Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20 Chocolate Day

Ji Eun mắt mở to, tựa như không tin những gì mình vừa nghe, có phải, Hanbin vừa gọi nó là..

- Chẳng qua thấy cô đang bị thương nên muốn làm cô vui thôi, đừng tưởng bở

Chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã nhanh chóng bồi thêm một câu chặn suy nghĩ của nó lại. Ji Eun bĩu môi, nhưng rồi cũng vui vẻ dựa vào hắn mà ngủ tiếp

- Chà chà

Bỗng nhiên một giọng lạ xen vào, âm điệu tặc lưỡi đầy bỡn cợt kia chỉ có thể là Jae Won. Ji Eun mặt nhăn mày nhó liếc cậu

- Lại là anh, kì đà

- Cám ơn, anh biết lựa thời điểm xuất hiện quá phải không

Ji Eun hứ một cái, rồi chống tay ngồi dậy lết về giường. Hanbin cũng phủi tay ngồi dậy

- Đã tìm ra chúng chưa?

- Vẫn chưa

Hắn nhíu mày, rốt cuộc lần này là ai đã chơi hắn. Có tiếng đổ chuông, Hanbin nhìn màn hình rồi bước ra ngoài nghe.

- Anh biết rồi nhé

- Biết gì?

- Hahaha. Không tồi

- Gì nào?

Jae Won không đáp, vừa huýt sáo vừa mở tạp chí ra xem. Ji Eun cũng chẳng thèm để ý tên hâm này, nó ngoảnh mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi đột nhiên ghé sát mặt Jae Won, giọng nghi hoặc

- Chuyện lần trước...có thật không?

- Chắc thật

- Vậy..sao anh không nói cho hắn biết?

- Để được gì?

- ????

- Nếu em là anh lúc đó, thì em sẽ lựa chọn thế nào?

Ji Eun bĩu môi, rồi ngồi thẳng dậy, Jae Won chống tay

- Nhưng..phản ứng của em, thật làm anh ngạc nhiên đây

- Thế nào?

- Không..tức giận??

- Em không thích phí thời gian để bày ra những cảm xúc vô ích

- .....

Ji Eun nhìn Jae Won, cười bí hiểm

- Em thích trả thù hơn

Jae Won đáp lại bằng cái nhìn đầy thích thú, rồi cậu cắm cúi đọc tạp chỉ tiếp

Hanbin bước vào, mặt rõ không vui

- Chuyện gì vậy?

Ji Eun lo lắng hỏi

- Chiều mai đi ăn với ba mẹ

- Chiều mai??

- Ừ, kỉ niệm 30 năm ngày cưới

- Woa..., vui quá

Mặt Ji Eun sáng rỡ, nó rất thích những lễ kỉ niệm thế này. Hanbin thở dài, đúng là con gái.

- Nào , xuất phát thôi

Ji Eun hào hứng hét, Hanbin nhanh chóng bịt miệng nó lại

- Đã trốn viện còn la to, muốn bị tống vào lại à.

Nó cười hì hì. Hắn lắc đầu, khởi động xe và phóng vụt đi, hướng thẳng về phía trung tâm thành phố.

Vì quần áo đều đã cháy trụi hết nên Ji Eun chẳng còn bộ đồ đẹp nào để mặc, thế là nó năng nỉ bắt Hanbin phải chở mình đi mua sắm, kết quả dẫn đến cuộc trốn viện này đây, và đương nhiên không thể thiếu một bệnh nhân giả để che mắt thiên hạ rồi, được vinh dự lựa chọn vào vai ấy còn ai khác ngoài...Jae Won

Đỗ xe vào bãi, Hanbin và Ji Eun xuống đi bộ dọc khu shopping nổi tiếng của thành phố

- Cái này được đấy

- Xấu

Cái này thế nào?

- Xấu

- Thế c...

