Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43. Ăn miếng trả miếng.

Suốt một tuần lễ, phủ Tam Giang chìm trong biển lửa. Cả ngày lẫn đêm, từng cột khói như ngàn thước vải nhung đen tuyền từ mặt đất dốc thẳng lên trời. Chim muông tan tác bay lả tả giữa tầng không, cảnh đổ nát thê lương ở khắp mọi nơi. Gần xa, những tiếng rên rỉ rưng rức của dân đen từ lề đường kéo đến cửa phủ quan. Chỉ ngặt một nỗi, người khóc thì cứ khóc, nhưng chẳng còn ai lắng nghe họ nữa rồi. Tri phủ Tam Giang cùng Đề lại, Thị hợp lớn nhỏ đều bị quân Trường Khải Vinh bắt làm con tin, bây giờ đang treo ngược bọn họ lên trước cổng thành thị oai kìa. 

Ngay sau khi Trường Khải Vinh xâm nhập vào phủ Tam Giang thì Kim Nam Tuấn cùng các phó tướng và đám tàn quân cũng thân tàn ma dại đuổi kịp phòng tuyến dã chiến cánh tả sông Từ. Kim Tham đốc thân thể trọng thương lại thêm tính cách ngang ngược cố chấp hành quân đường dài khiến cơ thể suy nhược, khi vừa đến doanh trại nghe được tin dữ đã tức đến mức ngất rơi khỏi ngựa. Bố chính sứ đi bên cạnh hắn không lường trước được tình huống này, cả đoạn đường đang yên đang lành, vừa ngẩng mặt lên đã thấy chủ tướng nhà mình lăn rầm xuống đất như hòn đá tảng. 

Tĩnh dưỡng chưa đến ba ngày Kim Nam Tuấn lại nằng nặc đòi ra chiến trường. Mặc kệ Hoàng thượng hết lời ngăn cản, chấp nhận bị Kim Thạc Trân mặt nặng mày nhẹ, ai cũng không cản nổi Tham đốc Quảng Oai. Hắn nói thù này chưa trả, đêm hắn ngủ không yên. 

Kim Nam Tuấn và Thượng thư Tề Nhất Trạch thay phiên nhau túc trực trên tiền tuyến, thỉnh thoảng dăm ba hôm lại giao chiến một trận lẻ tẻ với quân binh Trường Khải Vinh trên thành canh gác. Thượng thư Tề Nhất Trạch đã là lão trung niên tuổi quá ngũ tuần, kinh nghiệm thực chiến cùng bản lĩnh trưởng thành hơn rất nhiều so với Kim Nam Tuấn. Ông thường cho quân lính tự chế những bánh pháo cầm tay hình trụ rồi ném lên tường thành. Cách đánh này tuy vẫn diệt được quân địch nhưng chỉ một số lượng nhỏ. Dần dần quân Trường Khải Vinh cảnh giác hơn với ông, vừa thấy bóng dáng lính Tề Nhất Trạch xung quanh chân thành đã rút cung tên ra bắn trả. 

Khác hẳn với lối chiến thuật chính nhân quân tử của Tề Nhất Trạch, nhãi con Kim Nam Tuấn sinh sau đẻ muộn chỉ giỏi mấy trò láu lỉnh. Tàn quân hắn dẫn từ Quảng Oai đến đã bị thương quá nửa nên cần ở lại doanh trại dưỡng thương, hắn đem theo một đội nhỏ tách từ Cấm vệ quân của Hoàng thượng đến chân cổng phủ Tam Giang. Cứ thỉnh thoảng vào một khoảng thời gian không cố định lúc nửa đêm, Kim Nam Tuấn ra lệnh cho binh lính buộc dây thừng quanh eo rồi trèo lên tường thành. Đội quân nhỏ tinh nhuệ với loại chuyện này dễ như trở bàn tay, thoăn thoắt đi trên tường thẳng đứng như bước trên mặt đất bằng. Bọn họ lợi dụng bóng tối ra tay nhanh gọn không tiếng động, diệt trừ hết tất cả những kẻ canh gác trên thành. Cấm quân để nguyên xác tặc tử trên thành rồi lại lặng lẽ rút lui, cứ như vậy lặp đi lặp lại trong vòng một hai, ba lễ khiến Trường Khải Vinh tức điên.  

Trường Khải Vinh tức tốc đội nắng to lên thẳng tường thành, chỉ tay về phía toán quân binh dẫn đầu là Kim Nam Tuấn đang đứng sau bụi cây, gầm lên: "Kim Nam Tuấn! Nam tử hán đại trượng phu có làm có chịu, ngươi đánh kiểu đấy có đáng mặt Tham đốc hay không?"

