Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 56

Sau khi kì nghỉ hè kết thúc, Dương Bác Văn chính thức đi đăng kí nhập học ở đại học thủ đô.

Bọn Tả Kì Hàm thân là những nam sinh lớp 12 mẫu mực, một tháng trước đã về trường học rồi.

Việc học y của Dương Bác Văn rất bận rộn, phần lớn thời gian rảnh cậu đều cắm rễ trong thư viện hoặc phòng thí nghiệm. Tả Kì Hàm là học sinh cấp ba sắp thi, thế nên nói chung ban ngày họ không tìm nhau làm gì, chỉ đến buổi tối trước khi ngủ mới trò chuyện.

Trời trở lạnh, Dương Bác Văn rời thư viện về phòng ngủ mà trên người còn vương khí lạnh trời đêm phương Bắc.

Cậu ở phòng hai người. Bạn cùng phòng cũng đến từ phương Nam, vậy nên rất hợp tính với Dương Bác Văn.

Sau khi Dương Bác Văn rửa mặt rồi lên giường nằm, vừa hay Tả Kì Hàm gửi tin nhắn đến, vô cùng đúng lúc.

Khương Vĩ: “Văn Văn ơi Văn Văn à Văn Văn à ơi.”

Dương Bác Văn: “Cậu lại trốn vào nhà vệ sinh mà làm bài tập đấy à?”

Tả Kì Hàm: “Ừa, có thể gọi điện chút không? Đề thi này khó quá, có vài câu đọc đề còn không hiểu nổi nữa.”

Dương Bác Văn giảng bài rõ ràng dễ hiểu, hơn nữa không chê bai cậu dốt nát, hỏi lại kiến thức cơ bản cũng sẽ giảng lại mà không nề hà.

Dương Bác Văn nói: “Được thôi.”

Dương Bác Văn đeo tai nghe vào, vừa đọc đề vừa giảng cho cậu chàng, chẳng mấy chốc đã giải quyết hết mấy câu.

“Dạng đề toán hình này rất hay hỏi thi, cơ mà format đề cũng không khác biệt là mấy. Nó thường được hỏi ở câu thứ hai hay thứ ba trong đề, cậu luyện đi luyện lại nha.”

Tả Kì Hàm thở hắt ra một hơi, nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ rưỡi rồi: “Cậu có buồn ngủ chưa?”

Dương Bác Văn đáp: “Ừa, đúng là hơi hơi buồn ngủ rồi.”

Tả Kì Hàm đeo lại tai nghe, nói: “Tôi nhớ cậu lắm, cậu có nhớ tôi không?”

Dương Bác Văn nằm nghiêng, miệng nhoẻn cười: “Sao ngày nào cậu cũng hỏi mình câu này, không biết chán à?”

“Còn không phải là do anh sợ chỉ cần một ngày không hỏi cũng đủ để cưng quên mất người chồng Tào Khang này đấy sao? Yêu xa thế này gian nan quá, mai mốt tuyệt đối không bao giờ mình xa nhau nữa nhé, anh đây nhẫn nhịn khổ sở muốn chết.”

“Rồi rồi, đừng có gào lên nữa, coi chừng bị tóm đấy.” Dương Bác Văn nhỏ giọng đáp: “Nhớ chứ, nhớ lắm.”

Tả Kì Hàm nghe được đáp án muốn nghe, bèn cười ngây ngô.

Sau khi tắt điện thoại, bạn cùng phòng vốn đang đọc sách ở giường dưới chợt hỏi: “Tiểu Dương à, bạn gái lại gọi tới kiểm tra hả?”

Dương Bác Văn ừ một tiếng, nhưng không kể rõ ràng.

“Chẳng trách bạn gái cậu quản lý chặt chẽ đến vậy, vẻ ngoài của cậu trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, mấy thằng lớp tôi cay cậu chết đi được hahahaha.”

Dương Bác Văn nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Cậu ấy… thường nghĩ ngợi quá nhiều.”

Tả Kì Hàm thích nhất là tự biên tự diễn, rất thích tự mình diễn vai thiếu nam khổ sở vì tình, diễn sâu vô cùng.

