Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Nhà hàng Bonsan

Ji Eun ôm con gái đã ngủ dậy tới nhà hàng.

Đây là nơi sang trọng, không khí yên tĩnh, những người đến đây đều ăn mặc khác hẳn những kẻ tầm thường.

Ji Eun nhìn quanh nhà hàng một lượt nhưng không thấy ai ngồi một mình cả.

Đôi mắt đen nhánh của bảo bối trong ngực đảo nhanh như chớp, có vẻ rất hứng thú với khung cảnh màu hồng làm chủ đạo ở đây.

Ji Eun đang nghi ngờ thì một người nhân viên phục vụ đi tới, “Xin chào, cô là Hwang tiểu thư phải không?”

Ji Eun khẽ gật đầu “Phải”

Người nhân viên phục vụ mỉm cười nói “Bạn của cô đang đợi cô trên phòng riêng ở tầng hai, để tôi đưa cô lên.”

“À, được, cảm ơn”

Mặc dù không khí ở đây rất tốt cộng với việc có đồn cảnh sát ngay cạnh khiến cô không còn băn khoăn nhưng cô vẫn lo lắng khi phải gặp người lạ.

Nhân viên phục vụ mở cửa phòng cho cô, kính cẩn nói “Hwang tiểu thư, xin mời.”

Ji Eun sững sờ nhìn vào phòng, đập vào mắt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ Tây, cầm ly rượu đỏ trong tay, ngồi nhàn nhã trên ghế salon.

Ji Eun chần chừ đứng bên ngoài phòng, khẽ nói, “À, xin chào, xin hỏi anh là…”

Người đàn ông ngước mắt nhìn Ji Eun, khóe miệng nở một nụ cười “Hwang tiểu thư, thật vui vì cô đã đến.”

Người đàn ông nói vài câu đơn giản về thân phận của mình, Ji Eun khẽ mỉm cười, bước vào phòng.

Có lẽ lo lắng Ji Eun không cảm thấy an toàn, người đàn ông này không đóng cửa phòng, ngược lại thân thiện nói với cô “Mời ngồi”

Ji Eun trả lời với vẻ hơi căng thẳng “Được” rồi ngồi đối diện anh ta.

Cô vừa ngồi xuống, con gái trong lòng đã ngọ ngoậy. “Mẹ… meo…”

Cô vội cúi đầu “Sao vậy?”

Đầu ngón tay đáng yêu của cô bé chỉ vào khu vui chơi dành cho thiếu nhi trong một góc phòng, ở đó chất đầy đồ chơi trẻ con, dĩ nhiên, tất cả đều phù hợp với trẻ một tuổi.

“A…”

Người đàn ông trẻ tuổi thấy vậy bật cười “Căn phòng này chuẩn bị cho những gia đình có trẻ con… Cô hoàn toàn có thể yên tâm, nhân viên phục vụ sẽ đứng đó trông con bé”

“Cũng chưa cần đến…” Ji Eun không yên tâm ôm chặt con, khẽ nói với con gái trong lòng “Bảo bối ngoan, đợi lát nữa mẹ mua đồ chơi cho con…”

Cô bé dường như nghe lời mẹ, mặc dù hơi buồn nhưng không ngọ nguậy nữa.

Người đàn ông dựa vào ghế, nói chậm rãi “Xem ra Hwang tiểu thư là một người mẹ rất cẩn thận”

Ji Eun ngước mắt nhìn về phía đối diện, thấy khuôn mặt và dáng vẻ điển trai của anh ta, từ bộ đồ đắt đỏ có thể thấy anh ta cũng không phải người thường.

Ji Eun cười xấu hổ “À, xin lỗi, tôi đến chỗ lạ cho nên…”

Người đàn ông dựa lưng vào ghế salon, nhìn Ji Eun không chớp mắt, hoàn toàn không để ý “Hwang tiểu thư không cần giải thích với tôi, người bình thường ai cũng phòng bị với những người xa lạ.”

