Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Thỏa Hiệp


"Đã một tháng trôi qua rồi, chẳng lẽ các người còn chưa tìm được người? bình bạch vô cố (ngày thường không có việc gì), một người đang sống cứ như vậy thì biến mất, tôi đã cung cấp manh mối, tại sao các người còn không có một chút đầu mối?" Đếm không rõ là lần thứ mấy đến cục cảnh sát, Junsu có chút phẫn nộ nhìn cảnh sát lần nữa tiếp đãi mình, có chút tức giận nói.
                     

Từ lúc Heeyeon mất tích đến bây giờ, đã là cả một tháng ba ngày, lúc đầu anh chỉ cho rằng Heeyeon đang có chuyện gì. Mãi đến khi đối phương lên tục hai ngày cũng không có tin tức, Junsu mới phát hiện chuyện không đúng. Lần cuối cùng anh nhận được tin tức của Heeyeon là trước một ngày cô mất tích, cô nói bản thân và Arin ở trong nhà của Park tổng, Junsu trả lời một câu cố gắng chơi vui, cho đến bây giờ cũng không thấy được Heeyeon trả lời nữa.

Nếu như là bình thường Junsu cũng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng anh nghĩ đến Heeyeon lúc trước nhắc qua chuyện bị điên cuồng theo dõi, cảm thấy cô lần này mất tích thật sự quá khác thường, đặc biệt là sau khi thời gian từng ngày từng ngày tiêu hao, bản thân càng thêm xác định cách nghĩ này. Ai biết khi anh đem mấy tin nhắn này cho cảnh sát, yêu cầu họ lập án tìm người. Đối phương lại trực tiếp vô duyên vô cớ trì hoãn, không cho ra một thái độ rõ ràng, thậm chí cả tiến độ điều tra cũng không nói với mình.

"Anh Xiao, chúng tôi đã từng nói đang điều tra, còn nhờ anh phối hợp với sự hợp tác của cảnh sát, đừng vô lý gây chuyện."
                    

"Đây là cái gì vô lý gây chuyện, tôi..."

                     
"Tiểu Lee, chúng tôi còn có chuyện phải làm, làm phiền tiễn anh Xiao ra ngoài." Hai cảnh sát kia hiển nhiên không muốn cùng Junsu tiếp tục nói nữa, kêu một cảnh viên vừa đến đuổi anh đi.

                     
Từ cục cảnh sát đi ra, Junsu ủ rũ cúi đầu trở về công ty, bản thân vừa bước vào thì thấy được một người rất lâu chưa từng xuất hiện ở trong công ty, men theo thân ảnh đó, Junsu vội vã đuổi theo bắt lấy cô ấy. Đối phương quay đầu, quả nhiên là Arin.

                     
"Anh Xiao? Sao vậy, anh có chuyện sao." Arin nhìn Junsu chật vật, không hiểu hỏi. Thấy cô ấy giống như một người không có chuyện gì vô duyên vô cớ mất tích một tháng, mà cô ấy lại là người cuối cùng ở chung với Heeyeon, Junsu dẫn Arin vào trong phòng làm việc, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô ấy.

"Arin, Heeyeon em ấy mất tích rồi, kể từ sau khi em ấy gửi cho tôi tin nhắn, nói bản thân cùng cô còn có Park tổng ở cùng với nhau thì sau đó không thấy nữa, bây giờ cô bình an vô sự trở về, tôi chỉ muốn hỏi... Heeyeon ở đâu". Junsu thừa dịp đánh giá Arin, anh đương nhiên không có nghi ngờ cô ấy, tại vì tất cả của tất cả đều quá kì quái. Hai người rõ ràng là cùng nhau đến nhà Junghwa, sau đó ba người cư nhiên cùng một thời gian mất tích, đáng sợ nhất là, người khác của công ty lại hoàn toàn không để ý, thậm chí chỉ có mình đang tìm Heeyeon, mà hôm nay Arin giống như người không có chuyện gì xuất hiện, thật sự càng thêm kì quái mà.

                    
"Anh Xiao, anh hỏi cái này là ý gì? Tôi có chút không hiểu, chị Heeyeon mất tích rồi? Có lẽ là chị ấy đi du lịch không có nói cho anh biết đó." Arin cười hỏi ngược lại, chỉ là trong đáy mắt lại không thấy được nửa điểm vui vẻ, trái lại còn có mấy phần lãnh ngưng.

"Đủ rồi Arin, thu lại sắc mặt đùa giỡn của cô đi, tôi đang nói nghiêm túc. Heeyeon lúc trước luôn bị người theo dõi, bây giờ em ấy mất tích một tháng rồi, cô hiểu không? Không phải một phút cũng không phải một ngày, là một tháng! Cô là người cuối cùng cùng em ấy ở chung với nhau, tôi cần phải hỏi cô chỗ em ấy đi. Còn nữa, Park tổng rốt cuộc đi đâu rồi? Tại sao không thấy Heeyeon thì cô ấy cũng không thấy? Tại sao cô ấy phải mời hai người đi đến biệt thự của cô ấy?"

Thanh âm của Junsu kêu rất lớn, mà anh hỏi như vậy, tất nhiên là có chút manh mối. Thấy anh chất vấn nhìn mình, Arin thu lại nụ cười trên mặt, con ngươi bỗng nhiên trầm xuống. Cô ấy móc ra một điếu thuốc đốt lên, ngậm ở bên miệng lẳng lặng nhìn Junsu, khóe môi lộ ra một nụ cười giễu cợt.

