Chap 26
Chợt bắt gặp người đàn ông cao lớn trong phòng bệnh, viện trưởng Song ngạc nhiên “Eun, đây là…..”
Hanbin nhìn viện trưởng Song khuôn mặt đẹp trai lại thức thời thể hiện vẻ ôn hòa nhã nhặn, nói lịch sự “Xin chào.”
Viện trưởng Song nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn lãng, khí chất phi phàm này có cảm giác rất quen thuộc.
Hanbin nhìn thấu suy nghĩ của viện trưởng, đôi mắt giãn ra, môi khẽ cong lên “Tôi là cha của con gái Ji Eun.”
Viện trưởng Song thoáng chốc vui sướng “Ồ, thì ra anh chính là cha của đứa bé, thảo nào tôi thấy quen thuộc.”
Sắc mặt Ji Eun tái nhợt, cô vội lên tiếng “Viện trưởng.” Cô hoàn toàn không ngờ tới Hanbin có thể dễ dàng xác minh điều đó ở viện trưởng.
Liếc thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Ji Eun, viện trưởng liền nhớ lại hôm qua cô đã khóc thút thít nói ra những lời kia, bà mới ý thức được mình đã nói sai “Cái đó….” Viện trưởng Song lúng túng.
Hanbin đưa mắt nhìn Ji Eun, đôi mắt đen giảo hoạt, dường như đang đợi Ji Eun giải thích.
“Tôi….” Ji Eun sợ hãi nhìn Hanbin, sau đó áy náy nói với viện trưởng Song “Viện trưởng, con muốn nói chuyện riêng với anh ta một lát.”
Viện trưởng gật nhẹ đầu “Được, bác chờ con ngoài phòng bệnh.”
“Cảm ơn.”
Sau khi viện trưởng rời đi, Ji Eun hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Hanbin nói “Đúng, tôi đã có con gái.”
Ánh mắt Hanbin thâm sâu khó lường, ranh mãnh híp lại thành một đường thẳng.
Có lẽ đối mặt với anh, cô không còn chút dũng khí, cô chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng thốt lên “Nhưng con bé chỉ là con của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Đôi mắt Hanbin lộ vẻ khinh bỉ, khóe miệng cong lên “Cô muốn giữ lại đường lui cho mình?”
Ji Eun khẽ cau mày “Anh muốn nói gì?”
Hanbin nói lạnh lùng “Hai năm trước không có sự cho phép của tôi đã dám mang thai.”
Anh tưởng đã dạy dỗ khiến cô hiểu được thân phận mình, không ngờ rằng….anh đã đánh giá thấp cô.
Ji Eun mở to đôi mắt kinh ngạc “Anh cho rằng tôi muốn lợi dụng con gái để đạt được thứ gì?”
Hanbin lạnh lùng “Đừng tỏ vẻ vô tội trước mặt tôi, cô không còn đáng tin nữa.”
Trong nháy mắt, cô nhìn anh, trong lòng đã trào dâng sự chua xót.
Thì ra trong lòng anh, cô chỉ là một cô gái ti tiện….
Bất luận giữa họ đã từng ân ái ngọt ngào đến mức nào, bất luận cô chân thành với anh ra sao, anh cũng không hề gạt bỏ mục đích trả thù để cảm nhận tình cảm của cô. Bởi vì anh ta đã định tội cô từ lâu…
Dù có giải thích thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, cô gắng gượng kìm nén chua xót, nói chậm rãi “Anh muốn gì?”
“Cô không có tư cách nuôi con tôi.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh ta vẫn bình tĩnh, khuôn mặt không cảm xúc của anh ta vốn vẫn cường ngạnh như thế.
Ji Eun không thể ngăn chặn sự nghẹn ngào chua xót nơi cổ họng, lên tiếng “Hanbin, anh đừng khinh người quá đáng.”
Hanbin chợt bắt lấy hai tay cô “Đi theo tôi.”