Có lẽ do không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, Ji Eun chuyển đề tài vào việc chính “À, tiên sinh, thật ra, tôi đến gặp anh vì rất cảm kích anh đã giúp đỡ, còn nữa, tôi cũng muốn biết vì sao anh muốn giúp tôi.”

“Không biết Hwang tiểu thư còn nhớ cô đã từng ngất xỉu ở ven đường không?”

Ji Eun chợt mở to mắt “Là anh đưa tôi đến bệnh viện?”

Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt ngạc nhiên của Ji Eun, nói ôn tồn “Tôi họ Choi, Choi Minhyun, ngày đó đúng lúc tôi đi qua con đường đó.”

“Choi tiên sinh, thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện…”

Minhyun nhẹ nhàng xua tay “Đây là việc nhỏ, bất kỳ người bình thường nào đi đường thấy vậy cũng sẽ ra tay tương trợ.”

Ji Eun hơi ngượng. “Rất xin lỗi anh còn phải trả tiền chữa bệnh cho tôi, nếu có thể sau này tôi xin gửi lại.”

Minhyun nở nụ cười hứng thú “Cô thật đáng yêu… Nhưng mà tôi không trả viện phí cho cô, mà nếu tôi có thanh toán thì cô cảm thấy tôi có cần cô trả lại không?”

Đôi mắt Ji Eun mở to “Không phải anh trả sao?”

Minhyun gật đầu “Người của tôi đưa cô đến bệnh viện đã có người nói sẽ trả viện phí cho cô, tôi cũng rất tò mò tại sao có người biết cô bị đưa vào viện mà không lộ diện.”

Không phải Choi tiên sinh trả hộ cô, vậy thì là ai?

Trong đầu Ji Eun nhất thời lóe lên một bóng dáng tuấn dật, nhưng cô lập tức phủ quyết trong lòng. Không, sao có thể là anh ta được?

Minhyun thấy Ji Eun vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, dò hỏi “Hwang tiểu thư, cô có tâm sự gì à?”

Ji Eun cuống quýt ngước mắt “Không có…”

Đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng cho họ.

Ji Eun không ăn cơm mà vội hỏi Minhyun “Choi tiên sinh, thật ra tôi vẫn muốn biết vì sao anh lại giúp tôi…”

Minhyun nói nghiêm túc “Bởi vì từ lần đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm thấy rất hứng thú.”

Ji Eun chợt ngước mắt nhìn Minhyun, kinh hoàng xua tay “Choi tiên sinh, xin anh đừng đùa tôi…”

Minhyun cười ý nhị “A, với vẻ đẹp của cô, ngay từ lần đầu gặp cảm thấy hứng thú cũng không lấy làm lạ, nhưng… đây không phải nguyên nhân chủ yếu tôi giúp cô”

Ji Eun không hiểu “À, vậy rốt cuộc là vì sao?”

Minhyun đưa tấm hình đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Ji Eun “Cô nhìn tấm hình này trước đi”

Ji Eun nghi ngờ nhận lấy tấm ảnh, khi liếc nhìn vào cô gái yểu điệu trong đó, cô sững sờ cả người.

Trong tấm ảnh là một cô gái trang điểm đậm, toàn thân toát vẻ phong trần lại cực kỳ xinh đẹp làm Ji Eun mãi không thể hoàn hồn.

Cô đã cho rằng mình đã lãng quên người này… Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh cô không sao kìm nén được sự chua xót.

Trí nhớ của một cô bé bảy tuổi đủ cho cô nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai, giọng Ji Eun run run vì quá kích động, “Sao anh lại có ảnh của mẹ tôi?”

Minhyun nói chi tiết “Thực ra tấm ảnh này cũng không thuộc về tôi, mà thuộc về một vị trưởng bối tôi rất tôn kính.”