"Tôi nói nè anh Xiao, anh rất thông minh, nhưng mà cơ hồ ở trên một số chuyện, cái đầu ngược lại là nghĩ không thông rồi. Nghe nói công ty gần đây đang chọn kim bài người đại diện, anh ở công ty lâu như vậy, rất nhiều hậu bối và nghệ sĩ cũng rất vừa ý anh, xác thực là một trong ứng cử viên lớn nhất, tôi nghĩ anh chắc không muốn vì một số chuyện nhỏ thì bỏ đi tiền đồ rất tốt này chứ."

                    
"Cô có ý gì?" Nghe thấy lời của Arin, trong mắt Junsu lóe qua một tia hoảng loạn, anh không rõ cho nên nhìn Arin, ở trong đầu phân tích hàm nghĩa của lời cô ấy nói.
                   

"Ý của tôi là, chuyện không nên quản, hy vọng anh Xiao vẫn là không cần quản nhiều. Chị Heeyeon đi đâu, bây giờ thế nào, không nên đến lượt anh quan tâm, còn về lão bản muốn thế nào, càng không phải anh có thể suy đoán. Thế lực của Park gia có bao nhiêu lớn không cần tôi nói anh cũng nên hiểu, lấy năng lực của Park gia, để một người biến mất thì không phải chuyện khó gì, anh thấy đúng chứ?"

                     
Nghe lời nói của Arin, sau lưng Junsu ngấm ra một tầng mồ hôi, lời đã nói đến nước này, anh lại thế nào không hiểu ý của đối phương. Cho nên nói, Heeyeon sở dĩ mất tích chính là vì Junghwa... nghĩ tới đây, Junsu khó tránh nhớ đến sự việc hôm đó khi trời mưa thì Junghwa giành với bản thân đưa Heeyeon về nhà, tay sít sao nắm lấy nấm đấm.

"Luôn theo dõi Heeyeon, chính là cô ấy?" Junsu không dám nghĩ đều là phụ nữ với nhau, Junghwa sao đối với Heeyeon lại làm ra loại chuyện này, nghĩ đến mấy tin nhắn quấy nhiễu kia, anh nhíu chặt chân mày, mà Arin cũng giống như không có dự định trả lời.

                     
"Anh Xiao, rất nhiều chuyện truy tận nguồn gốc sẽ không tốt. Cho nên, bây giờ anh biết chị Heeyeon đi đâu sao?" Arin đem điếu thuốc rút ra khỏi miệng dụi trong gạt tàn thuốc, mắt cười nhìn Junsu. Đón lấy ánh mắt của cô ấy, anh nhắm hai mắt lại, vô lực dựa ở trên sofa.

                     
"Heeyeon, em ấy còn có thể đi đâu? Lúc trước em ấy không phải nói đi nước ngoài nghỉ phép sao?" Junsu vô cùng căm ghét bản thân mình lúc này, rõ ràng biết được chân tướng, lại không có cách nói ra. Hèn yếu, dối trá, ích kỷ, anh thì giống như một người vì bản thân mà bỏ rơi người khác. (Chỉ có bé Jjong là vì người yêu mà nguyện hy sinh thôi :'( )

                     
"Anh Xiao quả nhiên là người thông minh, xem ra kim bài người đại điện của giải trí EXID chỉ có thuộc về anh thôi."

Arin nói xong, mỉm cười đi ra khỏi cửa chính của công ty lên xe. Ngay sau đó, nụ cười của cô ấy lại lần nữa mang theo ẩn ý không thấy được, nhìn thấy trên điện thoại có người gọi đến, bản thân hướng đến biệt thự của Junghwa lái đi. Suy nghĩ đến một tháng qua, chỉ sợ Heeyeon đã bị giày vò không thành hình người rồi?

Một đường đến biệt thự của Junghwa, đứng ở trước cửa mặc cho bảo vệ xung quay lục soát người, sau đó mới để bản thân đi vào. Vừa bước vào căn phòng, cô ấy thì cảm thấy căn phòng này có chút cảm giác âm lãnh. Trong phòng sạch sẽ quá mức, trông giống như không có người ở qua, hoàn toàn không có một nửa dấu vết của sự sinh hoạt. Junghwa không có ở trong phòng khách, càng không ở bất cứ nơi nào trong căn phòng, Arin biết nàng có lẽ là ở căn phòng dưới đất.

Đột nhiên, thanh âm của đồ vật rớt bể từ trong một căn phòng truyền ra, cô ấy hiếu kì đi qua đó, ai biết vừa mới mở cửa liền có một người nhào vào trong ngực cô ấy. Thịt trên người của con người này ít đến đáng thương, cơ hồ ốm thành một bộ da bọc xương, tóc của người ấy rối loạn khó coi, trên người trần trụi tràn đầy vết bầm các loại.
                    

Arin trong nhất thời không nhận ra ai, đối phương chỉ là ở trong lòng cô ấy kêu cứu, mong đưa bản thân đi. Cho đến khi người đó ngất xỉu ở trong lòng mình thì Arin mới nhìn rõ gương mặt này, không phải Heeyeon thì là ai?

                     
Chỉ là bản thân không ngờ được, người phụ nữ này từng xinh đẹp như vậy tài giỏi và ưu tú như thế, làm sao trở thành như vậy.

                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com