“Tôi không muốn….” Ji Eun phản kháng hết sức, nhưng thân thể yếu ớt của cô hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi sức mạnh của anh ta.
Anh ta kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
“Viện trưởng… Viện trưởng….” Ji Eun sợ hãi gọi viện trưởng Song.
Nhưng mà viện trưởng Song đã bị hai vệ sĩ của Hanbin đưa đi khỏi bệnh viện từ lâu.
Không nhìn thấy viện trưởng Song, Ji Eun dường như bị mất đi tất cả cảm giác an toàn, cô ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi Hanbin “Anh buông tôi ra…buông tôi ra….”
Có lẽ Ji Eun phản kháng quá mãnh liệt khiến cho Hanbin mất hết kiên nhẫn, anh liền ôm ngang người cô lên.
Bên trong bệnh viện, bác sĩ, y tá chưa kịp phản ứng Hanbin đã ôm cô ra khỏi bệnh viện.
Chiếc xe màu đen đã đợi sẵn phía trước, Hanbin nhét cô vào trong xe.
“Dừng xe, Kim Hanbin anh dừng xe cho tôi…”
Ji Eun không ngừng la lên, Hanbin vẫn không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, xe dừng ở ngoại ô yên tĩnh, trước cổng trại trẻ mồ côi.
Thấy anh dừng xe trước cửa trại trẻ mồ côi, cô kinh hoàng lắc đầu, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Sao anh lại biết nơi này?”
Hanbin xuống xe mở cửa sau “Xuống xe”, điều tra tung tích của đứa bé là chuyện quá dễ dàng đối với anh.
Cô vờ ngu ngốc hỏi “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Dù căng thẳng nhưng Hanbin vẫn tỏ ra ung dung, nhướn mày, “Nếu cô còn muốn tôi bế cô vào trong thì cứ việc giả vờ ngu ngơ không biết gì.”
Ji Eun vẫn ngồi im lặng tại chỗ cho tới khi Hanbin bắt lấy tay cô.
Lần này cô không phản kháng lại bởi vì cô biết làm thế cũng vô dụng….anh ta thông minh như thế cô không thể nào diễn kịch lừa gạt được. Huống chi có lẽ anh ta đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi.
Có lẽ do Ji Eun không phản kháng cho nên anh từ từ nới lỏng lực nắm trên tay cô.
Đi vào trong sân trại trẻ mồ côi, Hanbin lạnh giọng hỏi “Con bé ở đâu?”
Ji Eun ngoảnh mặt đi nơi khác không nói một câu nào.
Lúc này một người công tác trong trại trẻ mồ côi nhìn thấy họ.
Người đó mỉm cười đi về phía họ, thân thiện chào “Cô Hwang.”
Nhìn thấy Lee Jin, sắc mặt Ji Eun càng thêm tái nhợt.
Vẻ mặt khác thường của Ji Eun không qua khỏi con mắt của anh. Anh ta vẫn đan mười ngón tay với cô.
Ji Eun muốn giật tay ra nhưng Hanbin vẫn kiên quyết nắm lấy.
Lee Jin nhìn thấy cảnh tượng thân mật như vậy không khỏi tò mò liếc nhìn Hanbin, sau đó cười nói “Ji Eun, chúc mừng cô….”
Cả trại trẻ mồ côi đều biết việc đầu tiên sau khi Ji Eun ra tù là đi tìm cha của con gái cô để hóa giải hiểu lầm giữa họ, hôm nay lại thấy Ji Eun ở bên một người đàn ông cao lớn đẹp trai, tay đan tay đương nhiên Lee Jin nghĩ cô đã tìm được cha đứa bé, hóa giải hiểu lầm với anh ta.
Ji Eun đứng lặng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Lee Jin lại vui mừng thay Ji Eun mỉm cười nói “Hai người đến gặp con gái đi… Con bé đang chơi trong phòng, để tôi dẫn hai người qua đó.”
