Chương 57. Không về Quảng Oai.
Kim Nam Tuấn vừa dứt lời, Bố chính sứ liền muốn dúi đầu hắn xuống đập cho mấy đập. Đồng thời Kim Thạc Trân cũng muốn lôi cổ kẻ vừa mở đường cho Kim Nam Tuấn chạy một khắc trước, chính là bản thân mình, cùng đánh để tỉnh ra.
Kim Thạc Trân không dám ngẩng mặt lên nhìn Kim Thái Hanh. Bố chính sứ chẳng cần nhìn cũng biết thừa rằng giờ phút này long nhan Hoàng thượng so với cái nồi luộc bánh đêm giao thừa còn đen hơn hẳn mấy lần.
Kim Thái Hanh trầm ngâm, lời hay ý đẹp vừa đến miệng lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nuốt trở về. Hắn phất tay áo, không thèm chấp với Kim Nam Tuấn mà xoay người trở vào trong lều: "Nhỏ tiếng thôi, Chính Quốc còn đang ngủ."
Kim Nam Tuấn nghếch cái cổ dài của mình sau lưng Kim Thái Hanh, nhìn vào không gian tối mờ trong lều. Bước vào đến nơi mà đèn vẫn chưa được châm, xung quanh thi thoảng ngoài tiếng hít thở thật nhẹ phát ra sau bức bình phong thì chẳng còn gì khác. Kim Nam Tuấn đè nhỏ tiếng theo bản năng, thì thầm sau lưng Kim Thái Hanh: "Vậy thì chúng ta nghị chính kiểu gì đây?"
Kim Thái Hanh lườm hắn qua khóe mắt, làm ngơ trước câu hỏi của Tham đốc Quảng Oai. Ba người đến quây quần quanh chiếc án thư. Trên mặt bàn bày la liệt giấy tờ cùng văn kiện chất chồng ngày qua ngày chờ Kim Thái Hanh chuẩn y. Hắn đặt địa đồ Đại Huyên lên bàn rồi trải phẳng ra, ngón tay di chuyển đến góc trên cùng bên phải địa đồ.
Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân dõi theo ngón tay của hắn, biểu cảm trên gương mặt cả hai đồng loạt trở nên trầm ngâm. Kim Nam Tuấn nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng, đây là bước tiếp theo của người sao?"
Kim Thái Hanh gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tham đốc: "Chúng ta trở về Quảng Oai thôi."
Kim Nam Tuấn nhất thời đanh mặt lại, tròng mắt hoảng loạn rúng động liên hồi. Cổ họng hắn cứng lại như bị đổ bột hồ, bàn tay cuộn thành nắm đấm giấu dưới giáp tay bằng bạc.
Kim Thạc Trân thấy Tham đốc có điềm không ổn liền ở dưới vạt áo chộp lấy nắm tay cuộn chặt của hắn. Kim Thạc Trân thay Kim Nam Tuấn mở lời: "Hoàng thượng, hiện giờ Quảng Oai chỉ còn là một bãi chiến trường tàn tạ. Những trận đánh trước đã hủy hoại gần như toàn bộ doanh trại cùng nương rẫy của nhân dân. Giờ chúng ta lại quay về đó chẳng khác nào đi tìm ngõ cụt cả."
Kim Thái Hanh chẳng buồn rời mắt khỏi khuôn mặt của Kim Nam Tuấn, giọng nói điềm nhiên: "Vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần nơi đâu có sức người thì sỏi đá cũng có thể biến thành cơm. Huống hồ lần này trở về, quân tinh nhuệ từ Cấm vệ quân gia nhập hàng ngũ cũng không ít người. Nhân cơ hội này mau chóng chỉnh đốn lại quân đội Quảng Oai, chờ đợi thời cơ phản công đến."
Dứt lời, Kim Thái Hanh ngừng một lát như đang suy nghĩ rồi mới tiếp lời. Lần này hắn điểm thẳng mặt gọi thẳng tên vị Tham đốc từ nãy đến giờ câm như hến: "Kim Nam Tuấn, ngươi có nghĩ giống ta không?"
Khóe miệng Kim Nam Tuấn kín đáo nâng lên một nụ cười tự giễu. Hắn chau mày, khổ sở nói: "Hoàng thượng, quả thật người suy nghĩ rất chu toàn. Nhưng Quảng Oai...không phải một nơi địa thế hay linh khí tốt để tàng binh trữ quân chờ thời cơ."
