Nơi thành phố giấc mộng
Quay về với thực tại ban đầu.
Sài Gòn quá đỗi oi bức. Mới chín giờ thôi mà mấy cái cây ngoài đường đã như chết rũ gần hết. Dù ngồi trong phòng máy lạnh, song Vũ vẫn có thể cảm nhận được cái nóng hâm hấp truyền qua cửa kính.
Căn phòng mà Vũ thuê để ở cũng chẳng phải hạng cao cấp gì cho ngoa. Một giường, một phòng tắm, một chiếc ghế đẩu bằng mây, ngoài ra thì không có gì nổi bật cả. Hồi đêm, tận lúc một giờ sáng, Vũ mới đặt chân xuống Tân Sơn Nhất, rồi bắt một chiếc taxi chạy cho kịp giờ lấy phòng. Lúc ấy, anh mệt mỏi vì đã phải ngồi trong chiếc máy bay liệng trên bầu trời xếp hàng, nhễ nhại mồ hôi vì chạy hộc tốc qua hải quan và quên ăn tối. Nhìn lên trần nhà, Vũ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh làm sao, qua cái chớp mắt đã sáng rồi.
Chàng trai ngồi dậy trong bộ quần áo chua mùi mồ hôi, tiến về phía cửa kính và mở nó ra.
Và đập vào mắt anh là khung cảnh quận Một. Nhìn từ trên cao xuống, những chiếc xe máy và xe hơi xen kẽ nhau giữa hai làn đường, tuy không tồi tệ đến mức tắc đường, song cũng đủ để đánh giá là lố nhố. Ở đằng xa kia, tòa nhà Bitexco cùng bãi đáp của nó sừng sững trước ánh mặt trời gay gắt. Còn sông Sài Gòn thì xanh ngắt và êm đềm, không đỏ ngầu và dữ dội như sông Hồng, cũng chẳng hôi tanh như dòng Tô Lịch huyền thoại.
Một lúc sau, Vũ quay gót trở vào trong phòng. Anh gãi tung đầu cho tóc xõa ra rồi cởi hết đồ, bước vào trong phòng tắm. Trong đó, đã có một bồn tắm đầy ắp nước được chuẩn bị từ đêm qua, ngay lúc mà Vũ cắm cờ ở đây.
"Ui giời ơi, lạnh thế."
Vừa ngồi vào bồn, Vũ đã phải rùng mình, nhưng chỉ mất một lúc để anh thích nghi với nhiệt độ này. Chàng ta cảm thấy như bản thân đang nằm trong một cái thùng đá vậy, mát mẻ và dễ chịu như những chai bia chờ được thưởng thức. Nhìn hưởng thụ là như thế, nhưng thói quen này mới chỉ được hình thành chừng nửa tháng nay, trùng với thời điểm mà nỗi nhớ Yến xuất hiện. Khi đó, Vũ, bằng một cách thần kỳ nào đó đã tìm thấy một bài báo nói rằng tắm buổi sáng giúp não bộ hoạt động tích cực hơn. Là một con người, ai chả muốn mình tràn trề năng lượng để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới? Đã vậy, đây còn là một kẻ đang sống dở chết dở trong một nỗi nhớ mà đáng ra phải kết thúc từ chục năm trước.
Đương lúc thư thái thì bỗng một tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ tất cả. Vũ chỉ kịp quấn chiếc khăn tắm quanh bụng rồi chạy ra nghe điện. Từ đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Hoa Ánh Dương lại cất lên.
"Xin lỗi vì đã gọi điện cho ông vào lúc sớm thế này. Hẳn ông mệt lắm nhỉ?"
Vũ lắc lắc đầu và đáp.
"Ồ, không sao đâu, tuổi trẻ sức lực tràn trề mà. Bà cứ nói đi Dương."
"Tôi có thể gặp mặt ông lúc chín giờ ba mươi được chứ? Địa chỉ tôi sẽ gửi sau."