Hanbin nói lịch sự “Làm phiền cô”
Lúc này mới kịp phản ứng, cô định gọi Lee Jin lại. Như lường trước sự việc, Hanbin đã nhanh hơn một giây ghé vào tai cô nói “Cô ra khỏi bệnh viện chắc cũng nhìn thấy viện trưởng đã chăm sóc cô… Tôi nghĩ cô cũng không muốn bà ấy gặp chuyện không hay.”
Ji Eun nghiến răng nghiến lợi “Anh….”
Hanbin cười thản nhiên, đi theo Lee Jin. Thực ra Hanbin chỉ lệnh cho hai vệ sĩ ngăn cản viện trưởng Song quay lại bệnh viện chứ không làm gì hại đến bà.
Ji Eun cắn chặt môi dưới “Hèn hạ”
--------------
Bên trong phòng sinh hoạt chung, Hanbin cuối cùng cũng nhìn thấy con gái đang chơi đùa bên hai rổ bóng xanh.
Lee Jin cúi người bế lên bé gái ham chơi mồ hôi ướt đầy đầu “Bảo Bảo ngoan, cha mẹ con tới rồi…”
Thấy nét mặt con bé, Hanbin thoáng giật mình, dường như rất khó tin.
Con gái bé nhỏ như vậy, lại rất xinh đẹp đáng yêu… Hai bàn tay nhỏ xíu mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng, mải đùa nghịch mồ hồi đầy đầu.
Ji Eun bước lên đón con từ tay Lee Jin “Bảo Bảo”
Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Hanbin.
Lee Jin cười nói “Bảo Bảo rất giống cha, nhất là đôi mắt.”
Mọi người luôn cho răng con bé có lông mi dài là di truyền từ mẹ, nhưng khi gặp cha con bé thì mới biết nó thừa hưởng từ cha…. Tóm lại rất xinh đẹp.
Hanbin nhìn con bé không chớp mắt, trong lòng dâng lên sự xúc động không rõ ràng.
Ji Eun ôm chặt con gái, dường như chỉ sợ rằng một giây sau con bé sẽ rời xa cô vĩnh viễn.
Lee Jin thấy một nhà ba người đoàn tụ, nên biết ý tránh đi “Tôi còn phải đi chăm sóc những đứa trẻ khác, cô Hwang, mọi người tự nhiên nhé.”
Hanbin gật nhẹ đầu.
Lee Jin đi rồi Hanbin mới nhìn Ji Eun hỏi “Con bé tên là gì?”
Cô còn nhớ rõ khi con bé còn trong bụng, viện trưởng Song mang một quyển “Từ điển tên gọi” đến để cho cô đặt tên cho con bé.
Cô chọn rất nhiều tên theo họ Hwang nhưng cuối cùng lại lật giở tới trang họ Kim.
Viện trưởng Song hỏi cô sao lại xem họ Kim.
Cô lúc ấy kiên định chờ đợi, muốn anh đặt tên cho con.
Giờ đây….
Tất cả ước mơ đã hóa thành bọt nước, trải qua ảo tưởng giờ đây cô đã chôn chặt những thứ đó tận sâu trong đáy lòng.
Cô bình tĩnh nói “Hwang Ji Soo.”
Đúng vậy, con bé nên hiểu rõ….
Hanbin khẽ nhíu mày không vui “Sao lại chọn tên đó?”
Hiển nhiên anh ta không hài lòng.
Cô nói hờ hững. “Tôi thích tên này.”
Hanbin nói lạnh lùng “Con bé họ Kim.”
Cô nhìn Bảo Bảo chăm chú, không quan tâm tới tình hình, giọng nói vẫn bình thản như cũ “Con bé không liên quan gì đến anh cả.”
Hanbin nhắm chặt mắt “Vậy hả?”
Cô đang nghi ngờ Hanbin sao lại có thể nói nhẹ nhàng như thế thì lúc này hai vệ sĩ của anh ta đưa luật sư vào.
Luật sư đi tới trước mặt Hanbin cung kính chào. “Tổng giám đốc Kim.”
