Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

"Vậy tại sao Tiểu Cửu bảo bối bốn tháng liền không liên lạc với anh, Hạo Vũ ca ca cảm thấy, em một chút cũng không nhớ anh." Doãn Hạo Vũ giọng điệu hờn trách.


Cao Khanh Trần tim hẫng mất một nhịp, tiểu yêu tinh này, "Em muốn sớm được gặp anh, bận rộn hết bốn tháng, Hạo Vũ ca ca có nhớ em không?"


"Đương nhiên." Doãn Hạo Vũ cười nhạt, đúng lúc đột nhiên có điện thoại gọi tới, Doãn Hạo Vũ nhìn qua, nói với Cao Khanh Trần đầu dây bên kia, "Tiểu Cửu bảo bối, chúng ta hẹn gặp nhau đi?"


"Gặp nhau?" Cao Khanh Trần lặp lại.


"Chẳng lẽ em không muốn gặp anh, anh nghĩ Tiểu Cửu bảo bối nhất định là một người vô cùng dịu dàng đáng yêu." Doãn Hạo Vũ tiếp tục nói.


"Hạo Vũ ca ca, em vẫn chưa sẵn sàng gặp mặt."


"A...Vậy sao....." Doãn Hạo Vũ có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lấy lại giọng cười, "Không sao, bất kể lúc nào em muốn gặp, anh đều sẵn sàng xuất hiện trước mắt em."


Cao Khanh Trần bật cười, "Được."


"Muộn rồi, anh không làm phiền nữa, hi vọng phát trực tiếp ngày mai có thể nhìn thấy em." 


"Được."


"Ngủ ngon, Tiểu Cửu." Doãn Hạo Vũ hôn vào điện thoại một cái.


"Ngủ ngon."


Điện thoại cúp máy.

Cao Khanh Trần khẽ nhướn mày, nhìn thời gian trên điện thoại, mười giờ tối.

Giờ này, đối với cậu mà nói xác thực nên đi ngủ, nhưng đối với Doãn Hạo Vũ có lẽ mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Đáng tiếc a.

Cao Khanh Trần hoàn toàn không vội đi bắt gian, suy cho cùng hai người chưa từng gặp mặt, nếu tùy tiện tới đó, ngược lại sẽ gây ra sự nghi ngờ.


Quả đúng như suy nghĩ của Cao Khanh Trần.

Doãn Hạo Vũ một thân phong thần tuấn lãng, ăn vận soái khí, vừa ra khỏi cửa, một mỹ nữ chân dài ăn mặc hở hang từ phía trước trực tiếp sà vào lòng, cùng nhau đi tới một nơi kín đáo.


Mấy ngày tiếp theo.

Cao Khanh Trần một bên đợi phản hồi của trường học, một bên vung tiền tặng quà Doãn Hạo Vũ, tốc độ tặng quà rất nhanh, số lượng cũng rất lớn, ngược lại còn nhiều hơn 'Cao Khanh Trần' lúc trước.

Doãn Hạo Vũ cũng trong đoạn thời gian này, không ngừng đề nghị gặp mặt Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần đều dùng đủ loại đủ kiểu lý do từ chối.


Đến ngày thứ bảy, trường học gửi phản hồi tới, đơn xin thôi học được phê chuẩn, Cao Khanh Trần trực tiếp lên máy bay trở về nhà chính.

Bố mẹ Cao Khanh Trần đã lâu không ở nhà.

Quản gia vừa nhìn thấy Cao Khanh Trần liền bị dọa một phen, sau đó mới cung kính đưa cậu về phòng, còn không tiếc lời khen ngợi thiếu gia hiện tại thật xinh đẹp.


Cao Khanh Trần nghỉ ngơi một buổi tối, giữa đêm lái xe đi tới chung cư của Doãn Hạo Vũ.

