Chap 30 Những Lựa Chọn
Bầu trời sáng nay có được chút nắng, những giọt nắng hiếm hoi của mùa đông, hiếm hoi như việc Ji Eun thức dậy từ rất sớm vậy. Nó vươn vai, bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, cầm bàn chải lên và giật mình. Ji Eun như không còn nhận ra mình nữa, da mặt xanh xao đang tố cáo tình trạng bệnh ngày càng tệ của nó.
Chống tay lên bồn rửa mặt, hít một hơi thật sâu, Ji Eun trở ra ngoài phòng, nhảy tưng tưng lên giường miệng gọi ầm lên
- Chồng ơi dậy mau
Có giọng phàn nàn vang lên, kèm theo đó là cái trở mình lười nhác của Kim Hanbin, Ji Eun mặc kệ, nó tiếp tục nhún nhảy đến khi hắn không chịu nổi bật dậy mới thôi
- Làm quái gì dậy sớm vậy chứ
Hanbin lầm bầm, hôm qua hắn đi chơi với Jae Won đến khuya mới về nên rất mệt, trời lại lạnh như vậy quá thích hợp một bữa ngủ nướng đến tối, tuy kêu ca vậy nhưng Hanbin vẫn để mặc cho vợ lôi ra khỏi nhà
Ji Eun không trả lời, lôi hắn lên xe buýt, đến trạm lại lôi xuống, và cuối cùng là lôi vào…
- Không biết trượt
Hanbin đút tay vào túi, không thèm liếc mắt vào đôi giày trượt Ji Eun đang giơ lên
- Thì em dạy anh
- Không cần
- Vậy thì đi thôi
- Này..
Ji Eun luôn ngang ngược không bỏ lời nói nào của chồng lọt tai. Xưa nay Hanbin luôn ngang tàng với người khác, nay đến lượt hắn bị nếm phải, thật không dễ chịu, nhưng nếu không nhắm mắt làm ngơ, còn khổ hơn
- Hahahahha
Ji Eun cười phá lên trước màn tiếp đất bằng mông vô cùng ngoạn mục của chồng. Hanbin lầm bầm xoa xoa chỗ đau rồi nó có nói thế nào hắn cũng không chịu đứng dậy nữa, cứ ngồi lỳ dưới sàn băng. Cũng may sân băng sáng sớm chẳng có ai nếu không đã sớm trở thành trò cười rồi. Sau khi nói đến cứng lưỡi mà không được, Ji Eun thô bạo lôi hắn đi luôn. Sau một hồi bị lôi xềnh xệch như bao tải Hanbin cũng miễn cưỡng đứng dậy. Trò trượt băng này khó hơn hắn nghĩ, làm thế nào cũng không đứng thẳng được chứ đừng nói đến việc trượt
Sau cú ngã thứ n thì Hanbin tựa hẳn vào thanh vịn, khoanh tay nhất quyết không thử nữa
- Thôi nào tập thêm lần nữa thôi
Ji Eun chắp tay lại năn nỉ, nhưng cũng như nó, một khi hắn đã thực sự không muốn rồi, thì có quỳ lạy cũng vô ích. Ji Eun bĩu môi, di chuyển ra khoảng sân rộng
Hanbin nhìn theo vợ mình, gót giày khéo léo lượn lờ trên mặt băng như đang nhảy múa, chiếc váy trắng tinh khôi bay phất phơ theo những nhịp chân. Ji Eun dang rộng tay, tựa như một chú chim nhỏ tự do phóng khoáng đang chao lượn đầy mê mải. Khung cảnh trắng xóa khiến mọi thứ trở nên hư thực không rõ, cả Ji Eun dường như cũng chìm trong một thế giới khác, ẩn hiện như làn sương với điệu vũ mùa đông tuyệt đẹp
Hanbin ngắm nhìn đến si mê, và cứng đơ người khi Ji Eun quay mặt lại cười thật tươi với hắn. Nụ cười rạng rỡ đó khiến mọi thứ trên thế giới này bỗng chốc trở thành vô nghĩa, giờ đây, dù có phải đánh đổi bằng mạnh sống, hắn cũng nguyện ý để đổi lấy nụ cười đó
Rầm
- Aaaaa
- Không lành lặn được một lần là chết phải không?