Sau khi tan học vào thứ sáu, Dương Bác Văn vào phòng thí nghiệm đến mười giờ mới về phòng ngủ.

Chợt bạn cùng phòng bảo cậu: “Tiểu Dương, điện thoại cậu đổ chuông nãy giờ rồi đấy.”

Lúc Dương Bác Văn vào phòng thí nghiệm không mang theo điện thoại: “Ồ, để mình xem thử.”

Trong điện thoại có tới bảy, tám cuộc gọi nhỡ từ Tả Kì Hàm.

Thường ngày Tả Kì Hàm sẽ không gọi nhiều cuộc như vậy, chẳng lẽ là có việc gấp sao?

Dương Bác Văn nhanh chóng gọi lại: “Này, Tả Kì Hàm ơi? Có chuyện gì không, mình không mang theo điện thoại di động.”

Đầu dây bên kìa dừng lại một chút, có tiếng thở dồn dập: “Văn Văn, tôi gửi quà cho cậu, đang để ở cổng Đông trường cậu đấy. Mau ra kí nhận đi nào.”

Dương Bác Văn đáp: “Là chuyển phát nhanh à? Bắt buộc phải kí nhận ngay hôm nay sao?”

Tả Kì Hàm ừm một tiếng: “Sắp hết hạn rồi.”

“Vậy mình ra nhận ngay. Cậu gửi đồ ăn cho mình à?”

“Cậu thấy là biết liền chứ gì.”

Dương Bác Văn lại mặc chiếc áo lông vừa cởi ra khi nãy vào, rồi nói với bạn cùng phòng: “Mình ra cổng Đông đây, cậu muốn ăn khuya không? Mình mua cho.”

“Tôi ăn đồ nướng nhá, xin cảm ơn!”

Dương Bác Văn cầm điện thoại lên rồi ra cửa.

Đêm mùa đông phương Bắc buốt thấu xương. Dương Bác Văn bọc mình trong áo lông nhung dày cui nhưng vẫn lạnh run lẩy bẩy.

Cậu từ từ chạy đến cổng Đông, bình thường hàng chuyển phát nhanh đều sẽ đặt ngoài cổng, cơ mà trễ thế này có lẽ là chuyển siêu tốc rồi.

Mười giờ rưỡi tối, ở cổng Đông cũng chỉ có vài người ra ra vào vào. Dương Bác Văn nhìn quanh quất mà không thấy nhân viên giao bưu kiện, định xin Tả Kì Hàm số điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh.

Trang Cẩm Lộ vừa cúi đầu mở điện thoại, chợt từ phía sau có một người sáp vào, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cậu.

Dương Bác Văn sợ mất hồn, khi quay lại nhìn thì trợn trắng mắt: “Tả… Tả Kì Hàm?”

Tả Kì Hàm vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu rồi mới thấp giọng bật cười: “Ngạc nhiên tới vậy à? Cậu còn nói lắp luôn kìa, xem ra tôi không đến nhầm chỗ rồi. Cậu không ngờ được là tôi chứ gì?”

Họ đứng dưới một tán cây khuất ánh đèn đường, ai đi qua cũng không trông thấy rõ họ.

Dương Bác Văn sờ bàn tay lạnh băng của cậu chàng: “Cậu tới lúc nào vậy?”

“Hơn hai tiếng trước, cũng không quá lâu.”

Tả Kì Hàm vừa tan học đã lên máy bay đến đây ngay.

Cậu đứng chờ ở cổng trường hơn hai giờ nhưng không thấy chán, chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể gặp Dương Bác Văn ngay, cậu đã vừa kích động vừa phấn khích.

Hai người cùng đến một khách sạn gần đấy thuê phòng.

Trên đường đi, Dương Bác Văn gọi điện báo cho bạn cùng phòng rằng có bạn gái đến nên không thể mang bữa khuya cho cậu ta được.

Bạn cùng phòng ngầm hiểu ý, cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, vả lại mai là thứ bảy, không cần dậy sớm đâu.”

