Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49


"Đúng vậy, là ta. Tỷ tỷ, nếu đã gặp lại cũng nên thực hiện lời hứa năm đó rồi." Đường Tam khẽ cầm lấy tay cô áp lên trên má của chính mình, chân thành nhìn cô.

"Lời hứa? Ý ngươi là trao đổi tên?" cô kì thật cũng không ngờ được sẽ có ngày hôm nay, biết thế thì đừng hứa cho rồi, nhưng mà năm đó nhìn cái cặp mắt long lanh trong suốt kia nhìn chằm chằm muốn xin biết tên của cô kia, cô không nỡ từ chối. A, đúng là cái miệng hại cái thân, cái sở thích cũng hại cái thân!

"Tỷ nghĩ muốn nuốt lời sao." Đường Tam cau mày, đôi mắt thêm phần uất ức, hệt như ánh mắt nam đó hắn nhìn cô.

"Ai nói ta muốn nuốt lời. Được rồi, thu cái ánh mắt đó của ngươi lại đi, giả tạo chết đi được. Ta không nuốt lời, ta gọi Annie."

"Annie, Annie, Annie.." Đường Tam không ngừng lẩm bẩm như thể muốn khắc sâu cái tên này vào lòng, tên cô thật đẹp mà cũng thật lạ, nhưng cũng không sao, hắn hiện tại đã biết được tên thật của cô rồi, một bước đột phá lớn.

"Vì sao ngươi nhận ra ta." Ngay lúc Đường Tam đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, giọng Annie vang lên. Năm đó là do hắn còn nhỏ, lại như một ông cụ non, với cả đôi mắt long lanh to tròn cô mới yêu thích mà đối xử tốt với hắn. Nhưng hiện tại, tên này lại là đối tượng ăn hành của cô, với cả tâm tư sâu như thế, muốn thương cũng khó.

Đường Tam nghệch ra một chút rồi mấp máy môi trả lời "là cảm giác." một loại cảm giác rất kì lạ, rất xao xuyến, khiến hắn dù là ở trong dám đông cũng có thể nhận ra cô, dù cô có khác áo choàng che kín người hắn cũng sẽ không bỏ lỡ.

"Cảm giác?" thần thánh như vậy, rốt cuộc là cảm giác gì mà có thể khiến nam chính nhận ra cô. Phải biết hiện tại cô đang là nữ phẫn nam trang a.

Câu hỏi này, phải thật lâu sau Annie mới có được lời giải.

"Cốc cốc cốc." bỗng tiếng gõ của vang lên, ngay sau đó là âm thanh của Đới Mộc Bạch "Tiểu Tam, chúng ta đã xử lí đám người này xong rồi, hiện tại chỉ còn tên hồn sư Hải Đức Nhĩ thôi. Đệ ra xem xem nên xử lí thế nào."

" Ta biết rồi." Đường Tam hướng ra cửa thông báo một tiếng. "Annie, tỷ ở lại nghỉ ngơi một lát, ta sẽ bảo bọn họ là ta đã giải độc cho tỷ, rất nhanh sẽ tỉnh lại." Dứt lời hắn không cho cô cơ hội từ chối liền đặt cô xuống giường, cúi người đắp chăn lại cho cô, rồi đi ra ngoài.

Cũng không biết vô tình hay cô ý, khi hắn đắp chăn cho cô, lọn tóc mái dài của hắn khẽ sượt qua gò má của cô một chút, làm cô cảm thấy có chút ngứa.

Đợi hắn bước ra khỏi phòng Annie mới ngồi bật dậy, "không biết ngươi cố ý hay vô tình nhưng mà tiếp theo chính là ta cố ý rồi." Annie cong cong cánh môi, nở ra một nụ cười khó đoán hướng về khối vàng nhạt nhô lên trên trần phòng.

"Độc cô công tử, ta không hạ độc." Hải Đức Nhĩ vẻ mặt không tình nguyện lên tiếng. Con trai cùng tất cả những truyền viên trên tay gã đã chết hết. Đám hồn sư lục địa này, chậc, nếu không phải để chờ cơ hội trả thù cho con trai, lão cũng sẽ không nhẫn nhịn mà lên tiếng.

"Đúng đấy, Độc Cô công tử, lão ta làm một lần đã nhận lấy hậu quả, sẽ không lần nữa làm chuyện dại dột." Đới Mộc Bạch cũng nói. Hắn tin tưởng cũng không phải không vó nguyên do, chính Tiểu Tam cũng đã xác nhận là không có độc, bữa ăn này có thể ăn được.

