Chương 24: Cô có thai, tôi cũng có con
Đối mặt với chất vấn liên tục của Chu Minh Liên, Đường Vân Linh hơi căng thẳng, chột dạ, ngay cả Kim Tử Long cũng nhíu mày.
- Dì Chu, tôi đương nhiên là vì tốt cho dì, lẽ nào dì không hy vọng Thoại Mỹ còn sống sao? Nhìn thấy một người giống Thoại Mỹ như vậy, tôi đương nhiên hi vọng mẹ con các người đoàn viên.
Đường Vân Linh nói một đằng làm một nẻo, còn kéo theo Kim Tử Long nói:
- Tử Long, anh nói có phải không?
Ai biết được, Chu Minh Liên đột nhiên cãi lại.
- Không cần cô làm bộ quan tâm!
Chu Minh Liên nhìn Đường Vân Linh, nổi giận đùng đùng nói:
- Ba năm trước Tiểu Mỹ chết, lẽ nào cô không có trách nhiệm sao? Ba năm qua, cô không hề có chút hổ thẹn nào, không có chút cảm thấy tội lỗi, còn độc chiếm vị trí của Tiểu Mỹ. Đường Vân Linh, ác giả ác báo, không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới thôi.
- Bà......
Bà già đáng chết!
Đường Vân Linh nhếch môi, đem lời khó nghe nuốt trở vào, lại ý thức được ánh mắt Kim Tử Long chuyển đến trên người mình, lập tức lộ ra vẻ oan ức:
- Dì Chu, tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi, Tiểu Mỹ là chết bất ngờ, chúng ta ai cũng không muốn bi kịch xảy ra, dì muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi và Tử Long đây, chúng tôi đều có thể làm.
- Tôi muốn các người cút đi! Không cần tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, cũng không cần xuất hiện trước mặt Tiểu Mỹ.
Chu Minh Liên rống giận, ngực lên xuống kịch liệt, dù sao bà cũng đã lớn tuổi, không thể chịu được kích động.
Khiết Tâm lập tức đưa tay đỡ lấy bà, lo lắng nói:
- Dì à, dì không sao chứ?
Mà con ngươi cô xoay một cái, một lần nữa trừng mắt về phía Kim Tử Long.
Mấy tiếng trước, bọn họ còn đang nằm trên giường lớn, xuống giường, hắn dĩ nhiên lại cùng người phụ nữ này chung một chỗ!
Cảm giác được sự thù hận trong mắt Khiết Tâm, Kim Tử Long muốn giải thích, nhưng Đường Vân Linh đã tới gần trước ngực hắn, nhỏ giọng khóc ồ lên:
- Tử Long, nếu như ba năm trước, người chết là em...... Các người sẽ không thống khổ như vậy...... Người chết phải là em...... Ngược lại em không cha không mẹ, cũng không có ai sẽ nhớ tới em......
Lời lẽ tuyệt vọng như vậy, hơn nữa giọng nói của cô ta bi thương như vậy, đáng lẽ Kim Tử Long nên thấy đau lòng mới đúng, bây giờ hắn cũng không vì vậy mà lay động, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền chán.
Những câu nói này hắn đều đã nghe ba năm, Đường Vân Linh luôn mồm luôn miệng nói hổ thẹn, nhưng chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì.
Hắn nhíu mày, qua loa vỗ vai Đường Vân Linh.
- Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta đi.
Vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thoại Mỹ, hi vọng cô có thể hiểu, hắn lựa chọn mang Đường Vân Linh rời đi, là không hi vọng các cô lại nổi lên tranh chấp.
Nhưng Thoại Mỹ lại né tránh ánh mắt hắn, cũng không nhìn hắn một chút nào.
Kim Tử Long lộ vẻ bất đắc dĩ, mang theo Đường Vân Linh rời đi, đem không gian an tĩnh để lại cho Chu Minh Liên cùng Thoại Mỹ, hắn tin bọn họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói.
