Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Bokuto-san..]

Sáng hôm sau, Akaashi lại tỉnh dậy.

Akaashi khổ sở nhìn trần nhà, em vẫn chưa chết. Đó là điều bất hạnh mà Akaashi cảm thấy. Ánh nắng len lỏi qua cánh cửa rèm soi rọi tới giường em nằm. Em bắt đầu nghĩ, dù cả khi em chết, thế giới này cũng sẽ không có ai thương tiếc em. Em có thể quan trọng với một ai đó, họ sẽ nhớ em, đau lòng vì em trong năm năm, hay mười năm. Nhưng họ sẽ ngừng nhớ đến em sau khoảng một thời gian dài hơn con số mười năm ấy. Những người đã nhắm mắt xuôi tay có lẽ đều từng cảm thấy điều ấy, Akaashi nghĩ.

Em nhìn tới đồng hồ, 5:35. Akaashi luôn thức dậy sớm, và dù là em không cần phải đi học thì thói quen này cũng không thay đổi hay có ngoại lệ nào. Em khá chắc chắn là Konoha đã về rồi, nhưng ngay khi em nghĩ, Konoha lại mở cửa vào phòng.

"Chào em, Akaashi."
"Konoha-san, anh chưa về sao? Hôm nay hình như là ngày đi học mà?"
"Anh muốn ở lại với em thêm một lúc nữa. Và thực ra, hôm nay đã là chủ nhật rồi, lát nữa sẽ có người tới thay anh trò chuyện với em cả Chủ nhật vì tên ngốc đó luôn để trống lịch, để đi chơi. Anh rất tiếc là phải đi học đàn, dạo này chơi nhạc hơi bị cứng ngắc quá, thầy giáo cứ than vãn với mẹ anh nên cứ rảnh ra là đi học."

Akaashi trầm lặng ngắm Konoha kể, cái cách anh đang cố làm em vui, cái biểu cảm gượng gạo của anh sau khi hôm qua cùng em khóc. Sau này, người có thể kết hôn cùng anh, thật sự rất may mắn. Anh thật sự rất tốt, với bất kì ai.

"Cơ mà, Akaashi ạ, anh toàn trốn học bằng cách đi tập bóng thôi. Học đàn rất vui nhưng anh muốn dành thời gian cho mấy đứa nhóc năm nhất và năm hai nhiều hơn. Anh hơi lo cho câu lạc bộ, sau này khi bọn anh tốt nghiệp, liệu có còn mạnh hàng đầu Tokyo đến thi thố với hội Kenma không.."
"Em nghĩ sẽ ổn thôi. Luôn như vậy."
"Ừ, anh mong thế."

Konoha vừa nói vừa xoa xoa bàn tay em, giống như muốn truyền sức sống và hơi ấm tới em qua đôi tay của mình. Đôi mắt anh giống như chẳng giấu được bao nhiêu cái buồn, cái nuối tiếc vì đã không quan tâm hay bảo vệ được em, không thể cứu em khỏi những cái đau khổ mà em đang phải chịu đựng. Konoha không nhìn thẳng mắt em nhiều nữa, có lẽ anh sợ mình sẽ lại khóc lóc vô bổ làm em buồn. Em lại nở một nụ cười vô nghĩa nữa.

"Nếu như mà, sau này em ra viện, quay lại học hành, nếu không có ai ở bên cạnh em, Akaashi... anh sẽ ở bên em, luôn chăm sóc và thay em làm những việc nặng. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ em, nhìn em như hiện tại, anh thật sự không muốn chuyện này kéo dài hơn một chút nào."

Akaashi cười với Konoha. Nụ cười mỉm trên môi em, ánh nhìn hạnh phúc và ấm áp trong mắt em (có lẽ không vô hồn như mọi lần), Konoha vì ngại ngùng mà cúi gục đầu trên tay em. Cái niềm vui thật nhỏ bé. Akaashi cố gượng mình nhấc tay lên xoa mái tóc mượt của Konoha và anh nằm im để những ngón tay gầy hơi lành lạnh len lỏi vào mái tóc. Người anh này thật sự quá tốt với cậu rồi.