- Xấu nốt

- Này anh vừa phải thôi chứ, tôi đang hỏi đàng hoàng mà

- Tôi cũng nhận xét rất thật lòng đấy thôi

- Vậy có ngon thì chọn đi

Thế đấy. Tụi nó đi gần hết tất cả các shop quần áo, nhưng chẳng mua được cái nào, còn cãi nhau ôm xồm làm cản trở chuyện buôn bán của người ta, nhưng đương nhiên với sự "vô tư" có thừa của mình thì cả hai đều chẳng biết xấu hổ hay áy náy gì

Tiệm cuối

Ji Eun từ phòng thay đồ đi ra, dáng điệu uể oải. Nó đang mặc trên người 1 cái váy suông màu xanh nhạt dạng trễ vai , phần dưới thì xòe ra, dài ngang gối.

Hanbin chống cằm nhìn một hồi, rồi gật đầu. Bây giờ Ji Eun chẳng còn tâm trạng gì mà tự soi mình trong gương nữa, nó mệt đến chỉ muốn mau chóng về ngủ.

Đường từ cửa hàng đến bãi đỗ xe sao mà xa, Ji Eun nhăn nhó khó nhọc lết từng bước trong khi Hanbin đút tay vào túi quần bước đi vô tư lự

- Này

Chịu hết nỗi, Ji Eun dừng lại rồi hét to về phía hắn

- Chuyện gì?

- Cõng

- Không

- Chân tôi đang bị thương mà

- Thì sao?

Ji Eun tức xì khói, nó nghiến răng. Hanbin tặng cho nó nụ cười, rồi lại đi tiếp, nhưng rồi hắn chợt nghe tiếng chạy gấp gáp phía sau, quay đầu lại thì thấy Ji Eun đang phóng đến phía hắn với tốc độ "không tưởng" đối với người bị què một chân. Nó chạy lại phía hắn, rồi lấy đà nhảy bật lên, hai tay ôm lấy cổ hắn còn hai chân thì kẹp chặt eo.

- Cõng mau

- Xuống ngay

- Không

- Con khỉ điên khùng này, mau xuống

- Khôngggggg

Dằn co một hồi cũng không khiến nó rời khỏi người mình được, Hanbin bỏ cuộc

- Được rồi được rồi, xuống đi mới cõng được chứ

- Xuống để anh chạy mất à??

Ji Eun nhăn răng cười, rồi nó từ phía trước người hắn, leo qua đằng sau

- Trời ơi nặng quá

- Im lặng đi

- Cô đạp trúng bụng tôi rồi

- Đã bảo đừng có nhãi

- Aaaa mắt của tôi

- Ây da sorry nhá

- @#$@#Wo$@

- ##$°/o^%^

- Phù, xong rồi, hehe. Đi thôi chồng ơi

Sau cả mấy phút thì Ji Eun cũng leo sang thành công, giờ nhìn Hanbin quả là rất thảm thương, đầu tóc bù xù, mắt đỏ lòm vì bị chọt vào, cổ cũng đỏ lên vì bị bấu, đã la hét than vãn suốt nãy giờ rồi nên giờ hắn chẳng còn sức nói nữa, đành lấy câu "Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn" ra để tự an ủi mình.

- Này, dậy đi Tiểu Eun xinh đẹp

Một bàn tay đập cái bốp vào mông Jae Won, cậu dụi dụi mắt, thấy Ji Eun đã về. Cậu không ngồi dậy, mà còn nằm chổng mông về phía nó, vừa lắc vừa nói.

- Nữa đi nữa đi

Ji Eun mở to mắt, cố gắng để không phải hét lên

- Tên bệnh hoạn này, có muốn em cấm tiêm vào không???

Biết tính Ji Eun đã nói là làm, nên Jae Won không đùa nửa, cậu đứng dậy lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn cười rồi nói

- À ban này có y tá vào kiểm tra, anh "đánh rắm" để đuổi cô ta ra rồi, đừng lo nhé

- CÁI Gì ......

Ji Eun lồng lộn lên, may là chân nó đang bị thương, không thì...

Hôm sau

- Thế nào???

Ji Eun từ phòng vệ sinh bước ra, trên người mặc bộ đầm hôm qua, tóc để xõa, môi đánh chút son. Ra Hae chống cằm ngắm nghía, rồi giơ ngón cái lên.

