Chương 58
"Ấy, ấy, Annie, thật ra Tiểu Tam nhà chúng ta chình là một chàng trai thanh băng ngọc khiết đó, chưa từng bị cô gái nào vấy bẩn đâu. Hàng mới, chất lượng tốt, muội cứ yên tâm mà xài." Đới Mộc Bạch không nhịn được bênh vực Đường Tam một chút. Hắn cũng từng là công tử làng chơi, cũng quan hệ rất nhiều cô gái, nhưng hiện tại, hắn hối hận, bởi vì nó sẽ mãi mãi là một vết nhơ của hắn trong mắt Chu Trúc Thanh, mặc dù nàng không nói nhưng hắn biết nàng từng rất để ý, nếu không, đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng kia cũng sẽ không lỡ mất. Cho nên, hắn thật hâm mộ một Đường Tam thanh băng ngọc khiết, biết giữ tâm niệm của chính mình
"Phụt" cô lại không nhịn được mà phun ra, thầm nghĩ hôm nay hình như cô không có duyên với nước thì phải, hai lần uống đều là nghe được tin sốc. Băng thanh ngọc khiết? Tin được không? Ai tin chứ cô không tin.
Áo Tư Tạp nhìn thấy phản ứng của cô cũng bất ngờ, ánh mắt không tin được mà nhìn Đường Tam, Tiểu Tam a Tiểu Tam rốt cuộc đệ đã làm gì?
"Các ngươi còn chuyện gì nữa không?" a, quên mất, bọn họ có chuyện thì liên quan gì đến cô chứ.
Tám người Sử Lai Khắc giao tiếp ánh mắt một chút, sau cùng thống nhất gật đầu. "Bọn ta không còn chuyện gì nữa, hiện tại liền quay về chuẩn bị hành trang cho ngày mai. Annie, cáo từ." Dứt lời cả đám liền ăn ý rời đi.
"Ngươi không chuẩn bị hành lý sao?" cô quay sang nhìn Đường Tam vẫn còn đứng yên ở đó.
Hắn lắc đầu rồi chỉ vào cái thắt lưng của mình, không hề che giấu mà nói " Đồ dùng của ta đều nằm trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyện Dạ, không cần phải chuẩn bị."
"Annie, hiện tại còn sớm, cả ngày nay tỷ cũng chưa ăn gì, chúng ta đi dạo một chút không?"
Annie theo lời hắn mà nhìn ra bên ngoài, bọn họ ngồi thảo luận có một chút vậy mà đã là xế chiều rồi, thời gian trôi nhanh như vậy.
"Đi thôi" cô cũng có chút đói rồi.
"Ào ào" tiếng sóng biển vỗ vào bờ tạo thành những âm thanh nặng nề, nhưng cũng rất thư giãn. Ai thư giãn chứ cô không thư giãn nổi nha, cái tên mưu mô nham hiểm này tại sao cả một đường đi lại không nói một lời? Lại còn đi phía sau cô, kết quả là để cô đi vòng vào cả buổi mới ra được bờ biển, đúng là nham hiểm.
Còn Đường Tam bị chửi thì đúng là chẳng oan tí nào, hắn chính là cố tình làm như vậy, đi phía sau cô, nhìn cô, đồng thời cũng là chứng minh suy nghĩ của mình, hắn đoán không sai, cô mù đường, nếu không phải hắn âm thầm ra kí hiệu cho cô thì e rằng còn lâu mới có thể đến được đây, Rất khéo, ở đây rất vắng nguoief, sẽ không có người quấy rầy không gian của hắn cùng cô. "Tỷ tỷ, chúng ta bắt cá ăn đi." với cả, hắn quả thực có tâm sự, cũng không muốn bị cô nhìn thấy.
"Cá." nhắc đến ăn mắt cô liền sáng lên, cô đói lắm rồi, vừa hay xa xa đằng kia quả thực có cá, còn là hai con rất to, hình như mới đớp một cái gì đó rồi chuẩn bị bơi đi. Chỉ là lọt vào tầm nhắm của cô rồi, bọn chúng có thể thoát sao? "Ta bắt cá, ngươi nướng, thế nào?"
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu, có nam nhân nào lại để nữ nhân làm việc chân tay như bắt cá đâu, nhưng mà hắn không kịp từ chối, người trước mặt đã bay đi mất.
Annie tuyệt đối không cho Đường Tam có cơ hội từ chối, cô không biết nướng cá, bắt cá thì còn tạm được, đương nhiên phải giành việc này về tay.
Cho nên, dưới sự hăng hái của Annie, hai con cá chép khổng lồ kia, dù cho phát hiện kẻ định rồi lặn xuống biển nhanh đến đâu, cuối cùng vẫn là bị bắt lại, còn là bị xách đi không hề thương tiếc, bạo lực vô cùng.