Ra khỏi nghĩa trang, Kim Tử Long lên xe.
Đường Vân Linh giả vờ chảy vài giọt nước mắt, đã sớm XXX, tỉ mỉ trang điểm khuôn mặt, vẫn tinh xảo hoàn mỹ, cô ta còn muốn tựa vào ngực Kim Tử Long, cảm thụ một ít ôn nhu của hắn, ai biết vừa lên xe đã bị đẩy ra.
- Tử Long.
Đường Vân Linh nhất thời cảm giác không đúng lắm.
Sắc mặt Kim Tử Long lạnh lùng, đầu tiên quay về phía tài xế nói:
- Lão Trần, ông xuống xe đánh điếu thuốc, tôi cùng Đường Vân Linh có lời muốn nói.
- Được, Kim tổng.
Tài xế xuống xe, đóng cửa lại.
Trong buồng xe yên tĩnh, Đường Vân Linh đánh giá vẻ mặt Kim Tử Long, từ ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn đến cái cằm cương nghị, con mắt lạnh lẽo rõ ràng, rồi chú ý tới chỗ cổ áo hắn......
Đó là...... Dấu hôn?
Đường Vân Linh trừng mắt nhìn, vững tin chính mình không có nhìn lầm, trên cổ của Kim Tử Long, đúng là có dấu hôn.
Bọn họ đã lâu không có làm tình, nụ hôn này không thể nào là cô ta lưu lại, trừ phi là...... Khiết Tâm! Kim Tử Long cùng Khiết Tâm lên giường!
Trong lòng Đường Vân Linh hiện lên đáp án, bởi vậy có thể suy đoán ra, Kim Tử Long đúng là đã động chân tình với Khiết Tâm.
- Đường Vân Linh, anh có chút chuyện muốn nói với em.
Kim Tử Long nghiêm mặt nói:
- Ba năm qua, chúng ta tuy rằng ở chung một chỗ, nhưng bởi vì Thoại Mỹ chết, để cho anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, chúng ta hay là không......
Không được, không thể để anh ấy nói tiếp!
Đường Đường Vân Linh cơ hồ có thể cảm giác được, Kim Tử Long đây là muốn đề cập tới vấn đề chia tay.
- Tử Long, em cũng có chuyện muốn nói cho anh biết.
Cô ta lập tức trách móc nói:
- Em mang thai rồi, Tử Long, chúng ta cuối cùng cũng có con rồi.
Đường Vân Linh cực kỳ hưng phấn tuyên bố tin vui này, những lời ấy lập tức đập vào tai Kim Tử Long.
Cô mang thai......
Sắc mặt Kim Tử Long khẽ biến, con mắt thâm thúy khóa chặt trên mặt Đường Vân Linh, không có kích động, ngược lại là quá mức sắc bén, giống như muốn nhìn thấu đáy lòng cô ta.
Khóe miệng Đường Vân Linh run lên, lập tức che giấu nói:
- Tử Long, hai tuần trước em đã có cảm giác rồi, nhưng sợ tình huống không ổn định, cho nên mới không nói cho anh biết. Có điều ngày hôm qua đi bệnh viện, tình huống rất tốt, là một đứa trẻ khỏe mạnh. Tử Long, anh vui không?
Đứa bé...... Con trai của hắn......
Kim Tử Long lành lạnh nhìn Đường Vân Linh, nhưng mà hắn đã rơi vào trong hồi ức, cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng quen biết.
Đã từng...... Cũng có một người, hưng phấn như vậy, nói cho hắn cái tin tức tốt này, nói cô mang thai, có con trai của hắn.
Thế nhưng vào lúc ấy hắn đã làm gì?
Hắn không có vẻ vui, sung sướng, thậm chí là tàn nhẫn mang cô tới bệnh viện, tự tay đem cô đặt ở trên bàn mổ.
Cô vừa khóc vừa cầu xin, hi vọng hắn có thể buông tha đứa bé này.
- Cầu xin anh...... Cầu xin anh dừng lại...... Đừng giết con của chúng ta......