- Mà hôm nay nhóc Chanwoo không đến à???

- Có, sáng sớm đã đến rồi, còn khóc nữa chứ, trời ạ thằng nhóc thật đáng yêu

Ji Eun cười khi nhớ đến bộ dạng cố không khóc của Chanwoo sáng nay, lúc đó nó hỏi làm gì mà khóc, thì Chanwoo cúi gầm mặt nói lí nhí là vì cậu thấy đau lòng, Ji Eun cảm động quá bay vào ôm chặt lấy cậu nhóc thì Hanbin đẩy cửa bước vào. Ôi cái gương mặt ghen tức của hắn sao mà tức cười, đúng là một buổi sáng nhiều niềm vui

- Vậy anh Hanbin đâu rồi?

- Hắn ta về nhà thay đồ rồi.

- À mà... ?

- Cậu thích tên kì đà à?

- Sao?

- Đừng chối, nhìn ánh mắt cậu là biết

- Không...không có đâu

Vậy tại sao ngày nào cậu cũng làm cơm cho hắn ăn, lúc trước thì là sẵn tiện, còn bây giờ, cơm trưa của tớ là cháo, của hắn là cơm cà-ri, cơm tối của tớ vẫn là cháo, của hắn lại là mì ý?

- Ơ..tại vì...

Cốc cốc

Đang lúc Ra Hae bối rối không biết thanh minh thế nào thì có tiếng gõ cửa, nhỏ thở phào, Ji Eun thì cụt hứng

- Xin chào

Ji Eun thở dài, thế là toi mất ngày vui

- Cô khá lắm

Min Ah tự nhiên ngồi xuống ghế sopha, bắt chéo chân, vừa nói vừa vỗ tay

- Nếu cô đến chỉ để nói không đầu không đuôi thì xin về cho

- Kế hoạch bắt cóc, rất tuyệt

Lúc này Ji Eun mới nhìn vào cô ta, đôi mắt trở nên thích thú hơn

- Không ngờ cô lại bỉ ổi đến vậy, sai đàn em của mình bày ra vụ bắt cóc

- Chẳng phải tôi đã từng nói, vì thứ mình muốn, tôi sẽ dùng mọi cách để có được còn gì

- Hừ, một đứa con gái chẳng có liêm sĩ như cô không xứng đáng có được Hanbin

- Cô thì xứng sao?

- Đương nhiên

Ji Eun nhếch miệng cười, rồi nó đứng dậy, tiến về phía Min Ah, cúi thấp xuống và nói nhỏ vào tai cô ta

- Trò vừa ăn cướp vừa la làng này là tôi học từ cô đó, không tồi chứ?

- Ý cô là gì??

Ji Eun nhún vai đáp lại ánh mắt giận dữ của Min Ah. Có điện thoại, nó bắt máy, nói vài câu rồi xách túi bước ra

- Lần khác nói tiếp

Nó nháy mắt chào Min Ah, bỏ mặc cô ta với nỗi hoang mang

Vừa ngồi vào xe Ji Eun đã cảm thấy một bầu không khí rất lạ, nó định hỏi nhưng thấy sắc mặt Hanbin thì lại thôi.

Nơi ông bà Kim tổ chức lễ kỉ niệm ngày cưới chính là Phu Thê Các. Vừa đến nơi, những nhân viên đã hỏi thăm tụi nó tới tấp. Ji Eun vui vẻ trả lời còn Hanbin vẫn giữ im lặng

- Mừng lễ kỉ niệm, chúc ba mẹ răng long bạc đầu ạ

- Cám ơn con

Mama Kim vui mừng ôm lấy Ji Eun, ông Kim cũng vỗ vỗ vai nó cười hiền

- Chà lâu rồi không gặp, sắc mặt con hình như không được tốt lắm. Chân bị sao thế kia?

