Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 : Núi lửa phun trào

o0o

Hai giờ ba mươi phút sáng tại nhà Trần Kha.

Trần Kha nhìn nét mặt tiều tụy của Viên Nhất Kỳ mà ngẩn người, dáng vẻ này của em, cô là lần đầu nhìn thấy. Cũng tự soi mình ở trong gương, Trần Kha cười khổ, phải chăng ai thiếu ngủ cũng đều có chung một hình hài như vậy sao. 

" Trần Kha, chị có biết...quầng thâm là kẻ thù của chị không ? " - Trịnh Đan Ny áp tay lên gò má cô xoa nhẹ.

Trần Kha cho dù chẳng hiểu người yêu bé bỏng của mình ngụ ý gì, nhưng cô vẫn rất cưng chiều nhìn em.

" Kẻ thù gì chứ ? "

" Nó làm giảm đi mức độ soái khí của chị đấy " - Trịnh Đan Ny nhướng chân mày, bĩu môi muốn trách móc - " Em biết là công việc chị bận, nhưng mà vẫn phải ưu tiên ngủ sớm nghe không ? "

" Em ra cho lệnh tôi sao ? "

" Thế thì sao ? " - Trịnh Đan Ny tinh nghịch xoa đầu vàng của cô mà cười tươi rói.

" Trịnh Đan Ny.... " - Trần Kha nhớ lại khoảnh khắc đó, khi cô đón em từ nơi chụp ảnh tạp chí trở về, cả hai đã từng rất vui vẻ. Đôi mắt Trần Kha trở nên mơ hồ, giống như có một màn nước mỏng đang bao phủ lấy tầm nhìn của cô, nhưng chợt nhận ra bản thân mình từ khi nào lại trở nên yếu đuối như thế, cô ngay lập lức quẹt đi nước mắt rồi lại cắm đầu vào màn hình máy tính.

Chợt có thư gửi đến, là gửi trực tiếp qua email.

Trần Kha nhìn dãy chữ lạ hoắc có chút dè chừng, nhưng một linh cảm nào đó đã khiến cô không thể không mở ra xem.



Thế là, Trần Kha nhấp vào....



" Không....không phải....không đúng " - Trần Kha bắt đầu nói lẩm bẩm, môi run run sợ sệt thụt người về sau, càng lui càng hoảng. Cho đến khi người cô chạm vào Viên Nhất Kỳ và vô tình đánh thức em, thì Trần Kha mới bắt đầu nhận thức được, bản thân mình đã hoảng sợ đến cực điểm.

" Trần Kha ! " - Viên Nhất Kỳ gọi lớn, điều này cũng đánh thức Hứa Dương Ngọc Trác lẫn Trương Hân bên cạnh - " Chị làm sao vậy ? "

Hứa Dương Ngọc Trác đỡ lấy Trần Kha, Viên Nhất Kỳ nhìn nét mặt liền cảm thấy chột dạ, tự dưng sóng mũi cay xè, mắt nóng bừng. Em từ từ tiến lại gần màn hình máy tính.

" Không ! Nhất Kỳ ! Đừng động vào ! " - Trần Kha vùng vẫy, cô chạy đến níu lấy tay em.

" Chị đang giấu tôi cái gì ? " - Viên Nhất Kỳ run run nói - " Nói đi, chị đang giấu tôi cái gì ? "

" Không ! Chỉ là....chỉ là tin rác thôi ! "

Trương Hân từ từ tỉnh hẳn ngủ, nhân lúc không ai để ý mình, cô từ từ tiến lại màn hình máy tính.

" Trời ơi...."  - Cô thảng thốt

Viên Nhất Kỳ hoang mang tột độ, em đưa mắt nhìn Trương Hân như cầu xin chị nói gì đó. Trương Hân lại chỉ nhìn em bằng đôi mắt vô hồn, đôi mắt mang theo bảy phần đau lòng và ba phần bất lực.

" Sao vậy ? Làm sao vậy ! ! ! " - Viên Nhất Kỳ kiềm không nổi, em gằn giọng - " Trần Kha ! Chị bỏ tôi ra ! "

Nhưng Trần Kha vẫn một mực nắm tay em chặt hơn, miệng không ngừng nói - " Là tin rác, tin rác thôi ! "

Hứa Dương Ngọc Trác dịch người sang chỗ khác, đứng ở góc bên này, chị hoàn toàn có thể nhìn trọn bức hình đẫm mấu ấy. Đầu óc bắt đầu xoay chuyển, tim chị đập liên hồi, cảm thấy chân đứng không còn vững nữa, Hứa Dương Ngọc Trác loạng choạng nghiêng ngả.

