chờ được rồi ( ver 2 happy ending )
Chiều tà, ánh hoàng hôn phủ xuống thành phố, những tia sáng cuối ngày lấp lánh chiếu rọi qua cửa kính căn hộ của Kaveh. Anh ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm một cuốn sách đã cũ. Bìa sách sờn rách, từng trang giấy ngả màu vàng, nhưng với anh, nó là kỷ vật quý giá nhất – một món quà từ Alhaitham.
Alhaitham, người là cả thế giới của Kaveh.
Họ gặp nhau lần đầu tại thư viện của trường đại học. Kaveh, một sinh viên kiến trúc với mái tóc bồng bềnh, thường dành hàng giờ đọc sách về nghệ thuật. Alhaitham, một sinh viên triết học lạnh lùng và điềm tĩnh, luôn chìm đắm trong những cuốn sách khó hiểu. Ban đầu, hai người không có điểm chung, nhưng rồi một cuộc tranh luận nhỏ về một triết lý trong cuốn sách nào đó đã trở thành khởi đầu cho câu chuyện của họ.
Từ những ngày cùng nhau ngồi học trong thư viện đến những buổi tối đi dạo dưới ánh đèn đường, Kaveh dần nhận ra mình yêu Alhaitham. Nhưng Alhaitham không dễ để người khác bước vào lòng mình. Cậu luôn giữ khoảng cách, như thể sợ rằng nếu đến gần hơn, cả hai sẽ bị tổn thương.
Dẫu vậy, Kaveh không từ bỏ. Anh mang sự ấm áp của mình làm tan chảy lớp băng trong trái tim Alhaitham. Một buổi tối, khi cơn mưa bất ngờ đổ xuống, họ trú dưới mái hiên một cửa hàng nhỏ. Kaveh quay sang nhìn Alhaitham, ánh mắt anh lấp lánh.
"Anh không biết em nghĩ gì, nhưng với anh, em là người mà anh muốn ở bên, dù chỉ là một khoảnh khắc"
Alhaitham im lặng, nhưng rồi cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Kaveh, một cái nắm tay thay cho tất cả những lời không thể nói.
Những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi trôi qua, cho đến khi Alhaitham phải ra nước ngoài để theo đuổi sự nghiệp học thuật. Đó là cơ hội lớn mà cậu không thể từ bỏ, nhưng nó cũng là ranh giới đầu tiên chia cách họ. Kaveh không ngăn cản cậu, chỉ mỉm cười nói.
"Anh sẽ chờ. Dù bao lâu đi nữa, anh vẫn sẽ đợi đến ngày em trở về"
Alhaitham nhìn anh thật lâu, rồi ôm chặt anh vào lòng, lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối.
"Đừng lo. Tôi nhất định sẽ trở về."
Những ngày tháng xa cách trôi qua chậm chạp. Dù cách nhau nửa vòng trái đất, họ vẫn giữ liên lạc qua những cuộc gọi và tin nhắn. Mỗi lá thư của Alhaitham gửi về đều mang theo sự ấm áp, khiến Kaveh cảm thấy như cậu vẫn luôn ở bên cạnh.
Thời gian trôi đi, những khó khăn, áp lực từ cuộc sống đôi khi khiến họ mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ làm lung lay tình cảm mà họ dành cho nhau.
Ba năm sau, vào một buổi chiều xuân, khi Kaveh đang mải mê làm việc trong studio của mình, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau.
"Kaveh, tôi đã về rồi"
Kaveh quay lại, và trước mắt anh là Alhaitham, với chiếc vali nhỏ và nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp. Kaveh không thể nói được lời nào, chỉ lao đến ôm chặt lấy cậu, như muốn chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
"Anh đã chờ em, thật lâu" Kaveh nghẹn ngào.
"Và tôi đã trở về, đúng như lời tôi đã hứa" Alhaitham thì thầm, ôm lấy anh thật chặt.
Họ mỉm cười nhìn nhau, biết rằng từ giờ trở đi, sẽ không còn bất cứ khoảng cách nào ngăn cách họ nữa. Bởi vì họ đã tương phùng, và sẽ mãi bên nhau.
Từ ngày hôm đó, họ không còn xa cách nữa. Kaveh tiếp tục sự nghiệp kiến trúc của mình, còn Alhaitham trở thành giảng viên triết học tại trường đại học cũ. Họ cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ với khu vườn ngập tràn ánh sáng, nơi mỗi buổi sáng đều tràn ngập tiếng cười và mỗi buổi tối đều kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon dịu dàng.
Kaveh đã chờ, và Alhaitham đã trở về. Họ cuối cùng cũng tìm thấy hạnh phúc, cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước, nơi không còn những xa cách hay cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com