𑁍 dandelion (ii) 𑁍
ngân thượng rung động trước diệu hán như bồ công anh rung rinh trước gió
𝕩𝕩𝕩
mùa xuân năm đó đã khắc ghi sâu vào trong kí ức của ngân thượng thật đẹp đẽ, thượng ươm mầm, đơm bông theo thời gian, phiêu du cùng ngọn gió đặt chân đến nơi này rồi nơi khác, mà tìm kiếm bóng hình hán trong hy vọng đến cùng cực, cũng phải thôi, thế giới này chẳng tròn đến mức một bông bồ công anh có thể bắt gặp một chàng trai đến hai lần hoặc nhiều hơn
tình yêu là một thứ làm ta mù quáng, say đắm như những đứa trẻ lần đầu nếm thử vị kẹo ngọt, à, hoá ra, cảm giác tương tư một người là như thế, thượng không cảm nhận được sự đau đớn như ngọn lửa bén vào gót chân, tất cả những gì em biết, chỉ là một thế giới nhuộm đầy sắc hồng với vài cánh bướm xinh đẹp bay quanh
thượng thích anh hán, nhưng liệu anh hán có biết đến thượng, là một loài thực vật nhưng cùng có cảm xúc tựa như loài người?
hán ơi, em thích hán lắm, mà liệu rằng trần gian này có chấp nhận đôi ta? một hoa một người, em và hán vốn dĩ chẳng đứng cùng một nơi, chẳng nói cùng một tiếng, hoàn toàn khác biệt như hai thế giới
ấy vậy mà trong từ điển của thượng không tồn tại hai chữ 'từ bỏ', thượng có thể bất lực, có thể dừng chân tạm nghỉ một chút vì con người hay thực vật đều như nhau, họ biết mệt mỏi đôi khi là tuyệt vọng, nhưng nhất định không thể ngã gục giữa những lúc khổ tâm, một câu nói em luôn nghĩ đến để tự động viên mình 'trên đời chẳng có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền'
và sự kiên trì của em cuối cùng đã được ngọn gió đáp lại, vào một mùa hè nóng nực
cơn gió lại ghé thăm, lý ngân thượng một lần nữa bay vào không trung du ngoạn với cảnh vật đẹp đẽ, mùa hè nhuộm cho bức tranh thiên nhiên mang màu sắc chớm vàng, những chú ve trú nắng trên cây tạo ra vài bản nhạc êm tai mặc cho thời tiết dù oi bức đến đâu, vẫn không thể ngăn được một cảm giác nhộn nhịp vui tươi trong cảnh sắc của cây cỏ bên ven đường
đẹp thật, thượng đã trải qua biết bao nhiêu năm, ngắm nhìn đất nước hàn thay đổi màu áo theo mùa, mà vẫn chẳng thể vui vẻ đón nhận, vẻ đẹp nơi đây có lẽ đã thật trọn vẹn nếu em gặp được diệu hán ngay lúc này
ngân thượng rung rinh, như mọi lần vẫn không xuất hiện một tia suy nghĩ rằng mình sẽ đi đến đâu và trôi về nơi nào, hoàn toàn lả lơi thả mình theo ngọn gió
có vẻ mẹ thiên nhiên đã hiểu thấu lòng em, khi mẹ thổi hơi, đưa em bay lộng trên sân của một trường đại học rộng lớn, cơn gió yếu ớt đặt em xuống nơi thoang thoảng mùi hương quen thuộc đến lạ kì
tuy không phải bờ vai vững chắc của chàng trai ấy mà là trên chiếc nón tốt nghiệp của anh, diệu hán trong tay ôm bó hoa hướng dương, đứng trước máy ảnh nở nụ cười tươi như tia nắng
năm đó, anh hai mươi hai tuổi, đã tốt nghiệp đại học mất rồi
...