Kim Thái Hanh: "Đường đường là Tham đốc Quảng Oai mà có thể nói ra những lời như vậy hay sao? Ngươi cũng thật là khiêm tốn đấy Kim Nam Tuấn."
Kim Nam Tuấn cúi mặt gượng cười: "Hoàng thượng đừng trêu thần, thần đang nói thật lòng mình đấy. Chức Tham đốc này làm từng ấy năm đã đủ rồi. Giờ đây triều đình Đại Huyên tan đàn xẻ nghé, người đã không còn là Hoàng thượng Đại Huyên nữa thì thần chín bỏ làm mười cũng xem như đã mất chức Tham đốc."
Kim Thái Hanh dường như không hài lòng với biểu hiện của Kim Nam Tuấn. Hắn hắng giọng, tỏ rõ uy thế: "Kim Nam Tuấn, ngươi là chủ tướng mà còn bi quan như vậy thì sao trấn an được tấm lòng đại quân bên dưới. Mau chỉnh đốn ngay cái thái độ cùng sự ngang tàn tự tin lại cho ta."
"Điện hạ, chẳng nhẽ suốt mấy tháng qua còn chưa đủ để người nhận ra hay sao? Quảng Oai là vùng đất chiến bại, dù là quá khứ hay hiện tại, dù chức Tham đốc này rơi vào tay ai thì Quảng Oai và hai chữ "chiến bại" vẫn gắn chặt với nhau." Kim Nam Tuấn ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh. Tất cả nỗi day dứt, không can tâm cùng lực bất tòng tâm bện chặt thành một bó lớn, cuộn thắt lấy trái tim hắn, bóp nghẹt không cho nó cơ hội nào được đập lên. Kim Nam Tuấn tựa như kẻ chết chìm trong vũng sình lầy đặc sệt, càng nỗ lực cựa quậy lại càng lún sâu gấp bội.
Hắn không còn đủ tỉnh táo để kiềm chế âm lượng, chỉ có thể mặc sức giải tỏa nỗi đau khổ đã biến thành con côn trùng gặm nhấm tâm trí hắn suốt những ngày qua. "Người đời nói đúng, dòng dõi Kim gia Kim Xá Thanh chỉ là một lũ sâu dân mọt nước. Quảng Oai rơi vào tay Kim gia chẳng khác nào giao trứng cho ác. Lỗi lầm của phụ thân ta năm đó để Quảng Oai thất thủ quả thật không đáng được tha thứ. Nhưng ta cũng đã rất cố gắng trên cương vị Tham đốc Quảng Oai để dẫn dắt binh lính, bảo vệ phần biên giới Đại Huyên này thật chu toàn. Một phần vì muốn chuộc lỗi cho phụ thân, phần nhiều hơn để xây dựng lại niềm tin của bách tính với Quảng Oai."
Kim Nam Tuấn ngồi phịch xuống ghế như người đột nhiên bị rút cả cái xương sống lưng đi, nụ cười trên môi vẫn thấm đẫm sự mệt mỏi: "Kết quả thì sao chứ, đánh đến mức thủng cả giáp vẫn không thể cản bước được bước chân của Trường Khải Vinh. Quân đội Bắc Viễn tràn sang đông như kiến cỏ, chúng dùng kế sách lấy thịt đè người để gây trở ngại cho ta. Dây dưa một thôi một hồi cuối cùng chúng ta vẫn để cho quân đội Trường Khải Vinh chạy thoát vào kinh thành còn Quảng Oai thì chiến bại vẫn hoàn chiến bại. Thể diện của chức danh Tham đốc Quảng Oai cùng Kim gia bị chính tay ta đặt dưới móng ngựa mà dẫm nát bét hết cả rồi."
Dứt lời Kim Nam Tuấn ngước lên nhìn thẳng vào tầm mắt Kim Thái Hanh, như đưa ra câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của hắn: "Một người chướng khí mịt mù như ta...vẫn không nên quay về đó thì hơn. Quảng Oai có sự dẫn dắt của người cùng các vị lão tướng chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh hơn."
Đằng sau tấm bình phong đột nhiên vang lên tiếng giường gỗ kẽo kẹt, hình như người nằm bên trong bị âm thanh làm phiền mà tỉnh giấc. Kim Thái Hanh nhìn lướt qua Kim Nam Tuấn, hai cánh môi mím chặt rồi ngay lập tức đi vòng vào trong bức bình phong.