"Ta xác định bữa ăn này không có độc." Đường Tam ôn hòa nói, sở dĩ hắn để Đới lão đại lên tiếng là do hắn không thích xung hô "Độc Cô công tử" đầy xa lạ này, nói trắng ra chính là bài xích, sâu trong nội tâm của hắn, hắn càng thích gọi cô là Annie, hay thậm chí là "A Ni"

Annie mắt vẫn chăm chú nhìn dĩa thức ăn, nghĩ ngợi một phen, dù sao trong mắt bọn họ, cũng chỉ có mỗi cô là dính độc, khuyên giải một chút cũng là thích hợp, bất quá, ta đã phụ lòng tốt của các ngươi rồi.

Ánh mắt cô lia vào từng người một, vẻ mặt còn mang chút vẻ mệt mỏi, thật không thể thật hơn. "Các ngươi xác định là không có độc."

"Đúng vậy." cả đám đều gật đầu, còn có kẻ ăn luôn để chứng minh cho cô xem, cả đám này hết như đang xem cô là mọt đứa con nít kén ăn vậy.

"Cạch" một tiếng, sau cùng cô vẫn là không chịu ăn, "Vẫn là thôi đi, ta nuốt không trôi."

Không biết từ đâu Annie lấy ra một bình nước, thong dong rót vào ly ung dung thưởng thức.

"Độc cô công tử, cậu uống gì thế." Tiểu Vũ nhích lại, tự nhiên hỏi.

"Vitamin cây, à nhầm, vitamin C, tốt cho sức khỏe, còn có tác dụng dưỡng nhan nha. Tiểu Vũ cô nương uống không?"

"Dưỡng nhan!" nghe được từ này, mắt của bốn cô gái đều sáng lên, nhìn da dẻ của vị Độc Cô công tử, chắc không phải là nói dối.

Annie nhìn phản ứng của bọn họ mà mỉm cười, lần lượt lấy bốn cái cốc ra rót cho mỗi người một ít.

Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh cùng Bạch Trầm Hương lúc đầu còn có chút do dự nhưng sau khi thấy Tiểu Vũ không nghĩ ngợi gì uống ngon lành, bọn họ cũng kê lên miệng nhấp một ngụm.

"Ngon quá, mùi vị như nước cam ấy." Ninh Vinh Vinh thốt lên, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

"Này, này, Độc Cô công tử, có thể cho bọn này một ít không, chỉ chia cho các cô gái, như vậy không công bằng." hai cái tên không có liêm sỉ nhất Sử Lai Khắc lại sáp sáp vào.

"Các ngươi là nam nhân, uống cái này làm gì?" Annie tỏ vẻ chán ghét rồi lấy chân đạp bọn chúng ra. Tay cầm luôn chai nước không cho bọn chúng có cơ hội chạm tới.

"Không phải chứ cậu cũng là nam nhân mà." Áo Tư Tạp oán trách.

"Ta khác."

"..." được ngươi đẹp ngươi có quyền.

"Ui, đau." bỗng Mã Hồng Tuấn hét lên một tiếng, hai tay ôm chầm lấy bụng ngồi khụy xuống, khuôn mặt nhăn lại, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

"Béo, làm sao thế." cả bọn đứng lên, nhanh nhẹn nhất là Bạch Trầm Hương, hàng tiến lại đỡ lấy hắn, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Đới Mộc Bạch tức giận quát lên "Hải, Đức, Nhĩ! Ngươi muốn chết!"

Lão thuyền trưởng lập tức hoảng sợ "không, không, ta không hề hạ độc."

Đồng đội của hắn đã như vậy Đới Mộc Bạch sao có thể tin, hắn phát động hồn hoàn, tức giận ra tay muốn giết Hải Lan Nhĩ, chỉ là đòn chưa kịp đánh tới, mặt hắn đã nhăn lại, giống hệt Mã Hồng Tuấn mà ôm lấy bụng của mình.

Ngay sau đó cả đám sáu người còn lại của Sử Lai Khắc  cùng lão thuyền trưởng cũng đều cảm nhận được cảm giác thốn tận cam lai mà Mã Hồng Tuấn phải chịu đựng, tay cả bọn ôm chặt lấy bụng, cảm nhận rõ sự quằn quại, Đường Tam thấy vậy liền ngồi xuống vận động hồn lực, tận lực ngăn cản cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến, hắn là người trông có vẻ bình tĩnh nhất, phản ứng nhanh nhất nhưng nếu nhìn kĩ thì trán hắn cũng đã sớm nhễ nhại mồ hôi, bốn mỹ nữ còn khá khẩm hơn một chút không đến nỗi quá độ thất thố, liền bắt chước Đường Tam vận động hồn lực, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn cùng lão truyền trưởng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngồi xếp bằng xuống.

Cả một phòng ăn mười người lúc này cũng chỉ còn lại Annie là trông bình thản. Cô khẽ khẽ điểm ngón tay, nụ cười càng lúc càng tươi, miệng lẩm bẩm  "Này thì cho các ngươi hạ độc bà, này thì cho các ngươi để một mình bà trúng độc. Cảm giác hẳn là rất tuyệt đi."