Konoha ra ngoài và gọi điện cho ai đó. Anh quay trở lại và 6:00, anh xách chiếc ba lô lên, tạm biệt Akaashi cùng với một cái hôn nhẹ lên trán em. Không đâu, đó chẳng phải là biểu hiện rằng Konoha yêu em, đó là tình cảm của người đàn anh hết mực yêu thương hậu bối của mình thôi. Em cười với Konoha thêm một lần nữa và Konoha đã tin là em đang vui hơn một chút rồi.

"Vui lên nhé. Dù chỉ là một chút thôi."

----

7:35. Tiếng cửa mở ra khi Akaashi đang nằm ngắm nhìn khung cảnh bầu trời xanh cùng mây trắng ngoài trời, qua khung cửa sổ mà Konoha đã kéo cái rèm lên một chút để em có thể hứng một chút nắng và bổ sung vitamin D. Em đang suy nghĩ về sự sống của mặt trời và những thứ nghe có vẻ rất triết lí nhưng lại chỉ là suy nghĩ ngốc nghếch.

Là Bokuto.

Akaashi im lặng nhìn anh, và Bokuto cũng vậy.

"Chào em..., Akaashi."
"Chào anh, Bokuto-san."

Bokuto là một người không giỏi, nói đúng hơn là rất tệ trong việc giấu cảm xúc. Anh như một tên ngốc đứng ngay cửa mà khóc, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Akaashi nhập viện. Bokuto luôn trốn chạy, không có một chút can đảm nào tới gặp em. Và Akaashi hiểu điều ấy.

"Anh có thể vào phòng rồi hãy khóc. Đừng làm ồn ở bệnh viện, Bokuto-san."

Akaashi trước mặt Bokuto vẫn luôn bình tĩnh và ôn hòa. Dù là khi em đang nằm một chỗ trên giường bệnh với những chai truyền dịch cỡ lớn, và dây truyền nối đầy trên tay em.

"Akaashi..."

Bokuto như một đứa trẻ to xác, bước tới nắm lấy tay em, nước mắt nước mũi cứ chảy ra không ngừng nhìn thật mất hình tượng làm sao. Akaashi nhìn tiền bối của mình, tóc tai còn chưa vuốt sáp lên nữa. Hình như anh chỉ thay mỗi quần áo mà lao tới đây hả Bokuto-san? Akaashi khẽ nhếch khóe miệng như đang cười.

"Em có đau lắm không Akaashi?"

Bokuto giống như một đứa trẻ, anh không biết nên phản ứng như thế nào khi phải đối diện với cảnh tượng trước mặt. Anh nhìn thấy rõ khuôn mặt gầy đi nhiều phần và thân thể băng bó hết cả phần vai và cả bắp tay của Akaashi, trong lòng giống như bị chọc kim, đau nhức nhối.

"Anh nghĩ em có đau không?"
"Có cách nào để truyền hết cái đau của em sang cho anh không... Nếu truyền hết sang cho anh, anh sẽ khỏe lại nhanh lắm, rồi chúng ta lại chơi bóng chuyền.. Rồi em sẽ chuyền bóng cho anh, và anh sẽ đập bóng thật mạnh-"
"Em không thể chuyền bóng nữa rồi, Bokuto-san."

Akaashi nói, khuôn mặt điềm tĩnh không thay đổi, ngay lập tức ngăn lại những lời đang trở nên mơ hồ và vô lí của Bokuto. Em nhìn Bokuto và một lần nữa khẳng định điều ấy. Bokuto ngừng lại, nước mắt chảy nhiều hơn, và anh quỳ gục xuống bên thành giường. Akaashi không hề tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, dù trước giờ vẫn vậy nhưng em đang trong tình trạng rất không khỏe về tâm thần lẫn thể chất, và điều đó có phần hơi đáng sợ. Đây không giống Akaashi thường ngày mà anh biết.

