Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Nghe những lời Hagiwara nói, Matsuda Jinpei cảm thấy một cảm giác kì lạ trong lòng.

Cậu cúi đầu, và vì đã tháo kính râm ra từ lâu nên ánh mắt của Matsuda chạm phải Hagiwara, người đang nhìn cậu khi cậu đang thắt dây an toàn.

Ở khoảng cách gần như vậy, Matsuda đã nắm bắt rõ được cảm xúc nghiêm túc trong đôi mắt tím hơi tối của Hagiwara.

"Hagi?"

Matsuda Jinpei vô thức lẩm bẩm cái tên đó.

"Tôi ở đây."

Hagiwara đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ.

Cả hai đều im lặng một lúc cho đến khi tiếng còi tàu lượn siêu tốc vang lên.

Matsuda hiếm khi cảm thấy bối rối. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng đột nhiên bị Hagiwara ngắt lời.

"Vậy thì, Jinpei-chan, từ nay về sau sao cậu không chú ý đến Hagi nhiều hơn nhỉ?"

Hagiwara rũ mắt đứng dậy, và ánh mắt của Matsuda cũng dõi theo hành động của anh.

"Dù sao thì Hagi là bạn thân nhất của Jinpei-chan mà, đúng không?" Theo lời thúc giục của viên kiểm tra an toàn trò chơi, Hagiwara ngồi lại vào ghế và thắt dây an toàn, rồi nói với giọng đùa cợt: "Nếu không Kenji-chan sẽ rất buồn đấy."

Mặc dù nghe có vẻ như một lời nói đùa, Matsuda cảm thấy Hagiwara đang nói xuất phát từ trái tim.

“Hagiwara——”

Matsuda trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn đối phương, đang định nghiêm túc nói điều gì đó, nhưng lại bị đối phương ngắt lời.

"Jinpei-chan, chúng ta nói chuyện sau nhé," Hagiwara chỉ vào tàu lượn siêu tốc đã bắt đầu và đang từ từ leo lên đỉnh, "Đã bắt đầu rồi."

Đoàn tàu lượn siêu tốc này đều có hai ghế ngồi thành một hàng. Ngoài dây an toàn, tay vịn từ trên xuống dưới còn ép chặt vào đùi của hành khách. Chỉ cần giữ chặt tay vịn bằng cả hai tay, toàn bộ cơ thể sẽ chìm trực tiếp vào ghế. Ngay cả khi quay ngoắt 180 độ thì vẫn có thể đảm bảo an toàn cho mọi người.

Nhưng chính vì cách sắp xếp chỗ ngồi này, mà nếu người ta muốn nhìn thấy bộ dang của người ngồi cạnh, người ta phải cúi người về phía trước và thò đầu ra để nhìn người kia.

Vì vậy, Matsuda chỉ nhìn osananajimi nhà mình ngồi trên ghế, lắc đầu trái phải để ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng anh từ chối nhìn cậu.

Matsuda thở dài trong lòng và không nói gì thêm nữa.

Đôi khi, cậu thực sự muốn lôi Hagiwara ra và đánh cho anh một trận.

Trong quá trình ngắn ngủi này, tàu lượn siêu tốc vẫn tiếp tục leo lên chậm rãi, cuối cùng đã đạt đến điểm cao nhất và dừng lại.

Khả năng lao xuống bất cứ lúc nào, mang đến trải nghiệm vô cùng thú vị về trạng thái không trọng lực, khiến tất cả hành khách đều nín thở và âm thầm tăng cường cảnh giác.

Nhưng trong tình huống này, ngay cả thời gian chờ đợi ngắn cũng có vẻ cực kỳ dài.

Nghe những tiếng thì thầm sợ hãi và hối tiếc phát ra từ cả hai phía, bản thân Matsuda không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

Một khi đã như vậy, thì hãy chờ đợi một chút rồi khi xuống rồi thì sẽ cho Hagiwara một trận ra trò.

Matsuda bình tĩnh suy nghĩ khi nhìn cảnh vật đột nhiên trôi qua trước mắt.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến tiếng la hét vang lên khắp nơi. Tàu lượn siêu tốc di chuyển với tốc độ cao và liên tục rẽ hướng, mang lại cảm giác phấn khích tức thời ngay từ đầu, và cảm giác khủng hoảng liên tục lo lắng rằng họ sẽ vô tình rơi ra ngoài cũng làm tăng thêm sự phấn khích.