Hừm... Vũ suy nghĩ một hồi. Chàng không biết lý do gì đã khiến cô bạn thân chủ động đến vậy nhỉ? Chàng ta định sẽ dành nguyên ngày để thăm thú cái thành phố này, xong rồi mới tính đến chuyện này. Nhưng không sao, mục đích anh tới đây vẫn là để tìm gặp và xin lỗi Yến mà, sớm hơn một hai ngày càng tốt, quan trọng là cô ấy có thấy bị ngợp hay không thôi.
"Vũ?"
Tiếng gọi của Dương làm anh chàng giật mình. Anh lại mở tủ quần áo ra, lục xem cuốn sổ cũ và cây bút nằm ở đâu. Vứt toẹt nó lên bàn trang điểm cạnh đó, anh trả lời.
"Ừm, thì cứ như vậy đi. Đằng nào hôm nay tôi cũng chẳng có dự định đâu cả."
"Được rồi, vậy thế nhé, tôi đi chuẩn bị đây."
Nói rồi Dương cúp máy. Vũ đặt chiếc điện thoại cạnh cuốn sổ rồi trở lại nhà tắm.
Phải đến mười lăm phút sau thì anh ta mới ngâm bồn xong. Từ trong nhà tắm bước ra là một khuôn mặt tương đối gọn gàng, không cầu kỳ nhưng vẫn thể hiện tính lịch sự. Vũ mở cái vali, lấy ra chiếc áo ghi lê đen và dải cà vạt màu đỏ sọc trắng.
"Nào, đến lúc khoác lên mình một cái mặt nạ mới rồi."
Đoạn Vũ thay đồ. Phải, nếu tính ra thì phần con của anh ta vẫn hệt mười năm trước, một kẻ biến thái chính hiệu. Nhưng rồi, khi lên cấp ba, Vũ tham gia vào vô số kể mối quan hệ và nhận ra những sự thật vĩ đại.
Đầu tiên, biến thái thuộc về dâm dục, là cái tội đầu tiên được xướng lên trong Thất Đại tội. Là một tông đồ của Chúa, anh không thể cho phép con quái vật này hoành hành.
Thứ hai, sống quá thật là một điều tồi tệ. Thời thơ ấu, bài học đạo đức đầu tiên Vũ được học chính là thành thật. Đúng, anh không thể phủ nhận đức tính quý giá ấy, thành thật với bản thân là một điều tốt, song đem nó ra cho xã hội chiêm ngưỡng đồng nghĩa với làm khổ chính mình.
"Chính xác, mình cần phải giám sát bản thân mọi lúc mọi nơi, cho họ thấy mình là một người đàn ông chín chắn. Cần phải biết ơn nó vì chính nó mà mình mới có được tấm thẻ Visa."
Vũ vừa cài nút áo ghi lê vừa ngạo nghễ cười. Mà chàng trai cũng cần phải cảm ơn chính người mà anh sẽ xin lỗi: Yến. Hình tượng của cô đã gây ấn tượng sâu sắc đến chàng ta, đến nỗi hồi cấp ba và kể cả khi đã vào đại học rồi, chàng vẫn chỉ chọn những người có biểu cảm và dáng vẻ tương đồng nhất. Trong những tháng ngày cầu cạnh bạn bè, Vũ đã gục khóc trong sự yếu hèn vì nỗi nhớ cô gái năm xưa. Nhưng giờ, khi đã đặt chân tới đất Sài Thành này rồi thì anh lại coi nó như động lực. Có lẽ, nếu người ngoài được nghe kể hết mớ này thì họ sẽ nhét Vũ vào nhà thương điên.
Giờ thì Vũ đang thắt chiếc cà vạt to bản. Đột nhiên, anh nhìn thẳng vào bản thân trong gương và nói.
"Nhưng mình chưa xin lỗi ai đó một cách tử tế bao giờ. Trong môi trường công sở, đó chỉ là cái bắt tay xã giao hòng tiếp tục giữ vững địa vị. Nó giống như việc đi vay tín chấp vậy, vay thì dễ nhưng trả sao cho không bị trừ điểm thì muốn méo mồm. Thực sự, mình quá non nớt trong khoản này."
