Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45. Tất cả cũng chỉ vì hắn.

Sắc mặt Phương Quý Lâm hiếm khi tệ đến vậy. Chân mày hắn nhíu chặt một chỗ, giọng nói không giấu được sự căng thẳng: "Hoàng thượng, còn thương thế của ngườiㅡ"

Kim Thái Hanh chặt đứt lời hắn: "Đây là quân lệnh! Chỉ cần ra khỏi đây, nhất định chúng ta còn có cơ hội trở mình. Đô chỉ huy sứ, ngươi đã nghe rõ chưa?"

Đường gân xanh quanh cổ Phương Quý Lâm giật lên từng nhịp. Hắn gồng cứng người, cao giọng hô vang: "Rõ! Thần nhất định sẽ không phụ công ủy thác của Hoàng thượng." 

Phương Quý Lâm ôm ngang eo Đàm Từ Hinh nhảy phắt lên ngựa rồi phất cương một tiếng thật kêu. Chiến mã thoăn thoắt biết mất trong biển người nhốn nháo, cát bụi theo vó ngựa tung bay mịt mù. 

Sức lực chống đỡ của Kim Thái Hanh đã chẳng còn bao nhiêu, đám phản tặc dễ dàng dàn thành vòng tròn bao vây hắn tại chính giữa. Kim Thái Hanh khuỵu xuống nền đất, máu từ bả vai trào ra nhuộm đỏ một mảng lưng áo. Nhịp thở của hắn bấp bênh phập phồng, hổ khẩu không còn sức để nắm chuôi kiếm, để mặc nó trượt xuống đất. Ánh mặt trời chói lòa khiến tầm nhìn của hắn chỉ còn một màu trắng xóa, Kim Thái Hanh mấp máy đôi môi khô nứt toác máu: "Trịnh Như Viên, ngươi cũng thật biết cách chơi." 

Trịnh Như Viên từ trên hiên rồng bước xuống, đám binh lính dạt ra hai bên nhường đường cho lão. Vẻ mặt lão vênh cao tận trời, đứng trước mặt Kim Thái Hanh cười nói: "Đấu với hổ có ai lại ngu ngốc dùng tay không, bổn lão cũng nào phải Võ Tòng. Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, long thể cao quý thì đương nhiên mũi tên chuẩn bị cho người cũng không thể dùng loại tầm thường được. Hoàng thượng, lão thần có chu đáo không?" 

Kim Thái Hanh ngước lên căm căm trừng mắt với lão. Hắn bỗng bụm miệng phun ra một họng máu đỏ thẫm, hai mắt lờ đờ mất dần tiêu cự rồi ngã quỵ xuống nền đất lạnh. Trịnh Như Viên mỉm cười hài lòng, nghiêng đầu căn dặn người bên cạnh: "Đưa Hoàng thượng trở về Vạn Trường cung, bố trí binh lính canh phòng nghiêm ngặt. Nếu không có lệnh của ta tuyệt đối không được thả người." 

Ngoài Vạn Trường cung, những chậu cây mai tứ quý đã nở đầy hoa, phủ sắc vàng dịu lên thảm thực vật nơi đây. Én xuân năm nay vẫn chao liệng đầy trời. Từ dưới nhìn lên, từng cánh én nhọn chỉ nhỏ bằng con thoi chạy trên khung cửi, đen tuyền một màu. Chúng thoăn thoắt bay từ mái ngói này sang mái ngói kia, hoặc rúc dưới mái hiện nào đó. Lạc lõng giữa một bầy chim én, trên góc trong cùng của xà ngang gác trần, một con bồ câu vẫn lặng lẽ đậu ở đó, không tiếng động quan sát bên dưới. 

Hoàng thượng bị nhốt trong tẩm điện đã bốn ngày rồi, bên ngoài chẳng ai biết sống chết ra sao. Lúc đưa vào, mặt mũi hắn tái mét đi, nhợt nhạt như người đã chết. Hơi thở cùng lồng ngực phập phồng rất nhẹ là dấu hiệu sống duy nhất của hắn. Từ Thiệu bị dọa sợ mất mật, kêu gào đòi vào trong nhưng vẫn là không đấu lại binh lính của Trịnh Như Viên. 

Vào một đêm mây thưa che trăng, Trịnh Hiệu Tích bật tường nhảy vào hoa viên phía sau Vạn Trường cung. Hắn lặng lẽ như loài rắn vượt mặt ba tầng thủ vệ canh gác bên ngoài, khi vừa vào được cửa liền giật mình suýt chút nữa hô thành tiếng. 