Thực tế thì, so với kỹ năng lái xe của Hagiwara, cú lật 360 độ của tàu lượn siêu tốc dường như không có tác dụng gì với cậu cả. Matsuda vẫn còn đủ thời gian để so sánh và phán đoán. Thực tế thì, điều quan trọng nhất là cậu có thể quan sát rõ đường đi của tàu lượn siêu tốc. Có thể quan sát đường ray có nghĩa là có thể dự đoán hướng và hướng quay của tàu lượn siêu tốc.

Không cần phải sợ những điều mà bản thân có thể lường trước được.

Nhưng kỹ năng lái xe của Hagiwara——

Giữa tiếng la hét liên tục của mọi người xung quanh, tâm trí Matsuda lại hướng về osananajimi nhà mình.

Kỹ năng lái xe của Hagiwara đều là "ngoài dự đoán" và là "sự sáng tạo táo bạo".

Matsuda đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cậu được Hagiwara nhiệt tình kéo vào xe, và những gì xảy ra sau đó——

Matsuda cảm thấy rằng có thể mình đã ngất đi vào thời điểm đó rồi ấy chứ.

Hoặc có thể cậu vô tình đập đầu vào đâu đó.

Nhưng kể từ đó, cậu đã nhận ra sâu sắc một chân lý nào đó.

Khi bản thân gặp được điều mình yêu thích, tiềm năng của con người thực sự chính là thứ vô tận và khó nắm bắt.

Matsuda đã cắt đứt những ký ức đó một cách đau đớn.

Nhưng bây giờ khi nghĩ đến Hagiwara...

Cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cảm giác lạ lùng trong lòng cậu trước đó là gì?

Cậu lùi bước.

Ở phía bên kia, Hagiwara Kenji co người trên ghế. Tàu lượn siêu tốc đang lao về phía trước với tốc độ nhanh, lắc lên lắc xuống, qua trái qua phải, cơ thể Hagiwara lắc lư qua lại theo quán tính, nhưng đôi mắt anh lại trống rỗng và đờ đẫn.

Khi Jinpei-chan nhìn anh, đôi mắt xanh thẳm của cậu rõ ràng đã nhìn thấu thân hình ảnh của anh.

Và Jinpei-chan cũng gọi tên anh.

Anh vẫn luôn thích giọng nói của Jinpei-chan, đặc biệt là khi cậu gọi tên mình, chưa kể bầu không khí lúc đó rõ ràng là rất vừa vặn -

Nhưng trong tình huống này, anh lại thực sự đã lùi bước.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được Jinpei-chan lúc này dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Khi Jinpei-chanmở miệng định nói, anh đã có thể tưởng tượng được điều cậu sẽ nói tiếp theo.

Để hỏi hoặc để an ủi.

Thực tế thì, trong khoảng thời gian này, anh cũng rất rõ ràng, đối phương thật sự coi anh là một người bạn tốt.

Bạn tốt.

Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.

Nhìn thấy bạn mình có tâm trạng không tốt, Jinpei-chan đương nhiên sẽ lo lắng, đúng không?

Hagiwara biết rằng chỉ cần anh hơi nghiêng đầu ra một chút, anh sẽ có thể nhìn thấy nét cau mày trên khuôn mặt của osananajimi đang ngồi bên cạnh anh.

Có lẽ cậu đang tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra với Hagi?

Đáng ghét.

Tại sao mỗi lần liên quan đến chuyện của Jinpei-chan, anh đều không giữ được bình tĩnh, khiến đối phương lo lắng cho mình...

Lần này không có chuyện gì xảy ra cả. Jinpei-chan chỉ nhìn đội trưởng của câu lạc bộ tennis thêm vài lần thôi mà.

Ngay cả một người có tiêu chuẩn rất cao như anh cũng phải thừa nhận rằng người đàn ông tên Yukimura Seiichi xác thật rất phù hợp với hình tượng của "cái đẹp".

Sau đó anh có chút lo lắng không biết Jinpei-chan có bị đối phương hấp dẫn hay không...

Thực tế thì, bình thường anh sẽ không có phản ứng đột ngột như thế này đâu. Rốt cuộc, mục tiêu không chỉ là một học sinh cao trung kém họ vài tuổi mà còn là một nam sinh, đúng không?

Jinpei-chan hẳn không có hứng thú với đàn ông.