Đứng nghĩ ngợi thêm một lúc nữa, Vũ thắt chặt chiếc cà vạt rồi nhắm mắt lại, thở dài.
"Chúa, con đã nhận ra đại tội đời con, và con đã ngăn chặn nó. Nhưng thật khó để nói với cô gái đó rằng con quái thú ấy đã không còn hung ác như trước nữa. Quỳ gối dưới chân Người, xin hãy ban phước cho con."
Rồi quay gót đi thẳng về phía cửa ra vào.
...
Thành phố Hồ Chí Minh, hay tên thông tục là Sài Gòn, là một không gian hoàn toàn khác với Hà Nội. Nơi đây dù đường xá có phần rộng rãi hơn, công viên cho các cặp đôi phát cơm chó cũng nhiều hơn, nhưng lại có nhiều cái mà thủ đô không có được. Con người ở đây cởi mở và suồng sã hơn, hỏi gì cũng nhiệt tình đáp. Hơn nữa, dễ thấy sự Tây hóa đậm đặc, sánh quyện như ly bạc xỉu ở khắp cùng ngõ phố. Cách dùng từ ngữ, gu thưởng thức âm nhạc ảnh hưởng mạnh mẽ từ thời thuộc địa. Thậm chí, số lượng cửa hàng McDonald cũng ăn đứt Hà Nội.
Không khí Sài Gòn vẫn giống như những nơi khác, trừ Hà Nội. Nó không vẩn bụi, không mang sự ác cảm và nỗi lo cơm áo gạo tiền. Nó mang âm hưởng của điệu jazz, giọng trầm của bản ballad phòng trà và tiếng gọi quán nhậu. Có vẻ là một nơi đáng để tiêu tiền hơn, Vũ vừa ngắm nhìn qua cửa sổ xe buýt vừa ngẫm. Nhưng dù sao thì nói một cách đơn giản, nó là Hà Nội phiên bản Rockefeller, thiên đường của những giấc mộng đổi đời mang tên Nam tiến.
Nhìn lên màn hình điện thoại đầy bất chợt, Vũ nhận ra mình đã lỡ mất một bến rồi. Khỉ thật, anh chàng thộn mặt nhìn xung quanh xe. Vì là buổi sáng nên xe cũng khá đông đúc, chủ yếu là người trung và cao tuổi. Nhưng cũng chẳng có ai trông đáng ngờ lắm, thành ra anh cũng chẳng cần phải bảo vệ quá mức cái ví tiền của mình. Cùng lúc đó, chiếc xe buýt tấp nhanh vào lề đường, cửa mở tung ra như thể muốn đuổi hết khách xuống. Thôi thì mất một quãng bộ hành vậy, tốt cho sức khỏe cả, Vũ vừa lẩm bẩm vừa cẩn trọng xuống xe.
Sau khoảng mười phút thì Vũ đã đến điểm hẹn. Đó đơn giản là một quán cà phê làm theo phong cách hoài cổ, ngay từ cái phông chữ trên biển đã thể hiện điều đó rồi. Không chút hấp tấp hay do dự, Vũ bỏ điện thoại vào túi quần mà bước vào trong.
So sánh với tiết trời tháng Sáu kia thì trong này quả thực rất tốt cho tuyến mồ hôi của Vũ. Gió điều hòa phả khắp góc cùng của quán, đến mức sàn gỗ còn phải mềm đi đôi phần vì hơi ẩm. Vũ gọi một tách Americano rồi tự tay bưng nó lên tầng mà chẳng cần ai đưa hộ.