Tả Kì Hàm vốn đang áp sát vào người Dương Bác Văn mà đi nên đương nhiên là nghe được. Cậu chàng không nhịn được bèn tóm chặt lấy tay Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn bị siết đau, lại cảm thấy lòng bàn tay Tả Kì Hàm âm ẩm.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Dương Bác Văn lên tiếng trước, phá vỡ thế giằng co: “À ừm… cậu có mang theo bài tập không đấy?”

Tả Kì Hàm: “…”

Cậu bèn để Dương Bác Văn kiểm tra cặp của mình: “Trong này toàn là đề thi thôi.”

Dương Bác Văn mở ra nhìn: “Nhiều bài quá.”

“Ừm.”

Tả Kì Hàm không mặc đồng phục, bên ngoài chỉ mặc chiếc áo khoác trường rất rộng. Cậu không ngờ thủ đô lại lạnh đến thế, khuôn mặt cũng bị gió thốc vào, trắng bệch.

Dương Bác Văn xót xa: “Cuối tuần này không giải đề nữa, chúng mình nghỉ ngơi hai ngày thôi. Mình dẫn cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé.”

Tả Kì Hàm thoáng sửng sốt, sau đó khoác vai Dương Bác Văn mà cười: “Xót chồng hả bé? Bốn chữ không làm bài tập nói ra từ miệng cưng, nghe giả trân quá à.”

Dương Bác Văn huých cậu một cái, nói: “Cậu nghĩ mình là con mọt sách hả?”

“Không phải mà không phải mà, đương nhiên là không phải. Người trời sinh đã thông minh thì sao gọi là mọt sách được?” Tả Kì Hàm nịnh nọt liên hồi.

Dương Bác Văn nghe thế thì buồn cười: “Ngày mai để mình xem bài cho cậu, rút ra mấy điểm quan trọng cho cậu tập trung vào là được.”

“Tùy cậu thôi.”

Khi đến phòng khách sạn, Dương Bác Văn còn chưa kịp cất thẻ mà Tả Kì Hàm đã không nhịn nổi. Cậu chàng đè Dương Bác Văn lên tường, một chân đạp lên cửa lấy thế. Dương Bác Văn bị cậu ôm chặt cứng: “Để mình mở máy điều hòa đã nào…”

Tả Kì Hàm cúi đầu ghé vào trong hõm cổ của cậu, đôi môi ấm áp hôn mải miết, lầu bầu: “Để tôi hôn mấy cái trước đi mà…”

Dương Bác Văn không với tới chỗ cất thẻ, cũng đành chịu.

Mà thân thể Tả Kì Hàm lại nóng hôi hổi.

Tả Kì Hàm hôn dọc theo cằm cậu, khi hôn đến môi cậu còn cắn mấy cái. Đầu lưỡi lần mở vào trong, vào thật sâu.

Lần nào họ hôn nhau cũng đều hết hơi vào phút cuối, hai trán tựa vào nhau, thở hổn hển.

Dương Bác Văn vuốt ve mớ tóc ngắn sau ót Tả Kì Hàm thấy nhồn nhột, không rõ là cậu chàng đi cắt từ lúc nào.

Dương Bác Văn thấy Tả Kì Hàm đã bình tĩnh lại liền hỏi: “Có thể mở máy điều hòa được chưa nè?”

Tả Kì Hàm: “…”

Bọn họ đã không gặp nhau hai, ba tháng nên Tả Kì Hàm vừa chạm vào Dương Bác Văn đã thấy hưng phấn khó lòng nhịn nổi. Sau khi bật đèn và mở máy điều hòa, cậu lại đẩy Dương Bác Văn xuống giường hôn sâu suốt mười mấy phút.

Môi Dương Bác Văn bị cậu hôn sưng tấy, đầu lưỡi cũng ngứa ngáy.

Sau đó, cậu cảm giác Tả Kì Hàm hơi phấn khích quá, bèn kêu ngừng.

Tả Kì Hàm không thể làm gì khác hơn đành ôm Dương Bác Văn mà ổn định nhịp thở, nói giọng oan ức:

“Cậu đâu cho tôi tìm cậu, tôi phải nhịn lắm luôn đấy.”

Dương Bác Văn đáp: “Mình sợ cậu phân tâm mà.”