Trong trí nhớ của hắn, giọng nói của cô, rõ ràng hiện lên, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, nước mắt như mưa.
Hắn lạnh lẽo nói với cô:
- Thoại Mỹ, chỉ bằng cô mà cũng muốn sinh con của tôi, cô không xứng!
Chẳng trách Thoại Mỹ cho dù đã chết, cũng sẽ hận hắn; do đó vô luận thế nào, cô cũng không muốn thừa nhận mình là Thoại Mỹ.
Hắn mang cho cô, chỉ có thống khổ.
- Tử Long? Tử Long? Anh làm sao vậy?
Đường Vân Linh nhìn Kim Tử Long, rõ ràng ở trước mặt mình, nhưng cảm giác mình không bắt được hắn.
Sắc mặt Kim Tử Long lạnh lẽo âm trầm từ trong hồi ức hoàn hồn, trong tròng mắt còn lưu lại đen đặc, nói với Đường Vân Linh:
- Thân thể em không được tốt, đừng ở bên ngoài quá lâu, đi về nghỉ ngơi sớm đi.
Không có vui sướng, không có kích động, chỉ là một câu nói lạnh nhạt đến cực điểm.
Đường Vân Linh cười, trong lòng lại có ý tưởng khác, Khiết Tâm, bất luận cô có phải là Thoại Mỹ hay không, cũng không thể lưu lại, cô cũng nhất định phải chết.
Bên này, xe từ từ nhanh chóng rời nghĩa trang, mà bên kia, Khiết Tâm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Minh Liên.
- Mẹ...... Xin lỗi...... Con là...... Con là......
Chu Minh Liên cũng lập tức đỏ cả vành mắt, ôm lấy Khiết Tâm thật chặt nói:
- Không cần nói, mẹ đều biết. Con là Tiểu Mỹ, con chính là Tiểu Mỹ, mẹ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Mẹ con liền tâm, là con gái chính mình hoài thai mười tháng sinh ra, coi như cô hiện tại đã thành hình dạng khác, nhưng trong xương vẫn không thay đổi, về mặt tâm linh cũng sẽ không thay đổi.
Sau khi Chu Minh Liên đến gần Tiểu Mỹ không bao lâu, đã khẳng định cô chính là con gái Thoại Mỹ của mình, mà một bên khác, bà cảm giác được Đường Vân Linh một mực cưỡng bức bà thừa nhận sự thật này, mà con gái lại nói mình là Khiết Tâm.
Chu Minh Liên tuy rằng không biết trong chuyện này có bí ẩn gì, đối với cái kẻ tiểu tam phá hoại hôn nhân của con gái mình, bà nhất định đứng về phía con gái rồi.
Cho nên bà không một chút do dự, phủ nhận Khiết Tâm chính là Thoại Mỹ, sau đó hướng Đường Vân Linh cãi trở lại.
Bây giờ hai người kia đều đã đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ ở trước mộ cha cô, không cần tiếp tục phải che giấu thân phận nữa mà nói ra tất cả.
- Mẹ, xin lỗi, ba năm qua con vẫn không trở về tìm mẹ, làm cho mẹ thương tâm, khổ sở.
Thoại Mỹ cũng khóc lên theo Chu Minh Liên, nước mắt tràn đầy gò má cô.
Chu Minh Liên đưa tay không ngừng giúp cô lau nước mắt.
- Không sao đâu, chỉ cần Tiểu Mỹ của mẹ sống tốt là được rồi. Con làm sao sống được, là ai cứu con? Còn có...... Mặt của con làm sao biến thành như vậy?
- Con bị tai nạn xe cộ rớt xuống biển, lại bị hải lưu đẩy lên, ông trời không muốn để cho con chết, lúc ấy có một chiếc thuyền đánh cá chạy ngang qua đã cứu con. Sau đó con gặp được anh Long, là anh ấy đã giúp con, để con tiếp tục sống. Còn mặt của con, là bởi vì lúc xảy ra tai nạn mà bị thương, làm phẫu thuật chỉnh hình, cho nên mới biến thành như bây giờ.