Ji Eun cố gắng bình tĩnh. “Đó là ai?”

“Ông ấy là Choi Dae Jun, ba nuôi của tôi.”

Ji Eun nhíu mày “Tại sao ông ấy lại có ảnh mẹ tôi?”

Minhyun trả lời “Bởi vì hồi trẻ ông ấy và mẹ cô là một cặp tình nhân”

“Tình nhân” Ji Eun chợt nhớ lại hồi còn bé.

Cô còn nhớ rõ khi đó mẹ cô bị các chị em khác cười nhạo…

Muốn lấy một người đàn ông tốt có tiền nhưng cuối cùng lại mang bụng bầu, còn ngồi đó mà mơ mộng hão huyền…

Nếu là tôi thì tôi sẽ không mơ mộng giữa ban ngày thế đâu…

……………

Khi đó, cô cũng không hiểu những lời này nghĩa là gì, cho đến khi lớn lên cô mới biết mẹ cô bị một công tử nhà giàu lừa gạt rồi vứt bỏ.

Ji Eun hoàn hồn lại, im lặng.

Minhyun giải thích “Cô và mẹ cô rất giống nhau, cho nên lần đầu tiên gặp cô ở ven đường tôi liền nhớ tới tấm ảnh mà ba nuôi tôi thường xuyên lấy ra ngắm… Sau khi ba nuôi biết chuyện này đã sai tôi điều tra thân phận của cô, sau đó tôi xác định cô chính là con gái ruột của ba nuôi.”

Ji Eun hít một hơi thật sâu, chậm rãi cụp mi mắt “Choi tiên sinh, xin lỗi, tôi không muốn biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến mẹ tôi.”

Ngày đầu tiên bị mẹ vứt vào trại trẻ mồ côi, cô cũng đã xem mình như một đứa trẻ mồ côi… Bây giờ sau khi đã làm mẹ, cô càng thêm đau đớn, khó chịu, bởi vì cô không thể nào tưởng tượng được một người mẹ lại có thể độc ác vứt bỏ đứa con ruột của mình như vậy.

Minhyun nghiêm mặt nói “Thật ra, ba nuôi rất hi vọng có thể đoàn tụ với người phụ nữ của mình, ông cũng muốn giải thích nguyên nhân mẹ cô muốn vứt bỏ cô.”

Ji Eun ôm con đứng lên, giọng lãnh đạm “Choi tiên sinh, xin hãy chuyển lời của tôi tới ông ấy, từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi, cái gọi là sự trợ giúp của người thân đối với tôi mà nói như chuyện không có thật… Tôi nghĩ tôi và ông ấy không cần phải gặp nhau, nhưng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ông ấy, sau này khi có khả năng tôi sẽ trả lại ông ấy tiền thuê luật sư.”

Thấy Ji Eun đứng dậy muốn bỏ đi, Minhyun cũng không ép, chỉ nói chậm rãi “Hwang tiểu thư, tôi biết nhất thời cô khó chấp nhận, nhưng tôi thật sự hi vọng cô có thể đi gặp ba nuôi tôi, dù sao ông ấy cũng là ba đẻ của cô…”

Ji Eun nói kiên quyết “Tôi sẽ không gặp ông ta”. Dứt lời cô quay người rời đi.

……………….

Trở lại nhà nghỉ, Ji Eun đặt con lên giường chơi, cô khổ sở cười châm chọc.

Choi Dae Jun…

Người này là ba cô?

Tại sao hai mươi mấy năm qua cô chưa từng nghe tin về ba mình bây giờ đột nhiên lại được ba ruột giúp đỡ?

A…….

Cô biết Minhyun không nói dối cô, bởi vì khi còn bé cô đã từng nghe mẹ cô say rượu gọi thầm “Dae Jun.”

Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến cô, kể cả mẹ cô giờ này có đứng trước mặt, cô cũng không hề rung động, bởi vì cô cũng không cho rằng cô còn người thân trên đời này.