Tả Kì Hàm dụi lấy dụi để vào cậu: “Trong lòng tôi tự tin lắm, đã muốn học cùng trường với cậu thì tôi phải thi cho tốt chứ.”

Dương Bác Văn nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hai người lặng yên một hồi, rồi cũng tách nhau ra mà đi tắm.

Phòng có giường lớn. Hai cậu thiếu niên đang trong thời kì hormone bùng nổ mà ngủ cùng nhau, lúc đầu còn không có việc gì, lúc sau lại bén lửa.

Tả Kì Hàm đã tập dượt trong não vô số lần, nhưng vẫn không thể tiến quá nhanh được nên chỉ đành an ủi lẫn nhau một lần rồi ngủ.

Hai ngày sau, Dương Bác Văn thật sự không đốc thúc Tả Kì Hàm làm bài tập. Cậu và Tả Kì Hàm đi chơi ở mấy điểm du lịch gần đó suốt hai ngày, sau đó lại tiễn cậu chàng ra sân bay.

Tả Kì Hàm lên máy bay xong xuôi, lại buồn chán mở cặp lấy bài thi ra đọc.

Chơi cũng đã chơi vui vẻ, bạn trai cũng gặp được rồi, bài tập cần làm cũng phải làm thôi.

Vừa nãy cậu mới nhận ra trên bài thi của mình có mấy câu được khoanh bút chì, cạnh đó còn chú thích những điểm quan trọng nữa.

Là chữ của Dương Bác Văn.

Nhưng hai ngày nay Dương Bác Văn vẫn luôn cùng ăn cùng chơi với cậu mà, làm sao có thời gian xem bài cho cậu chứ?

Chẳng lẽ là vào lúc cậu ngủ ư?

Lật tới cuối, trên mặt giấy trắng có vài chữ: “ Thi đại học cố lên nhé, mình chờ cậu ^_^ “

Tả Kì Hàm không nhịn được bèn nhếch môi, tay vuốt ve dòng chữ kia mà nhủ thầm: “Được.”

Có Dương Bác Văn đang chờ, cậu có phải vượt bao chông gai cũng sẽ đến.

Dương Bác Văn chờ bên ngoài sân bay một chốc, vẫn luôn dõi theo cho đến khi máy bay biến mất nơi cuối trời.

Thời tiết ở thủ đô thường không tốt, hiếm khi thấy được trời xanh mây trắng.

Ngày hôm nay thế mà lại bắt gặp một khoảng trời trong trẻo hiếm hoi.

*

Việc học của Dương Bác Văn rất bận, nhìn thời khóa biểu mà chỉ đành bất mãn. Ngoài chuyện không có nhiều thời gian giải trí, nói chung cậu phải lên thư viện hoặc phòng thí nghiệm liên tục.

Vào đại học, dường như thời gian trôi qua nhanh hơn.

Mùa xuân đầu năm hai, Dương Bác Văn nhận được một cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm lớp 11 ngày trước.

“Alô, là Dương Bác Văn phải không?”

“Vâng là em, chào thầy ạ.”

Giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm tình hình gần đây của cậu một chút, rồi mới vào chuyện chính: “Là thế này, sắp tới chính là đại hội tuyên thệ 100 ngày trước khi ra quân. Nhà trường muốn mời em về chia sẻ kinh nghiệm cho các em học sinh lớp 12, em xem có rảnh không?”

Dương Bác Văn tính ngày: “Là cuối tuần này ạ?”

“Phải, hiện giờ học sinh lớp 12 cứ học hai tuần sẽ nghỉ một ngày, cuối tuần cũng học bù ở trường.”

Dương Bác Văn nhanh chóng đồng ý, nhưng cậu không kể với Tả Kì Hàm hay Tưởng Trầm Tinh vì muốn cho họ một niềm vui bất ngờ.

Vừa khéo Dương Đình Nguyên đang ở thủ đô, tiện thể đón Dương Bác Văn về theo vào thứ sáu.

Khi Dương Bác Văn tới trường vẫn còn trong giờ học, trên đường chỉ gặp bác bảo vệ và lao công đang quét đất.