Hanbin bực tức nói với cô vợ phiền phức của mình, vết thương cũ chưa kịp lành nó đã tha thêm những vết mới về
- Một chút bất cẩn thôi mà, ai chơi trò đó mà chưa té qua chứ
Ji Eun nháy mắt bao biện rồi ôm choàng lấy cổ chồng, hắn đâu biết nó rất háo hức bị thương vì lần nào cũng sẽ được hắn bế ẵm bồng cõng hết
- Anh nói thật chứ?
- Chuyện gì?
- Mùa thu năm sau, sẽ đưa em đi xem rừng phong ở Canada
- Ừ
Ji Eun giấu tiếng thở dài, nó gối cằm lên vai hắn, đôi mắt mông lung, đôi tay nó vô tình siết chặt hắn hơn. Nếu như có thể, Ji Eun mong giây phút này sẽ mãi dừng lại, dừng lại nơi bờ vai rộng này, dừng lại, bên người con trai này
- Hứa với em một chuyện
Hanbin hơi ngoái nhìn phía sau, đôi lông mày cao ngạo khẽ nhíu lại. Giọng Ji Eun như lạc hẳn đi, hít một hơi sâu, nó nói tiếp dù cho Hanbin chưa trả lời
- Hãy giúp em thực hiện những điều em chưa làm được, giúp em đi những nơi em chưa từng đến, nếm những món em chưa từng ăn, chơi những trò em chưa từng chơi…
- Tại sao? Em tự sống cuộc sống của mình đi
- Em chỉ sợ,..cuộc sống quá ngắn ngủi để thực hiện hết những điều em muốn làm
- Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi vợ à
Sống chung bao lâu nay nhưng Ji Eun vẫn không tài nào hiểu hết được tên chồng của mình. Hắn có vẻ ngoài cao ngạo bất cần nhưng lâu lâu lại phun ra toàn triết lý. Ji Eun không nói gì nữa, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn, đánh một giấc.
Lúc Ji Eun thức dậy trời đã gần chiều. Nhìn vết thương đã được băng lại cẩn thận nó khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đông cứng lại khi chiếc lịch nhỏ đập vào mắt, hôm nay là ngày khám định kì. Ji Eun thở dài, thay đồ rồi bước xuống nhà
Hanbin đang coi ti vi ngoài phòng khách, thấy nó xuống, hắn chỉ chỉ vào trong bếp ý bảo ăn cơm đi. Ji Eun gật nhẹ đáp lại. Bữa cơm rất đơn giản, cơm và trứng chiên. Nhìn thoáng qua cũng biết là tên chồng tự làm rồi. Ji Eun đưa một muỗng cơm lên miệng, nhai, và nuốt
- Ngon không?
Tiếng Hanbin từ ngoài hỏi vọng vào, Ji Eun nhăn mũi đáp
- Dở tệ
Hanbin lè luỡi hừ nhẹ rồi lại quay sang xem tivi. Hắn đâu biết, nó nguyện đổi tất cả để nếm được cái vị dở tệ đó. Ji Eun vô thức liên tục đưa thức ăn lên miệng, cơm chưa kịp nuốt đã đút tiếp muỗng khác, khiến cơm rơi cả ra ngoài
Soạt
Rầm
Hanbin giật mình, nhỏm dậy chạy nhanh vào bếp và lập tức khựng lại khi thấy trước mắt hắn là phần cơm trưa vương vãi dưới đất, còn Ji Eun thì tóc rối bù ngồi dưới sàn, tay đang chảy máu do chén sứ bể quệt trúng
- Chuyện gì vậy??
Hanbin lo lắng cúi xuống cầm tay Ji Eun lên xem nhưng nó gạt mạnh ra, không nói không rằng đứng bật dậy
- Hwang-Ji-Eun
Mỗi lần hắn gọi thẳng tên nó như vậy nghĩa là đang rất nghiêm túc, Ji Eun cũng biết, nên nó quay người lại, trả lời hết sức vô nghĩa
- Không có gì
Hanbin không phải hạng ngu ngốc hay dễ dãi, hắn đứng chặn trước mặt nó, bắt nó phải nhìn thẳng vào mắt mình, từ tốn hỏi lại
- Có chuyện gì?