"Mọi người nói em phẫu thuật thành công mà... Sẽ khỏi thôi, sẽ khỏi thôi.. Em sẽ chuyền bóng cho anh mà. Chúng ta còn phải chơi ở giải Toàn quốc. Em sẽ khỏi thôi mà.."

"Em hoàn toàn vô dụng rồi, Bokuto-san. Đừng hi vọng vào em nữa."

Akaashi không muốn nghe những lời mà Bokuto nói nữa. Em cảm thấy niềm vui nhỏ mới sáng sớm đã chạy khỏi em rồi. Em cảm thấy đau đớn và thê lương, dù bàn tay nóng ấm của Bokuto đang nắm chặt lấy tay em. Em không còn quan tâm sau câu nói kia Bokuto sẽ có phản ứng như thế nào,vì bản thân em đang quá sức chịu đựng rồi.

"Việc đối mặt với anh giống như một cực hình với em vậy."

Akaashi không kìm lại lời nói ấy, cười vô nghĩa và gượng gạo nữa. Em muốn Bokuto ngừng việc ngây thơ lại, đối mặt với sự thật. Lần cuối cùng chúng ta cùng sát cánh, em đã phát cáu vì anh vẫn cố ngây thơ mà tin tưởng đội chúng ta sẽ thắng dù cách biệt tỷ số đã rất lớn, đối thủ chỉ cần một điểm nữa là thắng. Khoảng cách giữa đội cao trung mạnh nhất và Fukurodani là rất lớn. Vậy mà anh vẫn tin chúng ta có thể thắng. Chúng ta thua, dù vậy anh vẫn đầy kiêu hãnh. Trong khi ấy em đã tự hành hạ bản thân vì đã không sử dụng sức mạnh của anh hiệu quả hơn. Và bây giờ cũng vậy, anh vẫn tin em có thể khỏi.

[Làm ơn hãy trưởng thành và nhìn nhận thực tế đi Bokuto-san.]

"Xin lỗi em Akaashi..."
"Em muốn ngủ một lúc, Bokuto-san."
"Được rồi... Vậy anh sẽ không ồn nữa."

Akaashi nhắm mắt lại, kìm nén cho nước mắt không chảy ra từ khóe mi.

[Em xin lỗi đã nặng lời với anh, vì anh thuần khiết và ngây thơ như đứa trẻ.

Em yêu anh vì những điều ấy, nhưng hiện tại, em chỉ muốn chết mà thôi.

Em muốn chết vì không thể chuyền cho anh được nữa, và anh vẫn đang cầu xin bất kì vị thần nào có thể đem đau đớn thể xác và tinh thần của em truyền tới để anh có thể chia sẻ cùng em.

Bokuto-san, tại sao anh lại ngốc như vậy chứ?

Anh có biết em vì vậy mà đau lòng hơn không?]

Bokuto mân mê những ngón tay thon dài và lạnh của em, lén lút đặt lên lòng bàn tay của em một cái hôn. Bokuto áp má mình vào lòng bàn tay em, thì thầm rất nhỏ.

"Keiji, xin em. Hãy khỏe lại. Dù không chơi bóng chuyền, cũng hãy khỏe lại. Cầu xin những vị thần, nếu có thể nghe lời con nói, hãy để con chịu đựng thay em ấy. Con sẽ chết mất. Con không thể chịu nổi việc phải nhìn em ấy không có chút sức sống nào. Keiji, cầu xin em."