Cậu đến văn phòng của thầy chủ nhiệm trước, hàn huyên với thầy một chốc rồi lại đến phòng giáo viên thăm các thầy cô khác.

Những thầy cô không có tiết vừa thấy Dương Bác Văn tới đã cười tít mắt, vẻ nghiêm túc thường ngày trên lớp hoàn toàn bay biến.

Có lẽ trong sự nghiệp dạy học của họ, Dương Bác Văn là học sinh duy nhất dựa vào năng lực của bản thân mà vào đại học thủ đô.

Sau khi các tiết buổi sáng kết thúc, học sinh lũ lượt đổ về nhà ăn.

Dương Bác Văn theo giáo viên chủ nhiệm đến nhà ăn giáo viên, cậu được thầy mời cơm.

Từ nhà ăn giáo viên có thể nhìn thấy nhà ăn học sinh ở bên dưới. Dương Bác Văn cố ý ngồi vào một chỗ gần lan can, chỉ cần cúi đầu đã thấy nơi mà trước đây cậu và Tả Kì Hàm cùng Tưởng Trầm Tinh thích ngồi nhất.

Mạnh Nhất Minh khá là năng nổ, hồi trước thường đi sớm mấy phút để giành chỗ trong nhà ăn, lần nào cũng chọn chiếc bàn gần cây cột kia.

Cậu ngồi không bao lâu đã thấy Tả Kì Hàm và Tưởng Trầm Tinh.

Vẫn là vị trí cũ, vẫn gây lộn với nhau như ngày trước, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không yên thân.

Dương Bác Văn cười cười, thoáng chút cô đơn.

Rõ ràng chỉ mới xa thầy cô cấp ba chưa bao lâu mà giờ cũng đã thấy hoài niệm rồi.

Thầy chủ nhiệm cũng đưa mắt nhìn theo, trên khuôn mặt cứng nhắc và nghiêm khắc bấy lâu bỗng nở một nụ cười: “Có phải em thấy cuộc sống cấp ba vẫn tốt hơn không?”

Dương Bác Văn tỉnh táo lại, sau đó ngượng ngùng gật đầu.

Tuy rằng đại học tự do thật đấy, nhưng lại không thấy được tình cảm nồng nhiệt giữa các bạn học với nhau.

Buổi chiều, học sinh lớp 12 lần lượt xếp hàng đi vào Hội trường lớn. Dương Bác Văn và các thầy giáo ngồi ở hàng đầu, cậu cố ý lấy giấy che mặt lại, chỉ có đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía lối vào.

Tả Kì Hàm nhanh chóng xuất hiện.

Tả Kì Hàm thọc một tay vào túi, toàn thân trông vừa buồn bực vừa ngán ngẩm, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn thấy rõ.

Cậu chàng vốn không thích nghe mấy buổi đại hội động viên thế này, gì mà 100 ngày tuyên thệ trước khi ra quân, trong mắt cậu chỉ là tiêm máu gà cho người ta, hết hò hét thét gào lại đến chơi trò chơi, tầm xàm ba láp, chẳng có ý nghĩa gì sất.

Bởi vì mất tập trung nên cậu còn không nhìn tới hàng ghế đầu.

Dương Bác Văn thử tưởng tượng cảnh chút nữa Tả Kì Hàm há hốc mồm tới nổi không nhặt cằm kịp luôn, phải nhịn cười đến đau cả bụng.

Qua mười mấy phút, tất cả học sinh đều đã yên vị trong Hội trường lớn.

Tưởng Trầm Tinh ngồi cùng với Tả Kì Hàm, muốn rủ cậu chàng chơi game thâu đêm.

“Anh Hàm ơi, cũng lâu rồi mày không vào game, tao vượt cấp của mày luôn rồi nè.”

“Không chơi, làm lại cuộc đời rồi.”

Tả Kì Hàm nghịch điện thoại di động, nghe hiệu trưởng thao thao bất tuyệt mà trong lòng chán muốn chết, bèn mở khung chat với Dương Bác Văn.

Điện thoại Dương Bác Văn run lên một chút, cậu lén lút lấy ra xem.