- Dạ không có gì đâu ba, con bất cẩn nên bị thương nhẹ thôi ạ

Rồi mọi người tiếp tục trò chuyện trong suốt bữa ăn nữa, chỉ có mỗi Hanbin không tham gia. Ông bà Kim nghĩ vì con trai mình lúc đầu vốn đã không muốn đến lễ kỉ niệm rồi nên nghĩ hắn phản ứng như thế là đương nhiên, còn Ji Eun thì sắp chịu hết nỗi.

Lúc mọi người ra sàn khiêu vũ, nó vỗ vai hắn

- Này, hôm nay bị gì thế?

- .....

- Này..

- ......

- Kim Hanbin

- ......

- Hay..anh đã nghe thấy rồi

Lúc này Hanbin mới quay sang nó, khuôn mặt ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận

- Vậy chuyện đó có thật

- Không sai

- Tại sao?

- Một chút kích thích để anh nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn

- Cô...

- Anh muốn chửi mắng gì cũng được, chuyện tôi làm tôi chịu. Thật đáng tiếc vì kế hoạch thất bại rồi, mục đích của tôi chẳng đạt được

Nhìn Ji Eun ngồi thở dài, Hanbin càng thấy giận, hắn đứng bật dậy khiến nó hết hồn, rồi tự nhiên hắn nắm lấy tay nó, lôi ra sàn nhảy.

- Làm...làm gì vậy??

Vừa lôi nó đi theo nhạc Hanbin vừa nói

- Cô rốt cuộc là não bị đứt mất dây thần kinh mà bày ra cái trò này...

- ......

- ..để cho chính mình bị thương đến thế kia hả

- ......

- Đây chẳng phải lần đầu tôi bị kéo vào những trò điên khùng của cô, nhưng lần này cô lại khiến mình bị thương, tại sao vậy?

- Anh giận...vì tôi bị thương sao?

Ji Eun ngước lên nhìn Hanbin, hắn cũng cúi xuống nhìn nó, không đáp, hắn chợt nhấc nó lên, cho nó dẫm lên chân mình và dìu nó nhảy tiếp.

- Lần sau đi học nhảy giùm đi

- Này...

- Khi nhận được tin nhắn..

"Muốn cứu người mày yêu thì đến nhà kho Plus ngay"???

- Ừm...lúc đó, tôi...đã nghĩ đến cô.

Ji Eun mở to mắt kinh ngạc, Hanbin vẫn nhìn thẳng nó, giọng tỉnh queo nhưng đôi mắt thật ấm áp. Nó cảm thấy tim như ngừng đập, chân run như sắp quỵ ngã đến nơi, rồi không biết lấy sức mạnh từ đâu, nó chợt nhảy lên, quặp chân vào người Hanbin, tay cũng ôm cứng ngắc cổ hắn.

- Này, cô đang mặc đầm đấy

Ji Eun cười sung sướng, giờ trời có sập xuống, nó cũng mặc kệ. Hanbin thở dài, rồi cũng khẽ cười. Mama Kim hạnh phúc tựa vào chồng mình, mỉm cười nhìn hai đứa nó.

Hanbin đưa tay vòng xuống đùi Ji Eun làm thành một cái "võng" để nó có điểm tựa, rồi tiếp tục nhảy, mặc cho Ji Eun đã...ngủ rồi. Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai nó.

- Em đạt được mục đích rồi vợ à.

___________________________

- Oaaaa, cứu tôi với

- Có im đi không??

Hanbin nheo mắt bịt lỗ tai lại, Ji Eun chẳng xem lời nói của hắn ra gì, tiếp tục giương cổ lên gào thét, tiếng thét làm chấn động cả khu rừng tĩnh mịch. Rốt cuộc Hanbin cũng không chịu nổi, hắn bực mình đấm vào thân cây ngay sát bên Ji Eun

- Tất cả là tại cô hết

- Tại tôi?? Anh cũng có lỗi mà

- Tôi đã ngăn rồi mà cô không nghe

- Anh phải làm quyết liệt hơn chứ

- #&o$#%

- /o$%%#$....

24 giờ trước

Cuối tuần rồi nên cả nhóm rủ nhau đi dã ngoại, vừa là đi chơi vừa ăn mừng việc Ji Eun xuất viện. Chuẩn bị đã đời rồi mới chợt nhớ là thiếu xe, Jae Won và Ra Hae đành phải đến khu cắm trại trước để đặt lều, Ji Eun và Hanbin sẽ xuất phát sau.