Từ xa nhìn thấy dáng vẻ của Doãn Hạo Vũ, so với trên phát trực tiếp không có nhiều khác biệt, soái đến chói mắt, nhưng không có bộ lọc làm đẹp, hình như lại có chỗ không giống.

Đúng lúc Cao Khanh Trần chuẩn bị rời đi.

Liền nhìn thấy một đại mỹ nữ từ đâu sà vào lòng Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ cũng không chút khách khí ôm lấy mỹ nữ, trực tiếp hôn nhau cuồng nhiệt.

Hai người hình như nói cái gì, Doãn Hạo Vũ từ trong túi lấy ra một cái gì đó đưa cho cô gái, sau đó dùng lực ôm mỹ nhân vào lòng, đi về phía trước.

Cao Khanh Trần lập tức vứt bỏ những dự định ban đầu, đối với loại nam nhân này, cậu thật có chút hứng thú xấu xa.


Ngồi đợi trong xe được nửa tiếng, nghĩ đến hai người chắc đã bắt đầu rồi, cậu trực tiếp gọi điện cho Doãn Hạo Vũ, sau khi kết nối, vừa kêu hai tiếng liền bị dập máy.

Cao Khanh Trần không nhụt chí, tiếp tục gọi.

Bắt máy rồi.

Đầu dây bên kia, Doãn Hạo Vũ ngữ khí cáu giận: "Alo."


"Hạo Vũ ca ca." Cao Khanh Trần tâm tình rất tốt, ngữ khí cũng trở nên vui vẻ.


"Tiểu Cửu bảo bối, sao vậy?" Doãn Hạo Vũ tận lực áp chế sự khó chịu của bản thân, bày ra giọng điệu ôn hòa.


"Hạo Vũ ca ca, có phải anh đang ở B thành?" Cao Khanh Trần nghịch chìa khóa trong tay, hỏi.


"Ừ." Doãn Hạo Vũ hận không thể lập tức cúp máy.


"Thật trùng hợp, Hạo Vũ ca ca, nhà em cũng ở B thành, em đang ở đây, bây giờ em muốn gặp anh, Hạo Vũ ca ca có chào đón em không?"


Cao Khanh Trần gần như nghe thấy tiếng nghiến răng phía đối diện, cậu thích thú nhướn mày, khóe miệng câu lên một đường đắc thắng.


"Hôm nay à." Doãn Hạo Vũ nhìn mỹ nữ dưới thân, khó khăn nhả chữ.


"Hôm nay anh không tiện gặp sao?" Cao Khanh Trần hoài nghi hỏi.


Doãn Hạo Vũ nghiến răng hít một hơi: "Anh....."


"Hạo Vũ ca ca đang ở bên ngoài sao? Không sao, em lái xe đến đón anh, Hạo Vũ ca ca nhất định cũng rất nhớ em, giống như em nhớ anh, đúng không." Cao Khanh Trần trực tiếp chặt đứt đường lui của Doãn Hạo Vũ.


Không đến, tức là không nhớ.

Như vậy, Doãn Hạo Vũ không còn lựa chọn nào khác.

Doãn Hạo Vũ siết chặt điện thoại đến ngón tay trắng bệch, sau đó toàn thân thả lỏng: "Được a, anh ở trung tâm thương mại Kim Đỉnh, Tiểu Cửu bảo bối em qua đây đi."


"Được, em ở gần đó, lái xe mười phút là tới, Hạo Vũ ca ca đợi em mười phút nhé." Cao Khanh Trần nói rồi cúp máy.


Cậu cầm điện thoại, nhìn khách sạn trước mắt, trực tiếp lái xe đến chỗ trung tâm thương mại Kim Đỉnh.


Mười phút này, thực sự kích thích thần kinh Doãn Hạo Vũ.

Hắn nhanh chóng bật dậy khỏi giường, bỏ lại mỹ nữ xinh đẹp yêu nghiệt, thần tốc thay quần áo, vồ lấy điện thoại, vội vã rời đi.


Trung tâm thương mại Kim Đỉnh, là trung tâm mua sắm to nhất B thành.