Khương Vĩ: “Văn Văn, đang đọc sách à? Bọn tôi đang nghe động viên ra quân nè, chán chết luôn.”

Dương Bác Văn: “Mình cũng đang dự lễ động viên đấy.”

Tả Kì Hàm: “Đại học mà cũng có lễ động viên? Động viên cái gì? Lo yêu đương đi à?”

Dương Bác Văn: “…”

Tả Kì Hàm liền gửi mấy tấm ảnh sang.

Tả Kì Hàm: “Tôi bảo Cẩu Tinh chụp cho đó, đẹp trai không? Cho cưng xem chồng cưng này.”

Dương Bác Văn nhìn ảnh một lát.

Thật sự là đẹp trai quá trời luôn á.

Lúc này, cuối cùng hiệu trưởng cũng kết thúc bài nói.

Rất nhiều học sinh bên dưới đều đang chơi điện thoại.

Hiệu trưởng nhìn quanh một vòng, sau đó ho khan để thu hút sự chú ý rồi cầm micro mà nói: “Còn cách ngày thi đại học 100 ngày cuối cùng, nhà trường cố ý mời một cựu học sinh ưu tú về trao đổi với các em, hy vọng tất cả các em có thể cất điện thoại đi và nghiêm túc theo dõi, học tập ít nhiều phương pháp ôn tập của đàn anh, sau đó tranh thủ 100 ngày cuối này để bứt phá.”

Toàn thể học sinh ai nấy đều thờ ơ không động lòng, nhiều người trong số họ còn không đặt kì thi đại học vào mắt.

Hiệu trưởng bèn lên giọng: “Chào mừng thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm ngoái của tỉnh, hiện đang học tại Trường Y trực thuộc Đại học Thủ đô, mời bạn Dương Bác Văn lên bục phát biểu!”

Hội trường im bặt vài giây, rồi lập tức bùng nổ.

Dương Bác Văn và các học sinh lớp 12 vốn học cùng khóa, cả Hội trường không ai là không biết cậu.

Ngoại hình xuất chúng, tính cách hiền lành, thông minh thiên tài, lại còn là con nhà siêu giàu, Dương Bác Văn đã được nâng lên thành Đấng từ rất lâu rồi.

Sau khi cậu tốt nghiệp rời trường, đàn em các năm dưới chỉ có thể biết đôi điều về huyền thoại này từ diễn đàn trường. Thật ra có rất nhiều người không tin lời đồn trên mạng, chỉ cảm thấy có lẽ vì cậu là con nhà siêu giàu nên mới được người người xưng Đấng mà thôi.

Chỉ những ai học cùng khóa mới biết, Dương Bác Văn thậm chí còn ưu tú hơn mọi lời ca tụng mà họ có thể thốt ra.

“Trời đậu!! Tao không nghe lầm chứ? Dương Bác Văn hả?!”

“AAAAAAAA trường ơi đừng lừa tụi em nha!”

“Trời đất ơi, thủ khoa khối khoa học tự nhiên xuống động viên tụi gà qué cóc nhái trường số 3 tụi tui nè…”

Tưởng Trầm Tinh ngoáy tai, mặt mày ngơ ngơ ngác ngác: “Có phải tao nghe nhầm không, vừa nãy hiệu trưởng nhắc tới Văn Văn hả?”

Tả Kì Hàm đứng phắt lên, mắt đảo quanh hàng ghế đầu rồi nhanh chóng dán vào một bóng lưng.

Đúng là Dương Bác Văn thật rồi.

Dương Bác Văn đứng lên, hướng về phía cử tọa mà cúi chào, sau đó bước lên bục trong tiếng vỗ tay rền vang như sấm.

Lối diễn thuyết của cậu vẫn như trước kia, không cầm bản nháp nhưng vẫn rất rõ ràng mạch lạc, nhiều học sinh vốn mất kiên nhẫn lúc này lại nghiêm túc lắng nghe.

Dù sao thì người đứng trên bục chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, cho dù không thông minh bằng người ta nhưng nếu có thể học theo một chút phương pháp thì cũng tốt.

