Chương 18. Con của Quảng Oai.
Thấy Mẫn Doãn Kỳ không bị lung lay, Điền Chính Quốc tha thiết tiếp lời: "Biểu ca, nếu chúng ta không ra sức, sẽ chẳng còn ai có đủ năng lực cứu lấy Quảng Oai. Kinh Yến có Hoàng thượng, ba trấn phía Tây có Tổng đốc Trịnh Hiệu Tích, Sơn Đông có Tể tướng cùng Thượng thư, còn Quảng Oai, Quảng Oai thì có ai chứ?"
"Bố chính sứ mới nhậm chức cùng Tham đốc đều là kì tài hội tụ, chắc chắn sẽ có cách giải quyết, không cần chúng ta nhọc lòng." Mẫn Doãn Kỳ đặt chén sứ xuống bàn, đứng lên vuốt phẳng vạt áo. "Đã trở về rồi thì ở lại chơi mấy hôm, lát nữa Nguyên lão sẽ đưa ngươi lên phòng. Chuyện hôm nay không cầnㅡ"
"Bánh mì kẹp thịt cừu nướng bán ở đầu phố Sơn Đông có vẻ rất được dân chúng yêu thích." Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia, lòng chợt nhộn nhạo một tia đau xót, "Cả lão Tam may mắn thoát ra từ chiến trường Quảng Oai năm xưa, chạy đến đây nương nhờ cũng được huynh chiếu cố nhiều hơn người khác mấy phần."
Mẫn Doãn Kỳ thật lâu mới đáp lời: "Ta cùng lắm cũng chỉ giúp lão làm một cái sạp hàng, những thứ khác thì không quản. Sơn Đông không nuôi được cừu, đương nhiên người dân sẽ hiếm lạ món ăn của lão Tam, công việc kinh doanh ngày một phát đạt."
"Ai cũng nói Sơn Đông là Quảng Oai nơi bình địa, lúc đầu ta cũng không tin nhưng đến khi tận mắt chứng kiến mới thật mở mang tầm mắt. Chẳng những giống từ món bánh đặc sản mà đến trang sức đeo trên người cũng không kém là bao. Sáng nay đệ tình cờ bắt gặp vài thiếu nữ trên phố, có vẻ họ rất chuộng kiểu tết tóc đính chuỗi hạt ngũ sắc."
Nghe lời y nói, da đầu Mẫn Doãn Kỳ chợt căng chặt, bím tóc đính chuỗi hạt lục hồng lam tím đủ sắc đủ hình lẫn trong đám tóc chầm chậm nóng lên. Mẫn Doãn Kỳ đành xoay người đối mặt với y, nghiêm giọng: "Điền Chính Quốc, đừng có bắt chước thói vòng vo tam quốc của mấy lão cáo già Kinh Yến."
Điền Chính Quốc thở dài, ngước mắt nhìn người kia: "Đệ biết biểu ca còn nhung nhớ cố hương, nhưng nếu biểu ca muốn biến Sơn Đông trở thành Quảng Oai thứ hai thì đệ phản đối."
Bề ngoài ai cũng nói Quận công trấn Sơn Đông là người tâm bình khí hòa, thấu tình đạt lí, lựa chọn xa cách quân thượng để lui về một chốn riêng, không màng công danh lợi lộc, không ganh đua với đời. Nhưng chỉ những người thân cận bên hắn mới hiểu rằng, Mẫn đại nhân cố chấp thanh cao, kiêu ngạo cứng đầu, khinh thường những thứ phàm tục mới là bản chất thực sự của hắn.
Dành một phần tư đời người chinh chiến sa trường, tạo lập công danh sánh ngang Kinh Yến cốt để gom góp thực quyền cùng thể diện. Triều đình thấy Quận công như thấy hổ về rừng, với hắn có trăm ngàn điều kiêng kị, chỉ sợ một ngày Sơn Đông trở mặt làm phản, dấy binh cướp ngôi. Nhưng xem ra ý trời thương tình, Quận công một bộ dạng hiền lành an phận thủ tại Sơn Đông canh giữ biên giới cho Đại Huyên. Vậy nên chỉ cần không phải chuyện nghịch thiên nghịch địa, những thứ khác dù có là thay đổi bản chất truyền thống Sơn Đông thì triều đình không tiện xen vào.