Trên long sàng, Hoàng thượng để trần bên trên đang cố gắng với tay ra sau vai bôi thuốc. Thấy người vào là Trịnh Hiệu Tích, hắn chỉ nhấc mắt liếc nhìn hắn một cái rồi lại ưỡn lưng tiếp tục chấm nước thuốc vào vết thương. Hắn nhàn nhạt hỏi: "Đến rồi đấy à?"

 Phản ứng ngạc nhiên không chút nào che giấu của Trịnh Hiệu Tích khiến hắn có chút tức cười: "Sao? Cũng có phải lần đầu được yết kiến Hoàng thượng đâu mà sao lại chưng ra vẻ mặt đó?" 

Trịnh Hiệu Tích đứng đực người ra: "Hoàng thượng...sao người, người chưa..."

"Chưa chết chứ gì." Kim Thái Hanh vẫy hắn đến gần, dúi kẹp gỗ vào tay hắn: "Mau, đến thay thuốc giúp trẫm, với sau lưng từ nãy đến giờ mỏi rụng cả tay." 

Trịnh Hiệu Tích nhận lấy chiếc kẹp mà tay cầm chẳng vững. Da thịt đỏ hỏn dần kết vẩy rõ mồn một trước mắt, mùi thuốc bắc từ miếng vải trên đầu kẹp xông vào hai khoang mũi hắn khiến lí trí dần tỉnh táo. Trịnh Hiệu Tích nhẹ lòng thở hắt ra một hơi, còn tâm trạng đùa cợt: "Hôm đó tình trạng của người quả thật vô cùng nguy kịch, người bên ngoài còn đồn rằng người chết rồi. Chuyến này thần lẻn vào Vạn Trường cung, còn chuẩn bị tâm lí cho cả tình huống xấu nhất là đến nhận di thể của người. May thay, không tới mức đó." 

Tổng đốc quả thật không hề có một chút gì kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, xuống tay phát nào ra phát ấy. Trán Kim Thái Hanh chẳng mấy chốc đã lấm tấm mồ hôi, vì sĩ diện hão mà cắn chặt môi dưới đến trắng bệch cũng nhất quyết không rên tiếng nào. "Lần này giữ được mạng cũng phải cảm ơn thần dược của Thái Y viện, nếu không có lẽ hôm nay ngươi phải đến nhặt xác trẫm đấy." 

Trịnh Hiệu Tích nhìn vào đống đồ sơ cứu trong khay gỗ, lại liếc đến chậu nước nóng đang bốc hơi nghi ngút bên cạnh, buột miệng hỏi: "Nghe nói Trịnh Như Viên nhốt người trong đây mặc người tự sinh tự diệt, sao lại có những thứ này?" 

Kim Thái Hanh cũng đảo mắt một lượt, bình thản đáp lời: "Từ Thiệu mang đến." 

Trịnh Hiệu Tích: "Nhưng chẳng phải Từ Thái giám cũng không được phép vào đây hay sao? Lúc nãy đi ngang qua hiên chính thần còn thấy ông ta vừa ôm chân tên lính lệ vừa gào lên kìa." 

Kim Thái Hanh tặc lưỡi: "Chậc, đã mất công diễn thì phải diễn cho tròn vai chứ. Càng tỏ ra thảm thiết thì bọn chúng mới không nghi ngờ được." 

Trịnh Hiệu Tích nhúng khăn tay vào nước nóng rồi chấm quanh miệng vết thương cho hắn. "Hoàng thượng, rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà người lại rơi vào tình cảnh này? Với thân thủ của người thì đừng nói một Trịnh Như Viên, thậm chí mười Trịnh Như Viên cũng chẳng thể địch lại." 

Sống lưng Kim Thái Hanh cong lại, hay khuỷu tay chống gối, hắn cúi thấp đầu giấu đi ánh mắt thâm sâu: "Trịnh Như Viên bắt Đàm Từ Hinh làm con tin. Cũng vì cứu nàng ta mà bất cẩn trúng tên độc, không trách ai được, chỉ trách ta. Ta lệnh cho Phương Quý Lâm mang Đàm Từ Hinh đi trước, còn ta ở lạiㅡ" 

Trịnh Hiệu Tích bất thình lình ném chiếc khăn tay thẳng vào chậu nhôm. Nước nóng nghi ngút bắn tóe ra tứ phía, Hoàng thượng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt của Trịnh Hiệu Tích lóe lên tia lửa bừng, gân quanh cổ ùn ùn nổi lên như dàn dây leo xanh lục. Hắn gắt lên: "Hoàng thượng, thần thật sự không hiểu nổi người đang định làm cái gì. Tại sao phải liều mạng như vậy? Tại sao lại bảo vệ nàng ta? Tại sao người lại bội tín với Điền công tử?" 

