Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 13.3

edit: tiểuhoanhi


Trong khoảng thời gian này ở Thượng Hải không có tin tức gì lớn sao? Vì một người dân thường như cô mà hao tổn nhiều tinh lực như vậy.

Cô đi tới cửa.

Ký giả càng thêm chen chúc, chật chội đứng.

Bảo an gắng sức chặn ở cửa, Kiều Tịch Hoàn đứng ở đằng sau bảo an, một vị trí tương đối an toàn.

Đèn loang loáng không ngừng lia lịa chiều lên gương mặt trắng nõn của cô, cô ngơ ngác nhìn ký giả trước mặt. Không cười cũng không khóc loạn, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Âm thanh một ký giả vang lên bên tai, chói tai nói :"Kiều Tịch Hoàn, trong clip có phải là cô hay không, người đàn ông kia có phải là cậu của cô không?"

"Kiều Tịch Hoàn, lần trước bị tội ngộ sát mà vào tù, bây giờ lại lộ clip nóng, đối với cuộc đời của cô, cô định làm gì?"

"Kiều Tịch Hoàn, hiện tại cô xuất hiện ở cửa, không có người Cố gia nào đứng bên cạnh cô, có phải là bọn họ đối với cô cực kỳ bất mãn?"

"Kiều Tịch Hoàn, nghe nói Cố Tử Thần là một người tàn tật, thân dưới bị tàn tật. Vì không vừa lòng, mà khiến cô làm nhiều chuyện điên rồ như vậy có phải hay không?"

. . . .

Sức tưởng tượng cùng khả năng xuyên tạc của ký giải thực sự làm cho người bình thường không theo kịp.

Cô đứng ở nơi đó, không nói một chữ, cứ trầm mặc đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích.

Cô nghe vấn đề của ký giả đưa ra, nhưng không trả lời.

Cô bị ống kính không ngừng quay, chụp, nhưng cũng không né tránh.

Ký giả vẫn cứ điên cuồng tiếp tục hỏi, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Kiều Tịch Hoàn cũng không lộ ra nửa điểm tâm tư, cứ như vẫn thẳng tắp mà đứng. Giống hệt một con rối.

Ký giả có chút nổi giận, hỏi nhiều như vậy, lại không thu được câu trả lời nào. Có chút tức giận thốt ra :"Kiều Tịch Hoàn cô đang bị choáng váng sao? Kích thích quá độ sao? Sao cô không nói chuyện!".

"Kiều Tịch Hoàn, cô làm vậy là có ý gì, cô đứng như vậy đứng ở chỗ này, cô thật là kỳ lạ a!"

"Quả nhiên là ngực lớn nhưng không có não, cô ta đúng là ngốc nghếch."

. . . . .

Kiều Tịch Hoàn đôi mắt khẽ đảo xung quanh, cánh môi hơi mở nói :"Tôi sợ mọi người còn chưa nói hết, lại cắt đứt lời tôi muốn nói. Cho nên tôi muốn im lặng chờ mọi người đem hết các vấn đề ra hỏi, sau đó mới mở miệng nói. Tôi chỉ có một mình, mọi người lại nhiều như vậy, âm thanh sẽ dễ bị lấn át đi mất. Tôi cảm thấy như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu như mọi người đã hỏi xong, tôi nghĩ tôi có thể trả lời."

Ký giả đột nhiên giật mình, lần đầu tiên biết đến loại đổi khách thành chủ.

Lần đầu tiên sẽ có người nói nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho ký giả ngậm miệng.

Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, nụ cười nhìn như nghĩ một đằng nói một nẻo, miễng cưỡng nhếch lên :"Xem ra, mọi người không còn hỏi gì nữa rồi. Đã như vậy, tôi sẽ nói một chút chuyện của tôi đi!"

Ký giả trừng mắt, đem máy ghi âm cùng micro phone đưa lại gần một chút.

"Người trong video là tôi không sai. Người muốn xâm phạm tôi cũng là cậu của tôi không sai. Nhưng mọi người đã có chút hiểu lầm. Thứ nhất, trong đoạn video kia cô gái đấy không phải tự nguyện, mà là bị xâm phạm, cho nên không thể gọi là tình yêu cấm kỵ được. Tôi vẫn hiểu <Yêu đương>, <Yêu> ít nhất là phải hai bên cùng cam tâm tình nguyện, thế nhưng điều rất hiển nhiên, cô gái kia là bị ép buộc. Thứ hai, khi đó không phải là đã làm, mà là vẫn chưa làm được. Phải cám ơn ba tôi cùng mẹ kế của tôi và em gái kế, đúng lúc bọn họ trở về đã giải cứu tôi. Năm đó tôi chỉ mới 17 tuổi, tôi còn phải đặc biệt cảm ơn mẹ kế của tôi là Dụ Tĩnh, không phải năm đó bà ấy thuyết phục ba tôi đừng trình báo công an, lại còn cho cậu tôi một số tiền lớn để ông ta tiêu diêu tự tại. Nếu không với sự nhục nhã này có lẽ tôi đã sớm tự sát rồi. Và bây giờ cũng sẽ không phải chịu những ánh mắt khinh bỉ như vậy. Cho nên tôi tự nhận tôi mới có thể ung dung tự tại nhiều năm như vậy." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ một, ngôn ngữ không nhiều lắm, nhưng lượng tin tức lớn quá lớn. Khiến ký giả ở đây đều chưa hoàn toàn tiếp thu được.

