Chương 70 : Giấu không được
o0o
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Thẩm Mộng Dao tích cực ăn từng muỗng cháo, nàng ấy đang rất mong chờ khi ăn xong, Hứa Dương Ngọc Trác sẽ dẫn nàng đến chỗ của báo con.
Mi mắt Hứa Dương Ngọc Trác khẽ trùng xuống, những ngón tay đan vào nhau không ngừng bấu víu, đáng lẽ khi nãy chị nên nói cho Thẩm Mộng Dao biết chứ không phải là cho nàng nuôi hy vọng như bây giờ.
" Thẩm Mộng Dao này...Thật ra... "
" Hứa Dương Ngọc Trác, em ăn xong rồi ! " - Đôi mắt Thẩm Mộng Dao vẫn còn long lanh như chứa nước, tay nàng kéo lấy vạt áo chị - " Đi thôi, đưa em gặp báo con ! "
Hứa Dương Ngọc Trác ngậm ngùi không nói được, lặng lẽ đến chỗ chiếc xe lăn đang gấp gọn đặt tựa vào vách tường kia. Chị bung mở chiếc xe ra, đẩy đến bên giường.
Thẩm Mộng Dao mỉm cười, nương theo cánh tay của Hứa Dương Ngọc Trác rồi cẩn thận ngồi vào.
Khi đẩy Thẩm Mộng Dao bước ra khỏi cửa, vừa vặn ở phòng kế bên, Trần Kha cũng được Trương Hân đẩy ra.
Thẩm Mộng Dao nhìn Trần Kha mừng rỡ, cô vẫn an toàn.
" Em đi đâu vậy ? "
Trần Kha lên tiếng trước, câu đầu tiên là hỏi thẳng Thẩm Mộng Dao.
" Tôi đến chỗ của Viên Nhất Kỳ "
" … " - Trần Kha bỗng đơ người, khẽ liếc mắt nhìn Hứa Dương Ngọc Trác ở phía sau nàng, nhận lại cái lắc đầu của chị, cô thở dài - " Vậy sao...Tôi đến chỗ Trịnh Đan Ny "
Thẩm Mộng Dao mỉm cười gật đầu, xoay lại nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, nói nhỏ - " Mọi người đều ở đây, may quá "
Hứa Dương Ngọc Trác gượng cười gật đầu đáp lại Thẩm Mộng Dao, sau đó dời tầm mắt sang Trương Hân ở phía trước. Mi mắt cả hai cùng lúc rũ xuống.
Trần Kha được đẩy sang trái, Thẩm Mộng Dao được đẩy sang phải. Cả hai đều không ngờ, phòng bệnh của người thương lại gần mình như vậy.
" À Thẩm Mộng Dao ! " - Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên đứng khựng - " Hay là chúng ta ghé vào căn tin của bệnh viện trước đi "
" Sao vậy, Dương Tỷ ? "
" Chị đột nhiên nhớ đến khi nãy mua cháo cho em, quên lấy lại tiền thừa "
" Chị đúng là hay quên thật đó " - Thẩm Mộng Dao cười - " Vậy chị xuống lấy đi, em tự vào được "
Bàn tay Thẩm Mộng Dao chạm vào thanh lăn bánh xe ở hai bên hông, muốn đẩy đến. May mắn, Hứa Dương Ngọc Trác đằng sau vội vã chộp lại.
" Thẩm Mộng Dao đi với chị đi ! Chị ngại lắm ! "
Nói rồi trực tiếp đẩy Thẩm Mộng Dao đi vào thang máy.
Ở bên trong, Hứa Dương Ngọc Trác lén lút thở phào.
Nếu khi nãy hấp tấp đưa Thẩm Mộng Dao đến, chắc chắn sẽ chạm mặt các bác sĩ, y tá đang kiểm tra sức khỏe ở bên trong, họ sẽ thông báo tình trạng của Viên Nhất Kỳ cho nàng nghe. May mắn Hứa Dương Ngọc Trác nhanh tay lẹ mắt, một phần do đang ngồi xe lăn, tầm nhìn của Thẩm Mộng Dao không qua khỏi bức tường chắn, cho nên nàng không hay biết.
…
" Em ấy nhúc nhích này ! Trương Hân ! " - Trần Kha mừng rỡ níu cánh tay của cô - " Gọi bác sĩ đến đi ! "
Sau khi bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe xong, ông tháo máy nghe nhịp tim xuống, thông báo.
" Bệnh nhân đúng là tỉnh rồi, nhưng như tôi đã nói, cô ấy đang không được..... "
" A bác sĩ ! " - Trương Hân vội lên tiếng - " Tôi có chuyện muốn nói với ông, ra ngoài được không ? "
Vị bác sĩ không khỏi cau mày, ông hiểu ý liền gật đầu.
Trương Hân liếc nhìn vào bên trong, Trần Kha đang không giấu được nụ cười trên khóe môi, nắm lấy bàn tay của Trịnh Đan Ny.
" Tôi biết cô muốn nói gì " - Vị bác sĩ lên tiếng - " Nhưng tôi khuyên cô, đừng nên giấu cô ấy "
Trương Hân cúi đầu không đáp.
" Cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra, giấu càng lâu khi biết được sẽ càng tức giận " - Ông đẩy gọng kính - " Con người là vậy, chẳng ai mong muốn tiếp nhận tin giả "
" Cảm ơn ông.....tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với cô ấy "
" Càng sớm càng tốt nhé... "
…
" Chắc do chị có tuổi rồi, giờ lại nhớ, khi nãy là Trương Hân trả tiền.... "
" Em thấy chị vẫn trẻ đẹp lắm, không sao đâu " - Thẩm Mộng Dao ngây ngô an ủi.
Chuyện gì đến cũng đến, Thẩm Mộng Dao giờ đây đã đứng trước giường bệnh của Viên Nhất Kỳ.
" Em ấy chưa tỉnh sao ? "
Hứa Dương Ngọc Trác ừ một tiếng, cầm lấy trái táo cạnh đó rồi gọt vỏ.
" Dây truyền nhiều quá, báo con em vất vả rồi "
Thẩm Mộng Dao vừa nói vừa đưa tay vuốt mái tóc của em, kì thật nét mặt kia lại chẳng để lộ chút biểu cảm nào. Lạnh tanh đến đáng sợ.
Thẩm Mộng Dao nhìn từng đường dây truyền dinh dưỡng trên người Viên Nhất Kỳ, ngực trái bỗng dưng đau thắt.
Nắm lấy bàn tay của em, Thẩm Mộng Dao mân mê nó, mỉm cười nghịch ngợm.
" Tay em thon như vậy, nhất định đeo nhẫn cưới sẽ rất đẹp "
Hứa Dương Ngọc Trác dừng lại thao tác gọt vỏ táo, chị cảm thấy sóng mũi mình cay xè.
" Dương Tỷ, khi nào thì em ấy sẽ tỉnh lại ? "
" Cái kia...bác sĩ có nói nhưng mà...chị quên rồi " - Thấy lời biện minh có hơi vụng về, Hứa Dương Ngọc Trác liền tiếp tục - " Sẽ sớm tỉnh thôi "
Thẩm Mộng Dao lại mỉm cười, tay chạm vào miếng băng gạc quấn quanh trán em.
Bỗng chốc Thẩm Mộng Dao ngẩn người, Viên Nhất Kỳ im lìm nằm trước mắt nàng thật yên ổn, nhưng sao nàng lại cảm thấy đau lòng quá.
" Phù.....em tới đây " - Vương Dịch đột nhiên đẩy cửa bước vào, khiến cho Hứa Dương Ngọc Trác một phen thót tim - " A Thẩm Mộng Dao ! Chị tỉnh rồi ! "
Cậu mừng rỡ ôm chầm lấy Thẩm Mộng Dao, trên người cậu thoang thoảng mùi nước hoa nhè nhẹ.
" Vương Dịch, em đúng là vẫn vậy, vẫn rất biết chăm sóc bản thân " - Thẩm Mộng Dao cười nói - " Vào thăm bệnh không quên thoa nước hoa "
" Em vừa làm lễ tốt nghiệp xong liền chạy qua đây ! " - Vương Dịch phe phẩy tấm bằng tốt nghiệp của mình, chuyên ngành truyền thông báo chí - " Rút một lượng máu đáng kể, có chút mệt nhưng không sao, em đã kịp làm lễ rồi "
Hứa Dương Ngọc Trác nghe xong thì điếng người và cô cũng quên mất hôm nay Vương Dịch tốt nghiệp.
" Rút một lượng máu sao ? Em.....truyền máu cho ai vậy ? "
" Cho báo con của chị đấy ! May ghê, máu của bọn em hợp nhau ! "
Hứa Dương Ngọc Trác ngay lập tức tằng hắng.
Nụ cười trên môi Vương Dịch trong phút chốc cứng đờ, cậu khẽ nhìn về phía chị. Nhận lại cái lắc đầu, cậu biết mình đã lỡ lời rồi.
" A, không có gì đáng lo ngại, Viên Nhất Kỳ bị mất máu trên đường đến đây, bình thường mà, đây là trường hợp thường thấy "
" Hứa Dương Ngọc Trác ! Em đến rồi, chị và Trương Hân về đi "
Cậu đánh sang chuyện khác
" Để em ở đây được rồi, đến tối Châu Thi Vũ sẽ đến, hai người về nghỉ ngơi đi "
Hứa Dương Ngọc Trác ngập ngừng gật đầu, vuốt tóc Thẩm Mộng Dao tạm biệt.
Còn không quên gửi tin nhắn cho Trương Hân ở phòng bên cạnh. Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Dương Ngọc Trác vẫy tay gọi Vương Dịch ra.
Ba người đứng ở hành lang bệnh viện, Trương Hân nói trước.
" Bác sĩ khuyên chúng ta không nên giấu hai người họ quá lâu "
" Vương Dịch này, Trần Kha đang ở phòng bên cạnh, khi nãy Trịnh Đan Ny có dấu hiệu sắp tỉnh, phiền em lựa lời thông báo với Trần Kha giúp chị nha.... "
" Chị biết văn phong của em sẽ giúp Trần Kha bình tĩnh " - Trương Hân vỗ vai cậu.
Vương Dịch mím môi gật đầu.
" Về phía Thẩm Mộng Dao, tạm thời đừng cho em ấy biết "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com