10. rước em về
-Hina thấy Kisaki nằm bên ngoài, vậy nên đã đưa vào.
-Hể? Kisaki?
Tôi biết tên "anh hùng" kia đang ngước nhìn bản thân vậy nên cố giữ mình sao cho giống như vẫn còn đang ngủ say nhất. Quả nhiên Takemichi không nhận ra có gì bất thường, lại quay sang tiếp tục trò chuyện với ả.
-Hina, tên này nguy hiểm lắm đó.
Nó ghé miệng, thì thầm với Hinata, bộ dạng giống như không muốn để tôi nghe thấy.
Nhưng mà phòng bé như cái mắt muỗi thế này thì không nghe thấy kiểu đếch gì được đây?
Thầm cảm thán "quả nhiên là thằng đần" rồi tiếp tục lắng nghe hai người trò chuyện, tôi lại được phen ngán ngẩm.
-Em biết, nhưng cảm giác bạn ấy tội lắm. Mà cũng không yên tâm nên đã gọi anh tới đây.
Khoan khoan khoan khoan khoan, từ khi nào thằng như tôi lại phải để cho người ta thương hại thế?
"Cảm giác bạn ấy tội lắm" chính xác là cảm thấy thế nào cơ?
Trong lòng cười khổ, tôi chưa từng nghĩ đến một lúc bản thân sẽ được người khác nhìn với con mắt ấy.
Cuộc đời cũng lắm thứ li kì thật.
Mà, bảo nồi nào úp vung nấy không sai đâu bởi Hinata Tachibana cũng ngốc nghếch quá đáng lắm, biết tôi có khả năng làm hại đến mình nhưng vẫn đưa vào tận trong nhà nằm hẳn hoi.
Không vấn đề gì, ngố tí cũng được, sau người yêu tương lai, tôi, sẽ bù đắp cho.
-Ừm ừm, Hina giỏi quá! Xử lí như vậy là ổn rồi. Vậy... Cứ chờ cho cậu ta tỉnh rồi tính sau đi.
Tôi nằm bất động nghe chúng nó nói lời âu yếm nhau. Chân tay bứt rứt song cũng không làm gì được.
-Hina sẽ ra mua chút đồ nấu cơm trưa, anh ngồi trông chừng bạn ấy dùm em nha.
Tiếng gót giày xa dần kéo chút hứng thú cuối cùng của tôi theo. Nãy tay còn hơi hơi muốn cuộn vào giờ cũng dần thả lỏng, chẳng buồn muốn động tay chân với thằng đầu vàng hoe kia vì đã phá hỏng bầu không khí đáng ra phải có giữa tôi và Hinata nữa.
Thế là tôi hết muốn ngồi dậy, lười nhác nằm mãi một chỗ. Để ý mới biết giường của Hinata có hương quýt phảng phất, khác hẳn so với tưởng tượng là mùi hoa anh đào thơm thơm.
-Kisaki đã dậy rồi nhỉ?
Tôi hé mở mắt ra, bình thản nhìn Takemichi ngồi một bên giường.
-Mày biết?
-He he, mẹ tao hồi trước hay bắt quả tang tao giả vờ ngủ trưa theo kiểu này. -Nó cười toe khi bắt thóp được tôi. Đưa tay chỉ chỉ vào bên mi, nó giảng giải. -Mi mắt mày rung rung, mắt lại không có chuyển động gì, bình thường nếu ngủ sâu tròng mắt sẽ chuyển động nhanh ấy...
Tôi biết thằng này đang nhại lại giọng mẹ nó chứ người như Takemichi chẳng bao giờ nói được thông minh đến thế đâu. Lia ánh nhìn sang phía góc phòng trông con thú nhồi bông cảm giác còn đỡ chán ghét hơn so với nhìn vào "anh hùng" rơm này. Takemichi thao thao một hồi, chú ý tới vẻ quan tâm hời hợt của tôi thì ngưng lại.
Sau đó hình như chợt nhớ ra tôi là ai, nó mới bắt đầu nghiêm trọng hỏi:
-Hơn nửa năm nay mày đã đi đâu?
-...
Tôi đoán trước được việc ấy nên không có chút gì nơm nớp lo toan. Takemichi chẳng có một tí sức uy hiếp càng làm tôi thêm dửng dưng không thèm ghé mắt đến. Vậy là tôi chỉ cụp mi mắt, lẳng lặng không nói thêm lời nào, điều này làm nó cau mày khó chịu.
-Kisaki, đừng nghĩ tao đã quên. -Takemichi đứng lên, nắm lấy áo tôi kéo xốc dậy. -Mày phải đền tội trước Baji, Emma và Izan-... H-hả? Sao mày nhẹ quá thế?
