Q1. Chương 63.2
Edit: Tiểu Hoa Nhi
Tề Lăng Phong lái xe đi đón Sở Huân trước, hai người cùng nhau đi tới nhà hàng đã đặt, vừa mới ngồi xuống, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, khiêu gợi bước tới.
"Lôi Lôi." Sở Huân đang ngồi trên ghế bống đứng dậy, thân mật lôi kéo cô ta, "Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, Tề Lăng Phong. Còn đây, là người bạn thân mà em hay nhắc với anh, đại mỹ nữ xinh đẹp, Lôi Lôi."
"Nghe danh không bằng gặp mặt, thật là một đại mỹ nữ." Tề Lăng Phong đứng dậy mang theo chút phong độ.
"Quả nhiên là rất tuấn tú, thảo nào lại khiến Sở Huân nhà chúng tôi si mê như vậy." Khóe miệng Lôi Lôi khẽ nhếch lên, lễ độ bắt tay với Tề Lăng Phong :"Nhưng, tôi không biết anh thông qua Sở Huân."
"Phải không? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?" Tề Lăng Phong bắt chuyện, mời Lôi Lôi ngồi.
"Chưa gặp, nhưng mà, tôi biết Hoắc Tiểu Khê." Lôi Lôi nói.
Sắc mặt Tề Lăng Phong có dừng một chút nhưng không hề có chút biến hóa nào quá rõ ràng, thản nhiên nói, "Trái đật quả nhiên rất tròn."
"Hoắc Tiểu Khê từng là thổ bá vương, tôi đã từng chịu không ít cực khổ trong tay cô ta." Lôi Lôi lạnh lùng cười.
Tề Lăng Phong tự mình rót cho Lôi Lôi một chén rượu, "Hiện tại không phải là lúc sao? Bạn thân của cô không phải đã giúp cô trả thù rồi sao?"
Lôi Lôi khẽ nhíu mày.
"Bạn thân của cô đã đoạt mất bạn trai mà Hoắc Tiểu Khê yêu nhất, không phải cũng là một loại trả thù sao?". Tề Lăng Phong cười nói.
Rõ ràng khuôn mặt rất hiền lành, nhưng từng câu từng chữ thốt ra lại lộ vẻ thâm trầm đến như vậy. Quả nhiên người đàn ông này không phải hạng người bình thường, nhưng vừa lúc, lại hợp với khẩu vị của cô.
Khóe miệng Lôi Lôi nở nụ cười, "Tề Lăng Phong, anh thật là hư, đừng bắt nạt Sở Huân nhà chúng tôi đấy."
"Lần đầu tiên gặp mặt đã nói tôi hư? Sở Huân, bạn của em có đôi mắt thần sao?" Tề Lăng Phong cố ý trêu ghẹo, khiến không khí trên bàn cơm cũng tốt hơn.
"Đàn ông không hư, phụ nữ sẽ không yêu." Lôi Lôi nói xen vào, "Sở Huân rất thích bộ dạng xấu xa của anh."
"Chuyện này cô cũng biết? Vậy bí mật nào hai người cũng nói với nhau sao?" Tề Lăng Phong giả vờ tức giận nói.
Sở Huân đỏ mặt, thẹn thùng nói :" Không nói gì cả, anh đừng hỏi nữa."
Lôi Lôi nhìn hai người trược mặt :" Thật là, trước mặt tôi mà còn chơi trò ân ái. Tôi ra ngoài rửa tay một chút, lúc tôi quay về thì ổn định lại một chút nhé. Nhìn cậu ấy, giống y hệt bộ dạng của cô dâu nhỏ..."
"Đáng ghét, mình không có." Sở Huân chu mỏ.
Lôi Lôi cười cười, đi ra khỏi phòng bao.
Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Diêu Bối Địch ở trước mặt.
Bước chân đi về phía trước của Diêu Bối Địch khẽ dừng lại một chút, nhìn Lôi Lôi trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lôi Lôi lạnh lùng cười :"Quả nhiên là bám dai như đỉa."
Diêu Bối Địch không nói gì, xoay người muốn rời đi.
Đêm nay cô mời Ân Bân ăn cơm.
Lần trước chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ người đàn ông này cứ nhắc cô mãi suốt nửa tháng.
Cô thực sự không chịu được, đành phải thực hiện lời hứa.
"Làm sao vậy? Trông thấy tôi liền vội bỏ đi sao? Có phải đã từng làm việc gì xấu nên cảm thấy hổ thẹn?" Lôi Lôi nói bằng giọng châm biếm, từng câu từng chữ nghe vô cùng chói tai.
Diêu Bối Địch nhìn nàng, "Lôi Lôi, chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta đều không thích nhìn thấy đối phương, thế nên cũng không cần phải làm bẩn mắt nhau làm gì. Và tôi cũng chưa bao giờ sợ cô, cô đừng tự coi trọng mình quá."
"Hừ.." Lôi Lôi hừ lạnh, phảng phất mang theo chút âm thanh phát ra từ trong mũi :" Diêu Bối Địch, nếu tôi muốn thì đã không để cô yên, cô còn đứng ở đây giễu võ dương oai, cho ai xem chứ?"