Khi Dương Bác Văn kết thúc bài nói rồi rời bục, tiếng vỗ tay vẫn rần rần như cũ.

Chủ nhiệm lên bục tổng kết ngắn gọn, sau đó liền tuyên bố giải tán.

Dương Bác Văn rời Hội trường đầu tiên, trước khi đi cậu theo bản năng mà ngoái nhìn về sau, Tả Kì Hàm vẫn còn đứng đần ra tại chỗ. Hai người cách mấy chục mét đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vã dời mắt.

Dương Bác Văn nhanh chóng nhận được tin nhắn từ Tả Kì Hàm.

Tả Kì Hàm: “Đến lớp 10/8 chờ tôi đi.”

Dương Bác Văn không nhịn được mà tự hỏi, không nói cho cậu ấy biết có phải là tệ lắm không, sao trông Tả Kì Hàm hình như không được vui lắm?

Cậu đến lớp 10/8, lớp học trước đây của họ.

Khối 10 và 11 đều được nghỉ cuối tuần, thế nên trong phòng không có ai.

Dương Bác Văn nhìn quanh quất, thấy không có ai đến, cậu liền leo lên bệ cửa sổ rồi nhanh nhẹn mở cửa.

Cái cửa sổ này đã hỏng từ lâu, có thể mở cửa từ một khe hở nhỏ. Hồi trước Dương Bác Văn đã từng thấy Tả Kì Hàm làm thế rồi, nhưng cậu chưa bao giờ thử.

Cậu leo cửa sổ vào lớp rồi ra mở cửa phòng học, sau đó đến bên chỗ ngồi cũ của cậu và Tả Kì Hàm.

Khi đó hai người họ đều cao ráo nên thành bạn cùng bàn, ngồi ở hàng ghế cuối cạnh bên cửa sổ, trông ra ngoài có thể thấy sân trường xanh mướt tốt tươi.

Dương Bác Văn kéo ghế rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Cậu còn nhớ, có lúc cậu dõi ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, khi quay lại sẽ bắt gặp ánh mắt Tả Kì Hàm đang trộm nhìn.

Tả Kì Hàm sẽ chột dạ, rồi giả vờ lớn tiếng: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Trước đây Dương Bác Văn chỉ nghĩ đầu óc cậu chàng úng nước.

Bây giờ từ từ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy trong lòng có đôi chút ngọt ngào.

Không lâu sau, cửa mở ra. Tả Kì Hàm đứng ngoài cửa mà nhìn Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn quay đầu lại, cười với cậu: “Về rồi.”

Tả Kì Hàm thoáng hốt hoảng.

Dường như họ đã quay về năm lớp 10.

Dương Bác Văn vẫn luôn ngồi tại chỗ làm bài, Tả Kì Hàm lại mê chơi bóng. Sau khi cậu chơi xong về chỗ, có thể trông thấy gò má Dương Bác Văn chìm trong ánh mặt trời lúc cậu ấy ngồi yên làm bài.

Cậu trở tay đóng cửa lại, rồi bước từng bước về phía Dương Bác Văn.

Dương Bác Văn đứng lên. Cả hai đều không lên tiếng, giống như không đành lòng phá vỡ bầu không khí lúc này.

Tả Kì Hàm nhanh tay buông rèm cửa sổ, sau đó kéo Dương Bác Văn vào ôm sâu trong lồng ngực.

Mạnh mẽ đến mức Dương Bác Văn thấy hơi ngộp.

Cậu cũng đáp trả bằng một cái ôm thật chặt.

Tim Tả Kì Hàm đập dồn dập, thậm chí cậu cũng không biết nên nói thế nào nữa.

Tả Kì Hàm ôm Dương Bác Văn, để cậu ngồi lên bệ cửa sổ, sau đó cúi xuống trao môi hôn.

Không biết qua bao lâu, họ mới tách ra trong nhịp thở hổn hển. Thân thể vẫn còn dán vào nhau, chặt chẽ như không thể chia lìa.

“Văn Văn, Văn Văn à…” Tả Kì Hàm nỉ non gọi tên cậu, lại mê muội mà hôn cổ cậu, rồi tới xương quai xanh. Đôi tay ôm chặt Dương Bác Văn như hận không thể khảm cậu vào trong thân xác mình.