Con gấu bông trên giường bỗng rơi xuống đất, con gái đáng yêu đang chơi đùa trên giường chỉ chỉ “Mẹ, gấu…”

Ji Eun nhặt con gấu lên, ôm lấy vai con gái, khổ sở nói “Bảo bối của mẹ, mặc dù mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng nhất định mẹ sẽ mang lại một tuổi thơ tốt đẹp cho con…” Cô tuyệt đối không để con giống mình.

Cô bé vui vẻ ôm gấu bông, bướng bỉnh lật tai con gấu, với khả năng của một đứa bé hơn một tuổi sẽ không thể hiểu được những điều Ji Eun vừa nói.

Ji Eun nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của con, nhanh chóng quét sạch mọi thứ trong đầu.

………………..

Cùng lúc đó, tại vườn hoa biệt thự ngoại ô.

Chị San báo cáo với Hanbin đang ngồi trong ô che nắng “Tổng giám đốc, những lời ngài muốn chuyển tới Hwang tiểu thư, tôi đã chuyển rồi…”

Tầm mắt Hanbin vẫn nhìn ra xa, đáp đại một tiếng “Được”

Biết Hanbin muốn yên lặng, chị San nói “Vậy tôi đi trước.”

Chị San vừa xoay người thì bắt gặp vẻ mặt cô đơn của Yerim.

Vì mối quan hệ của Yerim và Hanbin vẫn giữ nguyên, chị San vẫn cung kính với cô ta “Lee tiểu thư.”

Yerim khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời Hanbin.

Chị San không chần chừ rời đi.

Yerim đến trước mặt Hanbin, cúi thấp đầu, nghẹn ngào gọi “Hanbin.”

Hanbin đứng dậy, xoay người rời đi.

Đột nhiên Yerim dang tay ôm lấy Hanbin từ sau lưng, nước mắt rơi xuống, nức nở nói “Hanbin, em biết là em đã làm sai nhiều việc, em cũng biết là anh khó mà tha thứ cho em, nhưng mà… Em cầu xin anh đừng rời bỏ em, em không thể không có anh…”

Hanbin mặc cho Yerim ôm, nói lãnh đạm “Anh đã cho em rất nhiều cơ hội.”

Chỉ sợ Hanbin sẽ biến mất trong giây lát, Yerim càng ôm chặt hơn, khóc không thành tiếng “Hãy cho em thêm một cơ hội nữa… Em gạt anh đều là vì em yêu anh! Từ lúc mười sáu tuổi em đã bị bọn buôn người bán sang Mỹ, em bị bán vào ổ chứa. Nếu em không làm gì, bọn chúng sẽ ngược đãi em… Sau đó biết một đại ca xã hội đen rất tốt với em, đã giải cứu em khỏi ổ chứa đó, khi đó một người tứ cố vô thân như em cho là đã gặp được người tốt, ai biết được anh ta ép em làm tình nhân, sau đó ngược đãi từng ngày, em mới biết anh ta là một kẻ vô cùng biến thái… Em muốn trốn nhưng không có khả năng, cho đến một ngày nhà anh ta xảy ra hỏa hoạn, lúc này em mới may mắn trốn thoát, nhưng vì chạy không kịp mà lưng bị bỏng như thế… Sau đó, anh tìm được em, em thật sự cảm thấy thật may mắn, bởi vì đã bao năm mà anh vẫn không quên ước định của chúng ta, ở bên nhau cả đời…”

Trong lúc Yerim đang than thở khóc lóc van xin Hanbin tha thứ thì ông bà Hwang đột nhiên xuất hiện trước mặt Hanbin.

Bà Hwang bị chồng dắt đến, nói giọng thỉnh cầu “Hanbin, hãy cho Yerim một cơ hội.”

Yerim từ từ buông Hanbin ra, cúi đầu đứng tại chỗ, nước mắt vẫn rơi lã chã.