Ji Eun không nhìn hắn, cũng lì lợm không trả lời. Đến lúc này thì Hanbin sôi máu lên thật rồi, bữa trưa mà hắn cố công làm lại bị đối xử như vậy
- Em thôi tính trẻ con đó đi được không?
- ….
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
- Chẳng có gì cả, anh trở nên phiền phức như vậy từ khi nào chứ
Ji Eun hét lên rồi xô Hanbin ra, bước nhanh ra phía cửa, vội vàng thế nào lại sơ ý vấp phải bậc cửa và ngã xuống sàn. Hanbin chạy nhanh đến toan đỡ thì đã bị nó đẩy ra
- Không cần
Ji Eun chống tay đứng dậy chạy nhanh ra ngoài
Mưa lất phất. Mùa đông sắp qua đi, trời không đủ lạnh để khiến tuyết rơi nữa, chỉ để lại những cơn mưa phùn bất chợt. Ji Eun bước nhanh trên con phố thưa người, đầu gối đau rát vì vết xước, nhưng nó không quan tâm. Ji Eun ghét cái nơi nó sắp đặt chân đến, nó vốn không phải người mạnh mẽ, nếu lúc nãy nó không to tiếng với hắn, thì chắc đã không kìm lòng được mà khóc òa lên
- Chỉ khi nào em ngồi một chỗ để than vãn những điều mình không thể làm mới gọi là ngắn ngủi
Ji Eun khựng lại, nhìn mông lung một lúc lâu, hít một hơi thật sâu, rồi chợt mỉm cười.
Hanbin đập mạnh ly rượu xuống, không biết đã là ly thứ mấy rồi nhưng hắn vẫn không tài nào say được, đưa tay toan rót thêm một ly nữa thì Jae Won chặn lại
- Giận vợ cũng đâu cần uống nhiều đến vậy
Hanbin gạt tay Jae Won ra, cầm chai rượu lên nốc thẳng, Jae Won thấy vậy cũng lắc đầu không nói gì nữa. Hanbin uống hết cả chai, thấy đầu óc càng lúc càng tỉnh táo
Hanbin nghĩ đến chuyện chiều này, không phải việc bữa trưa bị gạt đổ, cũng không phải việc Ji Eun to tiếng với hắn, mà là việc Ji Eun bị vấp bậc cửa. Hanbin nhớ rất rõ nó đã từng nói, đó là bậc cửa may mắn của nó, từ lúc nhỏ nó đã có thói quen nhảy qua bậc cửa, gọi là lấy hên, và Ji Eun đã giữ thói quen này xuyên suốt đến tận khi tụi nó dọn đến, vì thế hoàn toàn không có chuyện vấp bậc cửa ngã được, không chỉ có thế, bữa trưa nay, món trứng đó rất cay vì hắn cố ý đổ bột ớt vào, nhưng lại không hề nghe Ji Eun phản ánh một câu nào, lại còn ăn được mấy muỗng
Hanbin vò mái tóc rối, mắt nhíu chặt lại đầy đăm chiêu, rồi hắn đứng bật dậy tông cửa chạy nhanh ra ngoài
Rầm
Cánh cửa đáng thương bị đẩy gần sút cả bản lề, bác sĩ Choi giật mình ngước lên
- Cậu Kim?
Hanbin lao đến gần ông, bước chân lảo đảo không vững
- Nói đi, cô ấy bị bệnh gì?
Bác sĩ Choi kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa biết phải làm gì thì hắn đã nói tiếp
- Lần trước, bệnh án, tôi đã thấy rồi, những triệu chứng đó là như thế nào??
Bác sĩ Choi bối rối, giữ kín tình trạng bệnh nhân là trách nhiệm của ông, vả lại, ông biết cậu thanh niên này chính là người mà Ji Eun muốn giấu nhất, hơn hết, Hanbin đang trong tình trạng dễ bị kích động thế kia
Thấy vị bác sĩ chần chừ không nói, Hanbin thở dài
- Ông không muốn nói cũng được, chỉ cần cho tôi biết, bệnh của cô ấy có thể chữa khỏi không?