"Này, tới phiên ngươi." cô ném mạnh hai con cá xuống, nhìn xa cứ ngỡ nó bé, nhưng không ngờ cũng tới một mét đi, bề rộng cũng hơn cả mặt người.
"Yên tâm, chỉ là cá thông thường, giống loài hơi to tướng một chút, không phải hồn thú." nếu không cũng không sống gần bờ như vậy.
Đường Tam cười bất đắc dĩ, sau cùng vẫn là nhận mệnh xách hai con cá đi xử lí.
Annie ngồi một một bên, hai tay ôm hai đùi, không khí lúc này thật ngượng ngùng a, tên Đường Tam rốt cuộc là vì sao lại yên lặng như vậy, đi xử lý cá cũng phải đi xa như thế, aizz, Annie, mày nghĩ nhiều rồi, hắn làm gì đáng ra đều không liên quan đến mày mới phải. Tâm tình dường như lại có chút khó chịu, cho nên cô vẫn là nên đi tìm chút cành khô mang về để hắn nhóm lửa thì hơn.
"Đường Tam, ngươi chuẩn bị xong cả rồi?" Annie nhìn hương thơm của thức ăn đã dẫn cô quay về chỗ cũ, lại nhìn đống củi khô trên tay mình, quyết định tìm một gốc cây gần đó để xuống, hình như cô làm chuyện thừa thãi rồi a.
"Thơm như vậy." Tài nấu ăn của nam chính đúng là bất khả chiến bại.
"Tỷ tỷ, ăn thôi."
Annie gật đầu một cái, nhặt lấy thanh củi gần đó, lấy ra con dao bạc, rọc vài đường tạo thành hình thù của hai đôi đũa, chia cho hắn một đôi rồi ngồi xuống ăn thật thoải mái. Nếu hắn đã nhận ra cô, thì hình tượng của cô đã sớm mất từ rất nhiều năm trước rồi, chẳng cần thiết phạt giả bộ nữa.
Đường Tam nhìn người ăn đến không còn hình tượng trước mắt, nhìn hai má cô phồng lên, hắn không thể cứ tiếp tục im lặng như vậy. "Tỷ tỷ, thực sự phải trở về đó sao?"
Cô nghe vậy cũng dừng lại đôi đũa trên tay, nhìn hắn một chút, ý hắn là trở về Vũ Hồn Điện sao? Cũng khó trách, năm đó khi cô đến vẫn là sử dụng hình thể của Bỉ Bỉ Đông, hắn e rằng đã sớm nhận ra từ trận tranh tài rồi mới phải. "Phải, ta còn phải trở về Vũ Hồn Điện, sao hả, nhận ra ta là Bỉ Bỉ Đông, ngươi không muốn trả thù cho gia đình mình sao?"
Đường Tam sa sầm mặt, ai bảo hắn không muốn báo thù chứ, nhưng phải làm sao đây, hắn không báo thù được, khi người đó là cô, hắn càng không thể, huống chi, thời điểm cha mẹ hắn phải chia li, người gây ra cũng không phải là cô, vì lí do này hắn cũng không thể ra tay. " Ta vẫn sẽ báo thù, nhưng là báo thù Thiên Tầm Tật, báo thù Vũ Hồn Điện. Tỷ tỷ, rời khỏi đó được không?" câu cuối cùng của hắn thậm chí còn có chút khẩn cầu.
Annie trầm ngâm một chút, bỏ qua lời khẩn cầu của hắn "Nhưng ta chính là đệ tử của Thiên Tầm Tật, hắn đã chết, người người nên báo thù chính là ta. Hơn nữa, cũng chính ta là người đã liệt sát mẫu thân của muội muội ngươi, điểm này, ngươi cũng sớm đã phát hiện ra mới phải."
"Tỷ không phải."
Annie nhíu mày, "không phải?"
"Tỷ không phải là Bỉ Bỉ Đông, không phải là đệ tử của Thiên Tầm Tật, càng không phải người đã sát hại cô mẫu."
Trước lời nói đanh thép của hắn, Annie cũng chỉ biết cười, mà chính cô cũng không biết cô cười vì mục đích gì. Khinh bỉ hắn ngu ngốc sao? Hẳn là vậy đi. "Ngươi có phải là bị ngốc rồi không. Sự thật chính là như thế, Đường Tam, đừng tự lừa mình dối người nữa."
"Tỷ là người xuyên không đến." không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
"Cái gì?" Annie ngơ ngác.
"Tuy ta không biết vì sao tỷ lại thay thế Bỉ Bỉ Đông nhưng ta chắc chắn tỷ cũng chỉ là Giáo Hoàng của Vũ Hồn Điện trong những năm gần đây."