Kim Nam Tuấn khinh thường nhếch môi: "Lời này ngươi nói ra không thấy đau mặt à? Dòng thứ đê hèn man rợ đi cướp nước của chúng ta mới là loại trời không tha đất không dung" 

Hàng mày kiếm của hắn nhướn cao, lửa giận trong lòng người trên thành cao bốc lên nghi ngút. Hắn gằn từng chữ qua kẽ răng: "Vậy sao? Kim Nam Tuấn, để ta cho ngươi biết thế nào mới là đê hèn man rợ đích thực." Nói rồi hắn quay phắt lại, phất tay ra lệnh cho phó tướng Đãi Cáp Lang. 

Bọn chúng gô cổ một toán dân lành đưa ra, đến ngoài cổng thành đột nhiên cởi trói. Đám dân chúng thấy được tự do liền vui vẻ như những cánh chim xổ lồng, nháo nhác vùng vẫy muốn thoát ra. Kim Nam Tuấn đứng cách đó lặng lẽ quan sát, bàn tay bồn chồn nắm hờ chuôi gươm nhưng không ra lệnh hành động. 

Chỉ thấy trên thành cao, Trường Khải Vinh đưa mắt nhìn những kẻ tập tễnh chạy toán loạn, sắc mặt lạnh không còn một tia huyết sắc. Hắn nói: "Có vẻ như từ khi chúng ta đến đây chưa làm ra hành động gì to tát khiến các ngươi hiểu lầm rồi thì phải. Trường Khải Vinh ta gây chiến tranh không phải là hành động cảm tính trẻ con bộc phát. Chúng ta thực sự muốn diệt trừ bách tính Đại Huyên, lật đổ triều đại của Kim Chiếu Quân, cướp cho bằng hết những gì các ngươi có đấy. Hổ không gầm cũng đừng tưởng nó là mèo con." 

Phó tướng Đãi Cáp Lang chỉ chờ Trường Khải Vinh vừa dứt lời liền lớn giọng hô lên: "Giết!". Binh lính đứng dàn hàng trên tường thành đồng loạt bắn ra một làn mưa tên. Mũi sắt xé gió bay xuống xuyên thẳng vào tấm lưng trần của những người dân vừa được thả ra. Hàng loạt tiếng thét đau đớn cất lên cao vút rồi nhanh chóng tắt ngấm. Da thịt nóng hổi trở thành bia ngắm của quân địch đứng trên thành. 

Hai con ngươi của Kim Nam Tuấn long sòng sọc, hắn tức choáng váng đầu óc. "Trường Khải Vinh cái loại chó đẻ nhà mày! Trường Khải Vinh! Ông phải thiến mày thằng chết dẫm!" 

Đạo tên bắn ra chuyển hướng về nơi quân triều đình đang tập hợp. Bọn họ nhanh chóng trùm khiên sắt lên che đầu, đứng tụ thành vòng chặt chẽ không kẽ hở lùi ra phía xa tầm với của chúng. Triền Bình khổ sở vật lộn với Kim Nam Tuấn, phó tướng hết lòng khuyên can: "Tham đốc, Tham đốc ngài bình tĩnh đã, bây giờ chạy ra người sẽ thành con nhím đấy." 

Kim Nam Tuấn nóng máu quát lên: "Ngươi nói ta phải bình tĩnh thế nào! Bọn chúng coi mạng người như cỏ rác, ngay trước mắt chúng ta giết bách tính của ta. Thân là Tham đốc ta lại trốn tránh dưới khiên sắt, ngươi nói xem ta phải bình tĩnh thế nào!" 

Đầu Tham đốc đột nhiên bị người ta gõ cốp một tiếng kêu vang như quả dừa khô, Thượng thư Tề Nhất Trạch từ đám đông đi ra, giận run người nói: "Kim Nam Tuấn cái thằng ranh trời đánh này, còn không phải do cái miệng nặng nghiệp chướng của ngươi chọc tức hắn hay sao. Giờ trách ai hả?" 

Kim Nam Tuấn mặt đen như đít nồi quay ngoắt đi, miệng lẩm bẩm: "Đêm nay ta nhất định phài lấy cái mạng chó của hắn."

Lời này nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng có thể lọt vào tai Thượng thư, Tề Nhất Trạch lại dùng chuôi kiếm gõ đầu hắn thêm một cái nữa. Cơ mặt lão tức giận nhăn dúm lại như quả mướp đắng: "Chưa chừa có phải không? Ngươi lại định đêm đến vắt dây leo tường có phải hay không? Nằm mơ đi, người còn dám đi thì ta liền chặt chân." 