Lúc xe được đưa đến cũng gần trưa rồi, Ji Eun cứ càu nhàu khiến Hanbin bực mình quá, đầu óc chẳng còn minh mẫn nữa nên khi nó bảo đi đường rừng cho nhanh hắn cũng lao đi, kết quả là xém đâm đầu xuống vực, xe thì bể bánh, rốt cuộc vứt luôn chiếc xe.

- Anh không chỉ không biết cưỡi ngựa mà lái xe cũng chẳng ra gì

- Có ngon thì cô lái xem, đường đã xấu, xe cũng chẳng phải loại chuyên dụng còn gặp con nhỏ ngồi kế không ngừng lãi nhãi

- Lái tồi còn đổ lỗi cho tôi

- /O$A$O/OA$

- @#$#&*@*

Vừa đi vừa cãi kết quả Ji Eun trượt chân rớt xuống một con dốc, Hanbin theo quán tính nhanh chóng nắm lấy tay nó nên mặc nhiên cùng chung số phận. Cũng may cả hai đều không bị va đập gì, chỉ có quần áo bám đầy bùn đất chẳng khác gì ăn mày thôi

- Trời ơi tiêu cái áo mới của tôi rồi

Hanbin than vãn, Ji Eun bĩu môi tỏ vẻ coi thường, nó xoa xoa đầu rồi cũng la lên

- A cái đồ cột tóc, cái đồ cột tóc mắc tiền của tôi

Lần này đến lượt Hanbin liếc nhìn nó, hắn phủi phủi người đứng dậy

- Bớt nhảm nhí đi, tìm đường ra khỏi đây trước đã

Không biết cú ngã đã đưa tụi nó vào thế giới nào rồi mà ban nãy vẫn còn đứng ở đường cái thì giờ đã hoàn toàn lọt thỏm trong rừng. Ji Eun nhìn quanh, rồi đắc ý cười.

- Nói về việc đi rừng thì không ai thông thạo bằng tôi đâu. Xê ra đi

Rồi nó hiên ngang đi lên trước, chỉ chỉ vào những thân cây gần đó

- Thấy không thấy không, có thấy chúng bị gì không, điều đó có nghĩ là thế này thế này

Ji Eun nói một thôi một hồi, vừa đi vừa giảng giải cho Hanbin nghe, lúc đầu hắn thấy cũng có lý, nhưng càng về sau càng nghi ngờ, rồi khi hai người đã lạc hẳn vào rừng rồi thì hắn cũng tỉnh ra

- Này rốt cuộc cô đi rừng bao nhiêu lần rồi

- ừm...chưa lần nào

- Cái gì, vậy mà đảm bảo..???

- Nhưng những kiến thức tôi đều có đủ mà

- Cô..đọc từ truyện tranh phải không??

- Ơ..sao anh biết

- Ôi trời tôi đã ngờ ngợ rồi mà, cái con nhỏ thần kinh

- Ơ buồn cười, đọc từ truyện tranh cũng là kiến thức đấy thôi

- Buồn cười à? Xem cô còn buồn cười không???

Hanbin sấn tới ấn vào hai má của Ji Eun, chạm trúng ngay hai lúm đồng tiền khiến nó bò ra đất cười như điên dại. Hanbin không buông tha cứ dí vào nó, cả hai lăn lê bò lết dưới đống bùn đất mà chẳng còn biết dơ là gì nữa

- Thua..thua thua, tôi thua...tha cho..haha..tôi đi

- Cái gì? Nghe không rõ

- Tha..hahaha…chồng…chồng..tha cho vợ...hahah..tha cho vợ...

Hanbin mỉm cười đắc thắng, phủi tay tha cho nó. Tội nghiệp cho gò má của Ji Eun, được "đánh má hồng" bằng cách cực kì thô bạo

Trong khi đó ở khu cắm trại

- Vị trí lều này được đó chứ??