Điền Chính Quốc: "Huynh đưa bản sắc riêng của Quảng Oai vào sinh hoạt đời sống thường nhật Sơn Đông, để người dân Sơn Đông dần quen thuộc với nó, khiến nó ăn vào tiềm thức bách tính như một thông lệ, nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Ham thích nhất thời có thể kéo dài bao lâu? Quảng Oai thật sự ngoài kia vẫn đang như đứng trước hang hùm, luôn có nguy cơ xảy ra chiến sự, nguy hiểm rình rập mọi lúc mọi nơi. Còn huynh ngồi trong đình viện thưởng nguyệt chơi hoa, sống với ảo vọng Quảng Oai thứ hai giữa đất Sơn Đông xa lạ này."
"Ta chỉ là...muốn lưu giữ một vài kỉ niệm đẹp tại đây. Mong ước như vậy có gì là quá đáng?"
Mẫn Doãn Kỳ siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, móng tay đâm vào da thịt đau tê tái. "Trong khi các ngươi tung hoàng ngang dọc giang sơn, gây đủ nghiệp tàn độc, chèn ép bá tánh đến cùng đường mạt lối, ta ở chốn này giữ cho mình một khoảng trời thanh tịnh, ra sức che chở cho bọn họ, như vậy còn chưa đủ? Ta, là Quận công Sơn Đông biên trấn, cho dù có bắt bọn họ đập nhà mái ngói đi ở lều vải thì cũng phải nghe theo, tuyệt đối không có nửa giây chần chừ."
"Mẫn Doãn Kỳ!" Ấn đường giữa trán Điền Chính Quốc chau lại, không can tâm nhìn vị biểu huynh y hằng kính trọng trở nên điên cuồng cố chấp như vậy.
"Bá mẫu của đệ là trưởng nữ nhà quan Đốc học Quảng Oai, ngoại tổ phụ xưng danh Trạng nguyên kỳ thi Đình năm Triêu Vũ thứ ba. Trạch gia của chúng ta nằm sát chân núi Loan Trập, thuở bé huynh và ta hay bám vào song cửa gỗ nghe ngoại tổ phụ giảng bài cho những đứa trẻ trong xóm. Ngoại tổ mẫu thường lén dẫn ta đi mua kẹo ô mai, lúc về còn dặn phải chia cho huynh một nửa. Phiên chợ cuối năm được mùa, huynh mang ba con cừu đi đổi lấy mấy cái áo sợi len đan tay, chia cho mỗi người trong nhà một chiếc nhưng đến lượt mình thì lại quên mất. Tất cả những điều đó, đệ một giây một khắc cũng không dám buông bỏ. Đệ chỉ sợ, khi bản thân lơ là chớp mắt một cái, những ngày tháng xưa cũ ấy liền biến thành bụi mịn bị gió cuốn bay."
Điền Chính Quốc sức cùng lực kiệt nở một nụ cười: "Đã từng ngao du qua rất nhiều miền đất, gặp gỡ hàng vạn con người, nhưng vẫn chẳng thể tìm lại nụ cười chân thành phúc hậu của ngoại tổ mẫu cùng âm thanh trầm bổng khi ngoại tổ phụ giảng bài thêm một lần nào nữa. Chúng ta không cần vật ngoài thân đựng nhờ kí ức ấy bởi chính trái tim trong lồng ngực nóng hầm hập còn đang đập rộn ràng kia mới là nơi xứng đáng cho chúng ngự trị. Ca và đệ, chúng ta là con của Quảng Oai, không thể chối bỏ, cũng không thể xóa nhòa dấu vết đã từng là một thời niên thiếu ấy."
Mẫn Doãn Kỳ lặng lẽ quan sát người trước mặt: "Điên cuồng cố chấp nhiều năm như vậy, cuối cùng đến chính bản thân mình cũng không lừa được."