Nghĩ đến đây, Hagiwara Kenji không biết mình nên buồn bã hay vui mừng.

Cho nên nguyên nhân chính là Jinpei-chan đột nhiên rủ anh đi công viên giải trí. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng không khỏi có những hy vọng mới nảy nở từ tận đáy lòng.

Ai biết được?

Có lẽ Jinpei-chan cũng thích anh...

Bộ não của Hagiwara tự động nhớ lại những hành động thân mật khác nhau mà Matsuda đã thực hiện với anh trước đây, cũng như những lời nói rất thẳng thắn đó...

Và rõ ràng đây là một cơ hội tuyệt vời ngay lúc này, tại sao anh lại không nắm bắt nó chứ? !

Anh có thể nhân cơ hội này để kiểm tra xem Jinpei-chan nghĩ gì về anh, đúng không?

Tiếng la hét của những người khác vẫn tiếp tục vang vọng bên tai Hagiwara, và bản thân anh cũng bắt đầu cảm thấy có chút choáng ngợp.

Không thể tiếp tục thế này được nữa!

Anh cần phải điều chỉnh lại tâm lý của mình một chút.

Anh đã rất quen thuộc với Jinpei-chan, mà Jinpei-chan nhiều nhất cũng chỉ hứng thú với khuôn mặt của anh mà thôi!

Mặc dù cậu chỉ chú ý tới khuôn mặt của anh nhưng anh đã cảm thấy rất biết ơn!

Hagiwara trong lòng thầm sám hối.

—Chờ đã, Kenji-chan!

Mày không thể nghĩ thêm về chuyện đó nữa!

Tuy Jinpei-chan hiện tại không nhìn thấy mặt anh nhưng anh nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý chút. Sau một thời gian, anh lại trở thành một osananajimi đẹp trai, thân thiết và chu đáo nhất của Jinpei-chan!

Mặc dù ý tưởng của Hagiwara rất hay nhưng vẫn quá khó để thực hiện.

Khi hai vị cảnh sát tương lai bước xuống khỏi tàu lượn siêu tốc với vẻ mặt bình tĩnh và bước đi vững vàng, họ đã thu hút sự chú ý ngưỡng mộ của những du khách khác.

Tuy nhiên, Hagiwara đặc biệt chú ý và phát hiện rằng những học sinh cao trung chơi tennis gặp trước đó dường như đã bỏ cuộc.

Hagiwara vui mừng trong một giây.

Lý do tại sao chỉ có trong một giây là vì khi anh quay lại, anh thấy osananajimi nhà mình đang há miệng và chuẩn bị nói điều gì đó nghiêm túc với anh.

Tim Hagiwara thắt lại và anh vô thức ngắt lời.

"Jinpei-chan, chúng ta chơi trò khác nhé?"

Matsuda nhìn chằm chằm vào osananajimi nhà mình cho đến khi anh cười khúc khích một cách ngượng ngùng và mắt bắt đầu đảo quanh, rồi cậu từ từ đáp lại.

Cứ đợi đến lúc sau đi. Dù sao thì vẫn còn cơ hội.

Đây là suy nghĩ ban đầu của Matsuda Jinpei trong lòng, nhưng khi thực sự đến "lúc sau", cậu mới nhận ra rằng không phải mình không có cơ hội, mà là cơ hội luôn bị người khác cướp mất.

Sau vài giờ, hai vị cảnh sát tương lai đã thử thách một loạt các trò chơi như tàu hải tặc, xe điện đụng, nhảy bungee, ghế bay trên cao, v.v. Mặc dù nhìn chung họ rất vui, nhưng mỗi khi Matsuda muốn nói điều gì đó nghiêm túc, cậu sẽ lại bị Hagiwara ngắt lời một cách cố ý hoặc vô tình.

Sự nghiêm túc và thận trọng ban đầu của Matsuda dần trở nên tức giận hơn, và câu nói cuối cùng của Hagiwara "A! Jinpei-chan, tôi đi mua kem và sẽ sớm quay lại thôi--" rồi bỏ chạy như đổ thêm dầu vào lửa, thiêu rụi toàn bộ sự kiên nhẫn của Matsuda trong chốc lát.

Rất tốt.

Các khớp xương trên nắm đấm của Matsuda Jinpei bắt đầu kêu răng rắc, và mặt cậu đen thui nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang nhanh chóng biến mất đi của osananajimi.