Jae Won cười sung sướng, thỏa mãn với vị thế mà cậu ra sức năn nỉ mãi ông chủ trọ mới cho cấm. Ra Hae mặt mày tái xanh, miệng cười đơ .

- Ơ..anh thực sự, muốn cắm đây sao??

Nhỏ hơi chúi đầu nhìn ra trước, vách đá cao dựng đứng ngay trước mắt khiến ai nhìn cũng phát buồn nôn, vậy mà lều của họ được dựng ngay sát vách núi, gió thổi muốn bay cả tấm bạt lều

- Yên tâm đi, nơi đây phong cảnh vừa đẹp vừa yên tỉnh, lại rất tiện cho việc đi vệ sinh, em không cảm thấy như vậy là quá tuyệt hay sao

Ra Hae cười gượng vì cái lý do thô bỉ của Jae Won.

Jae Won hít thở, làm vài động tác vươn vai rồi hào hứng mở những hộp thức ăn ra

- Không đợi hai người kia sao?

- Ai?

- ....

- À..còn nhiều mà

- Nhưng..bây giờ đã quá trưa rồi sao họ vẫn chưa đến, điện thoại cũng không liên lạc được

Jae Won kéo tay Ra Hae ngồi xuống, đưa cái sandwich cho nhỏ

- Bọn trẻ hay thích tách lẻ đi chơi riêng đó mà, mặc kệ đi, không có gì phải lo.

Hiện tại

- Sao chẳng có ai đi tìm chúng ta hết vậy??

Ji Eun mệt mỏi ngồi bịch xuống đất

- Anh không thấy rất lạ sao?

- Chẳng có quái gì lạ hết

Nó nheo mắt nhìn hắn, thắc mắc to đùng trên mặt

- Cô nghĩ ai có khả năng đi báo cảnh sát nhất

- Ra Hae..

- Cô bạn nhút nhát của cô?

- Vậy thì là..J

- Hiểu rồi chứ

Ji Eun ngơ một chút rồi dậm chân giãy nãy

- Trời ơi vậy là tiêu rồi, chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây mất thôi

Cơn nhức nhối ở chân lại ập đến, giữa chốn rừng sâu như vậy, chân đau không lết nổi, cảm giác như mọi hi vọng đều tan biến. Nó chợt nhỏ giọng lại, đầu cúi thấp xuống

- Tôi..không muốn chết đâu

Hanbin thở dài, hắn ngồi xuống cạnh nó

- Nói gì vậy, chẳng ai chết cả. Đi nào

Hắn cười trấn an nó, đồng thời ngồi xuống hướng lưng về phía nó. Ji Eun thấy vậy thì liền lấy tay quệt đi nước mắt, cười đáp lại. Hanbin hơi sững người, người con gái có khuôn mặt lấm lem bùn đất đang nhìn hắn cười toe toét khiến cho trái tim hắn đập thật mạnh, hắn hắng giọng lấy lại bình tỉnh rồi cúi người cõng nó lên.

- Này, mệt không??

- Mệt

- Ừ, cố gắng đi, tôi không xuống đâu haha

- Khát nước không?

- ......

- Dù anh trả lời có tôi cũng chẳng có nước cho anh hoho

- ......

- Chồng

- ......

- Đói quá

- ..có muốn tôi quăng cô xuống không??

- Ăn bánh không?

Không để ý đến thái độ khó chịu của Hanbin, Ji Eun chìa ra một cái bánh đưa đến miệng hắn

- Ở đâu có?

- Để trong túi

- Vậy sao không lấy ra sớm hả

Hắn vừa tức giận nói vừa ngoạm lấy một miếng to

- Này anh ăn hết của tôi rồi

- Cô có cần dùng sức không?

- Nhưng..nếu tôi đói quá ngất đi thì sao??

- Lúc đó đã có tôi cõng rồi còn gì

Hanbin bực mình gắt lên rồi lầm lùi bước tiếp. Ji Eun mở to mắt, thôi không nói nữa. Người con trai này bình thường rất xấu tính, nhưng khi nó đau hay gặp khó khăn nguy hiểm, hắn đều giúp nó. Ji Eun cười, yêu hắn là một quyết định đúng đắn.