Dù đã nửa đêm, bên ngoài trung tâm vẫn đỗ đủ loại đủ kiểu xe hơi, không ít nam nhân có tiền mang theo nhân tình tới đây mua sắm, tự nhiên cũng không thiếu phú nhị đại.


Cao Khanh Trần sau khi tới còn đợi thêm mười phút nữa, Doãn Hạo Vũ mới gọi điện cho cậu.


"Hạo Vũ ca ca!" Cao Khanh Trần vẫy tay với Doãn Hạo Vũ.


Doãn Hạo Vũ vốn đang đưa mắt bốn phía tìm kiếm bóng dáng Cao Khanh Trần, bên tai nghe thấy thanh âm thánh thót, trong tim khẽ động, lập tức quay đầu.

Nhiệt huyết tràn đầy, vào khoảnh khắc quay đầu, bỗng chốc hóa thành tro tàn.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Sự thất vọng bay biến trong mắt Doãn Hạo Vũ, một chút cũng không lưu lại trong mắt Cao Khanh Trần, sức hút siêu cao trong phòng phát trực tiếp đã khiến Doãn Hạo Vũ áp chế sự thất vọng.


Doãn Hạo Vũ sải bước đi tới bên Cao Khanh Trần, đến gần, hạ giọng hỏi, "Tiểu Cửu?"


Cao Khanh Trần thoáng đỏ mặt, gật đầu, "Hạo Vũ ca ca, anh so với trong máy tính còn soái hơn."


Doãn Hạo Vũ khóe miệng khẽ câu lên, đưa tay xoa đầu Cao Khanh Trần, thuận tay nâng cằm cậu: "Tiểu Cửu, cũng đáng yêu hơn tưởng tượng của anh."


Cao Khanh Trần khẽ nhướn mi, bình thường vẫn lời ngon tiếng ngọt gọi Tiểu Cửu bảo bối, sao lại thay đổi rồi?

"Hạo Vũ ca ca nói dối, em đáng yêu chỗ nào ~ ......"


Nhìn Cao Khanh Trần dáng vẻ "thiếu nữ hoài xuân", Doãn Hạo Vũ thầm cười một tiếng.


Đúng lúc này, Cao Khanh Trần ngẩng đầu nhìn Doãn Hạo Vũ hỏi: "Hạo Vũ ca ca vừa làm gì vậy? Đi trung tâm Kim Đỉnh mua sắm với bạn sao?"


Nụ cười của Doãn Hạo Vũ dần trở nên cứng nhắc, rất nhanh thu lại biểu cảm, "Ừm, bạn anh về trước rồi, vừa tiễn bọn họ, cũng không còn sớm."


Cao Khanh Trần trong lòng thầm bật ngón cái tán thưởng Doãn Hạo Vũ, trình độ giảo biện lợi hại như vậy, quả nhiên là thành quả rèn luyện lâu năm.

"Vậy, Hạo Vũ ca ca, anh vẫn còn chuyện gì sao..." Cao Khanh Trần dáng vẻ nũng nịu.


Doãn Hạo Vũ chậm rãi cúi đầu, ghé sát tới trước mặt Cao Khanh Trần, nhiệt độ hơi thở phả vào mặt cậu, hỏi: "Tiểu Cửu không thích ngẩng đầu nhìn Hạo Vũ ca ca sao? Cứ cúi đầu như vậy?"


Cao Khanh Trần vội lùi về sau hai bước, "Em....."


"Còn nữa, gọi anh là Hạo Vũ."


Đây tuyệt không phải Doãn Hạo Vũ có ý gì với Cao Khanh Trần, chỉ là hắn cảm thấy, một đại nam nhân ở trước mặt hắn nũng nịu, còn gọi "Hạo Vũ ca ca" thật có chút kỳ quái, vì vậy dứt khoát đề nghị Cao Khanh Trần thay đổi cách xưng hô.

