Chương 44. Mau cứu Đàm Từ Hinh.
Kim Thái Hanh đem theo một đội Cấm vệ quân trở về Kinh Yến, vừa đến cổng thành đã gặp phục kích của Trịnh Như Viên. Vốn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt nên toán quân tinh nhuệ của Hoàng thượng rất nhanh đã xử lí xong, thuận thế mở đường máu vào cung.
Cây bồ đề trong sân trước cửa ngôi miếu nhỏ treo hàng trăm sợi tơ đỏ kết chuông bạc, khi gió xuân thổi qua dấy lên một trận lảnh lót leng keng. Âm thanh ấy vô tình rót vào tai hắn, khiến người trên lưng ngựa đột nhiên lạnh toát sống lưng.
Nỗi bồn chồn của hắn càng lúc càng lớn. Ô Tín phi nước đại vọt qua An Hòa Môn, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn đó là đài giá chữ thập cao ba trượng trồng giữa sân chầu. Dưới thân ngọn giá là Đàm Tần Đàm Từ Hinh của Chiếu Quân Đế bị trói vào, trở thành trò cười tiêu khiển cho binh lính xung quanh.
Máu toàn thân Kim Thái Hanh trong một khắc như bị rút hết khỏi người. Hai bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt trắng toát như cục vôi.
Đàm Từ Hinh đã bị treo lên từ sáng, quần áo phong phanh đón đủ mọi loại gió lạnh nên bây giờ đã gần kiệt sức. Nàng cố gắng hé mở hai con mắt lim dim dính chặt, liếc một lượt liền trông thấy Kim Thái Hanh. Đàm Từ Hinh vui sướng như người chết khát trong sa mạc tìm thấy ốc đảo mát lành, nàng dùng hết sức bình sinh mà hô lên: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Mau cứu thần thiếp, thiếp ở trên này!"
Tiếng thét của Đàm Từ Hinh kéo Kim Thái Hanh trở về thực tại. Hắn lại một lần nữa ngước mắt nhìn lên, đối diện với mặt trời sáng chói lòa là bóng người ngược sáng. Lam phục đáng lẽ ra phải nhã nhặn phăng phiu giờ đây lại nhăm dúm bẩn thỉu, nhếch nhác vô cùng. Dung nhan khinh vân tế nguyệt bị phủ một tầng lấm lem bùn đất, hai mắt Đàm Từ Hinh ầng ậng nước nhìn hắn.
Cấm vệ quân của Kim Thái Hanh kể từ khi bước chân vào sân chầu đã bị bao vây bởi đội quân Trịnh Như Viên đem đến. Nhưng biết sao được, Cấm vệ quân cũng bởi vì cái tài vượt trội hơn người của bọn họ mà sinh lòng kiêu ngạo, vốn dĩ bọn họ chẳng đặt đám râu ria tôm tép này vào mắt.
Cửa chính lần lượt được mở ra, Trịnh Như Viên đường hoàng ngạo nghễ bước đi. Thấy Kim Thái Hanh, lão chẳng những không có lấy một chút sợ hãi mà ngược lại càng ra vẻ vân đạm phong khinh hơn. Trịnh Như Viên đứng trên hiên rồng, ngoại bào ánh lên màu chỉ thêu vàng chói lọi. Lão mỉm cười nói: "Chà, xem ai đã trở về rồi đây này."
Kim Thái Hanh giữ chặt dây cương ghì Ô Tín lại, thần sắc long nhan hiền hòa bác ái tiếp chuyện lão: "Chiến sự biên ải bận rộn, chẳng hay có khách quý đến chơi nhà lại không thể tiếp đón chu toàn, mong Thượng thư đừng để bụng."
Trịnh Như Viên cười khẩy một tiếng khinh bạc, chẳng thèm nhìn hắn. Ngừng một lát, Kim Thái Hanh lại tiếp lời còn dang dở: "Chỉ có điều này quả nhân không hiểu. Trịnh Thượng thư đưa tư quân đến bao vây hoàng cung, còn làm chuyện đại nghịch bất đạo treo hiền phi của quả nhân lên giá. Ngài rốt cuộc là có ý gì đây?"
Đôi con ngươi của Trịnh Như Viên ánh lên sự chán ghét cùng cực, lão phất tay áo, hừ lạnh: "Kim Chiếu Quân, ngươi quả nhiên là loại tiểu nhân giảo hoạt gian trá. Ngươi dùng chính vẻ mặt vô tội này lừa gạt cả Thái Thượng hoàng cùng bách tính Đại Huyên. Ngươi giả nhân giả nghĩa, phản bội tình thân, ra tay tàn độc sát hại cả huynh đệ của mình chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Nay ta thuận theo đạo nhân nghĩa, được lòng dân ủng hộ, phất cờ khởi nghĩa lật đổ tên hôn quân là ngươi. Kim Chiếu Quân, nếu còn khôn ngoan thì hãy mau đầu hàng để được hưởng khoan hồng, Nếu ngươi nhất quyết bất phục thì đừng trách lão già ta máu lạnh vô tình."
