Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39


"Ha ha ha, mèo đen nhà ngươi có cơ thể không, có không, có không." Nhạn Tử vừa cụ mặt một chút liền vì câu hỏi của tỷ tỷ nhà nó mà bừng sức sống trở lại, cà khịa mèo đen là thú vui tao nhã của nó a.

[Hai chủ tớ các người được lắm, lần này, hai người các ngươi tự mà mò đường về đi, hừ. Ta OFF.]

"Này, này, sao ngươi lại trốn rồi." Nhạn Tử vẫn không có ý định buông tha.

"Nhạn Tử, mi còn cười được sao?" Annie ngồi thụp xuống nhìn Nhạn Tử với ánh mắt nghiêm túc.

"Tỷ tỷ, sao vậy?" Nhạn Tử hoảng loạn một tý, tỷ tỷ nó sao lại bật mode nghiêm túc rồi????

"Miêu Tử đi rồi, tắt luôn bản đồ luôn, mi biết đường về không?"

"...." Nhạn Tử câm nín. Tỷ tỷ nó đi khiến tam quan nó lúc đó muốn hỏng rồi, làm gì mà nhớ đường về chứ!!!

n tháng sau.

Giáo Hoàng điện (phòng nghỉ của Bỉ Bỉ Đông)

"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?" Nhạn Tử bò lên trên bàn trà nhìn lấy nhìn để tỷ tỷ nó làm việc.

" Ta đang mài sắt." cô quá là ngốc mà, lúc ở Hiệp hội thợ rèn không thuê ngươi mà giùm luôn, giờ lại phải tự lực cánh sinh, cài muốn mòn cả lý trí mới xong được mấy món. Chịu vậy, ai bảo cái thiết bị này cần những dây nhợ bằng kim loại cực kì nhỏ mới có thể lắp đặt chứ, mấy chi tiết này kêu bọn chúng rèn là nát hết.

"Bịch binh rầm." Âm thanh rượt ngã lẫn va đạp vang lên ngay cửa chính, sau đó một cái đầu màu đen nổi lên từ trong đống đổ nát kèm theo tiếng chửi um trời [ Mẹ kiếp, kí chủ rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy hả!? Hồ Liệt Na không có ở đây phòng ngủ của cô liền thành bãi phế liệu à?] Miêu Tử gào lên, nó mới mấy tháng không đến nhìn kí chủ thôi mà vậy mà lại bị chào đón bằng cảnh tượng kinh khủng này đây.

"Bãi phế liệu gì chứ, chỉ là mấy miếng sắt vs bụi đá thôi mà." Annie già mồm cãi cố.

"Đúng vậy, chỉ là mấy miếng sắt thôi, mèo đen ngươi không biết nhìn đường còn trách tỷ tỷ sao?" Nhạn Tử bênh vực tỷ tỷ nó.

[Ngươi còn nói được, đây mà là mấy miếng sắt sao, rõ ràng là một ổ phế liệu. Hai người không thấy đi lại khó khăn à?] Miêu Tử tức giận.

"Không thấy, quen rồi." Annie cùng Nhạn Tử đồng thanh trả lời. Annie cô xác thật là quen rồi, trước đây có Hồ Liệt Na dọn giúp, bây giờ không có thì cô cũng chỉ bó tay thôi, cô mà dọn là cái phòng này còn nát hơn nữa. Nhạn Tử càng không đáng nhắc đến, nó vốn là nhện quen với địa hình hiểm trở, hơn nữa không gian sống của nó còn đầy xương trắng của đồng nhân rải rác khắp nơi kia kìa, căn phòng này chỉ đáng làm nghé con so với cái không gian trâu bò kia của nó mà thôi.

[Hai người các ngươi.] Miêu Tử rất nhanh liền tự mình trấn tĩnh lại, nó quen, nó quen rồi, không thể so đo với hai kẻ tam quan không ổn định này. Nó lách mình lên bệ cửa sổ, tìm nơi sạch sẽ mà nằm xuống [ Hừ, bổn hệ thống mới không tranh chấp với hai kẻ bề bộn các người. Ta đến đây là để thông báo cho kí chủ, Hồ Liệt Na sắp về rồi!]

"Na na sắp về rồi!" Annie nghi ngờ hỏi "chẳng phải là còn mấy tháng nữa sao? Về sớm như vậy?"