Akaashi khổ sở, chật vật từng chút một nuốt hết nước mắt vào trong và nó đắng hơn mấy viên thuốc vô tình tan trong miệng khi chưa kịp nuốt nữa. Dù là giả vờ ngủ để không đối mặt với anh, em cũng không thể nín khóc khi anh thầm thì cầu xin. Chẳng vị thần nào có thể giúp em cả. Em đã vô phương cứu chữa rồi. Đừng tự hành hạ mình nữa, em muốn nói với anh như vậy. Nhưng em còn chẳng thể tự ngừng lại việc bản thân muốn chết. Hai mắt em không thể kìm chế mà chảy nước mắt thành dòng. Em không thể biết nên làm gì với mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng, em thấy tội lỗi và hạnh phúc, muốn chết và cũng muốn sống. Em yêu cái cách Bokuto đang vô vọng cầu nguyện, và em thấy đau lòng vì Bokuto đang làm thế.

Bokuto nhận ra nước mắt của em đang chảy, anh vội vàng tìm khăn giấy, cẩn thận và nhẹ nhàng lau cho em. Bokuto không suy nghĩ mà hôn lên đôi mắt em như muốn em ngừng khóc. Akaashi mở mắt ra, ánh mắt ngập nước nhìn anh.

"Bokuto-san. Bokuto-san..."
"Anh ở đây, Akaashi. Chỉ là ác mộng thôi, em sẽ không sao đâu. Đừng khóc nữa mà... Ngủ thêm chút nữa đi."

Akaashi lại từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Khi tỉnh giấc lần nữa đã hơn ba giờ chiều. Ánh nắng chiếu lên Bokuto, rực sáng như một thiên thần ngồi bên cạnh em. Bokuto đang rất buồn, và anh không ngại thể hiện ra. Anh dịu dàng và ân cần, điều ấy quá sức chịu đựng với Akaashi.

"Bokuto-san, hãy ôm em có được không?"

Akaashi thì thào mấy tiếng yếu ớt khi mới tỉnh giấc. Bokuto ngay lập tức, luồn tay xuống eo Akaashi, ôm lấy em vào lòng. Anh áp má vào ngực Akaashi, lắng nghe tim em đập liên hồi. Akaashi tin rằng, cái ôm này đủ để em nhắm mắt xuôi tay mà chẳng tiếc nuối điều gì nữa rồi. Không lâu sau Bokuto liền nuối tiếc rời khỏi ngực em, không để em bị đau.

Anh trở nên ngại ngùng, anh ngốc nghếch rời phòng đi mua một tô cháo nhỏ mà làm đổ cả ghế ngồi, còn va phải chị y tá tới kiểm tra Akaashi nữa.

"Bây giờ em đã có thể ngừng truyền dinh dưỡng và ăn uống rồi. Tuy là khi nuốt thức ăn thì phần ngực sẽ hơi nhói một chút. Em có thể bắt đầu tập luyện ngồi dậy và khoảng một hoặc hai tuần nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập phục hồi các cơ. Em có thể làm được không, Akaashi?"

"Em nghĩ là được ạ. Em có thể phục hồi tới mức nào ạ?"

Akaashi rất giỏi giấu diếm, em che đậy hoàn toàn ý định muốn chết và tỏ ra như thể mình đang rất muốn khỏe lại thật nhanh. Gần như chẳng ai ngoài Konoha có thể phát hiện ra bản chất thật sự của Akaashi ẩn sâu dưới bộ dạng điềm tĩnh và vui vẻ kia.

Chị y tá nói rằng nhiều nhất em có thể đi lại và chạy bộ nhẹ, hoạt động đơn giản như nấu ăn hay tự tắm rửa nhưng tuyệt đối không tham gia thể thao mạnh thì, ngay cả việc có con cũng có thể nghĩ tới (ý là chuyện "ấy ấy" đó). Tất nhiên Akaashi không nghĩ tới chuyện sinh con, để con của mình phải có một người cha gần như là tàn phế thì không hay lắm. Dù là em biết mẹ em muốn có một đứa cháu để bồng bế chăm sóc...

Chị y tá rời khỏi phòng và Bokuto tiếp theo vào phòng cùng một tô cháo thịt nóng mà suýt chút nữa anh đã làm đổ.

[To be continued...]

---

Au: Chapter cover là fanart bởi @gd8kf on Twitter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com