Q1. Chương 63.4
Edit: Tiểu Hoa Nhi
Thẳng đến Hạo Hãn, Lôi Lôi đã ở trong phòng vip của anh chờ đợi. Nhìn thấy anh xuất hiện, thân mật kéo tay anh, " Đã muộn, anh còn đi đâu?"
"Có chút việc, cần trở về nhà một chuyến." Tiêu Dạ nói, tiện thể kéo tay đem Lôi Lôi ôm vào trong ngực.
"À!" Vẻ mặt Lôi Lôi có chút mất mát, nhưng rất nhanh bị giấu đi, khuôn mặt cười tươi như hoa nói, "Tối hôm nay đi ăn cơm, em còn đụng phải Diêu Bối Địch nữa nha."
Tiêu Dạ không có biểu tình gì, đem cô ngồi trên ghế sofa.
"Cô ấy còn cùng một người đàn ông ăn cơm. Đúng rồi, em còn chụp được một tấm hình, bình thường nhìn cô ấy không thích cười, em còn tưởng rằng cô ấy không thích cười cơ đấy. Cùng người đàn ông kia ăn cơm, nụ cười của cô ấy thật đẹp mắt nha." Lôi Lôi vừa nói, tay vừa cầm điện thoại di động mở tấm ảnh chụp cho Tiêu Dạ xem, nghe giọng điệu cũng không có mang theo chút gì đặc biệt, dường như chỉ là đang nói những câu chuyện bình thường.
Tiêu Dạ rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua, rồi lại đem ánh mắt dời đi.
Lôi Lôi âm thầm cười, cố ý thân thiết nói :"Tiêu Dạ, chúng ta chụp chung một tấm hình nhé! Anh biết chụp ở góc 45 độ không?"
"Không biết."
"Vậy để em chỉ cho anh." Lôi Lôi quấn quít lấy anh, lấy điện thoại di động ra tay giơ thật cao, "Cười một cái!"
Vẫn như cũ, là gương mặt lạnh lùng.
"Được rồi, em tự cười vậy." Lôi Lôi loẹt xoẹt chụp ảnh rồi mở ra xem lại hình.
Trong hình, một bên là nét mặt của Tiêu Dạ vẫn cứ lạnh lùng, cùng với nét mặt của Lôi Lôi đang tươi cười như hoa, nhìn qua có một chút hài hước.
Tiêu Dạ không thích chụp hình, có thể để cô chụp một tấm đều đã chạm tới giới hạn rồi. Lôi Lôi luôn luôn hiểu rõ tâm tư của Tiêu Dạ, nên không một chút oán giận, khéo léo đem điện thoại cất đi, cùng anh ngồi ở trên ghế sofa, uống chút rượu vang.
Tiêu Dạ không thích nói chuyện, khiến gian phòng trở nên rất yên lặng.
Lôi Lôi phá vỡ sự vắng vẻ, chủ động mở miệng nói :"Dạ, em có một người bạn muốn làm quen với anh, khi nào anh có thời gian, người bạn đó của em muốn mời anh một bữa cơm."
"Là ai?"
"Trước đây em từng nhắc tới người bạn thân của em, cô ấy tên là Sở Huân, bạn trai cô ấy là Tề Lăng Phong." Lôi Lôi nói một hơi, "Anh ta nói lần trước anh giúp anh ta, bất kể như thế nào anh ta cũng muốn gặp mặt anh để cám ơn."
"Loại người như vậy tôi sẽ không gặp. Em cũng nên bảo anh ta bỏ ngay cái ý niệm muốn quen biết này đi!" Tiêu Dạ thẳng thắn, giọng nói nghiêm túc đến nỗi không có chút dịu dàng nào."Chuyện trên thương trường, tôi không muốn nhúng tay vào."
"Thế nhưng anh đã từng cùng Hoắc Tiểu Khê..." mặc dù ở nước ngoài, nhưng nhất cử nhất động của anh, cô biết rất rõ. Mọi thứ đều là do Sở Huân nói cho cô, khiến cô rất cảm kích.
"Lôi Lôi, đó là công việc." Tiêu Dạ gằn từng chữ, "Tên Tề Lăng Phong kia, tôi không muốn làm quen và cũng không có bất kỳ lý do gì để làm vậy!"
"Nhưng anh ta là bạn của em." Lôi Lôi nhịn không được, có chút oán giận.
"Tôi cũng không bài xích chuyện em kết giao bạn bè." Tiêu Dạ nhìn cô.
Lôi Lôi cắn môi.
"Được rồi, không nói nữa. Thời gian không còn sớm, em nên về sớm nghỉ ngơi một chút. Tôi bảo A Bưu đưa em về." Tiêu Dạ hướng về phía cô nói.
Viền mắt Lôi Lôi có chút đỏ, "Dạ, mỗi tối anh cứ như thế mà đuổi em đi, không lẽ anh còn không biết, lần này em trở về anh có biết là vì ai không?"
Tiêu Dạ im lặng, không nói gì.
"Anh và Diêu Bối Địch kết hôn em không quan tâm, đã nhiều năm như vậy, anh đã bù đắp đủ cho cô ta rồi. Tiếp tục như thế nữa, hai người sẽ chỉ làm tổn thương lẫn nhau mà thôi, anh không phát hiện ra là các người càng ở chung một chỗ sẽ càng cảm thấy khó chịu với nhau sao?" Khóe mắt Lôi Lôi chợt rơi lệ. "Em cho tới bây giờ cũng không ràng buộc anh, giống như năm đó, anh nói để cho em ra nước ngoài mấy năm. Tất cả em đều nghe theo anh, hiện tại anh nghĩ có phải nên suy nghĩ thật kỹ, về chuyện chúng ta?"
Tiêu Dạ nhìn Lôi Lôi, nhìn dáng vẻ cô bị tổn thương, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má của cô, khẽ nói :"Ngoan, về trước đi."
Giọng điệu của anh rất nhẹ, khiến cô không thể phản bác lại được.
Tiêu Dạ không thích nói mãi một việc, thế nên, giả như có ai đụng vào ranh giới cuối cùng của anh, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Lôi Lôi cắn môi, rời khỏi Hạo Hãn.
Cô vẫn cảm thấy Tiếu Dạ vẫn rất yêu cô, chí ít là nhiều năm như vậy, Tiêu Dạ không hề nảy sinh bất cứ một chút tình cảm nào với Diêu Bối Địch.Cô cảm thấy đó là điều đương nhiên, nhưng bây giờ, cô đột nhiên có chút không chắc chắn. Tiêu Dạ đối với tình cảm của cô rốt cuộc còn bao nhiêu phần?
Tình Yêu? Vẫn chỉ còn lại áy náy!
Trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt!
Đối với Tiêu Dạ, cô đã nhẫn nhịn nhiều năm, tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tay dễ dàng! Cô tuyệt đối không để Diêu Bối Địch ở trước mặt cô mà dương oai diễu võ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com