Cao Khanh Trần cầu còn không được, nếu không phải nguyên chủ gọi "Hạo Vũ ca ca", cậu mới lười gọi một em trai kém mình mấy tuổi là ca ca, hừ, đây là thế giới của người có tiền sao, không muốn hiểu.


"Anh không có chuyện gì, Tiểu Cửu có muốn làm gì không?" Doãn Hạo Vũ thuận thế duỗi tay, cúi người xuống sát mặt cậu, "Tùy ý em."


"Hạo Vũ muốn đi dạo không?" Cao Khanh Trần cẩn trọng nhìn Doãn Hạo Vũ.


"Nếu Tiểu Cửu muốn đi, anh cũng có thể đi." Doãn Hạo Vũ đem quyền lựa chọn hoàn toàn giao cho Cao Khanh Trần.


Cao Khanh Trần xấu hổ cúi đầu.

Đây hoàn toàn không phải tính cách của Cao Khanh Trần, cậu luôn tưởng rằng trêu đùa người khác là sở trường của bản thân, không ngờ lại có thể bị người khác trêu đùa, ba đường hắc tuyến bắt đầu nổi lên trên trán.

"Vậy, Hạo Vũ, chúng ta lái xe đi ngắm cảnh nhé?"


Doãn Hạo Vũ sờ đầu cậu, ôn nhu đáp, "Được."


"Vậy, vậy chúng ta đi thôi." Cao Khanh Trần cứng nhắc dựa vào cái cột, không dám động.


Doãn Hạo Vũ khẽ cười một tiếng, cúi đầu nắm tay Cao Khanh Trần, kéo đi, nói, "Được."


Tay Cao Khanh Trần thuận lý thành văn nằm gọn trong lòng bàn tay Doãn Hạo Vũ, sắc mặt thoáng ửng hồng, kéo Doãn Hạo Vũ tới chỗ đậu xe.

Cao Khanh Trần nhấn khóa định vị, đèn xe nhấp nháy phát sáng.


Doãn Hạo Vũ nhìn chiếc xe, vô thức bật ra một tiếng: "Aston Martin?"


"Ừm."


Khi Doãn Hạo Vũ đang có chút phát ngốc, Cao Khanh Trần buông tay hắn, đi tới ngồi vào ghế lái.

Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc nhìn chiếc xe, mở cửa ngồi vào.

Nội thất trong xe khác xa những chiếc xe hơi bình thường, điều này khiến nhìn nhận của Doãn Hạo Vũ đối với Cao Khanh Trần lại tăng thêm một bậc.


"Hạo Vũ muốn đi đâu ngắm cảnh?" Cao Khanh Trần lịch sự hỏi một câu, cũng là muốn kéo Doãn Hạo Vũ khỏi sự kinh ngạc.


Doãn Hạo Vũ lập tức áp chế chấn động trong lòng, nụ cười càng thêm tự nhiên, "Tiểu Cửu muốn đi đâu đều được."


Cao Khanh Trần khẽ cười, đạp ga.

Siêu xe trực tiếp lao đi.

Doãn Hạo Vũ theo quán tính đập người vào lưng ghế, bị dọa hết hồn, vội vã nắm lấy dây an toàn.

Chiếc xe phóng điên cuồng trên đường.

Cao Khanh Trần còn mở mui xe, gió đêm trực tiếp đập vào mặt, Doãn Hạo Vũ vốn đã tạo kiểu tóc hoàn chỉnh, toàn bộ đều bay tứ tung trong gió.

Cao Khanh Trần lái xe vô cùng lợi hại, quãng đường vốn phải đi một tiếng, chạy trên đường cao tốc, hai mươi phút đã đến nơi.

Mà Doãn Hạo Vũ trên xe đã triệt để cứng đờ.

Cao Khanh Trần xuống xe trước, để thời gian cho Doãn Hạo Vũ trên xe chỉnh trang lại bản thân.



~ 🐰🍓 ~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com