"Được rồi, tôi cuối cùng còn muốn nói một câu. Mẹ kế của tôi Dụ Tĩnh đối với tôi thật sự rất tốt, bà ấy luôn lo lắng khi trưởng thành sẽ là kẻ nghịch ngợm, rồi học những cái xấu, cố ý ở phòng ngủ của tôi gắn một cái máy camera để giám sát quá trình trưởng thành. Cho nên tới bây giờ, tôi cảm thấy tôi không cần đi đường vòng mà lớn lên, đều là công lao của mẹ kế tôi."

Ký giả nhìn Kiều Tịch Hoàn, dường như còn đang chờ đợi sự tức giận của cô. Vừa mới bắt đầu nghe, hiện tại đã hiểu rõ.

Kiều Tịch Hoàn ngoại trừ làm sáng tỏ câu chuyện bản thân không phải như người khác nói không biết liêm sỉ cùng cậu mình phát sinh quan hệ, từng câu từng chữ còn châm chọc mẹ kế của cô đã từng làm chuyện gì với cô.

Hơn nữa người thông minh một chút cũng có thể nghĩ đến, đoạn video này là chụp ở nhà, như vậy người chủ mưu, không thể nghi ngờ, chính là mẹ kế của cô Dụ Tĩnh.

Thông minh như vậy có thể dùng cách thứ nói chuyện để bản thân thoát khỏi hiềm nghi, lại đem mũi nhọn chỉ sang người khác, quả nhiên không phải hạng người hời hợt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ký giả đột nhiên yên lặng, cúi người chào, nghênh ngang rời đi.

Milk đuổi theo sát bước chân Kiều Tịch Hoàn. Hai người đi vào thang máy. Milk len lén nhìn sắc mặt Kiều Tịch Hoàn, muốn nói lại không dám nói.

"Em có điều gì cứ nói đi, kìm nén bản thân không tốt." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp mở lời.

"Vâng."

"Vậy chị.. . "

"Tư tưởng của tôi khá cởi mở." Kiều Tịch Hoàn nói :"Không có gì không tiếp thu được."

"Nhưng.." Milk nhìn cô :"Chị chắc hận mẹ kế lắm a!"

"Cho nên mới muốn ăn miếng trả miếng." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

Milk nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Một giây kia, thực sự bị khí thế của Kiều Tịch Hoàn làm cho ngơ ngẩn.

Cửa tháng máy mở, Kiều Tịch Hoàn bước ra.

Mới vừa ngồi vào phòng làm việc, trực tiếp nói với Milk :"Em gọi điện cho Doãn Tường, bảo anh ta liên lạc với chủ biên Ngụy Dũng tuần san tài chính và kinh tế, tôi có chuyện cần nói với anh ta."

"Vâng." Milk vội vàng gật đầu.

Kết quả trò chơi.

Biết chơi, mới thắng được.

Chân mày cô căng thẳng.

Không bao lâu, Doãn Tường từ dưới lầu đi lên, vào phòng làm việc của cô :"Đã gọi điện thoại cho Ngụy Dũng, anh ta nói lúc nào anh ta cũng rảnh, anh ta rất vui nếu cô gọi cho anh ta."

"Ok." Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn khẽ cong lên.

Lúc đầu ở sự kiện của Hoàn Vũ, làm cho đối phương đúng lúc rút lui, bảo đảm an toàn của tuần san bọn họ cũng như bảo đảm chức vụ cá nhân của Ngụy Dũng. Xem ra Ngụy Dũng đối với cô cũng mang một chút lòng cảm kích. Cho nên bây giờ muốn đòi lại phần ân tình này, cũng không phải là chuyện khó.

"Anh ra ngoài trước đi!" Kiều Tịch Hoàn nói với Doãn Tường,

"Quản lý Kiều, tôi chỉ là muốn nói cho cô. Tôi vẫn luôn đứng về phía cô, cô có cái gì cần hỗ trợ thì cứ nói cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức." Doãn Tường khẳng định nói.

"Có lời nói này của anh là được. Về sau có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện cho anh."

"Được."

"Đi ra ngoài đi."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Doãn Tường rời khỏi.

Chuyện lần này qua đi, cô quả thật đã tăng lượng nhân viên thân tín lên.

Cầm điện thoại lên :"Ngụy đại ca."

"Hoàn Hoàn." Đầu bên kia giọng có vẻ thân thiết.

"Tôi đã xảy ra một số chuyện."

"Nghe nói." Ngụy Dũng hùng hồn :"Đại ca có thể giúp cô được chuyện gì."

"Tôi nghe nói đại ca am hiểu nhất về viết tự truyện."

"Thế nhưng...Tự truyện do anh viết, không phải ai cũng có tư cách ấy." Ngụy Dũng cố ý nói.

"Ý của anh là, tôi không có vinh dự này sao?"

"Rất vui vì em mà cống hiến sức lực." Bên kia thản nhiên nói.

"Như vậy, buổi chiều có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện."

"Biết em bây giờ rất bận rộn, tôi sau khi ăn cơm xong sẽ qua tìm em."

"Cám ơn." Kiều Tịch Hoàn cảm kích nói.

"Không cần khách khí, cúp trước."

"Tạm biệt."

Kiều Tịch Hoàn nhìn dòng chữ điện thoại hiện hai chữ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com