Kim Thái Hanh nghe đến nhờn cả lỗ tai, trên dưới trăm lần rồi mà vẫn chỉ có một lời than oán. Hắn nhìn Trịnh Như Viên, con ngươi phẳng lặng đến tịch mịch: "Trịnh Như Viên, tuy rằng lão là một trong số những triều thần trụ cột của Đại Huyên, lại có công cống hiến quá nửa đời mình cho đất nước. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ngươi có quyền được phát ngôn khi quân phạm thượng, lăng mạ người trong hoàng thất như vậy."
Trịnh Như Viên như thể nghe được thứ gì khôi hài lắm, lão ôm bụng cười như nắc nẻ: "Ha ha ha Kim Chiếu Quân, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn giở cái giọng trịnh thượng bề trên nữa chứ. Thiên hạ này đã sớm không còn mang họ Kim nữa rồi, ngươi hãy mở to mắt mà nhìn đi."
Binh lính của Trịnh Như Viên bao vây xung quanh rầm rập bước chân nện đất, tiếng giáp nhẹ toàn thân đồng loạt vang lên như sấm rền. Đàm Từ Hinh bị trói trên cao rưng rức khóc khiến lòng dạ Thu Hoài như có hàng nghìn con kiến đang gặm nhấm. Thu Hoài lao mình đến trước ngựa Kim Thái Hanh, khóc lóc dập đầu van xin: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người mau cứu chủ tử đi! Chủ tử bị trói lên từ sáng đến tận bây giờ, sức lực chống đỡ đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi, nếu còn tiếp tục thì nhất định sẽ chết người đó. Hoàng thượng, cầu xin người nhân từ độ lượng cứu chủ tử của nô tì!"
Kim Thái Hanh trên lưng Ô Tín nâng mắt nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Đàm Từ Hinh, hắn không đáp lại Thu Hoài. Từ Thiệu đang quỳ bên cạnh thấy vậy liền hớt hải chạy đến kéo Thu Hoài tránh đi. Ông cuống quýt an ủi cho qua: "Thu Hoài, ngươi phải bình tĩnh. Hoàng thượng nhất định sẽ cứu Đàm Tần mà. Ngươi cản đường bệ hạ thì sao người hạ thủ được, mau mau đứng dạt vào đây với ta."
Kim Thái Hanh hướng lên hiên rồng, nâng giọng nói: "Tổ tiên Kim tộc đã có công khai khẩn đất hoang, từ những bản làng nhỏ bé sau dần mở rộng cơi nới ra thành quốc. Đại Huyên là tên gọi do tổ gia Kim tộc đặt cho vùng đất này, từ đó trở đi chúng ta, Kim tộc đã tình nguyện gánh vác phần thiên trách bảo hộ nơi đây. Kim tộc hoàng thất tôn tử bao đời qua đều là những vị quân chủ anh minh hiền từ, kể cả khi sống đến lúc chết cũng chưa từng hổ với lòng, thẹn với dân. Quả nhân không dám nhận mình là đấng minh quân sáng suốt mười phần, không dám tự đặt mình ngang hàng tiền bối. Nhưng ít nhất từ khi đăng cơ đến nay quốc gia vẫn luôn thái bình hưng thịnh, bách tính không thiếu cơm ăn áo mặc. Quả nhân sống không thẹn với Kim tộc và nhân dân, vậy nên không có nghĩa lí gì phải đầu hàng trước phản thần cướp nước."
Trịnh Như Viên hếch miệng cười: "Vậy sao? Thế thì phải xem Hoàng đế bệ hạ sẽ lựa chọn Đại Huyên hay mĩ nhân trong lòng rồi." Dứt lời lão quay về phía toán lính đang đứng đợi lệnh, hùng hổ tuyên bố: "Hỡi những người người anh hùng hào kiệt, chắc hẳn các vị vẫn còn nhớ án chiến bại Quảng Oai năm đó. Nếu không phải vì người Bắc Viễn thì huynh đệ, cha chú của các vị đã không phải bỏ mạng trên sa trường. Nếu không vì tham vọng của hoàng tộc Bắc Viễn thì những đứa trẻ Quảng Oai chúng đã có thể được lớn lên trong một mái ấm trọn vẹn có mẹ có cha. Tất cả đều tại người Bắc Viễn mà thành. Nay thiên thời đã điểm, nữ tử Bắc Viễn này đại diện cho tộc nhân nàng ta đến chuộc tội với dân chúng Đại Huyên. Giết ả ta chính là sự an ủi vong linh các binh sĩ dưới hoàng tuyền."