Bà Hwang rời khỏi Yerim, nói với Hanbin đầy áy náy. “Yerim cũng nói hết mọi chuyện với bác… Con bé nói dối cháu nhiều như vậy là không đúng, nhưng nó đã biết sai rồi, bác tin là sau này Yerim sẽ thay đổi.” Mặc dù biết Yerim làm như vậy với Ji Eun, nhưng dù sao cũng không gây tổn thương cho Ji Eun, bà Hwang đành lựa chọn cách bao dung.

Ông Hwang cũng nhỏ giọng khẩn cầu “Hanbin, cháu cũng biết từ nhỏ Yerim đã là một đứa bé ngoan, nếu không phải lang thang ở Mỹ nhiều năm như vậy, nó cũng sẽ không làm những chuyện sai trái đó… Điều này cũng do hai bác, nếu ban đầu điều tra cẩn thận hơn, thì đã không nhận nhầm con gái, khiến Yerim phải chịu khổ ở Mỹ như vậy…”

Yerim khổ sở đến trước mặt Hanbin, trong lòng vô cùng sợ hãi chờ câu trả lời của Hanbin.

………………

Đêm đến, Ji Eun lại mất ngủ về chuyện việc làm.

Công việc tìm được ở chợ việc làm nhất định phải bỏ, dù sao Dì Han có để cô làm việc ở nhà họ Hwang sẽ chỉ khiến tất cả thêm lúng túng… Cho nên chắc là phải tìm việc khác.

Nhưng mà, kể cả cô có tìm được việc khác thì con gái phải làm sao?

Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt suy nghĩ của cô, cô liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, lập tức nhấn nút trả lời “Alo!”

“Xin chào, xin hỏi có phải là Hwang tiểu thư không?”

Ji Eun ngồi dậy, cố gắng giữ tỉnh táo “Phải, là tôi” Đây là số điện thoại ở một công ty cô đã từng nộp đơn, bởi vì trước đó có lưu cho nên khi nhận được cuộc điện thoại này, cô vô cùng căng thẳng.

Đối phương rất thân thiện “Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô, quyết định tuyển cô vào công ty…”

“Có thật không? Thật sự cảm ơn các vị… Vâng, chiều nay hai giờ tôi sẽ có mặt…”

Ji Eun vui vẻ cúp máy, không ngờ lại nhận được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.

Nhưng chưa kịp vui sướng xong thì cô lại đột nhiên nhớ tới con.

Nếu cô đi làm, ai sẽ chăm sóc con?

…………..

Suy nghĩ cả đêm, Ji Eun quyết định nhắm mắt đem con về trại trẻ mồ côi nhờ viện trưởng Song chăm sóc giúp một thời gian.

Người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ có viện trưởng Song, kể cả không muốn cho mọi người thấy bộ dạng nghèo túng của mình thì cô cũng chỉ còn cách làm phiền họ.

Sáng sớm tinh mơ, Ji Eun ôm con chuẩn bị ra ngoài, thì ở cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa phòng ra, khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cười là dì Lee Jin, Ji Eun lập tức sững sờ “Dì Lee?”

Bé con nhìn thấy dì Lee cũng tự nhiên giơ tay ra đòi bế.

Dì Lee nhận lấy con bé, hôn lên má nó một cái.

Cô mỉm cười “Tại sao dì lại tới đây?” Trời ạ, cô đang chuẩn bị đưa con đến trại trẻ mồ côi.

Ngay sau đó dì Lee đi vào phòng giải thích cho Ji Eun nguyên nhân bà đến đây.

Sau khi nghe dì Lee nói, Ji Eun giật mình ngạc nhiên “Dì nói là có người đến trại trẻ mồ côi thuê dì đến chăm sóc con giúp con?”