Ngay từ lúc leo đến hơn nửa quãng cầu thang, Vũ đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp. Nhưng nói thế thì chắc chắn không đủ. Tuy chỉ là mặt trái xoan chứ không phải V-line mà Vũ yêu thích, nhưng nó lại tôn vinh vẻ đẹp phụ nữ một cách vô cùng hợp lý. Hai bên má ửng hồng và đầy đặn, nếu thêm một nụ cười thì càng tăng vẻ tươi tắn thêm bội phần. Mái tóc màu hạt dẻ được uốn nhẹ suôn mượt tựa dòng suối nguồn trên cõi địa đàng, mềm mại như tấm nệm cao su non. Chưa kể đến chiếc sơ mi trắng sọc xanh đi kèm váy bút chì mà nàng ta bận, nó bó sát thân thể, chạy dọc từng đường cong mềm mại mà chắc mẩy. Chúa ơi, liệu đây có phải tiên nữ giáng trần?
Thực sự, sự xuất hiện của cô gái này đã làm Vũ phải ngó trước nhìn sau. Anh mở ảnh đại diện của Dương đối chiếu, nhưng vẫn không thể hiểu được sức sát thương chết người này. Chỉ đến khi cô gái đó quay lại và cúi đầu xuống nhìn chàng trai, khúc mắc mới được giải đáp.
"Hì hì, quả nhiên ngoài đời tôi vẫn làm ông bối rối quá nhỉ Vũ?"
"Phải, vì bà quá xinh đẹp, đến mức có thể đem chế tạo vũ khí hủy diệt đấy Dương à.."
Vũ đi đến chiếc bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Phải nhìn ngắm một lúc lâu, anh mới thuyết phục được bản thân rằng đối phương chính là Dương. Vũ cầm cốc cà phê đưa lên mũi lấy chút mùi rồi bắt đầu trò chuyện.
"Trước hết, tôi muốn cảm ơn bà vì đã giúp tôi, Ánh Dương."
"Không có gì đâu, chính tôi còn nợ ông nhiều lắm, đây vẫn chỉ là một phần nhỏ thôi à."
Nghe đến đây, dường như tâm trí Vũ lại xuất hiện một chấm đen tuyền. Tuy nhiên, rất nhanh thôi nó đã bị xóa sổ, nhường chỗ cho những chuyện quan trọng hơn. Chàng trai đan hai tay lại và cười.
"Bà trông thật lộng lẫy làm sao. Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa bà tròn tròn, dẹt dẹt như cục đất nặn ấy, vậy mà qua chục năm đã thay da đổi thịt như vậy rồi."
"Hì hì, giảm cân cũng cực lắm chứ bộ. À mà trông ông cũng đẹp trai hơn hẳn, không đen hôi như hồi nhìn lén con gái người ta nữa."
Nghe vậy, Vũ thấy thật đáng trách cho cái tuổi trẻ dại dột. Anh chẳng thể hiểu ngày xưa ma xui quỷ khiến thế nào mà nó để lại dư âm lâu đến vậy, người ta vẫn nhớ như in. Nhưng cũng chẳng sao cả, đây là cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân nên có thể coi là bình thường.
"Thời gian thay đổi chúng ta mà. Thôi, đi vào chuyện chính nào. Bà đã nói với Yến về chuyến bay đường đột này của tôi chưa? Tôi sợ rằng bà ấy có thể sẽ không sắp xếp kịp thời gian để gặp tôi..."
Cứ thế giữ nguyên nụ cười, Vũ chờ một câu trả lời đến từ đối phương. Dương tuy có vẻ lo lắng nhưng rồi cũng trả lời một cách thành thật.
"À... Thực ra tôi cũng có nhắc đến ông cho Yến nghe rồi, nhưng chưa hẳn đả động đến sự xuất hiện của ông trên mảnh đất này. Nhưng khoan! Tin tốt là nó có vẻ đã không còn ghét ông nữa, chắc do câu mà ông vừa nói xong."
Nghe được tin sốt dẻo đến vậy, Vũ không giấu nổi vẻ vui sướng. Nhưng rồi anh sực nhớ đến lời thề của đêm qua. Nó cần phải được đưa ra như một lý do để chứng minh rằng, anh không còn biến thái nữa.