_________________

Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn vào tờ giấy kết quả, ông nhíu mày rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc

- Ji Eun, dạo này con thấy thế nào??

Đây là vị bác sĩ đã theo điều trị từ khi nó còn nhỏ, ông là người nắm rõ tình trạng sức khỏe của nó. Ji Eun nghịch nghịch xấp giấy trên bàn của ông, rồi lắc đầu

- Dạ vẫn bình thường

- Ông nhìn nó, tháo kính ra rồi thở dài

- Con biết đó, chân của con..bị thương nặng, nhưng…việc con bị ngất, không phải do vết thương đó

Ji Eun lập tức ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ già, ông từ tốn nói tiếp, từng lời nói như kim đâm vào tim nó

- Đó là dấu hiệu đầu tiên.

____________________

- Ji Eun áp sát hơn vào lưng của Hanbin, vòng tay ôm chặt lấy hắn

- Chồng ơi..

- .......

- Hôm nay nói yêu chồng chưa nhỉ?

- ..cái..gì???

Hanbin giật mình khựng lại, Ji Eun vẫn bình thản lặp lại câu hỏi

- Hôm nay đã nói yêu chồng chưa??

- …chưa

- Vậy xem như giờ nói rồi hehe

- Cô điên à?

Hanbin chẳng hiểu gì cả, cô vợ này vừa thất thường vừa kì lạ, hắn không tài nào nắm bắt được. Ji Eun gục đầu trên lưng hắn

- Phải chi cứ thế này mãi

- Cô không phải người cõng nên đương nhiên là muốn vậy rồi

Không có câu đáp lại, xoay người lại thì thấy Ji Eun đã ngủ rồi, hắn thở dài , lắc đầu đi tiếp

Người con trai này có một bờ vai thật rộng, nhưng liệu có đủ làm một điểm tựa vững chắc cho nó để cùng nó vượt qua vận mệnh

Hwang Ji Eun cảm thấy mình đang đi với một tốc độ rất nhanh, gió cứ từng đợt táp vào mặt, nó hơi hé mắt thì quá đổi bất ngờ, bầu trời đang lướt vù vù, hai hàng cây hai bên lần lượt tuột lại phía sau. Nó đang ở phía sau của một xe chở hàng. Ji Eun hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy chồng nó đang ngủ ngon lành cạnh bên. Nó xoa xoa chân, thấy đỡ hơn rất nhiều, đứng lên làm vài động tác giãn gân cốt xong, nó thích thú nhìn ngắm bầu trời, hôm nay trời trong xanh không gợn mây, vậy là Hanbin đã cõng nó suốt một ngày một đêm rồi. Ji Eun ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ kéo hắn tựa lên vai mình

- Vất vả cho chồng rồi

Được một lúc, ngắm cảnh đủ rồi thì nó chợt để ý đến vật cồng kềnh được đặt ngay giữa xe. Nó lấy chân cố hết sức lật tấm bạc lên nhưng chỉ làm bật được một góc, nhưng như thế là đủ rồi, Ji Eun mắt sáng rỡ, nó quên hết mọi thứ chạy đến bên cái vật kia. Hanbin đang dựa vào người nó mặc nhiên ngã lăn xuống đất

- Cái quái gì thế?

Hắn vừa xoa đầu vừa rủa. Ji Eun thấy hắn dậy rồi càng vui mừng, kéo hắn đi

- Chồng chồng, xem này

Hanbin đang định quát nó thì im bặt. Chiếc đàn dương cầm nằm sừng sững, màu đen bóng loáng như tỏa ra hào quang chói mắt. Ji Eun khoái chí kéo ghế ngồi xuống, tiện tay nghịch nghịch vài phím đàn.