Hanbin chỉ nói lạnh lùng vài chữ “Tôi muốn giành quyền nuôi dưỡng đứa bé này.”
Luật sư gật đầu “vâng”
Hanbin liền xoay người rời đi.
Mặc dù Ji Eun chưa hiểu hết ý anh ta, nhìn bóng lưng anh ta rời đi mà lòng dấy lên một nỗi sợ hãi.
“Xin chào, là Hwang tiểu thư phải không, tôi là luật sư đại diện của tổng giác đốc Kim. Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ tìm những chứng cứ xác đáng để giành quyền nuôi đứa bé này…”
--------------------
Đêm nay Ji Eun ở lại trại trẻ mồ côi.
Ru Bảo Bảo ngủ xong, cô không thể chợp mắt, nhìn trân trân lên trần nhà.
Cô không biết phải làm gì bây giờ…..
Tại sao anh ta lại biết sự tồn tại của con? Cô không nghĩ rằng anh ta tin những thứ kia, cô chưa từng bao giờ nhắc đến sự tồn tài của con, mà cứ coi như có nhắc tới thì anh ta cũng chưa bao giờ tin lời cô nói….
Nhưng cho dù anh ta từ tin đứa bé từ đâu thì cô cũng không thể để mất con, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, cô không thể không con được….
Cô thật sự quá lo lắng…..
Anh ta không bao giờ làm việc mà không nắm chắc được phần thắng, huống chi còn mời luật sư nổi tiếng tới. Cho dù cô có tiền mời luật sư kiện tụng anh ta thì cô cũng không thắng nổi, mà cô không thể mạo hiểm với quyền nuôi dưỡng con …..
Cô nghĩ, anh ta muốn giành quyền nuôi dưỡng con bé chỉ có một nguyên nhân --- Anh ta không muốn vì con gái mà dính líu với cô thêm chút nào nữa.
Chỉ cần không có con gái ràng buộc giữa họ, anh sẽ mãi mãi đẩy cô ra ngoài cuộc sống của anh ….
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta lại căm ghét cô như vậy.
Nếu như biết trước ngày hôm nay, cô tuyệt đối không vọng tưởng ra tù đi tìm anh ta….
Bây giờ suy nghĩ lại, cô cực khổ chờ đợi anh suốt hai năm. Hai năm ôm ấp hi vọng, nhưng đối với anh cô chỉ là trò vui lúc trà dư tửu hậu….E rằng ngay cả anh cũng không ngờ tới cô lại ngu xuẩn đến mức như vậy.
A………
Cô thật ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi cả thế giới này đều nhìn thấu sự việc, chỉ mình cô vẫn không hay biết, vẫn cực kỳ si tình.
Chắc chắn, khi giải quyết việc nuôi dưỡng đứa bé xong xuôi, cô và anh ta không còn gì ràng buộc nữa….
Cô cố gắng nhủ thầm không được đau lòng nhưng hốc mắt không chịu nghe lời mà đỏ hoe, ngân ngấn nước.
Thực sự mối tình đầu đâu có thể buông xuôi dễ dàng như vậy.
Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không ngu ngốc như thế nữa, không đau lòng vì anh ta nữa, hơn nữa không bao giờ rơi một giọt nước mắt trước mặt anh ta nữa…. Cô ngốc ngếch nhưng cô không ngu si, cô hiểu được nên giữ thứ gì nên bỏ thứ gì, hiểu được phải bảo vệ mình như thế nào để không phải chịu tổn thương.
Nghĩ tới đó, cô nhấc điện thoại lên gọi cho dì Han “………Dì Han, xin lỗi lại làm phiền tới vú, con muốn nhờ vú sắp xếp để con gặp Yerim…”
Trong hoa viên nhà họ Hwang
“Mẹ, con đã nói mẹ nên ra ngoài nhiều một chút, mẹ xem không khí ở vườn hoa rất tốt…” Yerim chu đáo ôm bà Hwang đi dạo.