Thoại Mỹ giải thích từng nghi hoặc của Chu Minh Liên.
- Anh Long? Con là nói...... anh trai Kim Tử Long, Kim Kỳ Long?
Chu Minh Liên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến người này.
- Dạ, chính là anh ấy.
Thoại Mỹ gật đầu.
- Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên. Lúc trước Kỳ Long đào hôn, mới để cho con có cơ hội gả cho Kim Tử Long. Tử Long hành hạ con ba năm, còn hại chết con, đến cuối cùng, con lại được người nhà họ Kim cứu. Lẽ nào chúng ta đúng là đời trước thiếu nợ Kim gia, không phải vậy làm sao vẫn dây dưa không rõ với nhà bọn họ.
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng, anh Long đối với con rất tốt, con bây giờ hồi sinh, cũng là anh ấy cho con.
Thoại Mỹ nghe ra trong giọng nói của Chu Minh Liên có bi thương, thay Kỳ Long giải thích, cũng hi vọng bà có thể an tâm.
- Nhưng tại sao con phải nói con tên Khiết Tâm? Mà không phải dùng thân phận Tiểu Mỹ trở về?
Chu Minh Liên lại hỏi.
- Mẹ, Tiểu Mỹ chết rồi, trừ mẹ ra, chắc không phải ai cũng hi vọng cô ấy còn sống.
Nói đến đây, vẻ mặt Thoại Mỹ lạnh lùng đi mấy phần.
- Nếu như con dùng thân phận Thoại Mỹ trở về, người nhà họ Kim nhất định sẽ cho là con tới tìm bọn họ trả thù, sẽ đối với con có đề phòng, do đó con muốn đổi thân phận, giảm xuống cảnh giác của bọn họ đối với con.
- Tiểu Mỹ...... Không, Tiểu Tâm.
Chu Minh Liên lập tức sửa lại xưng hô.
- Mẹ chỉ cần con còn sống, hạnh phúc bình an là tốt rồi. Gọi là Thoại Mỹ, hay là Khiết Tâm, cũng không sao hết. Chỉ có điều...... chuyện của quá khứ, chúng ta để xuống đi...... mẹ chỉ cần con sống tốt......
- Mẹ, con không bỏ xuống được.
Chỉ có ở trước mặt Chu Minh Liên, Thoại Mỹ mới khóc như một đứa bé, những gì đem giấu ở trong lòng đều nói hết ra:
- Mẹ...... con yêu hắn lâu như vậy, sâu như vậy, hắn tại sao có thể đối xử với con như vậy! Mẹ, không chỉ có con, còn có ba, còn có đứa nhỏ của con......
Con đều muốn thay bọn họ báo thù, từ trên người Kim Tử Long đòi lại!
- Đứa nhỏ...... Tiểu Mỹ, con nói con đã từng mang thai sao?
Chu Minh Liên không thể tin mà cao giọng lên, đau lòng nhìn Thoại Mỹ rơi nước mắt đầy mặt.
Đúng, cô từng mang thai, hơn nữa còn là hai lần.
Đứa bé đầu tiên đã chết trong tay Kim Tử Long vô tình lãnh khốc kia, đứa bé thứ hai, là cô cô gắng chống đỡ từ Quỷ Môn quan trở về!
Thoại Mỹ ở cùng với Chu Minh Liên cả ngày, hai người nói đến sinh hoạt trong ba năm qua, viền mắt cũng không biết đã đỏ bao nhiêu lần, cuối cùng ở bữa cơm tối, mới lưu luyến không dứt mà rời đi.
Vì không cho hai vị trưởng bối Kim gia nhận ra được, nên sau khi Thoại Mỹ trở về Tống gia, lén lén lút lút lên lầu hai.
- Em rốt cục đã trở về.