" Hứa Dương Ngọc Trác ! " - Trương Hân nhanh chóng chạy lại đỡ chị.

Viên Nhất Kỳ dường như đã hiểu, người em mềm nhũn, em đưa đôi mắt mong chờ nhìn Trần Kha, nhưng cô chỉ đáp em bằng cặp mắt né tránh...

" Kha Kha à... " - Viên Nhất Kỳ gọi khẽ - " Chị....nói gì đi "

" Trần Kha à... "

" Trương Hân...."

Nhưng họ lại ngậm ngùi không nói.

Tay Trần Kha cũng chẳng còn dùng nhiều lực để ghì lại, Viên Nhất Kỳ có thể trực tiếp chạy đến màn hình máy tính để xem....nhưng....sao bây giờ, em lại không có can đảm đó nữa.

Viên Nhất Kỳ chậm rãi đi đến, em chần chừ xê dịch tầm mắt hướng xuống.

Trước mắt em là bức ảnh hoàn toàn lộ thiên, người trong bức ảnh đó em là người biết rõ nhất, là người khiến tim em đau nhói.

Vết cứa sâu ở hõm cổ tứa đầy dịch đỏ, nữ nhân không có dấu hiệu còn sống với đôi mắt trợn tròng, đầu tóc rối bời....còn kèm theo dòng chữ " Nhanh lên, nhanh lên ! "

Viên Nhất Kỳ điếng người, buông thõng hai tay, chân không còn sức trụ nữa mà ngã khụy xuống đất.

" Trần Kha...."

Trần Kha nghe tiếng em gọi mình đầy tuyệt vọng, lòng cô đau nhói

" Trần Kha à....sao chị bảo với tôi, bọn chúng sẽ không làm gì quá đáng...."

" Viên Nhất...."

" Chị bảo đây là tin rác sao ? "

" Nhất Kỳ à...em..."

" Chị bảo đây là tin rác sao ! ! ! " - Viên Nhất Kỳ chống gối đứng dậy, mắt em đỏ hoe như rướm máu, tay bấu chặt lấy cổ áo Trần Kha - " Chị coi mạng sống của chị ấy là rác sao ! ! ! "

" Viên Nhất Kỳ ! Tôi không có ! "

" Chị nhìn đi ! Tại sao vậy ! ! " - Viên Nhất Kỳ gào khóc - " Sao chị nói với tôi Thẩm Mộng Dao sẽ an toàn....chị nói....bọn chúng sẽ không làm hại chị ấy kia mà.... "

" Thẩm....đó là...Thẩm Mộng Dao sao ? ? " - Hứa Dương Ngọc Trác há hốc, đầu chị choáng váng, liên tục lắc đầu như không tin đây là sự thật.

Đúng vậy.....Trần Kha từng nói với em như thế, cô bảo mục đích chính của bọn bắt cóc chỉ là đánh đòn tâm lí, và Thẩm Mộng Dao của em sẽ không sao....nhưng mà....

" Trần Kha ! Chị có đền được không ! ! ! " - Em khóc lớn, vô lực ngã khụy xuống đất, tay em co thành nắm đấm đè chặt xuống sàn.

Trần Kha ôm chầm lấy Viên Nhất Kỳ mà không một lời đáp trả, cô vuốt vuốt tấm lưng run lẩy bẩy kia rồi cắn răng chịu đựng.

" Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi....ngay từ đầu không nên giữ em lại nữa "

Có một lần, Viên Nhất Kỳ đã đến gặp trực tiếp Trần Kha để nói về việc rút khỏi tổ chức. Cô không cho phép vì lý do của Viên Nhất Kỳ lại là bảo vệ sự an toàn của cô gái nào đó....Trần Kha lúc ấy chỉ nghĩ Viên Nhất Kỳ rơi vào cạm bẫy của tình yêu mà lơ là.

Cho đến sau này gặp được Trịnh Đan Ny cô mới biết, bản thân mình cũng có suy nghĩ giống như em...nhưng rút thì chẳng còn kịp nữa.

" Trần Kha..... " - Viên Nhất Kỳ vô hồn nói - " Tôi sắp điên rồi "

" Sắp điên rồi ! ! ! ! "

Viên Nhất Kỳ gào lên đầy đau đớn, em chẳng biết mớ cảm xúc hỗn độn này đã trú ngụ trong em từ khi nào nữa. Có ai biết hiện tượng núi lửa phun trào là như thế nào không.....em sắp mất kiểm soát thật rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com