Kim Thạc Trân cùng Kim Nam Tuấn ngồi bên ngoài chờ đợi, cái lặng ngắt như tờ lại một lần nữa bao trùm không gian. Kim Thạc Trân bước đến trước mặt Kim Nam Tuấn rồi dừng lại, bàn tay đưa ra giữa không trung như là chơi vơi cầu cứu, lại như là đang dang ra để đón lấy một thứ gì đó.
Kim Nam Tuấn bắt lấy bàn tay của người kia, ngón tay với những vết chai sạn miết dọc theo mu bàn tay mềm mại. Hắn nhìn y, mỉm cười trấn an, môi mấp máy nói hai từ: "Không sao."
Tiếng rủ rỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu thỉnh thoảng lại xuyên qua bức bình phong truyền ra gian bên ngoài. Sau đó là hàng loạt tiếng sột soạt áo quần vang lên, dần dần người ta chẳng nghe thấy gì nữa.
Một lúc sau Kim Thái Hanh bước ra ngoài, trực tiếp lướt qua Kim Nam Tuấn đến trước mặt Kim Thạc Trân. Hắn nói: "Bố chính sứ, Tham đốc đã không có ý định đồng hành vậy còn ngươi, chủ ý của ngươi là gì?"
Kim Thạc Trân thoáng nhìn qua Kim Nam Tuấn bên cạnh rồi mới ngập ngừng nói: "Thần...thần muốn theo bước điện hạ về Quảng Oai. Thần trộm nghĩ Quảng Oai không phải là đèn treo trước gió, mảnh đất này vẫn còn có thể cứu vãn."
Nghe vậy Kim Thái Hanh cười nhẹ: "Tốt lắm, vậy thì ở đây ngươi xem như người có quyền hạn cao nhất chịu trách nhiệm về Quảng Oai rồi. Cảm phiền Bố chính sứ hãy đi truyền lời của ta đến binh lính và tùy tùng phía dưới, rằng ngày kia chúng ta sẽ lập tức lên đường đến Quảng Oai. Từ nay đến mai, nếu người nào có chủ ý không cùng đến Quảng Oai có thể rời đội ngũ bất cứ lúc nào. Nhưng một khi đã lên đường thì có chết cũng phải hoàn thành hành trình này."
Kim Thạc Trân cúi đầu đáp "Rõ.", được sự đồng ý của Kim Thái Hanh mới rời đi. Giờ phút này trong lều chỉ còn Kim Thái Hanh, Kim Nam Tuấn và một người đang say giấc sau bức bình phong. Kim Thái Hanh làm như không nhìn thấy Kim Nam Tuấn vẫn còn đứng đực người ra đó, thản nhiên ngồi xuống trường án bắt đầu sắp xếp công sự cho mấy ngày tiếp theo.
Kim Nam Tuấn nghi hoặc nhìn một loạt động tác nước chảy mây trôi của Kim Thái Hanh, lưỡng lự mãi mới lên tiếng: "Sao người không phản đối?"
Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên, vừa thấy hắn liền tỏ ra ngạc nhiên ngoài ý muốn. Hắn ngơ ngác hỏi: "Ơ kìa Kim Nam Tuấn, sao ngươi vẫn ở đây? Vừa nãy ngươi hỏi ta cái gì, phản đối gì cơ?"
Thấy Kim Thái Hanh không để ý đến mình, khuôn mày ngài của Kim Nam Tuấn nhăn dúm lại, ẩn tức giận nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi vừa rồi của mình. Lần nữa nghe lại, Kim Thái Hanh há miệng "À" một tiếng thật dài.
Hắn tri kỷ tâm tình thủ thỉ với Kim Nam Tuấn: "Chẳng phải ngươi nói không muốn về nữa hay sao. Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép ngươi về Quảng Oai. Vả lại, chuyện gì nếu không phải thực tâm muốn làm đều sẽ không cho ra được kết quả tốt nhất. Nếu ta cứ khăng khăng dùng quyền uy ép ngươi quy phục, ngươi cũng chẳng đời nào làm việc nghiêm túc đàng hoàng cho ta."
Kim Nam Tuấn tròn mắt trông như thể ức chế lắm. Hắn cứ ngập ngừng chữ được chữ chăng như thể đang oán trách, lại như thể mất năng lực ngôn ngữ, không thể nói hoàn chỉnh câu từ: "Nhưng, nhưng, ngươi sao, sao lại như vậy chứ!"
Oan uổng cho Kim Thái Hanh quá, hắn đã giải thích hết nước hết cái mà vẫn chẳng thể cho Kim Nam Tuấn một câu trả lời hài lòng. Kim Thái Hanh bất lực vuốt cằm, biểu tình trầm trọng nói: "Vậy rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com