Annie cả người rung rung, hắn làm sao lại biết, Đường Tam này luôn làm những điều mà cô không thể ngờ tới. "Ha hả, ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu."
Đường Tam nhẹ nhàng đặt phần cá còn sót xuống, cả người đứng lên, chậm chậm đi về phía cô rồi ngồi xuống, mặt áp sát lại, mắt đối mắt "Tỷ là không hiểu, hay chỉ là giả vờ không hiểu. Tiểu Vũ đã nói cho ta biết, vào lúc Bỉ Bỉ Đông giết chết cô mẫu, tỷ là người đã cứu muội ấy. Điểm này, tỷ giải thích được không? Còn nữa, tính cách tỷ không giống với Bỉ Bỉ Đông, ánh mắt tỷ nhìn sư phụ ta chính là minh chứng rõ ràng nhất, ngoài mặt là bảo vệ, bên trong lại là một bộ không tình nguyện cùng mất kiên nhẫn. Tỷ còm không chịu thừa nhận." ngoại trừ lúc chiến đấu, hắn chính là không tiếc sử dụng Tử Cực Ma Đồng trong thời gian dài mà từng thời từng khắc mà quan sát hành động, ánh mắt của cô, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Annie lúc này đã là một mảnh hoang mang, bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lại còn ở khoảng cách gần khiến cô không thể nào tập trung tìm cách biện giải. "Cứ cho rằng ta không phải Bỉ Bỉ Đông, còn xuyên không thì thế nào." lời nói ra cô liền hối hận rồi, đây chính là tự đào hố chôn mình a, cô chắc chắn là bị nhìn đến hồ đồ rồi.
"Bởi vì ta cũng là người xuyên không. Cho nên ta dễ dàng lí giải được sự khác thường của tỷ." Đường Tam nhàn nhạt mỉm cười, cô hỏi như thế quả thực là rất ngốc. "Tỷ tỷ, rời khỏi Vũ Hồn Điện được không, nơi đó không tốt đẹp gì. Rời đi, tỷ muốn gì ta đều có thể cho tỷ."
Annie không chịu nổi nữa, áp sát như vậy sẽ chỉ khiến cô càng lúc càng không làm chủ được lí trí của mình, cho nên vẫn là mạnh tay đẩy hắn ra, mạnh mẽ cự tuyệt "Nếu như, ta nói ta không thể rời đi thì sao. Hơn nữa còn phải thực hiện tham vọng Diệt trừ hai đại đế quốc, thống nhất đại lục thì thế nào?"
"Đây là điều mà tỷ muốn làm sao?" Đường Tam hỏi ngược lại.
"Là điều mà ta cần phải làm." nếu thấy kết quả bị xáo trộn, không gian chắc chắn sẽ tiến hành tra xét, một kẻ ngoại lai như cô kiểu gì cũng sẽ ăn sét, dù sao cũng là một cuộc phiêu lưu ở đất của người ta, cô không nên quá manh động, trừ khi, hắn có thể khiến cô bỏ qua mọi phiền phức mà phá vỡ quy luật không gian. Chỉ tiếc hiện tại, hắn chưa đáng để cô phải rước phiền phức vào người.
Đường Tam mím môi, kết quả này hắn đã sớm có chuẩn bị trước, chỉ là vẫn có chút khó chịu, khiêu chiến hai đại đế quốc sẽ có bao nhiêu chúng sinh lầm than, sẽ có bao nhiêu người mất đi người thân. Hậu quả của chiến tranh, hắn biết rõ, cô hẳn cũng phải biết rõ. "Cuộc chiến đó, sẽ hi sinh rất nhiều đúng không?"
Annie lần này cũng không nhìn Đường Tam mà cô nhìn vào ánh chiều tà, chiến tranh? Đều rất vô nghĩa, nhưng biết sao được, bao nhiêu người có thể loại bỏ được lòng tham? Ai cũng nói Bỉ Bỉ Đông tàn ác, vô nhân tính, nhưng là cũng là từ một con người bị vùi dập mà ra, nàng ta đương nhiên sẽ không cam tâm nhìn người khác sống vui vẻ, đó cũng là lòng tham, mà lòng tham chính cô cũng có. Nói thật, mặc dù cô không đồng tình với cách suy nghĩ của Bỉ Bỉ Đông nhưng cũng không hề phản đối. "Tất nhiên sẽ chết rất nhiều, chỉ là, Thiên Đấu Đế quốc thương vong rất ít, ngươi cứ yên tâm." Dù sao, ngươi sẽ là người tỏa sáng nhất, Vũ Hồn Điện sẽ chỉ còn là lịch sử.
"vậy tỷ thì sao? Tỷ cũng sẽ..." chết ư?
Không! Không thể nào! Đường Tam bất giác siết chặt nắm đấm. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com