Cậu sẽ nhớ kĩ.

Lúc này, họ đang đứng ở cửa ngôi nhà ma.

Matsuda nhìn lên cánh cửa ngôi nhà ma ám với cái miệng kinh khủng và đầy máu, đồng thời cậu cũng nghĩ đến những điều kinh khủng và đáng sợ.

Nghĩ lại thì, khi cậu được chuyển đến đội điều tra ở kiếp trước, có vẻ như cậu đã học được kỹ thuật "nghiêm hình tra tấn" để moi lời khai trong vài ngày.

Sĩ quan Matsuda vốn chính trực và chín chắn giờ có vẻ như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Hagiwara Kenji chạy lại đầy phấn khích với hai cây kem cùng hương vị trên tay.

"Jinpei-chan——"

Matsuda Jinpei thuận tay lấy một cái.

"Cảm ơn."

Khi Hagiwara đưa nó cho cậu, anh đã lén quan sát biểu cảm của osananajimi một cách cẩn thận, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như Jinpei-chan đã tạm thời quên đi những chuyện xảy ra trước đó rồi.

Matsuda cúi đầu và liếm một miếng kem. Thưởng thức kem giữa thời tiết nóng nực, cảm giác mát lạnh sảng khoái lan tỏa trực tiếp vào miệng, đồng thời cũng làm giảm bớt cơn tức giận trước đó của cậu.

Hagiwara cũng liếm kem một cách cẩn thận, nhưng anh không có ý định nếm thử nó một cách nghiêm túc. Ánh mắt anh không khỏi liếc nhìn osananajimi bên cạnh.

Sau đó, ánh mắt anh hướng đến đầu lưỡi của cậu đang liếm kem một cách chăm chú.

Màu hồng nhạt...

Gương mặt của Hagiwara hơi đỏ lên.

Sau khi ăn kem, Matsuda cảm thấy sảng khoái.

Sau đó, cậu túm lấy cổ áo của Hagiwara và kéo anh vào ngôi nhà ma ám.

"Jin... Jinpei-chan?"

Hagiwara không kịp trở tay và chỉ có thể giơ cao hai tay để ngăn cho cây kem trên tay không rơi xuống vì rung lắc.

"Khoan đã, hagi vẫn chưa xong mà!"

Nhưng Matsuda không cho anh cơ hội giải thích hay trốn thoát. Cậu nắm chặt quần áo của Hagiwara trong tay, bước vào ngôi nhà ma và sải bước về phía có ít người hơn.

Không chỉ có tiếng hú ma quái trong căn phòng tối tăm trống rỗng mà thỉnh thoảng còn có tiếng Hagiwara điên cuồng gọi tên osananajimi nhà mình. Theo quan điểm của những du khách khác, điều này có vẻ còn đáng sợ hơn.

"Jinpei-chan, chờ đã, chờ đã--"

"Jinpei-chan, kem của Hagi sắp rơi rồi!"

"Jinpei-chan——"

Nhưng bất kể Hagiwara có hét thế nào, Matsuda vẫn không nói gì mà chỉ tăng thêm sức mạnh ở tay.

Hagiwara im lặng và nhanh chóng ăn hết miếng kem cuối cùng trên tay.

Hình như……

Lần này Jinpei-chan thực sự tức giận rồi.

Trái tim của Hagiwara dần dần đập nhanh lên, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh dần biến mất khi anh cảm thấy tội lỗi.

Điều gì phải đến sẽ đến.

Hagiwara buồn bã tự nhủ.

Mặc dù đã bị trì hoãn được một khoảng thời gian cũng kha khá rồi, nhưng...

Suy cho cùng, đối phương dù sao cũng là Jinpei-chan.

Ý định của anh hẳn là đã bị phát hiện từ lâu rồi!

Bây giờ là thời điểm quan trọng, Kenji-chan phải nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ!

Matsuda thoáng thấy Hagiwara cúi đầu đầy tội lỗi phía sau mình và khịt mũi trong lòng.

Trước đó cậu thực sự có chút tức giận, nhưng sau vụ Hagiwara vô tình tấn công bằng kem, thái độ và suy nghĩ của cậu đã dịu đi rất nhiều rồi.

Chẳng qua--

Khi nói đến việc đối phó với osananajimi nhà mình, cậu tự nhiên biết phương pháp nào là hiệu quả nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com