Bà Hwang cười, tinh thần không hẳn là tốt “Có thể do già rồi, cơ thể mẹ ngày càng yếu…” Từ sau khi Ji Eun đi tù, thân thể bà Hwang ngày một gầy gò.
Yerim khoác vai bà Hwang thân thiết. “Không phải mẹ đã già, mà là mẹ cứ luôn suy nghĩ chuyện hai năm trước… Thật ra, có phải mẹ vẫn nhớ Ji Eun không?”
Bà Hwang cười cười, không tiết lộ lòng mình với Yerim, mà tự nhiên phủi sạch “Sao phải nhớ nó, mẹ có con là đủ rồi…”
Yerim nhìn bà Hwang cười thỏa mãn cũng không hỏi nhiều, nhưng thực tế, chuyện bà Hwang luôn tưởng nhớ đến Ji Eun rất rõ ràng, cô chỉ không muốn vạch mặt, phá hỏng tình cảm mẹ con vất vả lắm mới vun đắp được.
……………………….
Sau khi đi dạo trong vườn hoa, Yerim đỡ bà Hwang về phòng nghỉ ngơi.
Thấy bà Hwang đã ngủ trưa, Yerim mới ra khỏi phòng bà.
Ngoài cửa phòng, Yerim gặp dì Han.
Chuyện bà sắp xếp cho Ji Eun và Hanbin gặp nhau đã chọc giận Yerim, vì không muốn để ai biết cô phái người theo dõi Ji Eun, nên Yerim chỉ có thể giả vờ không biết gì, vẫn như ngày thường tỏ ra thân thiện gọi “Dì Han."
Dì Han cung kính cúi đầu “Tiểu thư.”
Yerim làm một hành động ‘suỵt’ rồi thì thào “Vú tìm mẹ sao? Mẹ vừa mới ngủ trưa…”
Dì Han nói “Không, tôi đợi cô”
Yerim mở to mắt như một cô bé đáng yêu “Có chuyện gì thế ạ?”
“Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
“Được ạ.”
Dì Han đi theo Yerim tới sân phơi lầu hai, Yerim cố làm ra vẻ vội vã nói “Dì Han có chuyện gì thế?”
Dì Han do dự một chút rồi nói “Tiểu thư, thật ra thì… Thật ra thì tôi muốn giúp một người hẹn gặp cô.”
Yerim ra vẻ tò mò “Ai vậy?”
Dì Han nhìn khuôn mặt vẫn ngây thơ như xưa của Yerim nói. " Hwang Ji Eun.”
Yerim giật mình ngạc nhiên “Ji Eun?”
“Đúng vậy, cô ấy mới ra tù cách đây không lâ … Cô ấy muốn xin lỗi cô vì chuyện năm đó.”
Yerim cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai “Được thôi, nhiều năm rồi tôi cũng không gặp cô ấy…”
…………………..
Hôm sau, trong một quán café cao cấp.
Yerim đeo kính đen nhẹ nhàng quấy đều cốc capuchino, khóe miệng luôn giữ một nụ cười như có như không, tựa như đang rảnh rỗi chờ đợi.
Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại của Yerim vang lên.
Liếc thấy dãy số trên điện thoại, Yerim nhấn nút từ chối, nhưng, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông lần nữa, Yerim không kiềm chế được trả lời “Có chuyện gì, chẳng lẽ không biết tôi từ chối là lúc không tiện nghe điện thoại sao?”
Đầu dây bên kia là giọng khúm núm của một người đàn ông. “Xin lỗi tiểu thư, tôi đã làm theo lệnh cô nhưng có vấn đề…”
“Vấn đề gì?” Yerim chau mày.
Người đàn ông nói bất đắc dĩ “Là Tổng giám đốc Kim đã biết chuyện đứa bé, hơn nữa hôm trước tôi định đến trại trẻ mồ côi ra tay, Tổng giám đốc Kim lại đến đó cùng Ji Eun… Sau đó tôi muốn tìm cơ hội quay lại xử lý việc cô giao thì phát hiện Tổng giám đốc Kim đã cho người bảo vệ đứa bé kia 24/24.”