Ước chừng vài giây sau, miệng cô lại một lần nữa mấy máy.

"Ba"

"Hai"

"Một."

"Nhà xí, nhà xí đâu rồi." Mã Hồng Tuấn là người mở mắt ra trước tiên, hắn rất gấp gáp nên cũng không chú ý đến cái người ngồi tỉnh bơ trên ghế kia.

"Béo, chờ đã, ta cũng cần." tiếp đến là Áo Tư Tạp cũng gấp rút hét lên.

Rồi tới Đới Mộc Bạch, Lão Truyền trưởng mở mắt, cả bọn tranh giành nhà xí.

Chỉ tiếc, cả một chiếc thuyền cũng chỉ có hai cái, các ngươi cứ ở đó mà hưởng thụ đi. Annie cười thầm đắc ý, mắt nhìn về phía những người còn lại, bốn mĩ nữ mặc dù mồ hôi đổ rất nhiều nhưng rất chưa đến mức hét toáng lên, dù sao thứ nước vừa nãy cô cho họ uống cũng chỉ có tác dụng giảm một phần tác dụng của thuốc không giải hoàn toàn, chờ bọn kia giải quyết xong chắc là cũng vừa đúng lúc. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, chuẩn xác rơi trên người Đường Tam, tên này nhịn cũng giỏi lắm, chỉ là không biết kiên trì được bao lâu, cả một đám người tên Đường Tam chính là kẻ cô muốn trị nhất.

Mắt thấy mồ hôi trên người bọn họ bắt đầu chuyển sang màu nâu nhạt rồi dần trở nên đục hơn, một mùi hương kì lạ cũng bắt đầu tỏa ra trên từng người một, Annie càng vui vẻ, nhưng mà cũng không thể ngồi đây mà quan sát tiếp được, nếu không cô sẽ bị bầu không khí ở đây hong chết mất.

Ngay lúc Annie vừa đi ra, đôi mắt Đường Tam cũng mở ra, hắn nhíu mày lại nhìn về phía người vừa khuất bóng, ngầm ngâm được một chút vẫn là phải nhắm mắt lại tiếp tục vận động hồn lực.

"Béo, mẹ kiếp mau lên." Đới Mộc Bạch đang bị bức đến tức giận, lão thuyền trưởng chận chân cũng đồng dạng nhăn nhó, đứng cũng không đứng nổi nữa, hắn là người tu vi thấp nhất, sức chịu đựng lúc này cũng là kém hơn Đới Mộc Bạch rất nhiều.

Cho đến khi âm thanh âm thanh tắt hẳn cũng là lúc Annie đã đi đến boong tàu.

Nhạn Tử không biết từ không bò đến bên cạnh chân cô, rồi lại bò lên đùi cô "tỷ tỷ, ta làm tốt không?"

Annie xoa xoa đầu nó, khen ngợi một câu "tốt lắm." loại việc này để Nhạn Tử làm là thích hợp nhất, cơ thể nó có kích thước nhỏ dễ dàng trà trộn vào phòng bếp, đặc biệt là khi trên truyền cũng chỉ còn lão thuyền trưởng kia.

Nhạn Tử được khen liền vui vẻ hẳn, việc này không khó, nó trong lúc mọi người nói truyện chơi đùa gì đó thì sớm đã bò hết một vòng chiếc thuyền rồi, cũng ăn vụng được không ít. " tỷ tỷ, rốt cuộc đó là độc gì, tác dụng thốn đến vậy."

"Không phải độc, mà là đồ tốt."

"Đồ tốt? Cùng loại với cái mà tỷ dùng cho tên gì gì đó ở Canh Tân Thành sao? Ta cảm thấy mùi của hai cái này giống nhau."

"Ngốc, ai lại đi dùng một loại thuốc trong thời gian gần. Lão già gian xảo kia cũng không xứng được dùng loại đồ tốt này. Chỉ là lão thuyền trưởng kia cũng hưởng lợi một phần, có chút uổng phí." còn về mùi hương cô cũng không trả lời nót Dù sao tất cả các loại thuốc mà cô pha chế mùi hương đều là như nhau, còn lí do ư? Chỉ đơn giản là vì cô thích, mùi hương thanh mát dễ chịu như vậy, ai lại nghĩ nó có thể khiến họ biết thế nào là lễ độ chứ.
________________________________________
Góc của Annie:
- Định là trưa mai mới đăng cơ, nhưng chợt nhận ra mai tui sẽ dành cả một ngày để trầm cảm vì mốt phải đi học lại gòi, có ai đồng cảnh ngộ hok ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com