Rồi nó chợt hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm trang, đưa tay lên cổ vờ chỉnh lại cái nơ vô hình nào đấy

- Ừm hừm, hôm nay, ta sẽ đàn một bản dành tặng cho đấng phu quân yêu quý đã không màng gian khổ cứu ta ra khỏi chốn hoang dã đầy hiểm nguy

Hanbin mỉm cười, khoanh tay chờ đợi. Ji Eun cũng cười, rồi bắt đầu chạm nhẹ vào phím đàn, nhưng chỉ được vài nốt đã lạc nhịp, nó nhíu mày đàn lại, cũng chỉ thêm được 2,3 nốt. Hanbin lắc đầu, chịu không nổi đành ngồi kế nó, và đàn.

Tiếng đàn hòa trong nắng, trầm ấm và sâu lắng, tựa như giọng hát của gió, thổi đến tận sâu trong tâm hồn người nghe. Ji Eun say sưa nhìn hắn đàn, cái nhìn như đang bị thôi miên. Lát sau, hắn cũng nhận ra, và dừng chơi

- Sao không đàn tiếp?

- Ji Eun cụt hứng hỏi

- Không thích

Hanbin lạnh nhạt trả lời

- Có phải vì tai nạn đó nên...

- Làm sao cô biết

- Là..mẹ nói

- ......

- Ước mơ..có thể từ bỏ dễ dàng vậy sao?

- Ước mơ?

Hanbin cười nhạt, nụ cười lạnh nhất mà Ji Eun từng thấy

- Cô biết gì về ước mơ của tôi chứ?

- Không biết gì cả

- Vậy cô có quyền gì mà phán xét tôi?

- Ít nhất tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy

- Cô nghĩ tôi bỏ cuộc sao?

- Không cố gắng nghĩa là bỏ cuộc

Hanbin gác hai tay lên đầu, ngước mắt nhìn lên trời, thở dài

- Vì chán

- Chán? Ước mơ sao..

- Đó là mơ ước của bố mẹ, chưa từng là của tôi

- .....

- Tôi chán việc suốt ngày nghe những câu tung hô về "tiếng đàn mê hoặc", "tiếng đàn ma quái", nghe những lời phê hình chuyên môn sâu sắc đến nỗi tôi chẳng hiểu được gì, chán việc mỗi lần ngồi vào cây piano lại bị mọi người vây quanh, chán cái mác "thiên tài dương cầm"

- Nếu anh đánh đàn, tôi cũng sẽ bu lại xem đây

- ......

- Nhưng không phải vì tiếng đàn hay

Ji Eub ấn đại vào một phím, nốt nhạc vang lên đột ngột đánh thức không gian tĩnh lặng

- ...mà vì dáng vẻ đánh đàn của anh

Hanbin ngạc nhiên quay sang nhìn nó, nó nhích đến gần hắn

- Vẻ mặt say mê của anh, thực sự..rất bảnh

Ji Eun nhìn hắn cười, đồng thời giơ ngón cái lên

- Tôi thích hình ảnh của anh lúc đó, đôi mắt mơ màng không để ý đến xung quanh, dáng vẻ say sưa không phiền muộn, lúc đó dường như anh đã tách ra khỏi một thế giới khác, thế giới của riêng anh rất đẹp

Hanbin không rời mắt khỏi Ji Eun, nó có biết rằng lúc này trông nó cũng rất..đẹp hay không. Tiếng đàn bất chợt vang lên cắt dứt sự tập trung của hắn. Bàn tay Ji Eun đang lướt trên phím đàn, nói đúng hơn là đàn bừa vài nốt.

- Ước mơ nghe thật nặng nề, tôi thấy, chỉ cần mình thích, thì làm thôi, chẳng cần để ý nhiều, phải không?

Nó mỉm cười và đàn bừa thêm vài nốt nữa, Hanbin cũng cười, và hắn cũng đàn, tiếng đàn nghe tự do, phóng khoáng hơn rất nhiều, lâu lâu còn thêm vào vài nốt của Ji Eun nữa, tạo nên một bản nhạc không hoàn chỉnh nhưng hoàn hảo tuyệt đối

Chẳng biết Hwang Ji Eun có nhận ra hay không, đó là cái "thế giới riêng" của Kim Hanbin, giờ đã không hoàn toàn của riêng hắn nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com