Yerim giận đến mức suýt lộ bản tính dữ tợn “Đúng là kẻ ngu xuẩn.”
Người đàn ông sợ hãi hỏi “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Hanbin cũng đã biết chuyện này, tôi còn làm sao được nữa” Yerim hiểu rõ năng lực của Hanbin hơn bất kỳ ai. Nếu anh muốn điều tra chuyện gì đó thì quá dễ dàng. Trước đây mặc dù cô có thể không hề băn khoăn xử lý Ji Eun và đứa bé kia là vì Hanbin không tham gia vào, nhưng bây giờ cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông kia vẫn im lặng.
Mặc dù đầy lửa giận, Yerim vẫn rất lý trí “Anh tạm thời đừng lộ diện nữa, tôi không muốn Hanbin nghi ngờ. Chờ tôi tính toán ổn thỏa rồi sẽ gọi lại cho anh.”
“Vâng”
Vừa ấn nút kết thúc cuộc gọi, trong tầm mắt Yerim xuất hiện một người phụ nữ mảnh mai.
Mặc dù sau nhiều năm mới gặp lại Ji Eun, Yerim cũng vừa liếc mắt đã nhận ra. Sau hai năm ngồi tù, trông cô vẫn điềm tĩnh thoát tục.
Ji Eun cũng có cảm giác giống Yerim, khi cô bỏ kính xuống, Ji Eun nhận ra ngay lập tức.
Không biết hôm nay Yerim sẽ có thái độ gì với mình, Ji Eun áy náy ngồi đối diện nhẹ giọng gọi “Yerim.”
Ji Eun cho rằng gặp nhau sẽ lúng túng, cũng tưởng Yerim có lẽ sẽ để bụng chuyện cô từng mạo danh thân thế mà lạnh nhạt với cô, nhưng cô không ngờ, Yerim nhìn thấy cô lại cười rực rỡ như khi còn bé gọi “Eun.”
Lúc vào trại trẻ mồ côi, Ji Eun không có tên, người lớn trong trại trẻ gọi cô là “Eun" sau khi đến nhà họ Hwang, ông Hwang đã đặt tên cô theo biệt danh này thành Hwang Ji Eun.
Nụ cười của Yerim khiến Ji Eun không còn lo lắng, cô cũng khẽ mỉm cười “Thì ra cậu vẫn nhớ chuyện khi chúng ta còn bé”
Yerim cười gật đầu “Dĩ nhiên, chẳng phải chúng ta là bạn tốt nhất ư?”
Đối mặt với sự thân thiện của Yerim, Ji Eun từ từ cụp mi mắt “Yerim, xin lỗi, mình đã cướp thân phận của cậu suốt mười năm…”
Yerim xua tay “Chuyện này mình cũng không trách cậu, thực ra, mình cũng phải xin lỗi cậu… Mình không biết Hanbin lại làm nhiều chuyện như vậy vì mình. Xin lỗi vì Hanbin đã đối xử với cậu như vậy.”
Sự thấu hiểu và rộng lượng của Yerim khiến Ji Eun vô cùng áy náy. “Bất luận thế nào, đây cũng là lỗi của mình…”
…………….
Sau khi Ji Eun xin lỗi chân thành lần nữa, Yerim chuyển đề tài như muốn an ủi cô “Được rồi, được rồi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa… Chúng ta hàn huyên chuyện bây giờ đi. Phải rồi, hôm nay cậu tìm mình có chuyện gì không?”
Biết việc cấp thiết nhất bây giờ không phải tiếp tục giải thích nguyên nhân chuyện mạo danh thân phận những năm qua với Yerim, cô nhìn Yerim khẩn cầu “Yerim, thật ra mình muốn nhờ cậu một việc, mình muốn dẫn con đi khỏi nơi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com