Dì Lee gật đầu “Đúng vậy… Mặc dù dì rất vui vì được chăm sóc con và con bé, nhưng dì không hiểu tại sao con lại ở khách sạn một mình. Bạn trai con đâu?”

Ji Eun biết bạn trai trong miệng dì Lee ý chỉ Hanbin, cô nói một câu vô cùng đơn giản “À, con và anh ta đã chia tay rồi.”

Dì Lee hơi ngẩn ra “Sao lại thế…”

“Giữa nam và nữ vốn là như vậy mà, không hợp thì chia tay.” Ji Eun nói xong vô cùng nhẹ nhõm.

“Aiz, dì còn tưởng là… Thôi, con chờ đợi trong tù hai năm người này cũng không đến thăm một lần, có thể thấy đó cũng không phải người tốt lành gì.” Thật ra thì dì Lee có ấn tượng rất tốt với Hanbin, nhưng vì Ji Eun đã bỏ đi, dì không thể nào không an ủi cô.

Ji Eun gật đầu “Đúng vậy, con cũng nên từ bỏ từ lâu rồi.”

…………………

Trên đường đến công ty, Ji Eun nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc ai đã tìm dì Lee cho cô…

Cô cũng từng nghĩ người giúp cô có thể là Choi Minhyun, nhưng cô lại không thể gọi được cho anh ta.

Công ty tuyển cô là Tập đoàn CJ, theo những gì cô biết, hai năm tước, phạm vi buôn bán của tập đoàn CJ cũng không rộng, cho nên không thể phát triển ra nước ngoài.

Nhưng sau khi đến nơi cô mới biết, thì ra hai năm qua,  đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của cô, tòa nhà to lớn huy hoàng trước mặt có thể chứng minh điều này.

Ji Eun nói mục đích đến đây, lễ tân liền đưa cô lên tầng ba mươi sáu.

Ji Eun cho rằng người gặp cô sẽ là giám đốc bộ phận nào đó, không ngờ, lễ tân lại dẫn cô vào phòng tổng giám đốc.

Cô đang luống cuống thì cô lễ tân đã kính cần báo với người đàn ông ngồi sau bàn làm việc “Tổng giám đốc Choi, Hwang tiểu thư đã tới.”

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Ji Eun.

Cô kinh hoàng khó mà tin nổi “Anh… Choi Minhyn.”

Minhyun dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nở nụ cười lịch sự “Hwang tiểu thư, hoan nghênh cô đến với công ty chúng tôi.”

Ji Eun khẽ cau mày “Cho nên, tôi có thể vào công ty này là nhờ anh?”

Minhyun không thừa nhận cũng không phủ nhận “Cô từng nói có kinh nghiệm làm việc ở Kim thị cho nên hoàn toàn đủ khả năng đảm nhiệm công việc này.”

Ji Eun nhíu mày càng chặt hơn “Vậy thì, dì Lee cũng là anh mời tới chăm sóc con giúp tôi?”

Minhyun đứng dậy đi đến trước mặt Ji Eun “Nếu đúng là như vậy, bây giờ cô sẽ chọn cách bỏ đi sao?”

Cô không nói gì.

Minhyun nhìn Ji Eun, nói chậm rãi “Thật ra thì lần trước tôi đã nói chuyện với ba nuôi, ông ấy hiểu cô, cũng tôn trọng cô, ông ấy sẽ không ép cô phải gặp ông… Cô cũng có thể nghĩ tôi như thể một người tốt bụng giúp đỡ cô, sau này công việc tốt lên, cô có thể trả lại tiền thuê dì Lee cho tôi, không còn phải nợ ai nữa.”

Ji Eun ngước mắt nhìn Minhyun, vốn nên từ chối thẳng, trong đầu cô lại chợt nhớ tới khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của con.

_____________________

Mấy đứa ơi tạm thời trong vài ngày tới au không thể viết truyện được vì đt au bị hư rồi😭😭nhọ vãi nồi. Mấy đứa thông cảm nha🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com