"Dương, nghe tôi nói này. Khi phải chật vật gọi điện tới từng người trong lớp để hỏi thăm tình hình của Yến, tôi đã nhận ra rằng mình đã thực sự trưởng thành? Bà thử đoán xem đó là gì?"
Cô nàng ngồi đối diện chau mày.
"Ông muốn tỏ tình người ta một cách nghiêm túc và thật lòng hơn? Ý tôi là, dù gì cũng đã hơn mười năm rồi, chỉ còn vài tháng nữa là một năm lại qua đi, hẳn ông đã phải chín chắn hơn nhiều lần chứ nhỉ?"
"Cũng đúng, nhưng tôi sẽ dành tâm thái ấy cho một lời xin lỗi. Cũng phải xin lỗi cho bà khỏi thất vọng, nhưng tôi đã nghiệm ra được giá trị của tình yêu thông qua những mối tình thay áo thời phổ thông. Khi tôi trở sụp đổ vì mất đi người yêu đầu tiên, cô ấy đã tát thẳng vào mặt tôi và nói: 'Hãy đi kiếm một cô gái khác đi, tên khốn. Dù gì chúng ta cũng đã cạn tình cạn nghĩa rồi'. Mặt tôi đỏ bừng lên và tuôn rơi lệ. Nếu người ta đã không thích mình rồi thì hà cớ chi mình ép họ, để rồi xã hội khinh miệt?"
Uống thêm một ngụm cà phê, Vũ giơ tay lên làm dấu và tiếp tục.
"Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là sửa chữa lỗi lầm năm xưa. Tôi biết sẽ rất khó để Yến chấp nhận, vì cái định kiến ấy dù gì cũng đã thấm quá lâu. Chỉ mong chúng ta, tôi, bà và Yến có thể trở thành những người bạn, chẳng ai phải ghét ai cả."
Dứt lời, Dương chống cằm ra vẻ băn khoăn.
"Khoan đã, nếu thế thì rốt cuộc ông xuống đây chỉ để xin lỗi người ta thôi sao? Có phải ông là một kẻ quên tình bội nghĩa không, tôi tự hỏi đấy?"
"Bà sai rồi Dương ạ. Đối với tôi, tình cảm với Yến từ xưa đến nay vẫn còn sâu đậm, chỉ là nó chuyển từ dạng này sang dạng khác thôi. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy được cười, được thoải mái sống trên đời này. Tôi cũng không muốn cô ấy phải ghét bỏ tôi, phí những nơ ron thần kinh chỉ vì sự bồng bột của chính tôi năm xưa. Tôi muốn được chơi và giao lưu cùng Yến như một người bạn."
Vũ điềm tĩnh đáp lại đầy thẳng thắn. Nhưng sự thật là tay anh cũng hơi run run, phần vì xúc động với bản thân khi đã không còn dối lừa, phần vì sợ sệt cái kết xấu.
May mắn sao, Chúa đã đứng về phía chàng trai.
"Tôi hiểu rồi. Được, chắc chắn tôi sẽ về truyền đạt lại cho Yến từng ý mà ông đã nói. Có lẽ cô ấy sẽ không còn bất an trước kẻ biến thái này nữa."
"Này! Đừng có nói vậy chứ, tôi có còn nhìn lén gái nhà lành nữa đâu!"
Chàng trai ra vẻ vô tội, nhưng vẫn tiếp tục bị cô nàng chọc tiếp. Tuy vậy, anh cảm thấy thật mừng khi người bạn thân đã không còn cái nhìn cũ kỹ về mình. Anh đã chẳng còn là "tôi của ngày hôm qua" nữa rồi.
"Ha ha, giỡn chơi thôi. Nhưng dù sao thì ông đã trở thành một người đàn ông biết tận dụng thanh xuân. Tốt cho ông thôi, Vũ à."
"Ừ, thêm một lần nữa, cảm ơn bà vì đã giúp tôi. Chân thành đấy."
Đoạn Vũ đứng lên cúi đầu trước mặt cô bạn thân. Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên trong chiếc xắc của Dương. Vũ chỉ đơn giản ngồi thụp xuống và chờ.