Thấy Kim Thái Hanh thở dài không đáp, Trịnh Hiệu Tích lại càng nóng nảy hơn: "Được, cứ cho là người định biến giả thành thật, không muốn tiếp tục với Điền Tử Khâm nữa thì tìm người khác. Đại Huyên thiếu người sao? Hà cớ gì cứ phải tâm tâm duyệt duyệt một kẻ Bắc Viễn ngoại lai? Người định chọc tức chết chúng thần có phải hay không?" 

Trịnh Hiệu Tích quyết liệt phất áo bỏ đi, bước chân nện huỳnh huỵch xuống đất: "Chuyện của người ta không can dự nổi nữa rồi, tự người đi mà quyết định. Đừng có cản ta, ở đây thêm một khắc nữa chắc ta hộc máu vì uất mất thôi." 

"Đàm Từ Hinh là người được chọn." Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không một gợn lo âu. "Nàng ta là người phù hợp nhất." 

Kim Thái Hanh từ từ chống gối đứng dậy, choàng tấm trường bào lụa mỏng treo bên giá lên vai. Hắn từ tốn ngâm từng chữ một: "Trịnh Hiệu Tích, nếu ngươi đã uất ức như vậy thì để trẫm nói cho ngươi hiểu. Tưởng tượng mà xem, nếu ngày hôm nay người bị trói trên đài không phải Đàm Từ Hinh mà là Điền Chính Quốc thì đừng nói đến việc đánh giết, đến kiếm trẫm còn cầm không vững nữa là. Nếu thực sự Điền Chính Quốc trở thành điểm yếu mà Trịnh Như Viên có thể bất cứ lúc nào đem ra uy hiếp trẫm thì quả thật đó là ngày tàn của cả trẫm và Đại Huyên. Đừng nghĩ Điền Chính Quốc chỉ đơn giản là nam nhân trẫm mến mộ, từ lâu quả nhân đã mang cả cái mạng này đặt ở chỗ hắn rồi. Trẫm, bởi vì từng tấc đất hắn đi qua, từng ngọn núi con sông hắn gặp mà cùng sinh lòng trân quý, muốn vì hắn gìn giữ vẹn toàn. Trẫm gây dựng thiên hạ thái bình này, tất cả cũng chỉ vì hắn." 

Kim Thái Hanh đứng trên Trịnh Hiệu Tích một bậc, rũ mắt nhìn người kia: "Điền Chính Quốc là báu vật ngàn vàng khó chuộc, đương nhiên trẫm phải tìm mọi cách để bảo vệ. Không phải tôn nữ Đoan thị Đoan Vân Tịch hay bất cứ nữ tử nhà quan dòng dõi thư hương nào bởi bọn họ biết quá nhiều về nội tình đất nước. Hơn nữa, bọn họ ít nhiều cũng có gia tộc bảo hộ sau lưng, không thể toàn tâm toàn ý nương tựa vào long ỷ." 

"Chỉ duy Đàm Từ Hinh xuất thân là công chúa Bắc Viễn nên đối với nội tình quốc gia chỉ có thể ngây ngây ngô ngô. Hoàng thất Bắc Viễn một khi đã gả công chúa đến đây thì cũng chẳng thể nào bênh vực che chở nàng ta được, coi như tứ cố vô thân. Hơn nữa, chỉ cần ngày nào trong huyết mạch của Đàm Từ Hinh còn chảy dòng máu Bắc Viễn thì ngày đó nàng ta vẫn sẽ bị khinh bạc ghét bỏ trên đất Đại Huyên. Lúc này, hoàng thất đưa tay ra đón chào nàng, cho nàng hơi ấm, trao nàng sự quan tâm thì nhất định nàng ta sẽ sinh ra thái độ tin tưởng ỷ lại vào đế vương. Chỉ đến khi đó thì Đàm Từ Hinh mới thực sự trở thành tấm bia sống cho Điền Chính Quốc, bảo vệ Điền Chính Quốc thật chu toàn." Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, "Cố gắng bao nhiêu lâu, cuối cùng ngày này cũng đến rồi. Trịnh Như Viên cha ngươi còn tin sái cổ thì hỏi xem còn ai có thể nghi ngờ nữa chứ." 

Trịnh Hiệu Tích ngây người ngước nhìn hắn. Có nghĩ đằng trời Trịnh Hiệu Tích cũng chẳng thể nghĩ ra được chân tướng sự việc lại thành ra như vậy. Câu chữ trong đầu lộn thành một mớ bòng bong, lời nói ra đầu lưỡi cũng chữ có chữ không: "Hoàng thượng, người, người làm vậy...làm vậy Điền công tử có biết không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com