chap 101
Sau đó Tsugumi bị nhân viên rạp đưa ra khỏi nhà vệ sinh nữ và dẫn đến đằng sau rạp cùng với bé gái đang khóc kia. Họ được bảo là yên lặng chờ ở đây.
Ngồi xuống chiếc ghế tròn, cậu lặng lẽ thở dài.
–Chiếc áo khoác dính máu và chiếc điện thoại bị vỡ. Chắc chắn là Chidori đã gặp phải chuyện gì rồi.
Dạo này số vụ phụ nữ bị bắt cóc ngày càng tăng. Cậu đã bảo Chidori phải cẩn thận rồi nhưng cậu cũng không ngờ là người ta có thể bắt cóc ngay giữa ban ngày ban mặt thế này.
Vậy nhưng vẫn không loại trừ có khả năng Chidori vẫn còn ở trong rạp, vậy nên nhân viên rạp đã đi quanh rạp để tìm nhưng họ vẫn không tìm thấy Chidori cũng như học sinh sơ trung bị mất tích kia.
Hiện tại họ đã đóng cửa nhà vệ sinh, nơi xảy ra vụ việc và chờ đợi cảnh sát đến nhưng cũng phải một lúc nữa họ mới tới.
Thực sự thì mấy vụ bắt cóc kiểu này có thể được giải quyết một cách nhanh chóng nhờ năng lực của các ma pháp thiếu nữ của chính phủ, vậy nhưng giữa chính phủ với lực lượng cảnh sát ở đây có xích mích gì đó nên có vẻ phải có ủy khuất của lực lượng cảnh sát ở đây thì bên chính phủ mới can thiệp.
–Trước giờ cậu nghĩ thế cũng không sao, nhưng cậu không ngờ rằng khi dính tới mình thì mới thấy nó khó chịu tới mức nào.
Thế nhưng cho dù cậu có bất mãn tới đâu thì luật là luật, không thể đổi được. Cậu biết rằng dù cậu có làm rùm beng lên thì cũng chỉ làm cản trở quá trình điều tra mà thôi.
Tsugumi nắm chặt tay lại và kìm nén sự bồn chồn của mình. –Ít nhất hiện tại mình phải bình tĩnh cái đã. Trong khi nghĩ vậy, cậu liếc nhìn cô bé bên cạnh. Cô bé vẫn còn đang nức nở.
“Đây, em dùng cái này đi.”
Cậu đưa cho cô bé đang lau nước mắt bằng cổ tay mình đó chiếc khăn mà nhân viên rạp đã chuẩn bị trước. Cô bé thỏ thẻ đáp lại “Cảm ơn anh” và nhìn lên trong khi nắm chặt lấy chiếc khăn.
Cô bé nhìn cậu với vẻ mơ hồ và bắt đầu nói với giọng khàn khàn như đang thú nhận tội lỗi của mình.
“..L, Là tại em cả. Vì cậu ấy cảm thấy sợ hãi mà em đã ép cậu ấy phải ra ngoài.”
“Em ấy sợ hãi sao?”
Khi Tsugumi hỏi lại, cô bé chậm rãi gật đầu với vẻ đau đớn.
“Cậu ấy nói rằng cậu ấy có cảm giác rằng dạo gần đây có ai đó đang theo dõi cậu ấy. Lúc đầu em cũng rất lo, nhưng cho dù em có tìm kĩ thế nào cũng không thấy có ai khả nghi cả nên em chỉ cho rằng là do cậu ấy tưởng tượng ra mà thôi. …Cậu ấy trông có vẻ suy nhược lắm nên em mới rủ cậu ấy đi chơi để thư giãn, nhưng em không ngờ rằng lại xảy ra vụ việc này…”
“Đó không phải lỗi của em mà.”
Khi Tsugumi ân cần nói với cô bé như vậy, cô bé lớn tiếng phủ nhận.
“Là tại em mà ra cả!! Là vì em mà nhiều người biết cậu ấy có khả năng làm ma pháp thiếu nữ. Mặc dù là con gái em được bảo nên cẩn thận vì dạo gần đây rất nguy hiểm... Em đáng lẽ nên cẩn trọng hơn....”
Trong khi nhìn vào cô bé đang vùi mặt vào chiếc khăn và bắt đầu khóc, Tsugumi nghĩ ngợi.
–Lần này kẻ bắt cóc chắc chắn đang nhắm tới bạn của cô bé. Nếu tin cô bé đó khả năng trở thành ma pháp thiếu nữ bằng cách nào đó lan rộng ra thì bị nhắm tới cũng là điều dễ hiểu.
Có khả năng kẻ bắt cóc biết đến Chidori, nhưng Tsugumi và những người còn lại mới quyết định đến rạp chiếu phim tầm một tiếng trước. Khó mà tin rằng họ có thể lên kế hoạch bắt cóc ai đó trong một thời gian ngắn như bậy được. Có lẽ là vì bắt gặp Chidori nên tiện đường luôn.
–Chidori có hơi thiếu kinh nghiệm nhưng dù vậy chị ấy vẫn là một ma pháp thiếu nữ . Miễn là cô còn tỉnh táo thì cô có thể trốn thoát một cách dễ dàng. Nhưng có một vấn đề.
–Mục tiêu thực sự của kẻ bắt cóc. Em ấy có lẽ cũng ở đâu đó giống như Chidori và khó mà tin rằng Chidori sẽ bỏ em ấy lại được.
Sẽ thật tốt khi họ có thể trốn thoát cùng nhau thông qua năng lực của Chidori, vạy nhưng Chidori vẫn còn rất yếu, sẽ mất một lúc để cô triệu hồi cánh cổng dịch chuyển được. …Nếu kẻ bắt cóc là một người chuyên nghiệp thì khoảng trễ đó là một điểm chí tử. Việc thất bại có thể dẫn đến trường hợp tồi tệ nhất.