"Ấy chết, xin lỗi ông nhé, nhưng bây giờ tôi có việc cần phải đi gấp. Tôi bao chầu này cho nhé."
Vũ vừa nói xong thì hấp tấp xuống cầu thang. Tiếng cao gót nện xuống sàn nghe tựa nốt trầm kết thúc bản vĩ cầm. Song Vũ cũng chẳng thèm cản lại, vì anh tôn trọng quyết định của bạn chứ không tranh giành cho mệt đầu. Hít một hơi thật sâu, Vũ nhắm mắt lại và thả lỏng tâm trí bên tách Americano. Anh cảm thấy mình như được hưởng phước từ Chúa vậy, nếu không có bất kỳ ai giúp đỡ để anh có thể ngồi ở đây vào lúc này thì mọi cố gắng trong chục năm ròng có lẽ sẽ đổ sông đổ bể cả. Cảm ơn vì tất cả, Amen! Vũ nắm chặt hai tay lại và nhẩm kinh.
...
Phải đến tận bảy giờ tối, Vũ mới trở về phòng khách sạn. Trên tay anh là ba chiếc túi giấy, gồm một chiếc áo sơ mi đen, một bộ Âu phục kèm theo cà vạt cũng màu đen nốt. Chúng không phải đồ Vũ mua để diện chơi, mà phục vụ cho buổi hẹn với Yến. Ai lại muốn mặc một bộ đồ cũ mèm để gặp mặt, nhất là những dịp đặc biệt thế này? Tuy hại cho túi tiền thật, nhưng Vũ nghĩ ít nhất nó có thể tăng thêm ít điểm cho bản thân.
Sau khi cất gọn chúng vào trong tủ quần áo, Vũ mở nước rồi chờ tới khi đầy bồn thì vào. Lúc này, hai mắt anh muốn díp lại, hai bên má cũng tái nhợt hẳn. Lục tìm lọ thuốc trong vali, Vũ bốc vội hai viên rồi tọng thẳng vào mồm, giống như trẻ con ăn cốm màu vậy. Anh không thể sống thiếu nó được, vì nó là cách duy nhất để giữ mồm miệng anh không thốt ra ngôn từ lệch chuẩn.
"Mình ghét viên thuốc này, nhưng để ngăn ngừa satyriasis tái phát thì không còn cách nào khác."
Đôi mắt Vũ sâu thẳm một nỗi buồn khi nhìn nhãn trên cái lọ. Cùng lúc này, nước trong bồn đã tràn.
Ngâm mình trong bồn nước nóng, Vũ ngỡ mình như đang tắm bên dòng suối nguồn tươi trẻ. Hơi nước bốc lên ngào ngạt, bao trùm cả phòng tắm bằng làn sương mờ ảo. Và rồi đôi mắt của chàng trai cũng không chịu nổi nữa, nó nhắm chặt lại bất chấp lệnh từ chủ thể.
"Hờ... Đã quá..."
Cứ thế Vũ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cũng phải thôi, vì anh đã phải chạy đôn chạy đáo khắp các tiệm may mà.
"Bé ơi, ngủ đi, đêm đã khuya rồi. Và những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em."
Hả, sao tự nhiên lại có người ru ngủ mình thế này? Vũ bừng tỉnh nhưng mắt vẫn còn mờ mịt một màu xám, xen chút ánh sáng. Anh không biết liệu đây là mơ hay thực, kinh dị hay thánh ca, địa đàng hay hỏa ngục, chỉ biết giọng hát này quen thuộc lắm. Phải, rất quen thuộc. Anh đã nghe bài hát này trong một buổi trưa hè oi bức.
"Gượm đã nào!"
Lúc này Vũ chồm dậy, căng hết cỡ đôi mắt của mình mà nhìn vạn vật xung quanh. Bất ngờ làm sao, thứ đầu tiên đập vào mắt anh lại chính là Dương đang ngồi trên thành bồn tắm... trong bộ đồ anh mặc sáng nay?
...
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com