Đã từng muốn phong bế nỗi đau mục tủy thấu xương, tự mình tạo nên một chốn riêng nơi những ngày tháng ấy chưa bao giờ là "ngày xưa". Cho dù đã tự khảm vào máu thịt biết bao nhiêu lần thì vẫn chẳng thể ngăn được nó phai nhòa theo thời gian. Những khuôn mặt đáng lẽ phải khắc ghi từng đường nét giờ đây đã mờ nhạt mông lung, lòng bàn tay ấm áp dù chỉ là hoang tưởng trong những cơn mơ cũng dần nguội lạnh. Đến cuối cùng sự cố chấp của con người vẫn không thể chiến thắng dòng chảy bất tận của thời gian.
Mẫn Doãn Kỳ chầm chậm đưa tay xoa đỉnh đầu y: "Tiểu Quốc đã trưởng thành rồi, suy nghĩ còn thấu đáo hơn cả ta."
Điền Chính Quốc khẽ mỉm cười, hai tay nâng hộp gỗ dài đến trước mặt Mẫn Doãn Kỳ: "Chúng ta có được ngày hôm nay đều nhờ công ơn dạy dỗ của thế hệ người đi trước, giờ đã đến lúc báo hiếu rồi. Biểu ca, cùng cứu lấy Quảng Oai đi."
Trong đôi con ngươi thoáng lên tia kiên định bất ngờ, Mẫn Doãn Kỳ nhận lấy hộp gỗ từ tay Chính Quốc.
Những đợt tuyết mỏng đã không còn đủ thỏa mãn cái lạnh tháng chạp. Đại Tuyết vừa sang, thư hồi đáp của Quận công trấn Sơn Đông cũng nằm trên bàn làm việc Kim Thạc Trân. Tin vui Quận công đồng ý cho Quảng Oai mượn lương thực chẳng mấy chốc truyền ra khắp các ngõ ngách Kinh Yến. Hơn nữa, người chịu trách nhiệm vận chuyển lần này lại là Bố chính sứ mới nhậm chức trong bộ Hộ.
Ai đã từng nghe Trịnh Thượng thư cùng Bố chính sứ ngấm ngầm đấu chọi nhau giành quyền vận chuyển quân lương đến lộ Quảng Oai. Nay thư tay Mẫn Quận công đích thân đề bút lại trực tiếp giao trọng trách ấy cho vãn bối dưới quyền Trịnh Như Viên. Quả nhiên là Quận công trấn Sơn Đông, phong cách ngang tàng ngạo nghễ, không để ai vào mắt chẳng lẫn đi đâu được.
Tư phủ Bố chính có người vui một thì thư phòng Thượng thư có kẻ giận mười. Trịnh Như Viên đã không nhận được thư hồi đáp thì thôi, đến cả lễ vật ngày đó mang đến làm quà cũng bị Mẫn Doãn Kỳ trả lại không sót một đồng. Gân xanh quấn quanh cần cổ giật lên với biên độ nhỏ như xích sắt ra sức kìm hãm con mãnh thú chực xổng chuồng. Lồng ngực phập phồng lên xuống ẩn chứa hỏa khí ngút ngàn, Trịnh Như Viên thở phì phò nhìn xuống địa đồ Đại Huyên. Cơn nóng giận uất nghẹn không tìm được chỗ để phát tiết, Trịnh Như Viên điên cuồng vung cánh tay hất toàn bộ sổ sách bút nghiên xuống đất. Tiếng sứ vỡ loảng xoảng vang lên, hỗn loạn thành đoàn trong căn phòng.
Mồng mười thánh Chạp, đoàn xe thồ quân lương do Bố chính sứ dẫn đầu chính thức khởi hành. Không hổ danh công tử nhà buôn giàu có nhất nhì Kinh Yến, đi nhậm chức ở quân doanh Quảng Oai thôi mà cũng mang theo nhiều hành lí đến vậy. Ngựa xe thồ lương thực Sơn Đông và phần gom góp từ những bằng hữu chí cốt trong kinh thành kéo dài tít tắp mười dặm không ngoa. Chẳng những vậy, trước mỗi khung xe còn tỉ mỉ quấn một miếng lụa đỏ, có người nói rằng đây là Tham đốc có lòng đặc biệt dặn dò chuẩn bị để hoan nghênh tân Bố chính sứ đến Quảng Oai. Lụa sa mỏng như manh nắng bị gió bắc cuốn lên tung bay, màu đỏ chập chờn hệt những cây đuốc hoa trong màn trời mờ sương. Tất cả trùng điệp nối đuôi nhau ngược lên phương Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com