Tuy giọng nói có phần từ tốn hơn nhưng bên trong Hanbin như muốn phát điên lên. Hắn không vô tâm đến nỗi không nhận ra sắc mặt Ji Eun ngày càng xấu, tính tình cũng tệ hẳn đi, hắn không muốn thấy nó như vậy, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì hơn, không biết bao nhiêu lần Hanbin phải cố kiềm nén bản thân chạy đến bên Ji Eun hỏi cho rõ, vì hắn hiểu vợ mình, cũng hiểu việc làm ầm lên như một đứa trẻ đòi quà chẳng có tác dụng gì.
Bác sĩ Choi nhìn Hanbin, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên hình ảnh của Ji Eun, cũng vào một buổi tối lạnh căm, chính tại nơi này, nó đã hỏi ông một cách tuyệt vọng: “..có thể chữa khỏi không??”
Bây giờ ông làm sao có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hi vọng của chàng trai này mà trả lời đây. Tại sao số mệnh lại tàn nhẫn như vậy, cố gắng miễn cưỡng hai con người này đến với nhau để rồi khi họ yêu nhau lại nhẫn tâm chia cắt.
Hanbin dường như đã tìm thấy câu trả lời ở sự im lặng của bác sĩ Văn. Hắn không nói một câu, khuôn mặt bỗng chốc trở nên lạnh băng, bước chăn lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa kia vừa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra
- Thời gian không còn nhiều nữa, con hãy mau quyết định đi
Bác sĩ Choi tháo cặp mắt kiếng xuống, vừa day day hai bên thái dương vừa nói với người vừa bước ra từ phòng vệ sinh
Ji Eun tựa hẳn vào cánh cửa, chân như mất hết sức lực, cố gắng lắm nó mới không khụy ngã. Bác sĩ Choi bước đến bên Ji Eun, lặng lẽ nắm lấy tay nó, cho đến tận khi Ji Eun bước ra cửa, ông mới cất tiếng
- Eunie, ta chờ quyết định của con
Ji Eun hơi ngoái nhìn ông, sắc mặt nặng nề, hàng mi khẽ rung như thay cho câu trả lời yếu ớt. Khi Ji Eun đi rồi, bác sĩ Choi mở tập bệnh án trên bàn ra, mi mắt sụp lại đầy mệt mỏi, vài phút sau, ông nhấc điện thoại lên, thực hiện cuộc gọi đi đầy miễn cưỡng
“..bệnh nhân: Hwang Ji Eun
…tình trạng: Giai đoạn cuối….”
- Alo, vâng, là tôi đây thưa ông Hwang…
Ra khỏi bệnh viện, Ji Eun bước từng bước chậm rãi về nhà. Hanbin đã biết chuyện rồi, nó phải đối mặt với hắn thế nào đây. Ji Eun rất muốn hỏi cho rõ nhưng bản thân nó lại không đủ can đảm, nó làm sao có thể yêu cầu Hanbin trả lời trong khi mình vẫn nợ hắn một lời giải thích. Trong đầu Ji Eun giờ đây tràn ngập câu hỏi tại sao. Tại sao lại biết? Tại sao lại giả vờ? Tại sao lại im lặng?
Ji Eun cứ đứng đờ ra suy nghĩ, mải mê đến nỗi không biết mình đang đứng giữa hai làn xe chạy…
Rầm
…..
Hanbin liên tục chuyển kênh ti vi, tâm trí hắn thực sự đâu để nơi chiếc màn hình vô tri đó. Hanbin đang nghĩ về vợ, về khoảnh khắc hắn thấy tên nó trên tờ bệnh án. Hắn đã hoang mang cực độ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn chỉ muốn chạy đến bên Ji Eun hỏi cho rõ ràng, muốn quát mắng ầm ĩ, muốn nghe câu xin lỗi và khuôn mặt đầy đau khổ của nó. Nhưng khi Hanbin vừa định đẩy cửa bước vào, thì hắn nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra, hắn nhìn qua khe cửa, và thấy Ji Eun đang cười sặc sụa vì vở kịch hài trên tivi. Ngay khoảnh khắc đó, lửa hận trong lòng hắn vụt tắt, hình ảnh đẹp đẽ đó khiến tim hắn quặn đau.