Miêu Tử ánh mắt trầm đi, nhìn sâu vào mắt kí chủ nó [Đúng vậy, theo cốt truyện vốn phải là một tháng sau mới trở về, nhưng không biết vì sao thực lực của Đường Tam lại mạnh mẽ hơn trong kịch bản, tốc độ vượt ải ở Sát Lục Chi Đô cũng nhanh hơn, mà hắn lấy bí danh Đường Ngân cùng Hồ Liệt Na hợp tác nên nàng cũng thuận lợi đạt được Sát Thần Lĩnh Vực.] Đúng vậy, như nó nói, Hồ Liệt Na hợp tác với Đường Tam, điểm này trong phần kịch bản kí chủ nó nhận được không hề có, lời này nói ra cũng là tiết lộ cho kí chủ nó biết về nguồn gốc của mảnh tình Hồ Liệt Na dành cho Đường Tam.

"Hợp tác a, nguyên lai là vậy. Chính vì lần hợp tác này mà Na Na bắt đầu có tình cảm với Đường Tam, chậc chậc, trong tình yêu ai là người động tâm trước người đó chính là kẻ thua a." Đường Ngân? Tên đổi chẳng lẽ dung mạo cũng đổi nên Na Na mới không nhận ra hắn, nếu như chỉ là đeo mặt nạ, Na Na chắc chắn sẽ không hợp tác khi biết hắn có võ hồn Hạo Thiên Chùy.

[Phi phi, không đúng, vấn đề là Đường Tam lại đang mạnh hơn so với thiết lập gốc kia kìa.]

Annie nghe nhắc đến Đường Tam, biểu tình là một dạng thờ ơ, cô ngồi xuống ghế lại tiếp tục công việc mài sắt của mình, vừa mài vừa lạnh nhạt nói. "Liên quan gì đến ta."

[Sao lại không liên quan?]

"Hắn mạnh hay không mạnh thì cuối cùng ta cũng phải ăn một kiếm của hắn, mạnh lên chẳng phải ta không cần diễn quá ố dề nữa hay sao. Đối với ta ngược lại lại là chuyện tốt."

[Nhưng nếu như vậy, tiến độ cốt truyện có thể sẽ đi lệch quỹ đạo, đến lúc đó chuyện gì cũng có thể xảy ra… Méooo] Miêu Tử đang cố gắng phân tích cho kí chủ nhà nó thì lại ăn ngay một khối sắt vào đầu.

" Sức mạnh của Đường Tam không liên quan đến ta. Này, mài đi, sẽ giúp mi tĩnh tâm hơn đó." giọng Annie vẫn như cũ thờ ơ.

[Cô..cô, tức chết bổn hệ thống rồi.] Miêu Tử tức đến giậm chân, nó không phải là đang lo cho cô sao? Hiện tại nó không thể liên lạc với chủ nhân của mình, chẳng may một khi có chuyện gì xảy ra, nó sợ mình không thể đảm bảo đưa linh hồn cô an toàn rời đi. Aaaaaa, tức quá, phải đi tìm người đó để tâm tình cho lòng tịnh tâm mới được, nó chắc chắn mình là hệ thống bỏ nhà đi nhiều nhất trên thế giới này, mà lại toàn là bị kí chủ chọc cho bỏ nhà đi.

Từ cửa sổ vang lên một tiếng động nhẹ, sau khi xác định Miêu Tử rời đi rồi Annie mới ngừng động tác của mình lại.

"Tỷ tỷ, người đừng lo, tuy ta không biết chuyển dịch không gian đưa linh hồn của tỷ rời khỏi đây nhưng ta có thể đảm bảo an toàn cho tỷ a." Nhạn Tử vừa nói vừa quơ quơ hai cái chân đầu làm động tác an ủi, mặc dù nó biết an ủi của mình không có tác dụng mấy

"Lo gì chứ, người lo thừa là mèo đen kìa." Annie đưa ngón út ra vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Nhạn Tử, rồi xoay người tiến đến cửa sổ, nhìn về hướng Miêu Tử di chuyển rồi lại nhìn lên trời, ánh mắt ảm đạm đi. Một mảnh tĩnh mịch bao trùm lấy không gian, Nhạn Tử cũng không dám mở miệng nói gì, mối liên hệ giữa hai người nói cho nó biết nó không nên lên tiếng.

Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ấn mắt cô lại trở lại bình thường, trong tay cô lại xuất hiện một xấp kịch bản. "Nhạn Tử, mài tiếp giúp ta nhé, ta còn phải đi đọc kịch bản đối phó với một đám lão bất tử đây."