Chiếc chăn tuột từ trên vai tôi xuống, để lộ ra bao nhiêu dấu hôn có tỏ có mờ cùng tình trạng te tua của chiếc áo sơ mi. Tôi đã vì mừng mà quên béng mất cái sản phẩm của Hanma, vốn tính làm lơ Takemichi mà giờ đây để cho người khác nhìn đột nhiên không kiềm chế được làm mang tai đỏ lựng hết cả.
Vậy chẳng phải Hinata cũng đã thấy...?
Takemichi, không khác tôi là bao, ngơ ngẩn. Còn đang luống cuống không biết nói gì thêm thì ngoài cửa đã có tiếng gõ cốc cốc.
-Hẳn là Hinata về rồi.
Nó thả tôi xuống, đi tới mở chốt cài, không kịp để cho tôi khuyên ngăn dù chỉ là một câu.
Nhắm mắt cũng biết người đứng trước cánh cửa kia là ai.
-Hanma Shuji?
Ngay sau câu của Takemichi, Hanma nắm lấy tay nắm cửa kéo mạnh, làm nó không kịp phản ứng, tay vốn còn đang cầm vào tay nắm trong là nguyên nhân làm bản thân thằng cha kia bị lôi nhào ra phía trước.
Mặt nó chưa kịp tiếp đất lại hứng thêm một đạp từ hắn, bật ngửa về phía sau.
A, hình như gãy sống mũi mất rồi.
Mũi nó lệch sang một bên, do đang nằm với tư thế ngửa nên chút máu kịp trào ra men theo gò má chảy ngược lên gần mang tai, đỏ thẫm. Hanma không để tâm, từng bước tường bước dẫm đạp lên như một tấm thảm chùi chân, tiến vào phòng đứng nhìn tôi chằm chằm.
-Ki... sa... ki... Không về sớm mà lại ở nhà người khác, nhìn cảnh này tao không thể không liên tưởng đến...
Hanma Shuji thong thả nói, giọng khàn cười khúc khích.
-Giống như bắt gian tại trận ấy nhỉ?
-Không ph-
-TAO ĐÃ BỊ LỪA?
Hắn ta ngắt ngang lời tôi, cười lớn, tìm kiếm cánh tay trong lớp chăn rồi nắm lấy kéo ra khỏi giường. Ấn tôi ngã sõng soài xuống đất, lại ngồi xổm chăm chú nhìn tôi lóp ngóp chống tay ngồi dậy, Hanma lẩm bẩm:
-Thật giống nhau... Hai chúng mày giống nhau.
Hắn nói nhỏ:
-Đều trông thật giống súc vật.
Trong lúc chịu đủ lời thậm tệ của Hanma, có gì đó sóng sánh ở khoé mắt tôi, nóng hổi, chỉ chực trào.
Ra rồi.
Uất ức cũng như tủi nhục tuôn theo nó, thấm xuống thảm lông của căn phòng bé nhỏ kia.
Lộp bộp.
Hắn ngưng lại.
-Này này, từ khi nào mà mày dễ dàng khóc đến vậy hửm?
Hanma vươn tay tới nhào nặn hai bên má tôi, ép chúng vào, môi tôi giống như chu ra, làm hắn buồn cười mà nhẹ đi cơn điên. Hắn ta hôn chóc chóc đều lên từng bên má một, lên trán, lên chóp mũi, quay trở lại vẻ dịu dàng.
-Kisaki của tao ơi, quả nhiên tao chẳng thể nào giận nổi mày lâu...
"Về với tao nhé?"
Lại là câu nói ấy, lại bế thốc tôi lên trước khi tôi kịp nói "không", tôi nhỏ bé bấu chặt lấy Hanma, vô lực.
-HANMA MÀY MUỐN ĐI ĐÂU?!?
Takemichi tưởng đã bất tỉnh ngờ đâu lại đứng chặn trước cửa. Nó gào to như muốn đấm thẳng vào lỗ tai.
-THẢ KISAKI XUỐNG!!!! TAO BIẾT MÀY ĐANG LÀM NHỮNG ĐIỀU TỒI TỆ VỚI CẬU Ấ-
Tưởng rằng sẽ có tình tiết nào đó bất ngờ hơn nhưng không, Hanma chỉ liếc nhìn qua, giương chân đập "bịch" một cái. Bụng nó ăn trọn đế giày, nó đau quặn mà nằm ra một bên.
Loạt hành động ấy đối với hắn như chưa từng xảy ra, lại dửng dưng tiếp tục ôm tôi về, thong dong đi xuống khỏi tầng cao căn hộ.
Không biết Hinata về nhà sẽ thấy thế nào nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com