tuy khoảnh khắc được ở gần anh chỉ là trong giây lát nhưng ngân thượng cũng đủ hạnh phúc biết bao, anh hán của em trưởng thành tựa lúc nào, bây giờ đã lập nghiệp ra ngoài xã hội bắt đầu hoà mình vào dòng xã hội tấp nập những thứ bận rộn, mệt mỏi
anh ơi, nếu như bị áp lực đè nén, anh có thể ra bước dạo, hóng mát trên bờ sông, em sẽ gọi gió đến làm cho mái tóc anh được tung bay mềm mại như những áng mây trên trời, em sẽ gọi những chú chim ghé lại hót một bản nhạc dịu dàng cho anh nghe và thư giãn
vì em muốn gặp anh thêm một lần nữa, không biết bao nhiêu lần cho đủ, chẳng thế đong đếm cũng giống như tình yêu của em dành cho anh vậy
...
thời gian trôi qua nhanh như ngọn gió lướt trên cành, mới đó đã thoáng qua hai năm, thượng vẫn giữ vững tình yêu em dành cho hán, diệu hán trong tâm trí em như một chiếc lá phong rơi giữa cảnh trời xuân xanh, nụ cười toả ánh nắng len lỏi vào sưởi ấm con tim thượng
em gặp được anh lần nữa, đó là vào một ngày mùa thu, lá vàng rơi bên lề đường, thành phố được bao phủ trên mình một chiếc áo màu vàng úa cam đỏ, rực rỡ nhưng lại vô cùng bình yên
thời tiết se lạnh, đón vài cơn gió đầu tiên của mùa đông ghé đến nơi đây, ngân thượng ở bờ sông bị cuốn đi những bông hoa vừa chớm nở, bay lộng trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống hiên cửa sổ của một quán café ấm áp
em rung rinh, ngày đó, ngân thượng nhìn thấy bóng hình quen thuộc luôn xuất hiện trong từng giấc mơ mỗi đêm em ngủ
hán lớn lên, anh cao thật đấy, ngũ quan sắc nét trông điển trai vô cùng, thế nhưng chưa bày tỏ hạnh phúc được bao lâu, ngân thượng bỗng nghe một tiếng vỡ toang nơi đâu đó gần đây, có lẽ là trong lòng thượng
là khung cảnh hán đang tay trong tay cùng một cô gái
ngân thượng nằm bên cửa sổ, rũ những mái tóc trắng, từ cửa kính trong suốt quan sát cảnh vật mang tông màu ấm nóng bên trong căn phòng, tiếng vài tách sứ leng keng chạm nhau nghe vui tai, mùi cà phê được người phục vụ chế biến hoà vào làn nước sôi nóng hổi toả lên nghi ngút, thơm phức
em thấy hán cười đùa cùng cô ấy thật vui vẻ
em thấy hán chồm người lên ôn nhu lau đi vài giọt americano đọng trên khoé môi cô gái
em thấy trong lòng mình quặn đau khi hán cúi thấp đặt lên bầu má cô ấy một nụ hôn
hán của em, anh biết yêu, biết thương rồi
ngân thượng cười nhạt, suy cho cùng, một ngọn cỏ làm sao có thể chạm đến bầu trời trong xanh ấy thượng hỡi? thượng ơi, em tại sao lại phải đau lòng? vốn dĩ, trái đất này vẫn luôn xoay chuyển theo quy luật của nó mà thôi, tình yêu đúng thực là một loại cảm xúc hỗn tạp, trong giây lát có thể khiến trong lòng ta dâng lên một cỗ ngọt ngào, vài phút sau có thể đạp ta xuống tận cùng của sự đau thương, xót xa vô cùng
em ơi, tỉnh lại đi em ơi
lòng thượng tan nát, rụng rơi giữa những tán lá vàng rực rỡ như đống lửa thiêu đốt một mảng trời bình yên, khung cảnh trước mặt tựa như trắng xoá, hoà vào hư không, ngọn gió đem thượng đến, rồi đem thượng đi
𑁍diệu hán, em sẽ mãi khắc ghi cái tên đẹp đẽ này của anh vào lòng𑁍
𑁍để rồi một ngày nào đó, có thể gặp lại anh𑁍
𑁍em sẽ hạ cánh trên vai hán, thầm chúc cho hai người một đời an yên𑁍
𑁍hai năm, rồi ba năm sau, thượng một lần nữa gặp lại hán
mà trong lòng không nhộn nhịp những chú bướm hạnh phúc nữa
tia nắng đã tắt, lòng thượng chết rồi
___
fic chưa end đâu nha:((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com