Và hắn lựa chọn im lặng
Hanbin đứng bật dậy. Hắn phải ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Vừa bước ra khỏi cổng, khí lạnh đã tràn đầy phổi, Hanbin thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn kéo dây kéo áo khoác lên rồi bước đi. Phải rất lâu rồi Hanbin mới thả bộ như thế này, đường phố buổi đêm vắng vẻ, những cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, thêm vào không khí lạnh căm khiến cho hắn thấy thật sự thoải mái. Hanbin cứ đều chân bước đi, cho đến khi hắn thấy Ji Eun….
Rầm
Ji Eun đến nhắm mắt còn không kịp thì mọi chuyện đã xong, chiếc xe băng nhanh qua cùng với tiếng tài xế chữi rủa gì đó. Ji Eun thở mạnh, tim đập nhanh không theo nhịp, cảm thấy đôi chân đau nhức cùng với hơi lạnh từ mặt đường phả ra. Nó ngước lên, chạm ngay vào ánh mắt của Hanbin, hắn hơi nhíu mày vì bị đau, cố gắng hỏi trong làn hơi lạnh.
- Có sao không?
Ji Eun im lặng không đáp, chỉ trân trân nhìn hắn thật lâu
- Sau này, khi không có anh ở bên cạnh, hoặc giả 50 năm sau, khi mắt em yếu rồi, không còn nhìn thấy anh, thì hãy nhớ, như khi em đeo dải băng này, tuy không nhìn thấy, nhưng anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em, bảo vệ em. Anh yêu em
- Cho dù là một giây, anh cũng sẽ để em sống trọn vẹn giây phút đó
00:54 / 08:36
- Joe – chính là cuộc sống của anh
Đôi mắt tuyệt đẹp của Ji Eun trong phút chốc ướt đẫm nước mắt, hình ảnh Hanbin trước mặt nó cũng trở nên nhạt nhòa. Bây giờ thì nó đã hiểu rồi, đáp án cho câu hỏi “Tại sao”, đơn giản chỉ vì, hắn yêu nó
- Joe, sao vậy?
Hanbin lo lắng nhìn vợ
- Có phải bị thương đâu không???
Ji Eun lắc đầu, đặt nụ hôn nhanh lên môi Hanbin, xong quàng tay ôm chặt lấy hắn
- Về nhà thôi chồng.
___________________
- Được rồi hôm nay em muốn ăn gì nào?
Hanbin lật lật cuốn “Cẩm nang các món ăn”, nhíu mày hết bên này đến bên kia, Ji Eun phì cười
- Trông anh giống một bà mội trợ thật thụ rồi đấy
- Nghĩa là muốn nhịn ăn?
- Em chỉ muốn nói hình tượng mới này không tệ thôi
Ji Eun cười cầu hòa, sau đó chạy đến giật cuốn sách và chỉ vào một món: BBQ
Lần này Hanbin để lò nướng ngay giữa sân vườn chứ không sát hàng rào như lần trước nữa mặc dù ngôi nhà kế bên vẫn chưa có ai xấu số dọn đến ở. Ji Eun vừa chuẩn bị bàn ăn vừa hát vu vơ vài câu, thời tiết thật tuyệt vời cho một buổi thịt nướng ngoài trời. Mùi bít tết nướng thơm lừng cùng với tiếng xèo xèo của thịt cháy khiến cho tuyến tiêu hóa của cả hai bị kích thích hơn bao giờ hết
Rào rào rào
- Trời ơi đừng đùa chứ
Cơn mưa rào bất chợt ghé thăm, Ji Eun nhảy tưng tưng lên bất mãn, Hanbin nhanh chóng đậy lò lại và khiêng vào nhà, mặc dù hắn cũng tức muốn lộn ruột nhưng đành kiềm lại để dỗ dành vợ
- Mưa bóng mây thôi
Ào ào ào
Hanbin và Ji Eun bất lực nhìn cơn mưa đang ngày càng lớn. Có lẽ là lời nguyền không bao giờ được ăn thịt nướng rồi. Ji Eun chán nản nằm xuống sàn, đến khi gần chìm vào giấc ngủ rồi thì Hanbin đến đá đá vào người nó
- Joe, dậy đi
- Chuyện gì?
Ji Eun lười biếng đáp trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- Không đói à?
