Q2. Chương 12.3
edit: tiểu hoa nhi
Không biết ngồi bao lâu, sắc trời dần dần tối.
Cô chuẩn bị rời khỏi, trạm xe lửa đột nhiên xảy ra chuyện kinh động.
Cô quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trên tay cầm một con dao khắp nơi đi gây chuyện. Toàn bộ trạm xe lửa đột nhiên rơi vào hỗn loạn, cô ở trong đám người ấy, bản năng sợ, chạy trốn.
Cô lúc đó cũng đang suy nghĩ, có thể cô cả đời này chính là luôn bị thảm như vậy. Luôn phải gặp những chuyện như vậy. Người bình thường khả năng gặp chuyện như vậy có khi cả đời đều chưa gặp qua.
Tiếng hét chói tai liên tiếp.
Con dao đã làm nhiều người bị thương.
Đột nhiên, một người đàn ông khác ở trong đam người hoang mang có vẻ can đảm. Anh ra thân thủ nhanh nhẹn tiến tới gần người đãn ông cầm dao, một cước đá rơi con dao lăn long lóc dưới đất. Ngồi xổm người xuống, đem tên cầm dao trói tay lại, khiến người khác sợ ngây người.
Lúc đó Kiều Tịch Hoàn trơ mắt nhìn mô màn này, trơ mắt nhìn người đàn ông kia, trong lòng hiện lên một tâm tình khác.
Đó là chính là tình yêu của tuổi mới lớn.
Tại nơi một thế giới chỉ toàn nhận được những đau khổ, Kiều Tịch Hoàn đã đối với người đàn ông kia nhất kiến chung tình.
Cô thậm chí cả trong lúc ngủ cũng đều là mơ thấy bóng dáng của người đàn ông ấy.
Cô hi vọng nhiều, trong cuộc đời của cô có thể chân chính xuất hiện một người đàn ông tới bảo vệ cô, yêu cô.
Cô thật hy vọng. Năm thứ nhất đại học.
Kiều Vu Huy nói với cô, đã tìm cho cô một người đàn ông, cô phải lấy chồng rồi.
Lấy chồng.
Lúc nhỏ cô mong muốn có một gia đình riêng của mình, sau khi lấy chồng, cũng không cần phải chịu đựng bọn họ nhiều nữa.
Nhưng một giây kia, chuyện này xuất hiện, cô đột nhiên một chút cao hứng cũng không có.
Cô không biết Kiều Vu Huy tìm cho cô một tuýp người đàn ông như thế nào, cô nghĩ, chắc cũng chẳng phải là một người đàn ông tốt. Thận chí cảm thấy, có lẽ là một ông già đi! Kiều Vu Huy chuyện gì cũng có thể làm.
Kệ là như thế nào, cũng không có năng lực phản kháng.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy <Người đàn ông>, cả người lại càng hoảng sợ.
Đó là 2 năm sau, cô lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong mộng.
Nhưng là.
Tại sao lại tàn tật.
Cô nhìn chân anh ta, anh ta không thể đứng lên được sao?!
Là bởi vì nguyên nhân gì, làm cho anh ta đột nhiên không đứng được?!
Ánh mắt cô có chút quá chăm chú, chăm chú đến mức khiến cho cha mẹ của đối phương có chút khó chịu.
Dụ Tĩnh ở trong bóng tối hung hăng nhéo cô một cái, cô đau đến nước mắt đều rơi xuống. Nhịn đau, dời đi ánh mắt, yên lặng nghe sắp xếp của bọn họ.
Hôn lễ rất gấp.
Sau lần gặp mặt ngày đó, một tháng sau đã tiến hành hôn lễ.
Cô không có người nào tới đón, tự mình lên xe hoa.
Cũng không có cử hành nghi thức, bởi vì có chút bất tiện.
Thậm chí còn chẳng có tiệc rượu, hôn lễ được cử hành tại biệt thự gia đình, mời chút họ hàng bên vợ, cứ thế mà cử hành hôn lễ.
Cũng chính là ở hôn lễ cùng ngày, cô mới phát hiện, thì ra cái người đàn ông mạnh mẽ kia không phải chồng của cô Cố Tử Thần, mà là em trai song sinh của chồng Cố Tử Hàn. Cô biết là, cuộc đời của cô sẽ không có khả năng may mắn như vậy.
Cô biết là, rất cả chuyện tốt đều sẽ không xảy ra ở trên người của cô.
. . . .
Cao ốc Cố thị, trong phòng làm việc.
Milk lễ phép đứng ở trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô đột nhiên rơi vào trạng thái trầm tư.
Hiện tại ở dưới lầu không ít ký giả.
Bây giờ ai ai cũng rất nhiều chuyện, kiểu như nếu không đem chuyện của người khác moi ra hết, thì không xứng với nghề nghiệp nhà báo vậy.