"Tề lão, vậy lão nói đi, ta phải làm thế nào. Trường Khải Vinh hắn tàn nhẫn sát hại bách tính của ta ngay trước mặt toàn quân, chẳng nhẽ chúng ta lại cứ giương mắt đứng nhìn." 

Tề Nhất Trạch chống tay ngang hông lườm hắn: "Đánh chứ, đương nhiên phải đánh trả rồi. Nhưng tuyệt đối không phải lúc này, binh lực không đủ, hỏa lực cũng thiếu, ngươi định dùng cái gì để đấu lại với đao kiếm của bọn chúng?" 

Thấy hắn không đáp, Tề Nhất Trạch hừ một tiếng: "Quân tiếp viện đang đến rồi, còn mang theo cả máy bắn đá cùng đại bác nữa. Đêm nay phải bắn cho chúng nó không kịp túm quần mà chạy, đã rõ chưa?" 

Kim Nam Tuấn ngơ ngác nhìn Tề lão, vừa thấy lão vung tay đã vội ôm đầu che chắn: "Nghe rõ nghe rõ. Ngài đừng đánh nữa, đánh nhiều thành ngố đấy." 

Tề Nhất Trạch đột nhiên cảm thấy lão đã gặp được cột mốc của đời mình rồi, mới chỉ nói chuyện với Kim Nam Tuấn ba câu thôi mà lão đã như già đi cả bó tuổi. Lão thở dài thườn thượt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thấy trận mưa tên đã ngừng. Tề Nhất Trạch sắp xếp mấy binh lính ra thăm dò tình hình rồi thu thập thi thể của những người dân vừa bị bắn trúng. 

Tối đêm hôm ấy, quả như lời Tề Nhất Trạch cam đoan, quân triều đình làm một trận ra trò. Tường thành phủ Tam Giang trong biển lửa vang lên từng tiếng đập dội nặng nề, những viên đá lớn hình tròn được máy bắn đá chuyên nghiệp nhắm thẳng vào đài gác của quân địch. Hàng loạt những tháp canh trên đỉnh thành đổ xuống, trong tháp còn có cả binh lính của Trường Khải Vinh chưa kịp chạy trốn đã bị đè chết theo. Thành trì bị tàn phá nghiêm trọng, quân triều đình nả từng đợt đại bác lên đại môn của phủ Tam Giang. Gạch đá vỡ vụn, người chết nằm la liệt vắt vẻo dọc tường thành. 

Trường Khải Vinh thua Tề Nhất Trạch ở vũ khí, lại không thể cưỡi ngựa chạy ra ngoài giáp chiến với quân Kinh Yến, trốn trong thành hắn là người chịu nhiều thiệt hại nhất đêm nay. 

Ăn miếng trả miếng, Trường Khải Vinh giết mười mạng bách tính đại huyên thì Kim Nam Tuấn phải bắt hắn đền lại một trăm mạng. Trận đánh đêm nay truyền ra ngoài, người đời không chỉ hết lời ca ngợi hai chủ tướng trên tiền tuyến cơ trí mưu lược mà còn hả hê vì nợ nước thù nhà đã được báo. Chẳng ai hay biết tự bao giờ, người ta hóng tin chiến trận ở Tam Giang còn hơn hóng mẹ đi chợ về. 

Toán quân Trường Khải Vinh đương thế chẻ tre lại gặp phải bất lợi khiến một phe cánh tại Kinh Yến lo sốt vó. Thư từ liên thông bị dán đoạn trong một thời gian dài khiến bọn họ hoảng loạn như rắn mất đầu. Nhưng không lâu sau trận công phá thành của Tề Nhất Trạch, mật thư từ Trường Khải Vinh đã đến rồi. 

Kim Thái Hanh vẫn túc trực tại phòng tuyến cánh tả sông Từ vừa vui mừng vì tin thắng trận của Tề Nhất Trạch thì ngay sau đó mặt lại tái đến mức cắt không còn một giọt máu. Phương Quý Lâm câm mật thư hỏa tốc được gửi từ Kinh Yến báo rằng: "Trịnh Như Viên tạo phản, dẫn tư quân xông vào bao vây cấm cung, bắt người làm tin uy hiếp Hoàng thượng. " 

Nghe xong tin dữ, Kim Thái Hanh rơi vào trạng thái bồn chồn không dứt. Đầu óc hắn rối thành một mớ bòng bong, ngay cả tay cầm bút lông cũng không vững. Hắn vội vàng sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Kinh Yến một phen. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com