“Tôi muốn hôn cậu ở đây từ lâu rồi, hồi lớp 10 ngồi với cậu tôi đã muốn thế. Muốn đè cậu ra bàn mà hôn.”

Dương Bác Văn do dự, nói: “Giờ đã là bàn của người khác rồi, vậy cũng không hay nhỉ.”

Tả Kì Hàm bật cười, lại thơm một cái bên khóe môi Dương Bác Văn: “Sao đột nhiên lại về đây? Còn không nói với tôi tiếng nào.”

“Lần trước cậu tới tìm mình cũng có nói cho mình biết đâu chứ?”

Tả Kì Hàm đáp: “Vậy mình hòa nhau rồi.”

Dương Bác Văn được hôn thấy nhồn nhột, bèn ngồi trên bệ cửa sổ nghịch tóc cậu chàng.

Tả Kì Hàm ôm eo cậu: “Thật ra hôm nay còn có lễ trưởng thành nữa, tất cả mọi người đều đã đến khu vực làm lễ rồi.”

Dương Bác Văn nói: “Thế cậu đừng có trốn, đi dự lễ trưởng thành đi.”

Tả Kì Hàm lắc đầu.

Cậu ngửa đầu nhìn mặt Dương Bác Văn, đầy si mê.

Dương Bác Văn không chỉ mang đến cho cậu một mối tình đầu đẹp đẽ và sâu đậm vào năm 18 tuổi, mà còn cho cậu tinh thần và tư tưởng muốn tiến bộ.

Cậu muốn trở nên tốt đẹp hơn vì Dương Bác Văn, lại càng muốn gánh vác, muốn vì tương lai của họ mà nỗ lực phấn đấu. Dương Bác Văn vốn dĩ đang ngự trên thần đàn kia, giờ đây cũng nguyện ý bước xuống, trở thành một thiếu niên chỉ thuộc về mình cậu mà thôi.

Đây chính là lễ trưởng thành của cậu.

“Văn Văn này, cậu biết không… khi cậu đứng trên bục trông cực kì đẹp đấy.”

Từ cậu như tỏa ra ánh sáng, Tả Kì Hàm không nỡ chớp mắt dù chỉ một lần.

Dương Bác Văn nhoẻn cười: “Mình thấy được cả trong mắt cậu rồi.”

Đều là yêu thương không che giấu nổi, tràn đầy, vừa nồng nhiệt vừa thuần khiết. Dường như người kia có thể vì cậu mà phấn đấu quên mình, có thể vì cậu mà quyết chí tiến lên.

Bọn họ bèn nhìn nhau cười.

Có lẽ bầu không khí lúc này quá xúc động, rốt cuộc Tả Kì Hàm không nhịn được đành hỏi điều mà cậu vẫn luôn thầm che giấu.

Vừa bất an lại vừa mong đợi.

“Văn Văn này, sao cậu lại đồng ý ở bên tôi?”

Dương Bác Văn chợt nhớ tới ngày trước có một cô gái tỏ tình với cậu, cậu đáp mình đã có người thương rồi.

Cô gái kia vô cùng ưu tú, thông minh siêu phàm. Ai nhìn vào cũng thấy xứng đôi với Dương Bác Văn.

Cô ấy hỏi cậu: “Người cậu yêu có gì đặc biệt hơn người khác thế?”

Dương Bác Văn ở đại học thủ đô vốn là nơi trăm hoa khoe sắc, nhưng lại chưa từng động lòng với ai bao giờ.

Dương Bác Văn chỉ cười cười: “Cậu ấy học không giỏi, đầu óc hơi khờ khạo, viết chữ như học sinh tiểu học, lại còn là đồ trẻ con.”

Nghĩ kĩ thì đúng là không có gì hơn người cả.

Nhưng mà…

“Nhưng mà mình thích.”

Dương Bác Văn nhẹ nhàng hôn lên trán Tả Kì Hàm một cái: “Tả Kì Hàm ơi, mình thích cậu lắm, chỉ cần là cậu thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com