"Làm cho cô xem!" Diêu Bối Địch lạnh nhạt, "Mặc kệ trước đây thế nào, chí ít hiện tại tôi và Tiêu Dạ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Mà cô, nhiều lắm chỉ là một người thứ ba..."
"Cô!"
Sắc mặt Lôi Lôi thoáng chốc trở nên rất khó coi:" Vợ Chồng? Cô dám nói hai từ vợ chồng với tôi sao? Nếu năm đó không phải do cô, thì tôi cùng với Tiêu Dạ sẽ chia tay sao?! Nhưng không sao, Diêu Bối Địch, từ ngày tôi trở về nước, tôi đã nói với chính mình, năm đó cô cướp đi Tiêu Dạ như thế nào, thì tôi sẽ hoàn trả lại gấp đôi!."
"Nếu như cô có bản linh thì..." Diêu Bối Địch không muốn nói thêm nữa.
Cô và người phụ nữ trước mặt này, vĩnh viễn cũng không thể hòa nhã để nói chuyện với nhau. Mà cô cũng không phải là kẻ thích gây gổ với người khác, thậm chí không thích nói chuyện với mọi người, nên cô hẳn là nên rời đi.
"Cô không phát hiện, mấy đêm nay Tiêu Dạ không có về nhà sao?" Giọng nói của Lôi Lôi vẫn cứ vang vọng ở phía sau :" Mấy ngày nay anh ấy đi đâu, cô không muốn biết sao?"
Diêu Bối Địch ngừng chân một chút.
Nhưng chỉ một chút, liền bước đi một cách tự nhiên.
Cô không muốn biết, dù là lừa mình dối người cũng không muốn biết.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, thì đồ ăn cũng đã được dọn lên.
Ân Bân nhìn thấy sắc mặt Diêu Bối Địch có chút trắng bệch hơn so với ban nãy, cau mày hỏi :" Khó chịu ở đâu sao?"
"Không có."
"Tôi gọi nhiều đồ ăn như vậy khiến cô sợ sao?" Ân Bân tiếp tục hỏi.
"Không phải."
"Nhưng sắc mặt của cô..."
"Không có gì, ăn cơm đi." Diêu Bối Địch cố gắng nặn ra một nụ cười.
Ân Bân nhìn bộ dạng của cô, có chút không giải thích được, nhưng hai người họ không thân tới mức có thể chia sẻ mọi điều bí mật, cho nên anh ta cũng không hỏi thêm nữa, mà bắt đầu dùng cơm.
Chỗ này quả là thích hợp để dùng cơm, anh ta sống ở bên ngoài, không có người nhà lại là người độc thân, có một mỹ nữ mời dùng cơm, cớ sao không đi.
Cách đó không xa, Lôi Lôi đứng ở đó. Cô ta tà ác cười, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình hai người ngồi trong góc.
Ân oán của 6 năm trước, cô tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua!
......................................
Trong phòng bao, Lôi Lôi, Tề Lăng Phong và Sở Huân cùng nhau dùng cơm, toàn bộ bữa cơm cũng coi như là hài hòa, Tề Lăng Phong rất biết cách điều chỉnh không khí của bữa cơm, không giống như những người đàn ông khoa trương khác, thế nên Lôi Lôi có ấn tượng rất tốt với anh ta.
"Đúng rồi, Lôi Lôi, chuyện lần trước cảm ơn cô, đã giúp tôi một việc lớn như vậy." Tề Lăng Phong giống như tùy ý nói.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi. Hơn nữa tôi và Sở Huân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, không cần để ở trong lòng." Lôi Lôi nói.
"Đối với cô mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói thì lại là chuyện lớn." Tề Lăng Phong nghiêm túc nói :" Cô xem, nếu có cơ hội, tôi muốn mời Tiêu Dạ một bữa cơm, bày tỏ chút lòng biết ơn."
"Bình thường Tiêu dạ rất bận rộn." Lôi Lôi nói.
"Lại bận, anh ta không ở bên cậu sao?" Sở Huân cũng thông minh, Tề Lăng Phong không cần nói, cô cũng biết Tề Lăng Phong muốn làm quen với Tiêu Dạ. Địa vị của Tiêu Dạ ở Thượng Hải, gần như không có ai có thể động vào, nếu như có thể bám víu vào loại quan hệ này, về sau ở Thượng Hải bạch đạo hắc đạo đều có thể suông sẻ, nhất định sẽ rất có ích!
"Đến lúc đó, tôi sẽ hỏi." Lôi Lôi vốn không thể chống cự lại sự nhiệt tình của hai người, liền đáp ứng nói.
Tất nhiên...
Khóe miệng cô ta nhất thời cong lên.
Tiêu Dạ sớm muộn cũng sẽ thuộc về cô!
Cô sớm muộn cũng sẽ khiến cho người đàn bà Diêu Bối Địch kia, cuốn gói rời khỏi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com