Kỳ Long vẫn chờ ở trong phòng, nhìn thấy Thoại Mỹ trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn kỹ, thì thấy hai mắt Thoại Mỹ sưng đỏ vì khóc.
- Em làm sao vậy, sao lại khóc? Có phải Tử Long đã làm gì em......
- Không phải.
Thoại Mỹ khoát tay một cái, sau đó ấn vai Kim Kỳ Long, để hắn ngồi xuống.
- Kỳ Long, anh đừng lo lắng cho em như lo lắng cho An Bảo, em là một người trưởng thành, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Mặt Kỳ Long vẫn không yên lòng, nhìn Thoại Mỹ nói:
- Có lúc em giống như An Bảo còn khiến người ta lo lắng, An Bảo ít nhất sẽ không có đêm nào không về, để anh lo lắng đề phòng cả buổi tối.
Vừa nhắc tới An Bảo, vẻ mặt hai người đều trở nên nhu hòa.
An Bảo là sau khi Thoại Mỹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới kiểm tra ra có đứa bé. Con bé nỗ lực sống trong bụng Thoại Mỹ, chịu đựng việc Thoại Mỹ sống lại.
Mấy ngày trước Kỳ Long nói muốn xử lý một số chuyện, trên thực tế là trở về chăm nom cho An Bảo.
Có điều chuyện Thoại Mỹ tối hôm qua không về, cũng không có bị bỏ qua, Kỳ Long cứ ép hỏi mãi, Thoại Mỹ không có cách nào chỉ có thể nói sang chuyện khác, nói chuyện đã xảy ra hôm nay.
- Em nói cho mẹ em biết thân phận của em?
Kỳ Long nhíu mày.
Thoại Mỹ giải thích:
- Đúng vậy. Anh không cần lo lắng, em đã giải thích cho mẹ em muốn làm gì, sẽ không vạch trần em đâu.
- Anh không phải sợ cái này......
Kỳ Long muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, đối với Thoại Mỹ nói:
- Vừa nãy bảo mẫu nói với anh An Bảo vừa tắm xong, em có muốn nói chuyện video với con bé không?
- Đương nhiên là muốn rồi.
Thoại Mỹ lúc này mới hiện lên nụ cười trên mặt.
Hắn lấy điện thoại ra, kết nối tới nơi An Bảo ở, rồi tiến hành trò chuyện video.
Trên màn hình điện thoại, rất nhanh phát hiện ra bóng người nhỏ bé của An Bảo, mặc cái váy nhỏ màu hồng phấn, trong tay cầm núm vú cao su, miệng nhỏ nhắn đang bẹp bẹp.
Bây giờ xem ra đã tròn vo, là viên thịt nhỏ bụ bẫm, còn nhớ lúc vừa mới ra đời, chỉ là một đứa nhỏ sinh non không đủ hai kg, phải dựa vào hộp kính giữ nhiệt, tỉ mỉ chăm sóc, mới tiếp tục sống sót.
Cô gọi bé là An Bảo, chính là hi vọng con gái có thể bình an lớn lên, cả đời đều làm tiểu bảo bối của cô.
Sức sống của An Bảo rất mạnh, thời điểm còn trong bụng Thoại Mỹ, sau khi sinh vẫn như vậy, hiện tại đã lớn như đứa trẻ hai tuổi rồi.
Nhìn thấy Thoại Mỹ cùng Kỳ Long, An Bảo rất hưng phấn, cái chân nhỏ bé ngắn ngủn đạp loạn đá chăn, bi bô la hét:
- Mẹ ôm, mẹ ôm.
Nhìn dáng dấp An Bảo khả ái, tim Thoại Mỹ lập tức liền mềm nhũn, thế mà đã xa An Bảo nửa tháng rồi.
- An Bảo ngoan ~ mẹ cũng rất nhớ An Bảo, chờ mẹ giải quyết xong chuyện, liền nhất định trở về với An Bảo nha!
Thoại Mỹ đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa không thể ngồi vững.
----------------
Nhanh lên Mỹ ơi, thời gian không còn nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com