"Ta mài?" Nhạn Tử ngờ vực, nhưng cũng không từ chối, nó lấy mấy cái chân của mình cào cào lên miếng sắt, rất nhanh trong phòng liền là cảnh tượng một con nhện đang chạy bộ tại chỗ trên miếng sắt.

Giáo hoàng chính điện.

Annie vẫn như cũ ngồi nhàm chán trên tọa kị, bên dưới vẫn là một mảnh trang nghiêm, lạnh lẽo không một bóng người. Không bao lâu sau, cảnh cửa lớn mở ra, mang theo ánh sáng rọi từ bên ngoài vào khiến cả điện sáng hơn hẳn, tiếng bước chân vang lên, hai nam một nữ đi vào, thần sắc của mỗi người đều tràn ngập vui vẻ.

"Giáo hoàng điện hạ, Na Na đã về rồi." Cúc Đấu La vẫn như vậy nhiều lời, mở miệng lên tiếng đầu tiên.

"Sư phụ, con về rồi." Na Na vui vẻ, khí chất trên người quả nhiên mạnh mẽ cùng cường đại hơn trước, cô còn có thể cảm nhận được trên người con bé đang tồn tại một loại sức mạnh giống với cơ thể này, Sát Thần Lĩnh Vực, thực ra không cần cảm nhận cũng có thể biết được Hồ Liệt Na đã hoàn thành khảo nghiệm, nếu không con bé cũng sẽ chẳng thể có mặt ở đây.

Annie điểm chân một cái liền xuất hiện ngay bên cạnh Hồ Liệt Na, cô xoa đầu cô bé, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. "Làm tốt lắm Na Na, chúc mừng ngươi thuận lợi thu hoạch được Sát Thần Lĩnh Vực, thực lực cũng tăng lên rồi."

Thấy người khen ngợi cô như vậy, Hồ Liệt Na tâm tình càng thêm vui vẻ, nhưng rất nhanh lại có chút lo lắng nói. "Sư phụ, không biết ca ca cũng Diễm như thế nào rồi?" Nàng lo lắng cũng là vì có nguyên do, về sức mạnh nắm đấm, họ mạnh hơn nàng nhưng về sức mạnh tinh thần thì không như vậy, mà cái hơn cốc đó lại quan trọng ở điểm tinh thần, còn có lần đó sư phụ tức giận như vậy. Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt hai tay, mối thù của nàng cùng Đường Tam đã sớm bắt đầu từ trận đấu đó. Đường Tam, thật muốn gặp lại để đánh bại hắn.

"Đừng lo, quỷ đấu la luôn nắm tình hình của hai tên nhóc đó trong tay, cũng luôn âm thầm bảo vệ bọn họ, cũng đến lúc để bọn chúng trở về rồi. Quỷ đấu la ngươi đến đón bọn chúng đi."

"Vâng, giáo hoàng điện hạ." Quỷ Mị chấp hai tay tuân lệnh rồi xoay người rời đi. Người đi không chỉ có Quỷ Đấu La mà còn có Cúc Đấu La. Hắn cũng lo cho hai tên nhóc kia a, với cả lúc này cũng không thích hợp cho hắn làm bóng đèn cản trở tâm tình của hai sư đồ bọn họ.

"Sư phụ, người khỏe chứ?" Hai cái bóng đèn kia đi rồi, Na Na cũng không trọng lễ nghĩa nữa, như một cô bé điềm đạm đáng yêu mà khoác lấy cánh tay cô.

"Nha đầu, giờ này mới biết hỏi thăm sư phụ sao? Ta thấy ánh mắt ngươi thay đổi rồi, tựa như còn có một người khác." cô nhóc đã khoác tay cô như vậy, cô cũng không ngồi được nữa liền nhấc chân cùng cô nhóc đi dạo một chút, tuy rằng ở Vũ Hồn Điện cảnh cũng chẳng thơ mộng là bao.

Na Na bị nói trúng tim đen liền thoáng đỏ mặt "Người..người biết sao? Chàng ấy là Đường Ngân, võ hồn là…Hạo Thiên Chùy." nói đến đây, giọng nàng liền yếu đi, lo lắng mà nhìn sư phụ. Thấy biểu tình lãnh đạm của cô, nàng liền lên tiếng giải thích " Nhưng mà sư phụ, chàng ấy không phải là người của Hạo Thiên Tông, sẽ không đối địch với chúng ta."

" Na Na, ngươi còn nhớ những gì ta nói không, tuyệt đối không được phép đánh mất bản thân. Nếu một ngày hắn lựa chọn đối nghịch với Vũ Hồn Điện thì thế nào?" cô lạnh mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com