Nghe đến đó thì Ji Eun bật dậy, lúc này mới để ý thấy một mùi thơm quen thuộc
Mì gói
- Lần này có thêm thịt bò
Hanbin nháy mắt như biết được nó đang nghĩ gì. Ji Eun bật cười rồi ngồi ăn ngon lành, thời tiết này với tô mì nóng hổi đầy bò, cũng không tệ
Rửa chén xong xuôi, Ji Eun ra phòng khách, thấy Hanbin đã nằm ngủ ngon lành. Nó mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn, đưa tay vuốt lại mái tóc nâu rối. Rồi như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Ji Eun sáng rỡ, nó chạy thật nhanh lên lầu, lúc chạy xuống đem theo cái máy ảnh. Máy ảnh này là loại chụp lấy liền, chỉ còn một lần chụp, Ji Eun nhích lại gần phía Hanbin hơn, kề sát mặt vào hắn, tạo đủ kiểu để chụp, và ngay khi vừa bấm máy thì Hanbin bỗng nhỏm người dậy, hôn thật nhanh lên đôi gò má phúng phính của Ji Eun
Click
- Không !!!!!!!!!!!!!! Anh làm hư hình rồi
Ji Eun hét lên rồi trừng mắt nhìn Hanbin, hắn thì thích thú nhìn vào bức ảnh mới chụp
- Sao, nhìn đẹp mà
Ji Eun giật lại bức ảnh. Trong hình, đôi mắt nó mở to vì ngạc nhiên, đôi má thì hồng lên, cái miệng nhỏ xinh tuy không cười nhưng nhìn Ji Eun lại rất đáng yêu, Hanbin thì khỏi phải nói, khuôn mặt hắn chụp nghiêng càng tôn lên chiếc mũi cao, đôi mắt nhắm nghiền và miệng thì áp lên gò má của vợ, thoáng đâu đó thấy nét cười đầy ranh mãnh.
Ji Eun nghiêng đầu, bức hình cũng không tệ
- Bỏ qua cho anh lần này, mau chuộc lỗi
- Này làm gì có ai nói bỏ qua mà còn bắt chuộc lỗi
- Giờ anh ý kiến hả???
Ji Eun nheo mắt nhìn Hanbin, nghiến răng đưa nấm đấm lên. Hanbin chợt mỉm cười, và rồi hắn tự đưa má lại gần chạm vào môi Ji Eun
- Rồi
Ji Eun mở to mắt, chuộc lỗi kiểu gì vậy
- Anh chết chắc rồi
Chưa kịp để nó nói xong Hanbin đã lè lưỡi đứng bật dậy chạy đi trước, Ji Eun cũng nhanh như cắt rượt theo sau. Ngôi nhà nhỏ sau những ngày quá yên bình bây giờ lại được sống dậy rồi
Bức hình rơi xuống sàn, tuy chụp đầy “ngẫu hứng”, nhưng lại tuyệt đẹp. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, thì khoảnh khắc này, cũng đã được ghi lại, chân thật và sống động, giây phút mà cả người con trai và con gái này đều đang sống trong hạnh phúc.
__________________
- Con đã quyết định xong rồi
Bác sĩ Choi đan hai tay vào nhau, dáng vẻ chờ đợi.
- Tuần trước, bạn thân của ta, một bác sĩ về tim mạch nổi tiếng ở Mĩ, đã gọi điện cho ta, cậu ấy bảo hiện giờ họ đang nghiên cứu về căn bệnh của con, hiện giờ đã có hướng chữa trị, nếu đồng ý, con sẽ là bệnh nhân đầu tiên
- Như vậy chẳng phải trở thành vật thí nghiệm sao?
- Không hẳn, hiện giờ dù con có đồng ý phẫu thuật hay không, cũng chỉ có một kết quả, vậy nên, sao không gọi đây là tia hi vọng
- …nếu con không đồng ý?
- Ta đã nghiên cứu, và theo những gì ta biết, càng về sau, những cơn đau càng khủng khiếp và kéo dài, vì thế nên vào ngày cuối cùng, ta sẽ tiêm cho con liều thuốc ngủ cực mạnh, để giảm đau đớn. Đó là giải pháp cuối cùng
- …..
- Thời gian không nhiều, hãy suy nghĩ thật kĩ.
Ji Eun hít một hơi thật sau, ánh mắt đầy quả quyết
- Con đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com