Kẻ bắt cóc đang nhắm tới những cô gái có khả năng thành ma pháp thiếu nữ. Nếu là thế, kẻ bắt cóc ắt hẳn rất thèm khát ma pháp thiếu nữ thật sự.
Vì Chidori được coi như một nhân viên tạm thời nên tên của cô không trên website chính thức của chính phủ, nhưng nếu có ai đó muốn tìm cô thì họ vẫn có thể dễ dàng tìm thấy mặt và tên của cô ấy. …Cậu chỉ có thể hi vọng rằng kẻ bắt cóc không khôn ngoan đến thế.
…Nếu Tsugumi có thể liên lạc với Shiro thì đã có thể biết được vị trí của Chidori thông qua Shiro rồi, nhưng đáng tiếc là cậu chẳng biết Shiro đang ở đâu cả.
Khi Tsugumi báo cho Bell khi nãy, cậu đã nhờ ông ấy nói với cậu nếu thấy Shiro, nhưng đừng trông đợi quá nhiều thì tốt hơn.
Trong khi cậu đang lặng lẽ chờ đợi, có ai đó đi tới chỗ cậu. Khi cậu hướng về phía cánh cửa. Cậu nhìn thấy Azalea đang đứng đó với vẻ lo lắng.
“Nanase-kun, cậu có sao không? …Tớ không thể ngờ rằng việc này lại xảy ra.”
Azalea nói với vẻ lo lắng trong khi đưa Tsugumi món đồ uống có đá đã tan gần hết.
“Nhân viên ở đó đang nói về một khách hàng nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ nhà vệ sinh với chiếc xe đẩy dọn dẹp lớn trong khoảng thời gian Chidori biến mất. . Người phụ nữ đó đi thẳng về phía sau tòa nhà và người ta nói rằng điều đó rất khả nghi, có khi nào người phụ nữ đó là…”
“…Tớ hiểu rồi.”
Một người phụ nữ với chiếc xe đẩy dọn dẹp. Có lẽ chính cô ta đã đặt biển cấm vào trước cửa nhà vệ sinh, và khi không có ai xung quanh thì cô ta nhân cơ hội bắt cóc người khác. Không hữu ích lắm nhưng vẫn tốt hơn là không có manh mối gì.
Sau khi hít một hơi hết ly nước trái cây, Tsugumi đứng dậy và đi vè phái thùng rác. Trên đường tới đó thì chân cậu vấp phải thứ gì đó to to và cậu ngã nhào xuống.
“Ouch…! Cái gì vậy, – một cái biển cấm vào ư? Cậu vác cả cái này theo luôn à?”
Sau đó, Tsugumi nhìn vào tấm biển. Và rồi cậu đột nhiên cậu để ý có gì đó kì lạ.
Tấm biển không lớn lắm, nhưng nó vẫn đủ to để lọt vào tầm mắt một người bình thường đi ngang qua. Thật kì lạ khi lại không tránh được nó.
Tsugumi tò mò nhìn vào tấm biển, và rồi cậu đột nhiên cởi áo khoác mình ra và quấn nó vào tay phải mình.
“Nanase-kun? Cậu đang làm…”
“Không có gì. –Thứ này hình như có gì đó kì lạ.”
Cậu đưa tay phải tới và chạm vào tấm biển “Cấm vào” dược viết tay ở trên. Khi cậu giật bên góc ra một chút thì cậu nghe thấy tiếng tấm biển rớt ra.
Cẩn thận không để tay mình chạm trực tiếp vào tấm biển, cậu nhé nhàng đặt nó cùng chiếc áo khoác xuống đất. Azalea nhìn vào mặt sau tấm biển và ngạc nhiên thốt lên.
“Cái này hình như là một ma pháp trận. Ngoài ra ngôn ngữ này cũng rất cổ xưa nữa. …Không ngờ rằng một thứ như thế lại được dấu ở đây.”
Ở mặt sau là những họa tiết như bùa chú được viết bằng mực màu đỏ sậm. Mặc dù cậu không biết sao Azela lại có kiến thức về mấy cái này nhưng đó dúng là một ma pháp trận thật.
“’ Mình có cảm giác xấu về chuyện này. Tsk, mình đáng lẽ nên đi học trừ trà cùng với Chidori.”
Tsugumi nhanh chóng rút điện thoại ra, tìm một người trong danh bạ của mình và gọi cho cô ấy.
Azalea nhìn tấm bảng như thể cậu đang nhin thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, và rồi Tsugumi khẽ nói với cậy trong khi chờ tiếng chuông điện thoại.
“Cảnh sát không lo vụ này được đâu. Vụ này chỉ có bên chính phủ mới xử lý được thôi nên có chờ đợi cảnh sát cũng chỉ tổ phí thời gian thôi. –Vật lý thì để bên chuyên về vật lý lo. Ma thuật thì bên chuyên về ma thuật lo. …Thật may là mình nhận được danh thiếp của cô ấy lúc trước.”
Khi Tsugumi nói vậy thì đầu bên kia trả lời.
“Vâng, Inaba đây. – Có chuyện gì sao, Nanase-san? Tôi không nghĩ cậu lại đột nhiên gọi tôi đấy.”
–Hiện tại, chiếc điện thoại mà Tsugumi đang hiển thị dòng chữ “Inaba Honoka, Sở phòng chống ma thú”.
______________________________________
Ừ thì vì cảm thấy 6 tháng sợ mấy bác quên bà luôn cốt truyện và lười đọc lại thì nay tôi đăng song song hai bên luôn. Đây thì tuần 1 chap còn hako thì 1-2 ngày/chap :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com