Đúng lúc. Điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn, nhìn điện thoại.
Ký ức cũ thật không phải là một chuyện vui a, để cho cô rõ ràng chưa từng trải qua, vẫn có một loại xung động muốn giết người. Cô khôi phục tự nhiên, bình tĩnh cầm điện thoại lên :"Chủ tịch."
"Kiều Tịch Hoàn, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!" Cố Diệu rống giận.
Kiều Tịch Hoàn xoa xoa màng nhĩ của mình, cô chuyện gì chưa từng làm. Chuyện này đều là chuyện xưa rồi, hiện tại tới chất vấn cô, có phải hay không có chút thái quá không.
Đương nhiên, cô không ngu như thế, lúc này không cần đối đầu với ông ta, cô nói :"Tôi sẽ xử lý tốt."
"Ngươi xử lý thế nào ?! Buổi chiều cô đi Anh Quốc ký hợp đồng, cô ở lại thêm hai tiếng nữa đem hết chuyện này xử lý sạch sẽ cho tôi!" Cố Diệu thật sự rất giận, giọng nói với Kiều Tịch Hoàn tự nhiên sẽ không tốt.
"Ba, ba phải tin tưởng con." Kiều Tịch Hoàn gọi ông ta một tiếng ba.
Ở công ty Cố Diệu luôn yêu cầu gọi ông ta là chủ tịch, mà giờ khắc này, cô gọi ông ta là ba, cũng là hy vọng ông ta có thể vì thân tình mà không nên suy nghĩ quá cực đoan.
Hiển nhiên, Cố Diệu trầm mặc một giây, coi như lúc này tức gần chết, cũng vẫn như cu thu liễn chút khẩu khí :"Con hãy xử lý cho tốt, ta không muốn vì việc này mà phiền lòng."
"Con biết."
Bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế suy nghĩ một hồi.
Suy nghĩ rất nhiều.
Ở thời điểm quan trọng mà gặp phải loại chuyện như vậy, Dụ Tĩnh quả nhiên đã đoán chắc được thời gian.
Cô xoay xoay cái ghế, dường như đang cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Milk cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh như vậy, dường như cũng không có biểu tình gì quá tiêu cực. Milk nhịn nhiều lần muốn mở miệng lại sợ không biết nói cái gì cho phải, dường như sợ chính mình càng nói càng sai. Nhưng quản lý Kiều rõ rang không có điều gì khác thường.
Đợi ít nhất 10 phút, quản lý Kiều dường như đã hoàn hồn, đột nhiên ngừng xoay chiếc ghế làm việc, thân thể cũng ngồi ngay ngắn :"Milk, em giúp tôi làm một chuyện."
"Được, quản lý Kiều." Milk vội vã đáp ứng, sẵn sàng chở đợi nhiệm vụ.
"Phương án ngày hôm qua của chúng ta, em bây giờ ngay lập tức đem một bộ photocopy lại một phần cho tài xế Võ Đại của tôi, kể cả với việc sắp xếp hành trình của chúng ta lần này."
"Hả?" Milk có chút không hiểu.
Lúc này còn cần liều mạng mà lo lắng tới công việc sao ?! Không phải sẽ giải quyết chuyện riêng sao ?!
Suy nghĩ của quản lý Kiều quả nhiên không giống với người bình thường.
"Không cần nghi ngờ cái gì, cứ dựa theo lời tôi làm là được."
"Ah." Milk gật đầu, vội vã đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, vội vã cầm điện thoại lên :"Võ Đại, em đã đi chưa?"
"Vừa mới đi."
"Em về trước, đem bản gốc của tài liệu để đấy, đợi lát nữa tôi bảo Milk cầm bản thảo cuối cùng cho em, sau đó sẽ đưa cho Diệp Mị."
"Được."
Kiều Tịch Hoàn sau khi cúp điện thoại, gọi cho Diệp Mị, điện thoại vừa thông, liền nghe được bên kia truyện đến âm thanh có chút kỳ quái.
"Lúc này còn có tâm tư gọi điện thoại cho tôi?" Diệp Mị cười lạnh một tiếng.
"Tài liệu kia tôi sẽ cho người nửa tiếng sau mang tới cho cô." Kiều Tịch Hoàn không muốn nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi còn tưởng rằng cô đã quên chuyện này không cần làm nữa! Có điều nếu cô quyết định muốn làm thì nhanh lên, Cố Tử Hàn đã gọi mấy cuộc điện thoại cho tôi, tôi không có thời gian trì hoãn nữa!"
"Nửa giờ." Kiều Tịch Hoàn lặp lại.
"Tối đã nửa giờ?! Bằng không, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đem tài liệu này đưa đi." Diệp Mị lạnh lùng nói.
"Được."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.
Muốn chơi, cũng phải kéo một người chôn theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com