Toán lính nhất tề sung sức hô lên: "Diệt Bắc Viễn! Trả thù nhà! Diệt Bắc Viễn! Trả thù nhà!"
Kim Thái Hanh trầm ngâm chìm trong tiếng hô hoán rợp trời, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Phương Quý Lâm: "Đã biết số quân lính mất tích tại Tam Giang , Vọng Giang đi đâu chưa?"
Phương Quý Lâm kính cẩn gật đầu, khóe miệng cong lên: "Bẩm Hoàng thượng, đã tìm thấy rồi."
Kim Thái Hanh mỉm cười, ánh mắt khẽ thả lỏng: "Một lát nữa động tác nhanh nhẹn một chút, dù thế nào cũng phải đưa Đàm Từ Hinh ra khỏi hoàng cung an toàn. Ngươi đi trước, trẫm cùng tùy tùng sẽ đuổi sát sau lưng."
Phương Quý Lâm còn định phản đối kế sách này nhưng lại bị Kim Thái Hanh ngăn lại ngay lập tức. Sự hưng phấn phơi bày trần trụi trên gương mặt Trịnh Như Viên. Khóe mắt lão cong lên, nhăn dúm lại như quả táo tàu khô. Hai bên mép lão kéo căng đến chạm mang tai, lão cầm cung tên, tự mình bắn mũi tên đầu tiên.
Mũi sắt nhọn hoắt hướng về phía nữ tử bị trói chặt vào cột gỗ trên đài cao. Đàm Từ Hinh mơ màng hé mắt nhìn lão, hai cánh môi tái nhợt bật không ra tiếng. Thu Hoài đứng bên ngoài gào khóc đứt ruột, cứ luôn miệng gọi Hoàng thượng.
Tiếng kêu khóc của Thu Hoài khiến Trịnh Như Viên sung sướng gập bội phần. Cánh tay lão run rẩy kéo căng dây cung. Trong âm giọng hả hê của lão, mũi tên sắt rời khỏi cánh cung, xé gió lao vút về phía ngực Đàm Từ Hinh.
Bên góc trái, Phương Quý Lâm vung tay quăng phi tiêu cắt ngang đường bay của mũi tên, khiến nó chệch khỏi mục tiêu, ghim thẳng xuống đất. Cùng lúc, Kim Thái Hanh phi ngựa vọt lên, tay hắn nâng khiên che chắn khỏi từng đợt tên bắn của cung thủ phía địch. Hắn tung người nhảy xuống đài giá chữ thập, cắt đứt dây thừng trói Đàm Từ Hinh rồi bế nàng lên.
Phi tiêu của Phương Quý Lâm như tiếng kèn lệnh phát động chiến tranh, quân hai bên ồ ạt xông lên như vũ bão. Lưỡi kiếm của Cấm vệ quân có sắc bén nhanh nhạy đến đâu cũng không địch lại nổi bầy địch thủ đông như kiến cỏ. Chẳng qua mấy tiếng, Cấm quân đã bị dồn lại vào giữa lòng địch.
Kim Thái Hanh một tay ôm người, một tay vung những đường kiếm chí mạng. Bước chân hắn đạp lên những vũng máu loang lổ trên sân chầu, thoăn thoắt luồn qua đám đông náo loạn đao thương như một con rắn. Trịnh Như Viên đứng ở nơi hiên rồng nhìn xuống, căm phẫn đè nén gầm lên một tiếng chửi thề. Lão lên dây cung nhắm chuẩn vào bóng lưng của hắn, lần này không thể trượt.
Mũi tên lao đến ghim thẳng vào bả vai Kim Thái Hanh khiến hắn bổ nhào về phía trước. Đàm Từ Hinh nằm trong vòng tay hắn cũng vì thế mà ngã lăn ra theo. Thu Hoài hớt hải chạy đến đỡ Đàm Từ Hinh, Phương Quý Lâm cũng thúc ngựa chạy theo hắn. Kim Thái Hanh cắn răng nhịn đau chặt đứt phần thân tên bên ngoài. Hai bên thái dương của hắn lấm tấm mồ hôi, phải bám vào bả vai Phương Quý Lâm dặn dò: "Mau! Mau đưa Đàm Từ Hinh rời khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com