oanh”
“Có chuyện gì?”
“Cô chủ có điện thoại của Lão Phú Quý”
Thanh Trúc nhíu mày khi nghe tới tên của lão, chắc là quá nôn nóng muốn nghe kết quả hồi âm cho lời đề nghị liên minh đây mà. Cô ra khỏi bồn nước, với tay lấy áo choàng tắm khoác vào người rồi bước ra ngoài.
“Điện thoại đây cô chủ. Tôi đã chỉnh chế độ bóp méo giọng nói”
“Ừm”
/Chào cô, Gil Lê/
“Chào ông”
/Được trò chuyện đích thân với người đứng đầu của Bạch Hổ là một niềm vinh hạnh lớn của đời tôi/
“Ông quá lời rồi, chẳng hay có việc gì khiến ông phải tìm tôi?”
/Ngài có thể cho tôi biết quyết định của Ngài sau khi suy nghĩ về lời đề nghị của tôi không?/
“Mong muốn hợp sức đánh bại Hắc Long để ông có thể hiên ngang leo lên ngôi vị bá chủ à?”
/Ấy ấy, ngài nói thế là hiểu sai ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn mọi người sẽ có được một người lãnh đạo tốt hơn thôi/
“Vậy theo ông ai mới là người xứng đáng ngồi lên vị trí đó?”
/Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau nhé, bây giờ sự hợp tác của chúng ta mới là quan trọng/
“Vậy không vòng vo với ông nữa, tôi sẽ giúp ông”
/Ô, thật vậy sao? Hahhahahhaha Ngài quả thật là người rất am hiểu tình hình hahahha/
“Nhưng với vài điều kiện nho nhỏ”
/Ngài cứ nói/
“Sau khi lật đổ Hắc Long, chiếc ghế bá chủ, thế lực và toàn bộ tài sản của Isaac phải thuộc về Gil Lê tôi. Tất cả đều quy nạp về cho Bạch Hổ. Không thiếu một xu”
/Ơ…nhưng như thế thì còn các bang khác và tôi…”
“Hoặc là đồng ý hoặc là không”
/Thế thì có khác gì chúng tôi làm không công đâu thưa cô, việc này ta có thể họp mặt mọi người để bàn bạc thống nhất/
“Tôi không thích nói nhiều. Sao? Ông có đồng ý không?”
/Thật sự điều kiện này quá khó để chấp nhận, có khác gì Bạch Hổ đang chèn ép chúng tôi đâu/
“Vậy thì coi như thoả thuận bất thành, tạm biệt ông”
/Xin ngài đợi một …/
Tít~
Cô nhếch mép đưa lại điện thoại cho Hoàng Oanh, muốn có được sự giúp đỡ của Bạch Hổ thì chỉ có cái giá đó thôi.
“Tôi xin phép hỏi cô chủ tối đa hai câu được không?”
“Hỏi đi”
“Lí do vì sao cô chủ từ chối lão?”
“Đó là một sự xỉ nhục cho Bạch Hổ, một bang lớn như chúng ta không đời nào chấp nhận làm không công cho con chó luôn nung nấu ý định quay lại cắn chủ mình.”
“Cô chủ đang bảo vệ cho người đó?”
“Không ai ngoài tôi có quyền đe doạ đến hô hấp của hắn. Người có thể ở trước mặt nhìn hắn chết cũng duy nhất mình tôi. ”
“Vâng, tôi hiểu rồi”
“Cô lui đi”
Thanh Trúc ngả mình lên chiếc sofa trắng, cô thắc mắc không biết ông trùm kiêu hãnh kia có lường trước được hậu quả sau những lời nói cao ngạo của mình không. Cô sẽ không nhúng tay vào trận chiến này, đứng bên ngoài khoanh tay nhìn người khác tàn sát nhau cũng là một thú vui của cô.
[Tôi rất nóng lòng xem lần này Hắc Long bằng cách nào trụ vững khi một mình chống lại cả Thế giới]
…
“Chết tiệt, tên trùm Bạch Hổ đã từ chối rồi” lão tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan từng mảnh
“Lão đại bớt nóng, tất cả các bang khác đều đã đồng ý đứng về phe chúng ta. Không có Bạch Hổ ta vẫn có thể thực hiện kế hoạch mà”
“Đồ ngu, nếu chẳng may Bạch Hổ và Hắc Long đứng cùng một chiến tuyến, lần này có đào hết mồ mả tổ tiên cũng không tìm đủ đất chôn xác chúng ta đâu”
“Nhưng…cả hai bang đó đều coi nhau như kẻ thù làm sao có thể…”
“Không có chuyện gì là không thể xảy ra, bằng mọi giá phải lôi Bạch Hổ vào như thế thì dẹp tan Hắc Long là chuyện dễ như trở bàn tay”
“Bằng cách nào đây lão đại”
Lão Phú Quý khựng lại đôi chút đưa tay vuốt đoạn râu cá trê trên mép mình, đôi mắt tí hi của tiểu nhân bất chợt loé sáng.
“Mỹ nhân bên cạnh Isaac ”
“Ý lão đại là sao?”
“Giết nó rồi đẩy hết cho Bạch Hổ, Isaac mất bảo bối thế nào cũng nổi điên đi tìm Gil Lê đòi nợ. Chiến trường sẽ là của hai tên ngông cuồng ấy, Bạch Hổ trước giờ có vẻ yếu thế hơn một chút, muốn hạ được Hắc Long thì trước sau gì cũng phải tự động đi tìm chúng ta nhờ giúp đỡ. Tới lúc đó ta chỉ việc đặt lại các yêu cầu với Bạch Hổ, không tốn sức mà vẫn có được thứ ta cần Hahhahahaah”
“Lão Đại quả thật là đa mưu túc trí”
“Gừng già luôn cay hơn gừng non. Hai tên trùm xấc láo đó, ta muốn nhìn thấy chúng bị hạ cùng một lúc. Lòng tự tôn cao ngút trời của Hắc-Bạch mà được giẫm đạp lên chắc chắn là rất tuyệt.”
Tràng cười ghê rợn vẫn truyền đi trong không gian quánh đặc của sương đêm. Một kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo đã chệch hướng ngay từ đầu, nước cờ hiểm độc này sẽ mang cô, hắn cùng số kiếp của lão đi về đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com